Chương 111: Tôi sẽ không ăn sạch cô
Editor: Trà sữa trà xanh
Thân thể Tần Ngu cứng đờ, lập tức trở mình đứng lên.
Anh đổi tư thế, đứng thẳng tắp trước cửa, áo sơ mi trắng quần tây đen, bóng dáng cao lớn như một gốc cây tùng, một tay cắm vào d/d/lqd trong túi quần, một tay tùy ý rũ tại bên người, ngón giữa kẹp một điếu thuốc, yên lặng đứng ở nơi đó, vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt bạch hi, hết lần này tới lần khác lại mang theo nhuệ khí bức người.
Trong nắng sớm, rơi giữa lông mày anh vài vết lốm đốm, lại cực kỳ đẹp mắt.
Trong lòng Tần Ngu không nhảy dựng lên, giữa ánh mắt nhìn chăm chú của anh, có chút một chút ít không được tự nhiên.
Anh híp mắt, đáy mắt tựa hồ mang theo nụ cười thản nhiên.
Chậm một chút...
Bị, bị thấy sạch?
Tần Ngu cúi đầu, nhìn bắp đùi lõa thể bên ngoài đồ ngủ màu trắng -- không có gì không đúng nha? Chẳng lẽ lúc mới nằm xuống độ mạnh yếu quá lớn không cẩn thận kéo vạt áo lên sao?
Tần Ngu có chút thẹn quá hoá giận trừng anh một cái, tức giận, "Anh đi ra ngoài trước đi, tôi thay xong quần áo liền tiếp tục."
Anh nghe vậy khẽ nhướn mày, hít một hơi thuốc, xoay người, mới vừa đi được vài bước, lại quay người lại, ý tứ sâu xa nhìn cô vài lần, "Ồ, đã quên nhắc nhở cô một chút, gấu con màu hồng không thích hợp với cô."
Lúc anh nói, giọng nói trầm thấp từ tính như một nhạc khúc trầm bổng, Tần Ngu khẽ ngẩn ngơ, gò má bạch hi ửng hồng.
Một giây sau cơ hồ là mặt đỏ tới mang tai rống lên với anh, "Câm miệng, lập tức ra khỏi phòng của tôi ngay!"
Cô mặc cái gì là tự do của cô, cô không có mặc cho anh xem, người đàn ông này dựa vào cái gì dám xoi mói cô!
Anh cũng không buồn bực, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, phun ra một hơi khói trắng, khẽ cười một tiếng, đi xuống lầu.
Thấy bóng dáng của anh biến mất ở cửa, Tần Ngu đóng sầm cửa, trở vào trong phòng, mở tủ quần áo ra, chuẩn bị đổi quần áo đi xuống ăn cơm, lại thoáng nhìn tiểu động vật xếp ngay ngắn ở một góc.
Thật... Không thích hợp sao?
―――
Tần Ngu mặc một cái váy dài màu cà phê đi xuống lầu, Tống Mạc đang thanh thản ngồi trước bàn ăn, thấy cô xuống, ghé mắt nhìn.
Trong tầm mắt, người phụ nữ này rõ ràng đã trải qua một phen tỉ mỉ chọn quần áo, đồ trang sức trang nhã, vốn là ngũ quan thanh tú càng xuất chúng, hiếm khi có người có thể hòa lẫn giữa thanh thuần cùng quyến rũ hoàn mỹ như vậy, hai loại khí chất này vừa vặn hiện ra toàn bộ trên người cô. Cô còn mang một đôi giày đen, chân vốn mảnh khảnh, thoạt nhìn càng gầy thẳng tắp hơn, mà cô chậm rãi xuống, trên người lại lộ ra một hơi thở lịch sự tao nhã.
Đáy mắt tối đen của anh lóe qua một đạo ánh sáng không thể nhận ra.
Lúc hoàn hồn, Tần Ngu đã ngồi xuống đối diện anh, mùi thơm trong người cô tán ra trong không khí, liên tục quanh quẩn ở chóp mũi anh, vẫy không đi.
Nhịn không được nhàn nhạt liếc cô một cái.
Tần Ngu phát giác ánh mắt của anh rơi vào trên mặt của cô, lại không muốn ngẩng đầu đối diện với anh, nhớ tới vừa rồi anh ở trong phòng cười nhạo cô, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Yên lặng ăn xong bữa sáng, hai người cầm hộ khẩu, đến Cục Dân Chính.
Tần Lãng hấp tấp chạy tới, "Cho con đi với?"
