Chương 3: Thừa tướng Đại Ngụy Thẩm Tại Dã
Thanh Đài nói: "Nô tỳ đã hỏi thăm rồi, Thẩm thừa tướng hai mươi sáu tuổi, thê thiếp nhiều vô số nhưng không có con nối dõi, dường như rất được hoàng thượng tin tưởng, quyền cao chức trọng, thế lực trong triều không nhỏ.”
Mắt Khương Đào Hoa sáng lên, nàng chớp chớp mắt: “Vị thừa tướng này thế lực còn mạnh hơn cả Nam vương sao?”
“Đó là điều chắc chắn.” Thanh Đài gật đầu: “Nam vương còn quá trẻ, lại không quyền không thế, chỉ mang danh hiệu vương gia, ít được sủng nhất trong số các hoàng tử.”
Nói cách khác, nàng đã bỏ lỡ một vương gia nhưng lại câu được một thừa tướng còn lợi hại hơn? Vậy thì giao dịch này cũng đâu có thiệt! Khương Đào Hoa lập tức hưng phấn, cười he he, nhìn quanh đánh giá căn phòng.
“Đi tìm cho ta một sợi dây thừng.”
“Công chúa?” Thanh Đài cau mày: “Người muốn làm gì?”
“Ngươi đừng căng thẳng.” Đào Hoa nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ treo cổ thôi.”
Thanh Đài:"…"
"Này, ngươi đừng đè ta, đau!" Khương Đào Hoa thấy nha đầu này khẩn trương đến mức lập tức nhào tới thì dở khóc dở cười. Bị đè bẹp dí xuống giường, khó khăn lắm mới giành được cơ hội mở miệng: “Ta không muốn ch.ết, thật đấy! Nhưng tình hình hiện tại là công chúa nhà ngươi đã gả nhầm người, không treo cổ thì người ta sẽ nghĩ rằng ta muốn thuận nước đẩy thuyền bợ đỡ thừa tướng, xu nịnh kẻ quyền thế!”
Thanh Đài dừng động tác lại, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lẽ nào người không muốn thuận nước đẩy thuyền lấy lòng thừa tướng, lẽ nào không phải là người xu nịnh kẻ quyền thế sao?
Đọc hiểu ánh mắt của nô tỳ, Đào Hoa cười ranh mãnh, hiền từ vỗ vai Thanh Đài: "Tiểu cô nương, ngày tháng đi theo học hỏi công chúa nhà ngươi vẫn còn rất dài, muốn sống sót thì phải che đi suy nghĩ trong lòng, việc gì nên làm đều phải làm cho đầy đủ, hiểu chưa?”
“… Nô tỳ đi tìm dây thừng.”
"Ngoan."
Khương Đào Hoa ngồi dậy khỏi giường, lập tức tiến vào trạng thái, chạy đến bàn trang điểm thoa phấn, trang điểm kiểu tiều tụy hốc hác, sau đó lấy sợi dây mà Thanh Đài tìm được treo lên xà nhà.
"Đi ra ngoài đứng, có người đến thì gọi một tiếng."
“Vâng.” Thanh Đài đáp, không yên tâm nhìn nàng: “Công chúa, sợi dây này của người…”
"Yên tâm đi, nút thòng lọng." Đào Hoa phất tay bảo nô tỳ đi, tự tin đứng trên ghế.
Thanh Đài gật đầu, xoay người đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy có người tới thông báo: "Thừa tướng hồi phủ rồi!"
"Hả, nhanh vậy sao?" Thanh Đài giật mình, vội vàng chạy vào trong nhà kêu lên: "Đến rồi!"
Hít một hơi thật sâu, Khương Đào Hoa nắm lấy sợi dây treo cổ, thò đầu vào trong, đá chân rồi treo thẳng lên trên đong đưa như một miếng thịt xông khói.
Tuy nhiên, sau hai ba vòng đong đưa, mặt nàng đỏ bừng, cũng không có ai bước vào.
Chuyện gì thế này?
Chật vật kiên trì một hồi, đến khi thật sự không thở được nữa, Đào Hoa nhanh chóng giật đứt khuy áo, ngã xuống đất thở lấy thở để. Nhưng vào đúng lúc này thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Khóe miệng Khương Đào Hoa co giật, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông.
Không biết tại sao, mặc dù chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này nhưng dựa vào trực giác nàng có thể đoán được là ai.
“Thẩm thừa tướng?”
Người trước mặt hơi nhướng mày, ngũ quan hiện rõ trong mắt nàng. Mày thẳng như kiếm, mũi cao như núi, một đôi mắt phượng đầy trìu mến, nếu không phải dáng người cao lớn thì nhìn rất giống một thư sinh yếu đuối, nhưng khí chất mạnh mẽ, tuy trên mặt mang theo ý cười nhưng khiến người nhìn cảm thấy ớn lạnh, có cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm.
Đúng là đẹp trai thật, nhưng rõ ràng cũng không phải là người dễ dây vào, thấy y đến gần, cả người Khương Đào Hoa trở nên căng cứng, vô thức lùi về sau.
