Chương 77: Đến trường
Mục Liên Hạ gần đây bị vây trong trạng thái nóng nảy.
Cậu cũng không thể nói rõ là chuyện gì, có lẽ nguyên nhân là sắp đến kiểm tr.a tư pháp. Cậu chuẩn bị lâu như vậy là chính vì kì kiểm tr.a này, cậu đương nhiên căng thẳng.
Chẳng qua là cũng có chút khác, có lẽ. Nhưng cậu không nói rõ được. Thế nhưng Tống An Hoài rất hiểu việc này, thật cẩn thận ở cùng cậu, tiện thể còn phải làm giấy tờ cho bạn nhỏ Tư Tư, thêm chuyện ở công ty mình, và dáng vẻ suy sút của Mục Liên Hạ.
Bạn nhỏ Tống Tư Minh còn ba ngày nữa sẽ chính thức trở thành một thành viên trong tiểu học.
Thời gian qua nhanh như vậy, bạn nhỏ Tống Tư Minh đã tốt nghiệp trường mầm non lập tức sẽ trở thành học sinh tiểu học, mà Mục Liên Hạ cũng sắp tốt nghiệp.
Đối với kì thi sắp tới, Mục Liên Hạ vừa cảm thấy mình chuẩn bị lâu như vậy đã đủ rồi không cần quá căng thẳng, vừa sợ mình bỏ qua chút tri thức, chỉ vì chút đó mà không thông qua cuộc thi. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng bằng chuyện cậu sẽ cùng bạn nhỏ Tư Tư đi nhập học.
Mục Liên Hạ năm tư, chương trình học năm tư càng ít hơn, ngày đầu tiên khai giảng không có chút chương trình học nào, cũng không có chuyện gì khác, Mục Liên Hạ liền cùng Tống An Hoài dắt bạn nhỏ Tống Tư Minh đi báo danh.
Trên xe, bạn nhỏ Tư Tư mặc quần áo mới đeo cặp mới cũng rất hăng hái.
“Em lên tiểu học rồi ~ “
Mục Liên Hạ gật đầu với bé: “Đúng đó.”
“Anh nói tiểu học như thế nào đây?” Tư Tư chớp mắt.
“Em phải tự đi cảm nhận thôi, ” Mục Liên Hạ cười, “Không phải em nói là sẽ ham học mỗi ngày tiến về phía trước à? Đến trường thì phải làm vậy đấy.”
“Thầy cô có thích em không?”
“Ưm, mọi người đều sẽ thích Tư Tư, Tư Tư ngoan vậy mà.”
“Em có phải sắp có bạn mới rồi không? Họ cũng sẽ thích em chứ?”
“Nhất định.”
“Vậy trường có gì chơi vui vậy ạ?” Tư Tư lại hỏi.
“Chuyện này cũng phải tự mình phát hiện, ” Mục Liên Hạ xoa bóp tay bé, “Chỉ cần em phát hiện niềm vui ở trường, thì nhất định sẽ thích trường.”
Cậu biết có vài bạn nhỏ không thích trường học, có lẽ là không thích học, hoặc là không thích hoàn cảnh trong trường. Nhưng chỉ cần bé mong muốn đi… cuối cùng cũng tốt.
Dù sao cậu cảm thấy Tư Tư nhất định sẽ không ghét học, bé ngoan vậy mà… Mục Liên Hạ không có trách nhiệm mà suy nghĩ.
Tư Tư rất phấn khởi với việc đến trường này. Hoặc là nói các bạn nhỏ tuổi lớn tương đương như vậy thì có một phần đều ôm hứng thú với trường học, hơn nữa trường tiểu học cách trường mầm non không xa, rất nhiều học sinh ở trường mầm non sẽ tiếp tục làm bạn học trong trường tiểu học, bé tự nhiên càng không hồi hộp. Kết quả vào trường chưa được mấy phút, hẹn thời gian với Lộ Lộ xong hai bạn nhỏ liền chạm mặt.
Thế là, bạn nhỏ Tống Tư Minh đang tay trong tay với bạn nhỏ Phương Vĩnh Kiệt tìm tên của mình trên bảng chia lớp. Tuy rằng thầy cô từ lâu đã thông báo cho phụ huynh kết quả chia lớp, nhưng các bạn nhỏ tìm xem coi như là chơi cho vui.
Mà Mục Liên Hạ đang mang theo “người nhà mình” cùng cấp trên của mình với người nhà của đối phương đứng chung một chỗ nhìn các bé.
Phương Tử Nghị cũng đến trường với con. Dù sao cũng là ngày đầu tiên đến trường, Phương Tử Nghị cũng có trái tim ba ba ngốc.
