Chương 1: Tự chương
Phương Ninh Ninh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Phương Ninh Ninh biến thành một con quỷ, phiêu bạt trong hoàng thành triều Ngụy, nhìn kẻ hoàng đế vô đạo đức không từ thủ đoạn đi lên ngôi vị hoàng đế như thế nào, nhìn vị tướng quân kia khốn khổ vì tình và bị lợi dụng đến chẳng còn gì ra làm sao …… Nhìn năm mươi năm cuối cùng của triều đại này.
Rồi sau đó hắn tỉnh giấc.
Phương Ninh Ninh phát hiện, thật sự mình đã biến thành một con quỷ! Đã thế còn đang bay bổng ở tẩm cung của hoàng đế!
Hơn nữa còn có vị tướng quân kia đã cọ rửa sạch sẽ, quỳ gối trên long sàn!!!
Đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa hoàng đế và tướng quân……
Sau khi vị tướng quân ấy xuất binh đẩy lùi được Man di, đắc thắng phụng chỉ hồi kinh diện thánh thì bị hoàng đế sai tâm phúc bắn ch.ết trên nửa đường về……
……
— Không!
Một người anh tuấn như vậy, lại còn là một người anh tuấn thanh khiết giỏi giang như thế, tuyệt đối không thể bị chà đạp!
Phương Ninh Ninh nổi giận!
Hắn [ – còn là quỷ ] nhào tới chỗ hoàng đế!
Kẻ hoàng đế này có ích lợi gì chứ?
Không thể phân biệt gian thần, không thể chấn hưng đất nước, không thể tạo phúc cho dân chúng……
Còn lừa một người anh tuấn như thế lên giường, nhằm để người nọ giúp mình cướp lấy ngôi vị hoàng đế……
Người nọ xuất chinh nhiều lần, chỉ chưa kịp giao binh quyền cho hắn….
Chỉ vậy thôi mà đã muốn giết y?!
Đi ch.ết đi, ch.ết đi, ch.ết đi!
Dù cho là ngôi vua, thiên tử hiển hách, có có ông trời phù hộ, ngày hôm nay ngươi cũng phải ch.ết đi!
Phiêu bạt trong mộng năm mươi năm, Phương Ninh Ninh đã quen thuộc thân thể của quỷ lắm rồi — Trong cơ thể quỷ không có máu thịt và lục phủ ngũ tạng, chỉ duy nhất có một loại năng lượng âm tính.
Trong nháy mắt vồ tới, Phương Ninh Ninh lấy tất cả năng lượng ở trong cơ thể mình đè lên, đè qua ép lại……
“Ai đó?!”
Chợt hoàng đế kinh giác đến điều đó, bỗng nhiên xoay người, nhưng chỉ thấy trước mắt trống trơn mà thôi.
Phương Ninh Ninh chính nghĩa không lùi!
— Ầm!
Một mảnh đen nghịt.