"Lần trước gặp vội vàng nhếch nhác quá nên không thể chào hỏi đàng hoàng, bây giờ cuối cùng cũng đã chính thức gặp mặt rồi." Y cúi người xuống, dịu dàng đến trước mặt nàng, trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu:
“Thừa tướng Đại Ngụy Thẩm Tại Dã, tham kiến công chúa.”
Thẩm Tại Dã? Cái tên khá thú vị, rõ ràng là sống trong triều đình nhưng lại tên là “Tại Dã”.
Đào Hoa cười gượng: “Tham kiến Thẩm tướng gia, ngài có thể để ta đứng dậy trước được không?”
“Tất nhiên.” Y gật đầu.
Coi như cũng lịch sự đấy, cùng một người với tên cầm thú tối qua sao? Khương Đào Hoa có chút nghi hoặc.
Tuy nhiên, Thẩm Tại Dã nói xong lời này liền đưa tay ôm lấy nàng, đôi mắt gần trong gang tấc, nhìn nàng chăm chăm hỏi: “Công chúa vừa mới tìm đến cái ch.ết?”
Tim lỡ nhịp, Khương Đào Hoa quay mặt đi, hồi lâu mới nhớ ra việc mình nên làm, nhanh chóng lấy lại tinh thần, che mặt nghẹn ngào nức nở: “Chuyện đến nước này, nếu Đào Hoa còn sống cho qua ngày thì biết đối mặt người trong thiên hạ thế nào đây?"
"Chuyện ngày hôm qua thật sự là hiểu lầm." Thẩm Tại Dã thở dài một hơi, ôm nàng ngồi xuống đầu giường, liếc nhìn Thanh Đài đang ở ngoài cửa thò đầu vào khiến cô nàng ngoan ngoãn khép cửa lại.
Thẩm Tại Dã cụp mắt, khẽ cau mày, trông có vẻ khá khó chịu: “Tại hạ và Cảnh vương vốn đang uống rượu ở Hợp Phong Vũ, Cảnh vương nói có một mỹ nhân muốn hiến dâng cho tại hạ nên tại hạ bèn thuận theo ý tốt của ngài ấy, nhưng không ngờ người đó là… Haiz, đêm qua vào cung, Cảnh vương bị hoàng thượng phạt nặng và trao công chúa cho tại hạ, không biết công chúa có thể nhẫn nhục vì nước Triệu mà sống tốt hay không?"
Cái gì? Đám người đánh nàng bất tỉnh là người của Cảnh vương? Khương Đào Hoa cau mày: "Không đến mức đó chứ, sao Cảnh vương có thể nhầm lẫn ta là mỹ nhân mà tặng cho ngài? Ta dù sao cũng là công chúa."
"Công chúa gặp phải một bầy sói hoang phải bỏ chạy, đánh rơi mão phụng long bào." Thẩm Tại Dã nói: "Trên người không có thứ gì chứng minh được thân phận của mình, lại vào nhầm Hợp Phong Vũ, bị bắt nhầm cũng gọi là bình thường.”
Đúng thế, lúc đó nàng đã ném mão phụng long bào đi để tiện cho việc bỏ chạy. Đào Hoa gật đầu, nhưng sau đó lại nghĩ, không đúng!
"Làm sao ngài biết ta ném mão phụng long bào?"
Thẩm Tại Dã mỉm cười, đưa tay vén lọn tóc trên thái dương ra sau tai: “Bởi vì lúc người hầu tìm người, đã tìm thấy mão phụng long bào của người.”
Hình như cũng có thể giải thích được, Đào Hoa gật đầu, nhìn y một cái, hạ giọng nói: “Hoàng thượng đã giao ta cho ngài, vậy Nam vương phải làm sao?”
“Nam vương mới mười sáu tuổi, không vội lập chính phi.” Thẩm Tại Dã vuốt tóc nàng như vuốt lông mèo Ba Tư, giọng nói đặc biệt mê người:
"Tại hạ đã bẩm báo thánh thượng, bồi thường cho Nam vương rất nhiều đồ."
Nói như vậy thì coi như cả nhà đều vui, ngoại trừ Cảnh vương xui xẻo, những người khác đều có lợi. Đào Hoa gật đầu, cân nhắc tình huống, quả quyết ôm đùi Thẩm Tại Dã!
"Từ giờ trở đi, thiếp thân chính là người của thừa tướng!"
Thẩm Tại Dã nhướng mày, liếc nhìn sợi dây còn treo trên xà, rồi cúi đầu nhìn cô gái với đôi mắt sáng ngời cạnh đùi mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nham hiểm: “Được, kể từ hôm nay, công chúa chính là nương tử trong tướng phủ này.”
"Đa tạ... khoan đã." Đào Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, nheo mắt lại: "Nương tử là gì? Nếu ta nhớ không lầm, chính thất của tướng gia nên gọi là phu nhân."
