Chương 27
Edit: Vi Ánh
Ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng bước chân.
Thời gian qua đều ngủ không sâu, hắn mở mắt, miễn cưỡng gọi bóng đen ngoài cửa sổ: “Ngốc cô, nửa đêm ngươi không ngủ mà chạy đi làm cái gì?”
Bóng đen đang chạy băng băng dừng lại, giọng nói vâng vâng dạ dạ: “Gia gia.”
Hoàng Dược Sư mặc áo rồi đứng lên, đạn thủ thắp sáng nến, nửa nằm trên nhuyễn tháp, nói: “Tiến vào.”
Ngốc cô đẩy cửa đi vào, vừa nhìn liền thấy Hoàng Dược Sư đang nửa nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần. Nàng si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một hồi lâu, không hiểu tại sao rõ ràng là một người tuổi còn trẻ như vậy lại bắt nàng gọi hắn là gia gia.
“Không ngủ được?” Hoàng Dược Sư mắt cũng không mở mà hỏi.
Ngốc cô gật đầu, lúc sau nghĩ đến hắn đang nhắm mắt, hẳn là không nhìn thấy, thế là mở miệng nói: “Ừm, không ngủ được, gặp ác mộng.”
“Hử? Ác mộng gì?”
Thấy hắn có hứng thú nói chuyện phiếm, Ngốc cô thực vui vẻ. Bình thường hắn đều là một bộ dạng lạnh như băng, khiến cho nàng không có can đảm tới gần.
“Ta mơ thấy quỷ.” Nàng nói.
Hoàng Dược Sư mở đôi mắt hẹp dài, lặp lại: “Quỷ?”
“Đúng nha, quỷ thật đáng sợ, ta bị nó đuổi chạy, không sao đuổi đi được.” Ngốc cô lòng còn sợ hãi nói. “Gia gia, người nhìn thấy ma quỷ rồi chứ?”
“Chưa.” Hắn nói, “Ta chưa nhìn thấy.”
“Vậy gia gia có tin rằng thật sự có quỷ hồn không?” Ngốc cô mở to đôi mắt hỏi.
Tin sao?
Nếu trước kia, hắn khẳng định sẽ cười nhạt với mấy chuyện về quỷ thần. Bây giờ… hắn không thể không tin. Nếu trên đời không có quỷ, giải thích việc linh hồn đến từ trăm năm sau kia như thế nào?
Hay là…từ đầu tới cuối cũng chỉ là một giấc mộng?
“Gia gia! Gia gia!”
Hoàng Dược Sư hoàn hồn, day day ấn đường(*), gần đây hắn rất dễ thất thần. Hắn khoát tay, nói: “Về đi ngủ đi, không có chuyện gì thì chớ có đi lung tung, địa hình đảo Đào Hoa ngươi vẫn còn chưa thông thuộc lắm, lỡ động phải cơ quan thì sẽ không hay.”
(*) vùng giữa hai lông mày.
“Dạ.” Ngốc cô lên tiếng đáp lại nhưng vẫn chưa bỏ đi.
Hoàng Dược Sư nhướng mày nhìn về phía nàng, “Làm sao vậy?”
“Gia gia, có phải người không thoải mái hay không? Ngốc cô xoa bóp cho người được không?
“Thân thể ta rất tốt.”
“… Gia gia có phải người không thích Ngốc cô không?” Ngốc cô sợ hãi hỏi.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì…bởi vì…” Ngốc cô suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do, chỉ nói: “Bởi vì gia gia cũng không chịu chơi cùng Ngốc cô.”
Hoàng Dược Sư ngẩn người, tiếp theo không kiên nhẫn trách mắng: “Có thời gian nghĩ ngợi mấy chuyện này thì sao không đi luyện công đi! Bộ kiếm pháp hôm qua ta dạy ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Không hiểu vì sao mà khẩu khí của hắn đột nhiên trở nên không tốt, Ngốc cô hoảng sợ, giống như chạy trối ch.ết mà chuồn mất sau cánh cửa.
“Đứng lại.”
Ngốc cô miễn cưỡng dừng bước.
“Ngày mai ta sẽ khởi hành đi Hoa Sơn, ngươi ở lại đảo Đào Hoa, nếu có người…đến đảo Đào Hoa tìm ta, lập tức truyền tin cho ta biết, hiểu chưa?”
Ngốc cô quay lại, nghiêng đầu hỏi: “Ai?”
