Chương 25
Edit: Vi Ánh
Beta: Khôn Linh
Mùi thơm lạ lùng truyền vào trong mũi, nàng yếu ớt tỉnh lại.
Đỉnh giường xa lạ khiến nàng giật mình, sau gáy truyền đến cảm giác đau nhức, nàng rên rỉ một tiếng, cuối cùng nhớ đến chuyện đã xảy ra.
Âu Dương Phong cùng Dương Khang thông đồng huyết tẩy đảo Đào Hoa, giết toàn bộ Giang Nam thất quái trên đảo, muốn giá họa cho Hoàng Dược Sư. Nàng mặc dù núp đi, nhưng vẫn không thể gạt được Âu Dương Phong. Nàng cùng Âu Dương Phong từng gặp mặt một lần, khẳng định hắn còn nhớ rõ nàng, sẽ không bỏ qua con cá lọt lưới là nàng đây.
Kỳ quái là, khi bắt được nàng, Âu Dương Phong không giết nàng ngay lập tức, chỉ ý vị thâm trường nhìn nàng thật lâu, sau đó vứt nàng cho thủ hạ. Nàng chỉ nhớ được nàng bị một người cầm đao đánh hôn mê, chuyện gì xảy ra kế tiếp cũng không biết.
Cơ thể có phần mềm nhũn vô lực, nàng đảo mắt, nhìn quanh bốn phía.
Nơi này hình như là khách sạn, nàng nhìn thấy trên bàn có bày một cái lư hương, mùi thơm lạ lùng kia chắc là từ chỗ đó mà đến, quá nửa là mê hương, không để cho nàng tỉnh lại quá sớm. Đáng tiếc là nàng bị Hoàng Dược Sư cho uống biết bao nhiêu là thuốc suốt một thời gian, tính kháng dược mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều, mê hương gì đó đối với nàng ảnh hưởng cũng không lớn.
Cửa truyền đến một chút tiếng động, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Cánh cửa két một tiếng mở ra, hai nữ tử áo trắng che mặt đi vào, nhìn vào người trên giường, thấy nàng không có động tĩnh gì, liền ngồi xuống, bắt đầu nhàn nhã tán gẫu.
Các nàng nói chuyện đứt quãng, nội dung nói chuyện hơn phân nửa xoay quanh Âu Dương Khắc. An Nhược Sơ có thể nghe ra trong giọng nói các nàng vô cùng lo lắng, có lẽ các nàng cũng không biết thiếu chủ trong miệng các nàng sớm đã bị Dương Khang giết ch.ết. Không biết qua bao lâu, đề tài nói chuyện của các nàng cuối cùng lại quấn lên người An Nhược Sơ, nàng lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu chăm chú nghe lén.
“… Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Chủ công luôn luôn không gần nữ sắc, hiếm thấy bắt nữ tử trở về, không biết nữ tử này có thân phận gì?”
“Nghe nói là bắt được từ đảo Đào Hoa.”
“Đảo Đào Hoa? Hay là tên của nữ tử đó là Hoàng Dung?”
“Đương nhiên không phải, ta cũng đã gặp qua Hoàng Dung, nữ tử này mặc dù có bảy phần giống nàng ta, nhưng tuyệt không phải Hoàng Dung.”
“Bảy phần giống sao… Chẳng lẽ là tỷ muội của Hoàng Dung?”
“Cũng có thể. Đúng rồi, ngươi nhìn xem có cần thêm mê hương nữa hay không, trước khi trở về Bạch Đà sơn, nhất thiết không được để cho nàng tỉnh lại.”
“Sợ cái gì, nàng cũng không biết võ công, dựa vào hai người chúng ta còn không khống chế được nàng sao?”
“Chủ nhân nói phải đối đãi với nàng cho thật tốt, không thể vô lễ. Nếu phát sinh xung đột gì mà khiến nàng bị thương sẽ không tốt lắm.”
“Ngươi nói… Chủ công làm như vậy vì cái gì?”
“Ngươi cũng không phải không biết thiếu chủ của chúng ta đối với Hoàng Dung kia một mảnh si tâm, chủ công mặt ngoài không nói, nhưng ta nhìn ra được người cực kì thương yêu thiếu chủ của chúng ta, hơn phân nửa là không muốn thấy thiếu chủ vì Hoàng Dung mà thương tâm, muốn vì thiếu chủ tìm một vật thay thếkhác.”
Nghe đến đó, An Nhược Sơ không nhịn được ở trong lòng thầm mắng Âu Dương Phong xấu xa. Nàng nhớ tới ánh mắt của Âu Dương Khắc khi nhìn nàng ngày đó ở đảo Đào Hoa, nhất thời nổi da gà rơi đầy đất. Dương Khang tuy xấu xa, chung quy cũng làm được một chuyện tốt, chính là giết ɖâʍ trùng Âu Dương Khắc này, vì dân trừ hại.
