Chương 2
Từ chương này sẽ thay đổi văn phong cho hợp cảnh nhé
Năm 2018, Trung Quốc, ánh nắng mặt trời chiếu xuống chiếc giường màu trắng ngà làm tôn lên vẻ thánh khiết của sắc màu xung quanh căn phòng. Trên chiếc giường King size nằm một cô gái, mái tóc đen dài bóng mượt buông xõa trên gối, gương mặt bầu bĩnh trông khá đáng yêu, có điều hình như hơi to so với thường thức bình thường, bỗng lông mi của người nằm trên giường run rẩy nhè nhẹ, mở ra một khe nhỏ rồi như thất kinh mà trợn mắt lên, theo sau đó người trên giường bật dậy một cách nhanh chóng, chiếc chăn trượt xuống khỏi thân thể cô gái, phô bày trọn vẹn thân thể không xót thứ gì, một thân xanh xanh tím tím thấy mà ghê người, trên mặt, khóe miệng, toàn thân còn dính lên một đám bạch sắc không rõ nguồn góc, kết hợp với một thân da thịt tuyết trắng, cả người cô gái có cảm giác lăng ngược và ɖâʍ mị.
Liễu Tu Nhã cảm giác mê hoặc , hoang mang, không rõ chuyện gì xảy ra, nàng rõ ràng đã huyết tế rồi đồng quy vu tận với đám giả nhân giả nghĩa kia rồi mà, sao nàng còn chưa ch.ết, còn nữa đây là đâu. Liễu Tu Nhã động đậy thân thể muốn xuống giường quan sát, nhưng nàng chỉ vừa động một chút thì cả thân thể như bị cả trăm con ngựa giày xéo, cái loại đau đớn rất xa lạ. nàng chưa bao giờ cảm nhận qua, nàng từng chịu nỗi đau cắt da, xẻ thịt, huyết nhục vỡ nát mà không rên một tiếng, nhưng loại đau đớn này nàng vừa xa lạ, vừa không thể khống chế thân thể mà phát ra một tiếng ngâm khẽ khàng. Bỗng nhiên một vài đoạn ngắn kí ức xông thẳng vào đầu nàng, thân thể va chạm, thở dốc, rên rỉ, hỗn loạn đầy nhục dục, cô gái trong kí ức một lần tiếp một lần bị ba người nam nhân chuyền tay cho nhau, chất lỏng bạch sắc không ngừng vẩy lên thân thể cô gái, thân thể cô cả đêm điều phải tiếp nhận những va chạm mạnh liệt không hề có yêu thương chỉ có phát tiết và chà đạp.
Liễu Tu Nhã cho dù sống hơn nghàn năm nhưng nàng chỉ dốc lòng tu luyện không nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thế nên đến ch.ết vẫn là một đóa cúc không nở một lần hoa à......những hình ảnh này thật quá kích thích đến đại não của nàng. Tuy là đóa cúc không khai hoa nhưng nàng không ngu đến nỗi không nhận định được chuyện gì đang xảy ra. Thân thể này vẫn là một khuê nữ cho đến tận hôm qua, bằng chứng là vết máu đỏ sậm phía dưới thân nàng, còn là bị luân bạo hay là người tình ta nguyện thì tạm thời nàng vẫn chưa đoán được. Liễu Tu Nhã khẽ thở dài, nàng tuy không ch.ết nhưng lại sống lại ở nơi xa lạ cùng một thân thể xa lạ đã bị nhiều nam nhân đụng chạm qua. Người tu chân không quan trọng trinh tiết vì tuổi thọ cùng giống với tu vi, tu vi càng cao thì tuổi thọ càng dài, sinh mệnh vô tận cùng với đường tu luyện càng dài thì càng cô đơn, lạnh lẽo, có mấy ai đi để ý đến tấm màng mỏng manh đó nữa.