Hoàng Dược Sư nhớ ra hắn chưa cho Ngốc cô gặp mặt An Nhược Sơ bao giờ, sợ nàng tính tình si ngốc, nếu bởi vậy mà bỏ qua người nọ thì sẽ không tốt, bèn miêu tả lại: “Nếu ngươi thấy một nữ tử tóc trắng, bất luận như thế nào cũng phải giữ nàng lại, cho nàng ở lại đảo Đào Hoa.”
“Ta biết rồi, lão bà bà tóc trắng.” Ngốc cô làm dáng vẻ người già lưng gù chống quải trượng đi đường.
“Nàng không phải lão bà bà, nàng là nữ tử trẻ tuổi.”
“Nhưng mà gia gia người vừa mới nói nàng đầu bạc…” Ngốc cô gãi gãi đầu, bị hắn làm cho có chút hỗn loạn.
Hoàng Dược Sư buông mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Nàng chẳng qua là bị bệnh.”
“Oh.” Ngốc cô nửa hiểu nửa không gãi đầu. “Nàng là người rất quan trọng sao?”
Hoàng Dược Sư không trả lời, chỉ lấy tay phải chống đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đến khi Ngốc cô tưởng hắn đã sắp ngủ thiếp đi rồi, mới nghe được giọng nói như nói mơ của hắn:
“Ừ.”
*
Ngốc cô cắn lấy một ngọn cỏ khô, hai tay nâng má ngồi ở trên tảng đá, nhàm chán nhìn mặt biển mênh mông vô bờ.
Gia gia cũng đã đi được hai ngày, nhưng mà một chút bóng dáng của nữ tử tóc trắng mà hắn nói cũng không có a. Nàng ấy thật sự sẽ đến sao? Gia gia không phải là nói mơ đấy chứ?
Ngốc cô đảo mắt, quên đi, gia gia cũng không nói rằng nhất định nàng ấy sẽ đến, bỏ đi chơi một lát chắc là cũng không sao đâu.
Nhổ cỏ khô trong miệng, Ngốc cô vỗ vỗ mông đứng lên, đang định thi triển khinh công mà lúc trước gia gia đã dạy nàng thì mặt biển phía trước đột nhiên xuất hiện một chấm đen nhỏ. Nàng lấy tay phải che khuất ánh mặt trời, híp mắt lại nhìn phía con thuyền nhỏ đang càng ngày càng gần kia. Đợi thuyền nhỏ bỏ neo xuống, nàng nhảy xuống khỏi tảng đá, tiến lên hỏi: “Là người phương nào tới?”
Trên thuyền ngoại trừ người chèo thuyền, chỉ có một thiếu niên mặc quần áo màu đen, chỉ thấy hắn đứng lên, hỏi nàng: “Xin hỏi Hoàng Dược Sư có ở trên đảo không?”
Ngốc cô quan sát thiếu niên một chút, chỉ thấy thân hình hắn gầy yếu, thậm chí còn gầy yếu hơn cả nàng, trên đầu đội một chiếc mũ vải hình thù kỳ lạ, cơ hồ che khuất toàn bộ cái trán. Nàng hỏi: “Ngươi tìm gia gia có chuyện gì?”
“Gia gia?” Đầu mày thiếu niên nhíu lại, lập tức giống như nghĩ ra cái gì, cười nói: “Ta là bạn cũ của gia gia ngươi, hiện đến để thăm hỏi hắn.”
Ngốc cô bị khuôn mặt tươi cười sáng lạn của thiếu niên mê hoặc sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, mặt không khỏi có chút đỏ lên. “Gia gia người…không ở trên đảo.”
“Không ở trên đảo sao…” Thiếu niên trầm ngâm trong chốc lát, mới hỏi: “Vậy ngươi có biết hắn đi đâu không?”
“Gia gia hôm trước khởi hành đi Hoa Sơn.”
“Hoa Sơn?”
“Ừm, gia gia đi tham gia Hoa Sơn luận kiếm.”
Thiếu niên chắp tay nói: “Đa tạ cô nương cho biết, nếu đã thế thì tại hạ đành phải lần sau lại đến bái phỏng vậy.”
“Đừng…đừng khách khí.” Ngốc cô ha ha cười nói.
Mãi đến khi thuyền đi ra xa, Ngốc cô mới lại hồi phục tinh thần.
“A!” Nàng kêu một tiếng, “Quên hỏi mất hỏi hắn tên là gì rồi!”
Một nơi khác, thiếu niên trên thuyền hướng người chèo thuyền hỏi: “Nhà đò, đường gần nhất đến Hoa Sơn phải đi như thế nào?”
