Chương 47: Nghĩ mà sợ
Thời gian qua nhanh chỉ trong nháy mắt.
Ngày sáu tháng giêng cùng đi du lịch về, sau đó không làm gì liền sắp khai giảng.
Mục Liên Hạ lên kế hoạch cho mình, mỗi ngày phải làm gì, trình tự tính chất mục tiêu vân vân và vân vân, toàn bộ đều có ý tưởng. Cậu có mục tiêu lâu dài cho tương lai, muốn nghiên cứu thật tốt bài chuyên ngành, cả tương lai trước kia cũng thiếu chút nữa quên mất, thẳng đến khi cậu đến nhà dì Lục.
Ban đầu khi dì Lục liên hệ cậu thì Mục Liên Hạ đang tính không qua ăn tết với dì Lục, cậu cho rằng Tống An Hoài sẽ đi ăn tết với người thân của mình, nhưng hắn không có. Nhưng khi cậu còn chưa nghĩ nên nói sao với dì Lục, dì Lục đã điện thoại qua, nói xin lỗi, tỏ vẻ cô được em gái ở nông thôn gọi về ăn Tết cùng.
Mục Liên Hạ xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không cậu thật sự không biết nên nói thế nào.
Mà giờ là ngày mười lăm tháng giêng, dì Lục vừa trở về. Mục Liên Hạ tính toán nửa ngày, mang theo chút quà tặng đi thăm cô.
Dì Lục thấy Mục Liên Hạ lại đây, có vẻ rất vui. Tinh thần mặt mày của cô bây giờ có vẻ rất không tệ, không còn suy sút như trước, ngược lại có tinh thần không ít, có lẽ đã bước ra khỏi nỗi khổ khi con trai rời đi.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Mục Liên Hạ lại nghĩ tới tương lai trước kia của cậu.
Bảy năm, không, giờ chỉ còn sáu năm.
Trong nháy mắt ấy cậu thiếu chút nữa bị khủng hoảng bủa vây.
Cậu từng cảm thấy dù cho thật sự bảy năm sau rời đi lần nữa cậu cũng là nhặt không được thời gian bảy năm, không mệt, nhưng bây giờ, một khi nhớ tới mình có thể sẽ trải qua cái ch.ết như đời trước lần nữa… Mục Liên Hạ cảm thấy trái tim mình cũng sắp bị bóp chặt.
Khi bạn chỉ có hai bàn tay trắng, bạn không sợ hãi; nhưng khi bạn có được càng nhiều, bạn càng sợ hãi mất đi.
Nhìn thấy sắc mặt của Mục Liên Hạ nháy mắt trắng bệch, dì Lục cũng hoảng sợ.
“Mau vào mau vào, con làm sao vậy? Qua đây nằm lát đi!” Dì Lục kéo tay cậu vào phòng.
“Con không sao, ” Mục Liên Hạ lắc đầu, miễn cưỡng cười cười với cô, “Có lẽ hôm qua ngủ không được, không sao.”
“Vậy con qua đây ngủ một giấc, ” Dì Lục cau mày, “Mặc kệ thế nào thì thân thể vẫn quan trọng hơn.”
Không nói nổi dì Lục, Mục Liên Hạ bị dì Lục cởi áo khoác nhét vào trong ổ chăn đã trải xong.
Thật ra hôm qua cậu ngủ cũng không tính muộn. Tống An Hoài sau khi khai trai cũng không phải không quan tâm cậu nữa, khi dây dưa với nhau thì Mục Liên Hạ mừng rỡ phối hợp, rất hài hòa, cậu chỉ là bỗng nhiên bị mình dọa.