Thấy bọn nhỏ thích ứng khá tốt, mấy người cũng không quá lo lắng, trò chuyện câu được câu không. Có lẽ là nhìn ra Mục Liên Hạ trong khoảng thời gian này xin phép chuẩn bị dự thi nên sắc mặt không tốt lắm, Phương Tử Nghị còn dặn dò vài câu. Hắn cũng coi như là người từng trải, biết rõ trước khi thi sẽ xuất hiện vấn đề cảm xúc. Chẳng qua chung sống với Mục Liên Hạ lâu như vậy, Phương Tử Nghị cũng hiểu cậu, biết cậu có cố gắng và bản lĩnh vững vàng, an ủi vài câu bảo cậu giải sầu.
Mục Liên Hạ được cổ vũ, sức mạnh dồi dào, cảm thấy cũng không căng thẳng đến thế.
Ngày đầu khai giảng không cần ở trong trường cả ngày. Quan trọng là tháng chín này sau khi khai giảng thì hôm sau vừa lúc là cuối tuần. Giúp Tư Tư ôm đủ loại sách về nhà, lại là một ngày.
Tư Tư một mình ở trong phòng lăn qua lăn lại mấy quyển sách mới của bé. Tống An Hoài lúc trước có dạy bé bao bìa sách, bạn nhỏ đang vui vẻ cũng không để Tống An Hoài giúp đỡ, nhất định muốn tự làm, Tống An Hoài liền đi tìm Mục Liên Hạ.
Lúc này Mục Liên Hạ chỉ cởi áo khoác, cuộn mình ở một góc trên giường, ngủ.
Tống An Hoài vuốt vuốt tóc cậu, môi chạm nhẹ trên thái dương cậu, cũng cởi quần áo, ôm eo cậu, ngủ.
Hắn đã xin nghỉ trước rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe vậy.
Một buổi chiều trong nhà đều rất im lặng. Tư Tư lăn lộn xong mấy thứ của bé, phát hiện cậu chú đều ngủ cả nên tự về phòng, không bao lâu cũng ngủ; về phần hai người đã ngủ trước đó, một giấc ngủ thẳng đến gần tám giờ.
Bụng đói kêu vang Mục Liên Hạ tỉnh ngủ trước.
Một giấc này ngủ tới tinh thần sảng khoái, mở mắt ra còn hơi ngẩn ngơ. Nhưng chờ cậu thật sự tỉnh táo thì lại thấy sảng khoái. Cậu cẩn thận dời tay Tống An Hoài đang ôm eo cậu ra, xuống giường lười biếng duỗi eo, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Mục Liên Hạ chăm sóc thân thể mình rất cẩn thận, cho nên lúc này gần như là bị đói tỉnh. Buổi tối tám giờ, cậu cũng không làm gì nhiều. Trong tủ lạnh có hoành thánh cố ý để đông lạnh đã được gói mấy hôm trước, nấu bữa tối ngon lành này.
Hoành thánh còn chưa lên bàn Mục Liên Hạ đi gọi Tư Tư. Tư Tư có lẽ cũng ngủ khá lâu, nếu không gọi bé dậy thì có lẽ nửa đêm dậy sẽ không ngủ được nữa. Về phần Tống An Hoài… Sau khi Tư Tư ăn hoành thánh thì mới cẩn thận đi gọi Tống An Hoài.
Tống An Hoài cũng là người sống có quy luật, khoảng thời gian này hắn cũng rất mệt, đáy mắt thâm đen một mảnh. Mục Liên Hạ mới đầu nhìn còn có chút đau lòng, thấy hắn ngủ ngon như vậy, còn có chút không đành lòng gọi hắn.
Chỉ là ngủ vậy thì cũng không được, Mục Liên Hạ vẫn vươn tay đẩy đẩy hắn: “An Hoài dậy đi.”
Tống An Hoài ngủ chứ không chết, Mục Liên Hạ đẩy hai cái liền tỉnh. Nhưng hắn không tỉnh táo, mà là kéo Mục Liên Hạ vào lòng đặt ở trên giường, âm thanh mang theo giọng mũi: “Không vội… còn sớm… ngủ thêm lát nữa…”
Mục Liên Hạ trong nháy mắt có chút dở khóc dở cười. Cậu nhịn cười: “Còn sớm? Tám giờ rồi đó!”
Lỗ tai của Tống An Hoài còn đáng tin, vừa nghe là tám giờ thì lập tức ngồi dậy, mắt không mở, miệng lại than thở: “Sao đồng hồ báo thức không reng chứ? Muộn rồi.”
Mục Liên Hạ nhịn không được cười ra tiếng, Tống An Hoài như vậy thật đúng là khó gặp.
Tiếng cười của Mục Liên Hạ kéo suy nghĩ mơ hồ của Tống An Hoài trở về. Tống An Hoài mở choàng mắt, ngẩn người vài giây mới phản ứng lại, cầm di động nhìn thoáng qua, kéo khóe miệng, giơ tay nhéo nhéo mặt Mục Liên Hạ: “Em đó, giở trò xấu hả.”