Liễu Tu Nhã ngồi một lúc, đợi đến khi cơn choáng váng hạ xuống thì mới chậm chậm bước xuống giường để quan sát xung quanh, căn phòng này rất lớn, bày trí tuy có nhiều vật nàng không hiểu nhưng có thể cảm nhận sự xa hoa của nó. Liễu Tu Nhã quan sát xong căn phòng thì cho ra một vài kết luận. Thứ nhất, nơi này không thường có người ở nhưng sẽ định kì có kẻ chăm sóc vì không thấy quần áo thường ngày, trong tủ chỉ treo hai bộ áo choàng màu trắng, nhưng xung quanh lại sạch sẽ đến bóng loáng. Thứ hai, đây là một hoàn cảnh khác xa so với nơi nàng từng sống, một vài đồ vật hình dạng kì lạ mà nàng chưa từng thấy qua. Thứ ba, nơi này tựa như nơi ở của dân chúng ở Tu Chân giới, vì đồ vật ở đây không cái nào có bày thuật pháp phòng ngự, phải biết là tu sĩ tu luyện đôi khi chân khí thoát phá sẽ có lực sát thương nhỏ, nên đồ dùng thường ngày sẽ là một vài hạ phẩm pháp bảo tự mang linh khí sẽ có bảo hộ có thể chống lại một ích chân khí thoát phá của tu sĩ để tránh không bị vỡ nát.
Liễu Tu Nhã ngồi xuống một cái ghế dài trông khá mềm mại, nhắm mắt trầm tư. Nàng không biết vì sao linh hồn của mình lại lưu lạc đến nơi này nhưng cái này cũng không khiến nàng lo sợ, dù sao ở nơi nào cũng điều giống nhau, nàng không quan tâm lắm, bây giờ điều cần thiết là phải thích ứng nơi đây. Liễu Tu Nhã khoanh chân ngồi thiền, bắt đầu dùng linh thức thăm dò thân thể này. Liễu Tu Nhã tu công pháp tên gọi Huyết Âm Tâm Kinh, loại công pháp này rất tà môn, chỉ có trời sinh ma căn mới có thể tu luyện, Liễu Tu Nhã tuy không phải trời sinh ma căn nhưng nàng là một Huyết Yêu, cái gì gọi là Huyết Yêu, chính là một thân thể bất tử, cho dù đánh nàng nát tay nát chân, nàng cũng có thể tái sinh lại, Huyết Yêu sinh ra bình thường điều là dùng để làm dược đồng, nuôi bằng thuốc để thân thể điều là cực quý thì đưa lên hiến cho các tu sĩ đạo hạnh cao thâm để làm thuốc trợ tu vi nhằm nhờ họ để tăng thực lực cho gia tộc. Huyết Yêu không ch.ết nên các tu sĩ đó có thể ăn dần dần từ từ, dù sao kéo xuống một cánh tay ăn thì nó rất nhanh mọc lại trong vòng vài tháng.
Gia tộc của Liễu Tu Nhã lại có ý nghĩ điên rồ hơn, bọn họ không muốn dựa vào người khác mà muốn có riêng một cao thủ cho gia tộc mình, chính vì vậy bọn họ hao tâm tốn sức không ngại huyết tẩy cả một gia tộc khác để chiếm được Huyết Âm Tâm Kinh, muốn tu luyện nó phải là trời sinh ma căn, bọn họ không tìm được người như thế nên đánh chủ ý lên người Liễu Tu Nhã. Bọn họ đem Liễu Tu Nhã giam vào thạch động ngày, đêm dùng đủ mọi loại thuốc đưa vào cơ thể nàng, muốn cho nó có thể ở thời kì tốt nhất. Sau đó, họ bắt đầu không ngừng tìm các ma tu có thể chất thiên phú, mà muốn làm được điều đó họ không ngừng chế tạo các loại thù hận giữa ma tu và tu sĩ, sau đó dùng danh nghĩa diệt ác, vệ đạo để bao vây tiêu diệt hang ổ của ma tu, dùng danh tiếng của gia tộc để đem ma tu mà họ muốn về tay mình.