Nhưng mà, nếu cậu rời đi là kết quả tất nhiên thì sao? Nếu cậu rời đi, vậy thì sẽ có người khác đứng bên Tống An Hoài, Tư Tư cũng tốt Lý Thụy Phong cũng tốt những người bạn khác của cậu cũng tốt, cuối cùng rồi cũng dần dần quên cậu, Mục Liên Hạ cậu cuối cùng cũng chỉ là một đoạn hồi ức ngắn hay chỉ là một dấu hiệu…
Trong đầu cậu quay quanh đủ thứ, không biết làm sao đã ngủ trong ổ chăn ấm áp, sau đó bị ác mộng bừng tỉnh. Cậu thậm chí không nhớ được nội dung của cơn ác mộng, nhưng còn nhớ rõ loại khủng hoảng này.
Cậu theo bản năng lấy di động ra, ngón tay để trên phím tắt gọi cho Tống An Hoài hồi lâu, cuối cùng lại gọi cho Mục Khả Hân.
Bên kia nhận điện thoại rất nhanh, thanh âm nghe vào tai còn có chút kinh hỉ: “Liên Hạ?”
Mục Liên Hạ rất ít khi trực tiếp liên hệ với Mục Khả Hân, mà lúc trước liên hệ nhiều nhất cũng chỉ là mấy tin nhắn ngày lễ. Mục Liên Hạ tuy rằng không có cảm tình không tốt với Mục Khả Hân, nhưng hoàn toàn không gần gũi được. Cậu hi vọng cô sống tốt, nhưng không muốn mình tham dự vào.
Cậu cầm di động siết chặt: “Chị gần đây tốt chứ?”
“Chị rất tốt, ” Mục Khả Hân thanh âm nhẹ nhàng, “Quãng thời gian này rất tốt. Không có ai mắng chị là đồ lỗ tiền muốn chị làm cái này làm cái kia, mẹ có lẽ đã hoàn toàn quên chị rồi. Mẹ nhiều lắm chỉ nhớ rõ chị đi học bên ngoài, nhưng chị ở trường nào mẹ mà không tr.a thì sẽ không biết… Mẹ chỉ coi Mục Khả Kiệt là con của mình mà thôi.”
Cô tuy nói vậy, nhưng vẫn để ý đến cha mẹ mình đi…
Mục Liên Hạ bỗng nhiên, cũng nhớ cha mẹ.
Khi cha mẹ cậu đi thì cậu vẫn còn nhỏ, cũng ồn ào muốn ba mẹ qua, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có chính cậu, sau này cậu cũng quen không nhớ tới ba mẹ nữa, như vậy thì cậu còn có thể nhẹ nhõm không ít. Nhưng trong nháy mắt ấy, những kí ức được chôn rất sâu trong trí nhớ ập vào trong đầu.
Nói với Mục Khả Hân mấy câu, cậu cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi cho Tống An Hoài: “Anh ở đâu?”
“Anh ở công ty… Em làm sao vậy?” Nghe ra cảm xúc không quá tốt trong giọng Mục Liên Hạ, Tống An Hoài trong nháy mắt cũng có chút căng thẳng.
“Em đi tìm anh.” Mục Liên Hạ nói xong câu đó liền cúp, sau đó đứng dậy dọn đồ đi tạm biệt dì Lục. Khi cậu mở cửa phòng thì dì Lục đang vừa xem kinh kịch vừa đan áo len, nhìn thấy Mục Liên Hạ đi ra thì lập tức đứng lên: “Ngủ ngon? Sắc mặt con còn không tốt, có muốn đến bệnh viện xem không?”
Sắc mặt Mục Liên Hạ đúng là không tốt, nhưng đến bệnh viện thì ngược lại không cần thiết. Cậu từ chối ý tốt của Lục, sau đó tạm biệt. Dì Lục đưa cậu ra cửa, rồi nói chút về chuyện của mình: “Em gái dì không yên lòng cho dì, bảo dì qua ở cùng em ấy. Em rể của dì cũng đã mất, hai người ở cùng ngược lại còn có thể làm bạn. Dì lần này về lấy đồ, sau này có lẽ sẽ không trở về. Chìa khóa này con cứ cầm, không có chỗ đi thì cứ đến nơi này.”