“Tiểu ca, ngươi muốn đi Hoa Sơn sao?” Người chèo thuyền hỏi.
“Không sai.”
“Hoa Sơn luận kiếm là chuyện quan trọng bậc nhất võ lâm, người người hết sức giúp đỡ lẫn nhau, ngươi có thể nhìn thấy người đang đi về phía Hoa Sơn khắp đường, bọn họ bình thường nhóm thành tốp năm tốp ba, chỉ cần chào hỏi một tiếng, liền có thể gia nhập vào nhóm bọn họ. Có điều đường tới Hoa Sơn gian nguy, tiểu ca ca cứ đi cùng người nào đấy đáng tin cậy một chút mới tốt.”
Thiếu niên, cũng chính là An Nhược Sơ nữ phẫn nam trang da mặt run rẩy một chút, chẳng lẽ đây chính là đoàn du lịch thời cổ đại?
Thuyền cập bến ngoài thành Cô Tô, thanh toán tiền đò, An Nhược Sơ nhảy xuống thuyền, đi vào chợ, quả nhiên là cáo thị dán khắp tường, nội dung không ngoài “Người có ý định cùng đi Hoa Sơn, thỉnh tới khách sạn XX tìm XXX”, có người còn: “Muốn chuyến đi Hoa Sơn của ngài phấn khích kích thích sao? Còn chờ gì nữa, hãy lập tức gia nhập đoàn Phi Dược Hoa Sơn của chúng tôi!” hay “Mỹ nữ cùng ngài sướng du Hoa Sơn, làm u hồn cũng phóng túng tươi đẹp vui vẻ vô cùng! Người nào có ý thỉnh liên hệ phố Hồng Hạnh ra ngõ số ba mươi tám”…
Nhìn nửa ngày, cũng không ra người nào có vẻ được. Đột nhiên có người vỗ bả vai của nàng: “Tiểu ca, có phải muốn đi Hoa Sơn hay không a?”
Nàng quay đầu, nhìn thấy một đại hán khôi ngô, cầm một cái chùy sắt lớn, bên cạnh đứng hai người, một người nhìn qua khá nhã nhặn, cầm một cây quạt, một người khác nhìn qua cao cao gầy gầy, trên lưng đeo một thanh kiếm.
“Đừng xem mấy thứ đó nữa, những cái ấy đều phải trả tiền cả, chúng ta là tổ đội tự do, không cần đóng bất kỳ phí dụng gì, sinh hoạt tự mình lo liệu. Gia nhập chúng ta đi.”
“Chuyện này…” An Nhược Sơ có chút do dự.
“Huynh đệ yên tâm, chúng ta chỉ là muốn tìm thêm ít bạn đồng hành, cũng không có ý xấu. Đơn thuần là vị Cát huynh đây đi ngang qua thấy ngươi lẻ loi một mình, hảo tâm mời ngươi đồng hành, nếu không có ý gia nhập, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng.” Nam nhân cầm quạt chỉ về phía nam nhân khôi ngô kia cười nói.
Trong tiểu thuyết võ hiệp nhiều hiệp khách nghĩa sĩ, nếu cứ hoài nghi nữa thì lại là bản thân hẹp hòi. Thấy khí chất trên người bọn họ toát ra dường như không xấu, An Nhược Sơ liền gật đầu đáp ứng.
Đầu tiên ba người tự giới thiệu một phen, nam nhân khôi ngô tên là Cát Đông, nam nhân nhã nhặn tên là Uông Dương(*), kiếm khách cao gầy tên là Lê Thanh.
(*) nam nhân nhã nhặn có khác, tên này có nghĩa là “đại dương mênh mông”.
“Ta họ An, tên một chữ Bình.” Nàng đơn giản giới thiệu.
“An Bình sao? Tốt! Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là đồng bạn, có cái gì không hiểu cứ việc tìm ta là được. Nhìn bộ dạng như cỏ tranh của tiểu tử ngươi, cũng khiến cho người ta chẳng thèm lừa bán.” Cát Đông cười ha ha vỗ xuống của bả vai nàng, không ngờ lại suýt chút nữa làm cho cả người nàng bay đi.
“Khụ…” An Nhược Sơ đứng bình tĩnh sau nguy hiểm, có phần ngượng ngùng nhìn ba người phía sau. “Chuyện đó…thật có lỗi, ta có chút yếu.”
Tiếng tim đập của ba người: nghe thấy được…