Đang nghĩ, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của hai thị nữ kia.
“Ngươi nói, thiếu chủ nhỡ đâu lại yêu nàng thì làm sao bây giờ?”
“Tiểu Đào, ngươi đang đùa gì vậy? Ngươi cũng không phải không biết thiếu chủ của chúng ta yêu sắc đẹp, nhưng mà ngươi đã thấy ngài chuyên sủng cơ thiếp nào chưa?”
“Nhưng mà ta nghe nói ngài đối xử với nữ tử tên là Hoàng Dung kia rất đặc biệt.”
“Đó là bởi vì ngài còn chưa có được Hoàng Dung, thứ gì có được sẽ không có giá trị, còn nhớ khoảng thời gian tốt đẹp lúc đầu của ta cùng ngài… Ai, quên đi, cũng đã qua, không nói thì hơn.”
Đối phương cũng thở dài.
Nghe được tiếng lòng của hai nữ tử, An Nhược Sơ đột nhiên cảm thấy các nàng kỳ thật cũng rất đáng thương. Nam nhân quá đa tình, là tai vạ của nữ nhân. Nhưng các nàng lại cam tâm tình nguyện sa vào vũng lầy này, chẳng thể trách ai.
Nam nhân chung tình vẫn là tốt.
Nàng nhớ tới Hoàng Dược Sư, luận chung tình, hắn xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Người được hắn yêu khẳng định thực hạnh phúc, có điều người đem lòng yêu hắn liền thảm.
Ai, so với các nàng, nàng tựa hồ cũng chẳng có gì tốt hơn.
Dũng khí thình lình dâng trào mấy ngày hôm trước cũng đã biến mất không sai biệt lắm. Vốn định thừa dịp bản thân còn chưa ch.ết nói cho hắn tâm ý của mình, cho dù hắn lừa nàng, nàng cũng không quan tâm. Chỉ cần cho hắn biết nàng yêu hắn là đủ.
Nhưng thiên ý trêu ngươi, sau khi nàng xác định được tâm ý của chính mình thì nay lại chia lìa, cũng không biết nàng có còn chống đỡ nổi mà sống được đến ngày chào tạm biệt hắn không.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên run sợ. Hiện tại không phải là thời điểm thương xuân buồn thu, phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đào tẩu, một khi tiến vào phạm vi Bạch Đà sơn thì nàng chắp thêm cánh cũng không thoát.
Nàng nhắm mắt vắt óc suy nghĩ trong chốc lát, cùng hai người kia cứng đối cứng, nàng khẳng định không có phần thắng, chỉ có thể thừa dịp các nàng không chú ý vụng trộm trốn đi. Nhưng các nàng có hai người bốn con mắt, làm thế nào có thể trốn thoát dưới mí mắt các nàng chứ? Phàm là tiểu thuyết điện ảnh phim truyền hình, nhân vật chính bị bắt thì sẽ chạy thoát như thế nào? Xác xuất này, đối với sự thật cuộc sống mà nói, căn bản là so với xác xuất trúng xổ số còn nhỏ hơn!
Suy nghĩ cả một đêm, vẫn không ra đối sách nào tốt, khi trời lại sáng, nàng cảm thấy thân thể của mình bị di động, sau đó được an trí trong một chiếc xe ngựa.
Nàng mở mắt, sương xe nhỏ hẹp, cho nên hai thị nữ kia cũng không tiến vào chen chúc cùng một chỗ với nàng, mà một người ngồi ở đầu xe đánh xe, thuận tiện ngăn chặn lối ra, một người ngồi ở đuôi xe trông coi.
Trong sương xe một mảnh tối tăm, nàng vươn tay sờ sờ, hóa ra cửa sổ xe này không chỉ dùng rèm vải bố che khuất giống trên truyền hình chiếu, mà là cửa sổ đóng bằng gỗ rất chắc chắn, ở giữa cài khóa, chỉ khai một lỗ nhỏ ở trên hai cánh cửa sổ, đảm bảo có không khí tiến vào, người bên trong sẽ không bị ngạt ch.ết.
Nàng nửa quỳ, từ lỗ nhỏ nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài là đồng ruộng ngay ngắn, có lẽ chính là một thôn xóm kinh doanh chính đạo nào đó, thỉnh thoảng cũng có một hai cáixe bò đầy ngập rơm rạ đi qua sát bên cạnh.
Nhìn mấy cỗxe bò này, nàng đột nhiên nảy ra một kế.