“Không được!” Mục Liên Hạ vội vàng từ chối, “Dì lấy cho thuê cũng được mà…”
“Không được, ” Dì Lục lắc đầu, “Dì tin con, vừa lúc coi như là để con trông nhà giùm.”
Mục Liên Hạ đưa đẩy vài lần, sau khi dì Lục xoắn tay áo trừng cậu thì mới yên lặng nhận chìa khóa. Dù sao… dì Lục tin cậu như vậy, cũng không thể để dì tin lầm người.
Sau khi tạm biệt dì Lục thì cậu ra ngoài bắt xe đến chỗ Tống An Hoài.
Cậu rất ít khi bắt xe, bởi vì luôn cho rằng thời gian không gấp gáp, nên cũng không cần bắt xe. Nhưng bây giờ không giống, cậu chưa bao giờ bức thiết muốn gặp Tống An Hoài như vậy.
Muốn gặp anh ấy.
Bây giờ công ty này còn nhỏ, chỗ tiếp tân lại quen cậu, cậu không bị ngăn cản liền lập tức vào thang máy tìm Tống An Hoài. Chờ khi cậu thở hổn hển đẩy cửa ra, Tống An Hoài thật sự bị hoảng sợ.
Hắn kéo ghế dựa ra đứng dậy đi tới: “Em sao vậy?”
Mới ra khỏi bàn liền bị Mục Liên Hạ nhào tới ôm eo.
Tống An Hoài hôn hôn đỉnh đầu cậu, một tay đè lại vai cậu một tay cũng vòng qua eo cậu: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Mục Liên Hạ không nói chuyện, ở trong lòng hắn hấp thu độ ấm mình cần.
“Liên Hạ?”
Mục Liên Hạ chôn đầu trong lòng Tống An Hoài, thanh âm vừa nhỏ vừa có chút không rõ ràng: “Em…”
“Hửm?”
“Em muốn về nhà…”
“Được, chúng ta về nhà.”
“Không phải…” Mục Liên Hạ nghe thấy thanh âm trầm ổn của hắn, nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống, “Em muốn về Phụ Sa… Em nhớ ba mẹ em…”
“Chúng ta trở về, ” Giọng điệu Tống An Hoài không thay đổi, vẫn trầm tĩnh ổn trọng, “Anh và em.”
Mục Liên Hạ thẳng người, tay không buông lỏng, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Thật?”
“Ừm, để anh xử lý chuyện trong quãng thời gian này trước, Phụ Sa xa mang theo Tư Tư cũng không tiện, anh đưa nó qua chỗ anh trai anh, em cũng sửa sang đồ của mình chút đi, có gì muốn mang thì mang, hai ngày nữa chúng ta liền đi.” Tống An Hoài nói đâu vào đấy, “Nhưng vừa khai giảng liền xin nghỉ cũng không dễ xin, không xin được thì nói với anh, anh giúp em.”
Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm môi Tống An Hoài khép mở, dùng sức dán lên.
Buông ra, biểu tình cậu có chút không được tự nhiên, khóe miệng giơ lên nhưng môi lại mím, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống.
“Tống An Hoài, em có nói qua, là em yêu anh chưa?” Cậu trừng mắt nhìn cố gắng nháy mắt để nước mắt rơi xuống.
Tống An Hoài nâng tay lau nước mắt trong suốt từ hốc mắt cậu trượt xuống: “Vậy anh có từng nói với em, anh đã sớm yêu em chưa?”
Vẻ mặt của Mục Liên Hạ bây giờ tựa khóc tựa cười, cậu khụt khịt mũi, lại đưa môi mình lên.
Em yêu anh.
Không muốn rời khỏi anh, vừa nghĩ tới có thể sẽ tách ra, quả thực ngay cả thở cũng thấy khó.
Sao anh lại quan trọng thế chứ?
Thật vui, em trở về, quen biết anh.