Liễu Tu Nhã vẫn nhớ nhớ rõ ràng bọn người tự xưng là thân nhân của nàng từng đao, từng đao rạch ra thân thể nàng rút đi gân mạch trong người nàng thay vào đó vô số ma căn mà bọn họ tìm được. Ma căn phản phệ không thích ứng nhau đấu đá loạn trong người khiến nàng hận không thể cắn nát da thịt để lôi chúng ra, đau đớn đến khi ch.ết lặng, nàng dĩ nhiên xem nó như một loại hưởng thụ. Nàng không biết bản thân như thế nào sống như thế nào qua những ngày đó, từ 3 tuổi đã bắt đầu, bọn người đó ngày ngày đêm đêm điều nghiên cứu xem cơ thể nàng có thể bộc phát ra tiềm lực gì khác nữa. Bọn chúng nhìn nàng hài lòng như một tác phẩm hoàn mỹ của bọn chúng nhưng đồng thời cũng chán ghét, ghê tởm nàng, vì nàng trong mắt bọn họ vốn không phải người. Trong mật thất lạnh lẽo, nàng không phân biệt ngày đêm, xung quanh điều bốc lên mùi ẩm mốc hôi hám, giòi bọ lúc nhúc khắp nơi. Liễu Tu Nhã còn nhớ rõ, thức ăn ngon nhất mà nàng từng ăn tại nơi đó là một mẫu bánh bao lẫn trong đống cơm thiu mà hạ nhân đem đến, lần đầu tiên trong mẫu bánh không có mùi mốc meo, thơm ngọt khiên nàng mừng đến cười không khép được miệng, tiếp đó vào những ngày mưa nàng có thể ɭϊếʍƈ lên vách đá dính ẩm ướt do mưa rơi xuống, nhưng không nhiều bình thường nàng chỉ có thể dựa vào nước bùn chảy ra từ máng đựng do bọn hạ nhân quét tước để lại.
Dù như vậy, Liễu Tu Nhã nàng vẫn sống, bắt đầu điên cuồng luyện công, cuối cùng ma công đại thành, nàng phá tan xiềng xích quanh thân, một đường giết đến khi xung quanh chỉ còn một mảnh hoang phế. Từ đó, nàng bước lên con đường tu chân ý nghĩa sống chỉ còn không ngừng tu luyện, vì nếu không tu luyện nàng cũng chẳng biết bản thân còn có thể làm gì, nhân sinh nhàm chán mà cô độc.
Liễu Tu Nhã kết thúc minh tưởng, nàng vui mừng phát hiện thân thể này là ma âm chi thể chính là trời sinh ma căn, còn tốt hơn thân thể kia của nàng, thân thể đó dù tốt nhưng rốt cuộc cùng là do chắp vá mà thành không thể nào so được với trời sinh tự nhiên. Bí mật lớn nhất của Liễu Tu Nhã đó là công pháp Huyết Âm Tâm Kinh linh lực điều thu nạp vào linh hồn, thân xác chỉ là vỏ bọc bên ngoài, chỉ cần linh hồn nàng bất diệt thì tu vi, linh lực của nàng là vĩnh hằng.
