Chương 64
Liễu Tú Nhã bị dòng điện chạy qua cơ thể như có hàng nghàn con kiến gặm nhấm nàng, đau đớn khó nhịn. Một sợi roi mây quấn lấy eo Liễu Tú Nhã quăng nàng ra khỏi công kích của con quái bùn thịt, Hạ Hầu Nghị mặt mày trắng bệch, hộc ra một ngụm máu lớn, hắn cũng như Lý Tu dị năng tiêu hao quá đà mà sắp chống đỡ không được nhưng nhóm người Tống Cảnh Hàn bên cạnh hắn cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Liễu Tú Nhã được Hạ Hầu Nghị kéo ra một khoảng cách tránh khỏi công kích của con quái bùn thịt, bàn tày khẽ chuyển một sợi dây thép như một con rắn siết chặt lấy mõm của con quái kia. khiến cái đầu người với hàm răng lởm chởm kia đang há ra phải ngậm chặt vao nhau, Liễu Tú Nhã giật mạnh đầu dây khiến cơ thể của con quái bùn thitbij nàng kéo đổ rạp xuống dưới đất, Liễu Tú Nhã vội vã nhảy lên cao tránh khỏi cái đuôi sắc nhọn như dao kia đang khua khoắng loạn xạ.
Con quái bùn thịt kia giãy dụa muốn thoát khỏi thứ đang trói buộc nó, nhưng Huyễn Thiên Xích là vật được rèn từ đá tinh vạn năm đâu phải là một con quái cấp 5 như nó có thể đối phó, bàn tay nắm giữ xích sắt của Liễu Tú Nhã ứa ra từng tơ máu chảy dọc theo xích sắt, cho dù được sự trợ giúp của thần bảo cũng không cách nào phũ định chênh lệch cấp bậc giữa cô và thứ đó.
Sắc mặt Liễu Tú Nhã ngày càng trắng hơn, lúc này vô số tia sét giáng xuống người con quái đó, Tống Cảnh Hàn hai bàn tay run rẩy, tơ máu từ miệng uốn lượn chảy xuôi xuống người anh, có thể nhìn ra lúc này phóng thích dị năng với cường độ cao như thế, cơ thể anh hoàn toàn đến giới hạn, nếu còn tiếp tục e rằng dị năng sẽ cạn kiệt mà dẫn đến sinh mạng hao mòn.
Con quái vật kia bị những tia sét đánh cho lăn lộn dữ dội, một đạo tường đất mạnh mẽ bao lấy cả người nó cố định cơ thể khổng lồ kia, Mộc Tuấn Khanh hai chân khụy xuống chạm đất, hai tay nhuốm máu đang bấu chặt trên đất, từng đợt dị năng Thổ hệ kiên cường giữ vững phòng tuyến đang cầm chân con quái kia, lúc này bọn họ không có lựa chọn, một là liều mạng hai là bó tay chịu ch.ết.
Liễu Tú Nhã một tay giữ chặt sợi xích, tay còn lại triệu xuất Âm Huyền Kiếm, một chân đạp mạnh, cả người cô phi thẳng lên người con quái kia, cắn răng đạp lên những cái miệng đầy răng đang mấp mé kia, mũi kiếm sắt nhọn liên tục đâm thẳng vào đầu con quái kia, lớp da con quái bùn thịt vô cùng cứng rắn, chắc chắn nó đã thôn phệ cường hóa hệ, chỉ có thể phá bỏ lớp da kia mới làm tổn hại đến phần trong của nó.
Liễu Tú Nhã điên cuồng truyền linh lực vào trong mũi kiếm, chỉ cần có một khe hở thì nàng đã thành công, tuy da của con quái bùn thịt kia là nó thôn phệ một con sâu biến dị cường hóa cấp 4 mà thành nhưng nó không ngờ có người dám nhảy lên cơ thể đầy răng cùng tùy thời có thể bị thôn phệ mà tấn công lớp da của nó. Con quái bùn thịt giãy dụa điên cuồng muốn hất văng Liễu Tú Nhã xuống đất, những cái miệng đầy răng nhọn mọc đầy kia không cố kị cắn xé thịt tươi đưa đến tận cửa, Liễu Tú Nhã ngoảnh mặt trước những cái miệng đang giương về chân cô, chỉ truyền ra một ích linh lực bảo vệ để da thịt thêm cứng rắn mà thôi.
Nhóm người Tống Cảnh Hàn cũng bất chấp có ch.ết vì tiêu hao dị năng hay không, chỉ nhắm đúng hướng phần Liễu Tú Nhã đang tấn công mà phóng thích đại chiêu, muốn khoét ra một lổ thủng trên người con quái. Đôi chân của Liễu Tú Nhã tuy được nàng bao lấy bằng linh lực nhưng vẫn không ngăn được những cái miệng tham lam liên tục công phá kia, da thịt trên chân bắt đầu chậm rãi xuất hiện vết thương, mùi máu tươi như kích thích đến những cái miệng đầy răng lởm chởm khiến bọn chúng càng cuồng liệt công kích, Liễu Tú Nhã nhẫn nhịn nỗi đau khi da thịt bị cắn xé, bàn tay không lơi lỏng mà chuyên chú công kích lên thân con quái bùn thịt.
Rốt cuộc với cường liệt công kích như thế vô số tiếng lụp bụp vang lên, tiếp sau đó cái đầu con quái bùn thịt không chịu nỗi công kích cường liệt như thế, bị phá vỡ một khe hỡ nhỏ, mũi kiếm không chút lưu tình chen thẳng vào đầu con quái, hai con mắt duy nhất trên cái đầu bỗng bị cường liệt áp đến lồi cả ra ngoài.
"Bụp____" cái đầu vỡ nát, chất dịch màu đen cùng xương sọ văng tứ tung, Liễu Tú Nhã thuận thế nương theo lực đạo kéo thanh kiếm xuống phía dưới, muốn xẻ cả người con quái kia ra.
Con quái kia thể trạng khổng lồ, bị kiếm của Liễu Tú Nhã ép bức tách ra làm hai phần, vùng vẫy của nó theo lực đạo của kiếm yếu dần, bỗng nó đổ thẳng người xuống mang theo Liễu Tú Nhã lăn nhào xuống sườn dốc núi.
"Tiểu Nhã, không_________" Mộc Tuấn Khanh cùng Lý Tu nhìn tình cảnh trước mặt mà không kịp suy nghĩ, đã buông hết mọi công kích, lao theo nắm lấy đuôi con quái, mặc cho bàn tay bị cắt đến máu thịt be bét.
Cả ba người cùng thi thể con quái bùn thịt rớt thẳng xuống dòng sông chảy xiết phía dưới dốc núi, mất hút trong con sông rộng lớn.