Có điều trước hết phải mở cửa sổ ra mới được. Kỹ nghệ bẻ khóa nàng đã từng học qua khi ở trên đảo Đào Hoa, hai cái khóa này cũng chỉ là loại bình thường, không giống biến thái liên hoàn khóa quỷ phủ thần công(*) bảy bảy bốn chín ngày đều đập không nổi Hoàng Dược Sư thiết kế ra, cho nên không làm khó được nàng. Có điều vấn đề lại đến, nàng không có công cụ.
(*) búa quỷ thần công, ý tỷ ấy là quỷ lấy búa đập cũng không ra =))
Nàng đột nhiên có điểm hối hận vì sao bản thân không thích đeo trang sức, một cái trâm cài bình thường cũng được a, song lục đến lục đi cũng không tìm thấy một sợi dây kim loại nào…
Chờ một chút! Dây kim loại!
Nàng chầm chậm nhìn về phía ngực của chính bản thân mình… Ừm, chỉ có thể làm như vậy.
Rút sợi dây kim loại ra khỏi cái áo lót tự chế, nàng đau đớn tưởng niệm một chút, sau đó bắt đầu mở khóa. Quả nhiên, rất nhanh liền mở được. Nàng cố gắng hết sức để đẩy cửa sổ mà không phát ra tiếng động, may mắn tiếng bánh xe chuyển động cũng tương đối lớn, cho nên hai người trước sau cũng không phát giác được không ổn.
Hắc hắc, đại khái hai người này cho rằng nàng tay trói gà không chặt, nhất định đánh không hỏng khóa, chắc cũng không thể ngờ nàng lại biết phá khóa.
May mà nàng dáng người nhỏ gầy, cửa xe kia vừa vặn có thể để nàng trèo qua. Có điều bây giờ không phải thời cơ để nhảy khỏi xe, phía sau có người trông coi, một khi nàng nhảy xuống đất, xe ngựa đi lên, lập tức sẽ bị thị nữ trông coi ngồi ở phía sau phát hiện.
Nàng phát hiện mỗi lần xe ngựa chạy qua xe bò đều có một khoảng thời gian ngắn đi song song với nhau, sau đó mới dần dần vượt qua, trong khoảng thời gian này, nàng chỉ cần hành động đủ nhanh, hẳn là đủ thời gian để nàng lấy rơm rạ che người mình lại. Cứ như vậy, khi xe ngựa vượt quaxe bò, thị nữ trông coi ngồi ở phía sau xe ngựa cũng chỉ có thể nhìn đến một cỗxe bò ngập tràn rơm rạ, mà sẽ không thể phát hiện tung tích của nàng. Đợi đến lúc các nàng phát hiện, chỉ sợ phải đợi đến lúc dừng lại nghỉ ngơi.
Đang suy diễn một lần lại một lần trong đầu, nhìn thấy phía trước có xe bò, nàng nín thở chờ đợi.
Đợi xe ngựa tới gần xe bò, thời điểm gần như song song, mắt nàng sáng lên, thật quá tốt! Trong tưởng tượng nàng vốn tưởng rằng phải nhảy qua, nhưng mà sự thật chỉ cần trèo sang là được. Nàng nhô nửa người ra, cầm lấy một đống rơm rạ, nhanh tay nhanh chân trèo ra ngoài.
Nhưng mà sự thật cùng tưởng tượng cũng có chênh lệch, nàng không nghĩ đến thời gian hai xe song song lại ngắn như vậy, xe ngựa rất nhanh sẽ vượt quaxe bò, nửa người dưới không thăng bằng, nàng nhanh chóng buông rơm rạ ra, đổi lại túm lấy sườn xe chắc chắn, cả người mới không bị ngã xuống dưới xe. Mắt thấy xe ngựa rất nhanh sẽ vượt qua xe bò, nàng lại bám ở sườn ngưu xe như vậy, khẳng định sẽ mặt đối mặt cùng thị nữ ở đằng sau xe ngựa.
Nàng cái khó ló cái khôn, tay phải nắm chặt sườn xe, cúi thấp người dùng tay trái nhặt lên một khối đá nhỏ, dùng sức đánh lên sau cổ của con trâu, con trâu kia bị thúc dục, thoáng cái liền tăng tốc hướng về phía trước, lại khôi phục trạng thái cùng xe ngựa song song. Có đoạn thời gian trì hoãn này, nàng liền khẩn trương bó lên xe bò, dùng rơm rạ phủ kín thân mình.
Xe ngựa chậm rãi từ bên cạnh vượt lên, không quay lại.
Nàng nằm trong đống rơm rạ, thở ra một hơi lớn.