Liễu Tu Nhã kiểm tr.a cơ thể thì phát hiện linh hồn của cô gái này vẫn còn, chỉ là tâm tính yếu đuối cho nên đụng phải đả kích thì không chịu nỗi mới thu hẹp lại chui vào một góc, không dám ra ngoài, nói chính xác là nàng bị người ta làm đến hôn mê rồi không chịu nỗi đả kích mà dẫn đến dao động, ngược lại tiện nghi cho Liễu Tu Nhã đoạt xá, nếu chậm hơn để nàng bình tĩnh lại thì sẽ rất khó. Liễu Tu Nhã dùng linh thức dò xét sau đó quyết đoán cắn nuốt linh hồn của cô gái này, không có phản kháng, yếu ớt đến đáng sợ. Nếu mọi người nghĩ một nữ ma đầu sẽ có lòng thương người mà tha cho cô gái nhỏ tội nghiệp thì xin lỗi, bạn đã thất vọng, với tiêu chuẩn nàng không ch.ết thì ta phải hồn thần câu diệt, Liễu Tu Nhã không hề áp lực mà cắn nuốt linh hồn nhỏ bé này, hấp thu trí nhớ của cô ta để bổ sung tri thức đang thiếu đến đáng thương của mình.
Nơi này gọi Trung Quốc, tên của cô gái này cùng này giống nhau gọi là Liễu Tú Nhã ( e hèm, " cúi đầu" , "rút khăn tay", hức.. hức...đánh đi đánh lại nhìn mới để ý mình đã viết sai tên nữ 9, nhưng giờ tay mõi , eo mõi, quả thực hết sức sửa lại, mọi ngươi thông cảm :hixhix: ), năm nay 18 tuổi. Liễu Tú Nhã này là một cô nhi, sống nhờ nhà cậu, tính nết âm u, ghen tị, có lẽ vì ngoại hình mập mạp nên thường bị ức hϊế͙p͙ khiên cho Liễu Tú Nhã càng ngày càng khép kín. Gia đình cậu của Liễu Tú Nhã có một gái, hai trai, người con gái tên Lý Văn Tịnh, Lý Văn Tịnh rất đẹp, mang vẻ đẹp yếu ớt, là điển hình của một bệnh mỹ nhân. Liễu Tú Nhã rất ghen tị với Lý Văn Tịnh đồng thời cũng hâm mộ nàng, bởi nàng vừa có ngoại hình lại được cha mẹ bảo bọc, yêu thương. Liễu Tú Nhã luôn cảm thấy bản thân là người ngoài trong gia đình họ Lý. Một ngày nàng bị bắt nạt như thường, nhưng lần này nàng lại đụng phải mệnh trung chú định của mình, Tống Cảnh Hàn, người thừa kế duy nhất của Tống gia. Nơi này có năm đại gia tộc, Lý gia cũng nằm trong năm đại gia tộc này. Tống Cảnh Hàn cùng Lý Ngự và Lý Tu là bạn tốt, bình thường ở trường là một tổ vương tử khiến cho nữ nhìn thì mê đắm, nam thì ghen tị. Liễu Tú Nhã bình thường âm u, không thích kết giao bạn bè nên bị bắt nạt cũng không ai giúp. Hôm nay, lúc đang bị bọn con gái kéo đến sân sau thì đụng phải tổ vương tử đang ngồi dưới cây phơi nắng, Tống Cảnh Hàn cũng không làm gì chỉ mắt lạnh nói một tiền "Cút", bọn con gái thi nhau bỏ chạy, nói giỡn ai chẳng biết tính tình Tống Cảnh Hàn không tốt, con gái dù phật ý hắn, hắn cũng đánh.
Liễu Tú Nhã cảm thấy chỉ là bọn họ ngại phiền nên lên tiếng đuổi người thôi, chẳng biết sao cái cô gái "Liễu Tú Nhã" này lại cảm thấy Tống Cảnh Hàn đang giúp cô nói chuyện, từ nhỏ bị bắt nạt thành thói quen chưa từng có ai vì cô ta nói chuyện, nên "Liễu Tú Nhã" lập tức vì màn anh hùng cứu "mỹ nhân" này mà giao trọn trái tim. "Liễu Tú Nhã" yêu đơn phương hơn một năm, giống một cái biến thái cuồng theo dõi, bám riết Tống Cảnh Hàn không tha, còn tưởng mình làm được tốt lắm, đâu ngờ thiếu gia họ Tống đã biết từ lâu chỉ là lười phản ứng thôi, dù sao với gia thế và tướng mạo của hắn, biết bao nhiêu cô gái ái mộ, người trước ngã, kẻ sau leo lên là bình thường, nếu không phải cô gái này thật không hợp thẩm mỹ của hắn thì hắn cũng không ngại kéo cô ta lên giường điên loan đảo phượng rồi.