Tống Mạc nhàn nhạt liếc bé một cái, cự tuyệt thỉnh cầu của bé, "Ba và mẹ của con đi nhận giấy hôn thú không cần con đứng ngoài quan sát."
Tần Lãng bẹp bẹp miệng, "Được rồi, con ở nhà chờ tin tức tốt của hai người."
Xe như một làn khói biến mất trong biệt thự.
Hình như hôm nay là ngày tốt, bên trong Cục Dân Chính không ít người đang chen lấn.
Tống Mạc cùng Tần Ngu một trước một sau đi tới, người đàn ông giày tây, vai phẳng, mặt mày anh tuấn giống như đi ra từ bức họa, người phụ nữ phong thái yểu điệu, thân hình uyển chuyển, trang điểm nhẹ gò má bạch hi phong tình vạn chủng, tổ hợp mỹ nam mỹ nữ liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tần Ngu có chút không thích ứng, giương mắt nhìn anh, lại phát hiện vẻ mặt anh lạnh nhạt xa cách, mắt nhìn thẳng phía truớc, bước chân trầm ổn lại mạnh mẽ, phảng phất như trời sinh chính là chúa tể cao cao tại thượng, vạn người chú ý, làm người ta ngưỡng mộ.
Anh như vậy, là mẫu người cô luôn mong muốn chung sống cả đời.
Tần Ngu nghĩ tới, trong lòng than tiếc một hồi, cuộc sống như trò đùa, kéo hai người không thể nào có tình cảm vào chặt nhau.
Bởi vì thất thần, thế nên khi anh dừng lại cũng không biết, lúc đụng vào cái lưng rắn chắc của anh, mới xoa trán không vui nhìn anh.
Anh cũng xoay người rủ con mắt xuống nhìn cô.
Tần Ngu nghênh tiếp con mắt tối đen của anh, bấm ngón tay tính toán, chắc chắn anh sẽ không nói lời gì tốt đẹp.
Quả nhiên, mấy giây sau, liền nghe thấy anh nhàn nhạt lên tiếng, "Về sau xin cô sử dụng tốt con mắt của mình, nó không chỉ là để bày trí."
Tần Ngu hừ lạnh một tiếng, không thèm để d/d/;lqd ý.
Phía trước chính là nhân viên làm thủ tục kết hôn, nhìn bộ dáng hai người, lúng túng cười một tiếng, "Xin lỗi hai vị, làm thủ tục ly hôn thì mời qua bên kia."
Anh bước lên một bước, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nhân viên làm việc, "À, chúng tôi muốn làm thủ tục kết hôn."
Nhân viên làm việc hơi ngẩn ra, hơi lúng túng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Xin lấy ra giấy chứng nhận liên quan."
―――
Hai người đi ra Cục Dân Chính, một tay Tần Ngu để trong túi quần, một tay cầm giấy chứng nhận kết hôn liên kết vận mệnh hai người lại, nhìn đến thất thần.
Như vậy, đã kết hôn rồi sao?
Như vậy, từ nay về sau, cô chính là người vợ trên danh nghĩa của anh?
Bất quá...
Tần Ngu ngước mắt nhìn thân hình cao lớn phía trước, nhìn thần thái kiêu căng của anh, có lẽ, chờ ngày nào đó anh gặp được một người phụ nữ mình thích, tờ giấy chứng nhận này sẽ trở thành phế thải.
Cho nên nói, đời này, cô cũng không phải không có thời gian thoát thân, nghĩ như vậy, cũng thoải mái ra.
Ở phía sau lưng anh, nhảy nhót đi xuống bậc thang.
Anh nghe một trận tiếng bước chân không quy luật, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Tần Ngu đang cúi đầu, mái tóc màu đen như tơ lụa theo động tác của cô đung đưa tới lui, mà trên khuôn mặt bạch hi của cô, khẽ lộ ra vài rạng đỏ ửng, vẻ mặt kia, rất là vui sướng.
Vốn là mặt lạnh lùng, cũng nhu hòa vài phần, cách một khoảng cách, nhàn nhạt lên tiếng, "Kết hôn với tôi cô cao hứng lắm sao?"
Tần Ngu hơi sững sờ, rất nhanh nở nụ cười, "Không có."
Tống Mạc: "Vậy cô đang cười cái gì?"
Tần Ngu: "Oh, nghĩ tới mấy chuyện tốt thì cao hứng thôi."
Tống Mạc: "Ví dụ như?"
Tần Ngu: "Như là tương lai một ngày kia chúng ta có thể ly hôn."