“Là tại anh ngủ mơ màng mà, ” Mục Liên Hạ chọc chọc mặt hắn, “Trách em ư?”
“Không không không, trách anh, ” Một tay còn lại của Tống An Hoài còn đặt trên eo Mục Liên Hạ, dùng sức kéo Mục Liên Hạ về phía mình, trao đổi một nụ hôn ướt át, hắn nhéo nhéo lỗ tai Mục Liên Hạ, “Anh dậy ngay đây.”
Ăn xong cơm tối dọn dẹp hết đã sắp chín giờ. Tư Tư buổi chiều ngủ nhiều nên giờ không muốn ngủ nữa, ngồi ở vị trí của mình ngoan ngoãn xem TV. Mục Liên Hạ để Tống An Hoài ở đó với bé, mình thì đi phòng sách đọc sách.
Bây giờ cậu đã không còn căng thẳng vậy nữa. Có lẽ là cậu luôn sùng bái Phương Tử Nghị nên một câu đó đã cứu vớt cậu, Mục Liên Hạ vốn tưởng rằng mình sẽ căng thẳng đến khi thi xong, nhưng được Phương Tử Nghị an ủi động viên ngược lại không quá để ý nữa.
Trong sở luật sư không chỉ có mình cậu phải thi, mà mấy người đi thi bắt đầu từ khi nghỉ hè đều không đi làm ở sở luật sư nữa. Mục Liên Hạ cũng không khác người đến mức đó, đối với cuộc thi quan trọng như vậy cậu tự nhiên là ở nhà toàn lực ứng phó.
Một tháng này, đều không gặp người ngoài qua, ngay cả Hàn Bân cũng không gặp, huống chi là Phương Tử Nghị cũng không phải hôm nào cũng ở đây. Cho nên lời cổ vũ của Phương Tử Nghị, cậu lần đầu tiên nhận được.
Mục Liên Hạ xoay bút trong tay, hiếm khi suy nghĩ không trên việc học.
Chờ Tống An Hoài dỗ Tư Tư đi ngủ xong rồi vào phòng sách, liền nhìn thấy Mục Liên Hạ đang ngẩn người bị ngòi bút vẽ một đường trên cằm lại hoàn toàn không biết.
Hắn đi qua, kéo một chiếc ghế khác ngồi cạnh cậu, nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ, cho đến khi Mục Liên Hạ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, phát hiện Tống An Hoài đang ở đây: “A! Anh chừng nào thì tới chứ!”
Trên mặt Tống An Hoài dường như mang theo chút oan ức: “Anh tới lâu rồi, em cũng không phát hiện ra anh.”
Mục Liên Hạ vội ho một tiếng.
Tống An Hoài cười cười, chống cằm nhìn cậu, Mục Liên Hạ bị nhìn bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Cậu đành phải tiếp tục ho khan che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó tầm mắt mơ hồ nhỏ giọng mở miệng: “Này, mùa đông năm nay mình đi du lịch được không?”
Tống An Hoài theo bản năng mở to hai mắt.
“Đi đâu chơi thì anh quyết định, em thi xong rồi chờ chuẩn bị luận văn tốt nghiệp là xong, sau này Tư Tư cũng bắt đầu đến trường, bé mà lớn rồi thì cũng không còn thời gian ra ngoài nữa…”
Cậu chưa dứt lời, đã được ôm trong một lồng ngực ấm áp.
“Liên Hạ…”
“… Hửm?” Mục Liên Hạ thoáng chốc còn có chút mờ mịt.
“Em đáp ứng anh rồi?” Tống An Hoài nhẹ giọng nói.
Hắn đã từng nói với Mục Liên Hạ rất nhiều lần, hi vọng có thể ra nước ngoài lấy tờ giấy chứng nhận đó. Tuy rằng nó trên thực tế cũng không làm được gì, nhưng Tống An Hoài muốn. Hắn muốn tên của họ được viết cùng nhau, cứ như vậy, cả đời.
“… Tùy anh nghĩ sao đó.” Mục Liên Hạ tự nhiên biết mình đây là đáp ứng. Cậu cảm thấy mặt mình đỏ lên, lỗ tai có lẽ cũng đang nóng lên.
“Liên Hạ…” Tống An Hoài khẽ đặt cằm lên đỉnh tóc của Mục Liên Hạ, hắn hít sâu một hơi, lại nỉ non tên cậu một lần, “Liên Hạ…”
“Khụ khụ.”
“… Anh yêu em.”
“Em, em yêu anh.”
Mục Liên Hạ nhắm hai mắt lại, ôm chặt cổ đối phương.
Gặp anh, là điều tốt đẹp nhất đời em từ khi trở về.