Yêu đơn phương hơn một năm, "Liễu Tú Nhã" bị một tin sét đánh làm cho mất lý trí, Tống Cảnh Hàn và Lý Văn Tịnh đính hôn, "Liễu Tú Nhã" nghe xong chỉ biết hỏng hết đầu óc không còn suy nghĩ được gì. "Liễu Tú Nhã" chỉ có một suy nghĩ, cô ta quyết không thể để chuyện này xảy ra. "Liễu Tú Nhã" nghe ngóng biết được nhóm người Tống Cảnh Hàn chuẩn bị làm tiệc chia tay kiếp sống độc thân cho Tống Cảnh Hàn tại một quán bar cao cấp. Ngày đó, "Liễu Tú Nhã" chuẩn bị thuốc kích thích loại mạnh để chuốc thuốc Tống Cảnh Hàn ý đồ gạo nấu thành cơm. "Liễu Tú Nhã" trà trộn vào quán bar mò tìm phòng của nhóm người Tống Cảnh Hàn, cô ta tính bõ thuốc vào ly rượu của Tống Cảnh Hàn rồi gọi hắn ra sau đó bắt cóc đem đi nhưng mãi không tìm được cơ hội chỉ đành bỏ thuốc vào bình rượu rồi giả dạng phục vụ bưng vào.
Trong phòng là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bọn họ uống rượu như điên, một đám con gái uốn éo khiêu vũ cùng bọn con trai, những động tác gợi tình vô cùng, nhóm vương tử ngồi riêng một bàn, Tống Cảnh Hàn, Lý Tu, Lý Ngự điều đủ mặt, "Liễu Tú Nhã" để rượu lên bàn rồi đi nhanh sợ bị phát hiện. Khi xác định Tống Cảnh Hàn uống hết chai rượu thì "Liễu Tú Nhã" mới gọi đt cho Tống Cảnh Hàn xin hắn ra gặp có chuyện quan trọng, không biết có chuyện gì nhưng Tống Cảnh Hàn không ra một mình mà còn Lý Tu, Lý Ngự đi theo. "Liễu Tú Nhã" hết hồn không nói được gì chỉ ấp úng, giữa lúc đó thuốc phát tác, cô ta mua là loại xuân dược cực mạnh, thần trí sẽ không bị mê loạn mà rất tỉnh táo chỉ có ȶìиɦ ɖu͙ƈ bị kéo lên không ngừng. Tống Cảnh Hàn bọn họ uống hết cả chai rượu lúc thuốc phát tát bọn họ không suy nghĩ chỉ muốn phát tiết, "Liễu Tú Nhã" vừa vặn đứng kế bên bị bọn họ vây ép vào một góc tối, "Liễu Tú Nhã" bị ép làm một lần trong hẻm, sau đó bọn họ ôm cô ta lên xe lại tiếp một lần, nhóm người Tống Cảnh Hàn đưa "Liễu Tú Nhã" đến một khách sạn xa hoa chọn một phòng tổng thống rồi cùng nhau cả một đêm dày vò "Liễu Tú Nhã", trong lúc đó còn ɖâʍ ôn uế ngữ nhục mạ "Liễu Tú Nhã" không ngừng khiến cho "Liễu Tú Nhã" vừa thẹn vừa nhục, cả một đêm phía dưới luôn không được nghĩ phải liên tục phục vụ bọn họ khiến "Liễu Tú Nhã" cuối cùng chống cự không nỗi ngất đi, ngày hôm sau tỉnh lại thì đã là Liễu Tú Nhã xuyên đến