"..." Tống Mạc không nói gì thêm nữa, vài tia nhu hòa trên mặt thu lại toàn bộ, mặt không chút thay đổi xoay người, "Oh, hy vọng lúc đó cô còn được như vậy."
Lời này có ý gì, chẳng lẽ, lúc đó cô đã thương anh sao? Đến lúc đó sẽ không chịu ly hôn sao?
Nghĩ như vậy, Tần Ngu cười nhạo một tiếng, đi đến xe.
Sao lại như vậy được? Cô hận anh còn không kịp.
―――
Đêm thứ nhất hai người trở thành vợ chồng.
Ăn xong cơm tối, Tần Ngu đang muốn lên lầu, lại bị anh gọi lại, "Có chuyện gì tối nay lại xử lý, hiện tại đến phòng tôi."
Đêm tân hôn, đến phòng của anh, có phải là có chút bất ổn hay không?
Đang muốn nói gì, đã thấy anh dẫn đầu lên lầu, lưu lại một bóng lưng cao lớn.
Xem ra, không cho cô cơ hội phản kháng chút nào.
Bất quá, nghĩ đến trước đây anh đã nói không có hứng thú với cô, trong lòng Tần Ngu ngược lại bình thường trở lại không ít, mặc dù anh phúc hắc lại vô lương, cường thế vừa cay độc, bất quá lại nói lời giữ lời, chưa từng nuốt lời.
Suy nghĩ một chút, đi theo anh lên lầu.
Anh không tập trung ngồi ở trên giường, trong phòng mở máy sưởi, áo khoác của anh đã cởi xuống, treo trên giá áo, chỉ mặc một áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, thấy cô đứng ở cửa, nhẹ nhàng nâng tay, "Đến đây ngồi."
Tần Ngu dừng hai giây, đi tới, cách một khoảng, ngồi xuống đối diện anh.
Anh nhìn khoảng cách giữa hai người, hơi nhíu mày, tựa như có chút bất mãn, "Tôi sẽ không ăn sạch cô, ngồi ở đây." Dứt lời, ngón tay thon dài vỗ vỗ vị trí ở bên người anh.
Ăn sạch cô...
Tần Ngu nghe ba chữ này, trong lòng có cảm giác khác thường, nhịn không được đỏ mặt, ngước mắt nhìn anh, lại phát hiện thần sắc anh thản nhiên hết sức.
Ách, dường như, lại là cô suy nghĩ nhiều.
Chần chờ một lát, đứng dậy, ngồi qua.
Chỉ là, khoảng cách này có chút quá phận, cơ hồ, cô vừa ngẩng đầu, liền có thể ngửi được hơi thở mát lạnh dễ ngửi của anh, mà anh chỉ khẽ hơi cúi thân, môi mỏng kia, đơn giản đặt lên cô.
Cô có chút bất an cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy phía dưới mông, không phải cái giường mềm mại, mà là một đống mảnh vụn thủy tinh, bất quá, đối với hoảng loạn cô, ngược lại anh hết sức trấn định tự nhiên.
Anh nhàn nhạt nhìn thẳng cô, cũng không nói nhảm, trực tiếp nói ngay vào điểm chính, "Vì cuộc sống hòa hợp về sau, hôm nay chúng ta nói ra ba điều kiện."
Tần Ngu không thể nói không, không cách nào nhìn thẳng tầm mắt của anh, nhìn chằm chằm chiếc giường gật đầu nhẹ.
Anh khẽ mỉm cười, "Tốt, bây giờ tôi nói về yêu cầu của tôi trước."
"Điều thứ nhất, như cô thấy, chúng ta sẽ không cử hành hôn lễ, cũng không có chuyến du lịch trăng mật gì, hy vọng cô bỏ qua cho."
Tần Ngu hơi ngẩn ra, "Ý của anh là chúng ta... Ẩn hôn?"
Anh rủ con mắt xuống suy nghĩ mấy giây, gật đầu, "Có thể nói như vậy, tóm lại, quan hệ vợ chồng giữa tôi và cô, chỉ có người Tống gia mới biết, tuyệt đối không thể cho ngoại giới biết được."
"Oh, không thành vấn đề." Tần Ngu trả lời thập phần lưu loát.
Ý tứ của anh cô hiểu, bây giờ xí nghiệp Tống thị đang đứng trên cao như mặt trời buổi trưa, khó tránh khỏi sẽ có dư luận bàn tán, anh cũng không tránh d;d;l"q"d được mấy scandal đó, nếu thương hiệu của xí nghiệp Tống thị bị khai hỏa, sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền phức.
"Điều thứ hai, cô không được có bất kỳ ý nghĩ không an phận với tôi."