“Ừm, chính thất đúng nên gọi là phu nhân.” Thẩm Tại Dã nhìn nàng nói: “Đáng tiếc, sáu năm trước tại hạ đã có chính thất, có câu không được bỏ rơi người vợ tào khang, thánh thượng cũng rất hiểu cho tại hạ, cho nên đành phải khiến công chúa tủi thân làm nương tử hạng hai vậy.”
Khương Đào Hoa: "..."
Tại sao nàng luôn cảm thấy người trước mặt có chút nham hiểm? Tuy biểu cảm trông có vẻ tiếc nuối nhưng giọng điệu lại khiến người ta nghe thấy... muốn xông lên tát vào mặt một cái!
Nàng hạ mắt xuống, nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại.
Thật ra lần này nàng được gả đến Đại Ngụy xa xôi có thể coi là hành động khiến hoàng thất nước Triệu mất mặt. Nước Triệu do nội loạn mà không còn như xưa, quốc chủ bèn hy vọng thông qua việc hòa thân để nâng cao tình hữu nghị giữa hai nước, tránh việc Đại Ngụy lợi dụng tình hình.
Hoàng đế Đại Ngụy hiển nhiên không thích điều này, nên nàng đành phải ngàn dặm xa xôi chạy đến quốc đô mà không cho người ta cơ hội từ chối, hoàng đế tức giận chỉ hôn cho nàng với một vương gia nhỏ tuổi hơn lại còn không được sủng ái.
Thật ra cho dù không có vụ của Thẩm Tại Dã thì cuộc sống của nàng cũng chưa chắc sẽ dễ dàng hơn. Bây giờ có cơ hội làm nương tử hạng hai trong tướng phủ, trên thực tế vẫn có tương lai hơn làm chính phi của Nam vương.
Đã không còn con đường nào khác để lựa chọn.
"Đa tạ tướng gia đã yêu thương.” Khương Đào Hoa hít sâu một hơi, biết điều đứng dậy hành lễ với y.
Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng thêm hai cái rồi đứng dậy nói: “Miễn lễ, quản sự sẽ sớm đến dạy công chúa quy tắc của dinh phủ Đại Ngụy, công chúa chỉ cần học theo là được.”
"Thiếp thân hiểu rồi." Cúi đầu tiễn vị đại gia này đi, Đào Hoa đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Thẩm Tại Dã rời khỏi sân trong, rồi mới kéo Thanh Đài vào trong nhà, khóa cửa lại.
“Công chúa?” Nhìn khuôn mặt khó coi của chủ tử nhà mình, Thanh Đài vô cùng tò mò: “Có chuyện gì vậy? Chẳng phải mọi chuyện diễn ra thuận lợi sao?”
Hít một hơi thật sâu, Đào Hoa ngã xuống giường, đờ đẫn nói: “Có thể chúng ta đã rơi vào một cái bẫy.”
"Một cái bẫy?" Thanh Đài sửng sốt: “Sao có thể? Tình thế hiện tại không phải càng có lợi cho người sao?"
Mất Nam vương, được thừa tướng, chỉ lời chứ không lỗ.
Khương Đào Hoa lắc đầu nói: “Cái tên Thẩm Tại Dã này mang đến cho ta cảm giác giống như một con rắn độc, loại có thể cắn vào cổ ngươi bất cứ lúc nào. Lúc nãy hắn đã nói dối, rốt cuộc tại sao ta lại có tiếp xúc da thịt với hắn, dường như hắn biết tất cả những chuyện này.”
“Cái gì?!” Thanh Đài giật mình quỳ xuống bên cạnh nàng, cau mày nhìn nàng: “Sao người biết?”
"Bởi vì trí nhớ của ta rất tốt." Đào Hoa nheo mắt lại: "Cho dù hôm qua ta bị trúng độc, nhưng vẫn nhớ rõ lời mình đã nói. Lúc đó ta đã nói cho hắn biết thân phận của mình, thử hù dọa hắn, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là tới bịt miệng ta lại."
Cho dù người bình thường nghe thấy nàng nói mình là công chúa nước Triệu thì cũng nên coi đó là trò đùa mà cười nhạo, còn y thân là người trong triều, biết chuyện hòa thân, vậy tại sao y lại làm ngơ, ít nhất cũng nên dừng lại hỏi nàng rốt cuộc chuyện là như thế nào chứ, dù sao thì xâm phạm công chúa hòa thân không phải là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên, Thẩm Tại Dã không hề cân nhắc những điều này, ngược lại, y vừa nghe thấy đã bịt miệng nàng lại, khiến nàng không thể nói tiếp.
Lúc đó chỉ có hai người họ, khoảng cách lại gần như vậy, trên người Thẩm Tại Dã không có mùi rượu, chứng tỏ y không say, vậy nên chắc chắn y nghe rõ những gì nàng nói.
Vậy thì chỉ có thể chứng minh một chuyện – lúc nãy y nói y không biết gì, là Cảnh vương đã bắt nhầm nàng, đó hoàn toàn là nói dối. Thẩm Tại Dã đã sớm biết nàng là công chúa nước Triệu, dù vậy vẫn cưỡng ép nàng.
Tại sao chứ?
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo