Chương 24: Lật thuyền trong cống mỹ nhân
Phản ứng của Cảnh vương quả thật nằm ngoài dự đoán của họ. Vốn tưởng người thận trọng như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng một nữ tử xa lạ. Không ngờ Khương nương tử lại có bản lĩnh lợi hại như vậy, có thể thu hút sự chú ý của Cảnh vương một cách rất tự nhiên. Nhưng đối với chủ tử nhà hắn thì đây là chuyện tốt, dù sao Khương nương tử cũng là đang giúp ngài ấy.
Vậy tại sao chủ tử còn tức giận?
"Đi."
Ngó thấy hai người kia đã đi vào trong ngõ, Thẩm Tại Dã đứng dậy, sải bước xuống lầu. Trạm Lư vội vàng đi theo, vừa xem tình hình phía trước vừa lẩm bẩm: “Khương nương tử đang định làm gì?”
Thẩm Tại Dã không trả lời hắn, chỉ nhìn đám hộ vệ phía trước đi theo hai bên, Mục Vô Ngần ở giữa đang dìu Khương Đào Hoa chậm rãi bước đi.
Tay trái của hắn đặt dưới cổ tay nàng, tay phải đặt trên eo để đỡ nàng.
Y khẽ mím môi, không khỏi cười lạnh, thầm nghĩ đây có lẽ là nguyên nhân khiến Cảnh vương khó thành đại sự. Một nhát đao trên đầu chữ sắc, người đã đứng ở vị trí này mà còn dám dễ dàng tin tưởng người lạ như vậy, hắn không thua thì ai sẽ thua?
Nhìn tư sắc này của Khương Đào Hoa là biết không thể nào tùy ý nhặt được trên đường rồi, tại sao những người này lại tin rằng mình sẽ gặp vận may như vậy? Lại còn đến gần như thế? Nếu Khương Đào Hoa biết võ công thì một đao là có thể đâm ch.ết hắn, có biết không hả?
Ẩn thân đi theo nửa con hẻm. Chỉ thấy hộ vệ của vương phủ gần như đều đứng bên ngoài cổng sòng bạc Đại Hỉ, Cảnh vương chỉ dẫn theo hai người theo Khương Đào Hoa vào trong.
Đến sòng bạc làm gì?
Thẩm Tại Dã mím môi, suy nghĩ một lúc rồi quay sang nói với Trạm Lư: "Ngươi đến nha môn kinh đô chuẩn bị để bọn họ biết đại khái trước, rồi đợi ta căn dặn."
“Vâng.” Trạm Lư đáp lời, lặng lẽ rời đi.
Đứng im tại chỗ một lúc, Thẩm Tại Dã vẫn rẽ vào Hợp Phong Vũ bên cạnh, lúc trở ra thì đã thay áo gấm thành áo vải bình thường, đội nón tre đi vào sòng bạc Đại Hỉ.
Khương Đào Hoa đi theo bên cạnh Cảnh Vương, ngơ ngác tìm kiếm bốn phía, sợ đến mức môi trắng bệch: "Cha đâu? Cha đi đâu rồi?"
Mục Vô Ngần vô cùng đau lòng kéo nàng: “Nàng đừng sốt ruột, từ từ tìm. Nếu thật sự không tìm được thì cứ theo ta về phủ.”
"Không cần!" Đào Hoa kiên quyết từ chối, tỏ vẻ ngây người một lát rồi mới ý thức được mình phải nghĩ đến mặt mũi của người này. Vội vàng hành lễ rồi nghẹn ngào: “Tiểu nữ tử không phải là không có nhà để về, nếu thật sự không tìm được cha thì sẽ về quê.”
Mục Vô Ngần thoáng kinh ngạc, thần sắc cũng thoải mái hơn, nhìn nàng nói: “Nàng không nhìn ra thân phận tôn quý của ta sao?”
Khương Đào Hoa rụt rè nhìn hắn, tỏ vẻ hơi áy náy, gỡ tay hắn ra lùi về phía sau hai bước: "Nhìn… nhìn ra được, đa tạ ngài đã bằng lòng giúp ta tìm gia phụ."
Thật kỳ lạ, nữ nhân bình thường nhìn thấy hắn mặc cẩm bào thêu rồng thì đều sẽ nhào đến, sao nữ tử này lại sợ hắn?
Ai cũng có tâm lý phản nghịch nên chiêu “lạt mềm buộc chặt” này từ cổ chí kim chỉ cần không bị ai nhìn thấu thì đều bách phát bách trúng. Cảnh vương gia được tán tụng đã lâu, lần đầu tiên không được nữ tử dân gian chào đón ngược lại càng thêm cố chấp: “Nàng đừng vội từ chối, để xem có thể tìm được cha nàng không đã.”
Đào Hoa định nói nhưng lại thôi, suy nghĩ một lát, vẫn khẽ gật đầu rồi tiếp tục tìm kiếm trong đám đông.
Thẩm Tại Dã nấp ở một bên lạnh lùng quan sát, thầm nghĩ chiêu này cũng không có gì mới mẻ, nếu như nàng không xinh đẹp thì hôm nay Cảnh vương cũng không thèm giúp đâu!
Có điều, kéo người vào sòng bạc này thì có ích gì?
Đào Hoa đi tới quầy vừa ra dấu vừa hỏi: "Ông chủ, các người có nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cao chừng này không? Mặc áo vải màu xanh, trên mặt có một nốt ruồi."
Đây hoàn toàn là bịa đặt, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều người đến sòng bạc, nàng bịa đại cũng có thể trúng một người.
Ông chủ ngẩng đầu nhìn nàng, ban đầu có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng lúc ngước lên nhìn thấy một người mặc long bào tứ trảo phía sau thì giật mình sợ hãi, vội đứng thẳng lên, cung kính đáp: “Hình như là có một người như vậy từng đến đây, nhưng nơi này rộng lớn, nếu ngài muốn tìm thì có thể sẽ phải mất một chút thời gian.”
Thấy Khương Đào Hoa thật sự đang tìm cha, Cảnh vương thậm chí còn không thèm nhìn nàng thêm lần nào mà đã dần dần tin tưởng nàng.
Khoảnh khắc thả lỏng cảnh giác, hắn bắt gặp ánh mắt của nữ tử này.
Đôi mắt rất đẹp, trong veo như sương mù, bên trong giống như dòng nước ấm bị gió cuốn lên, tạo thành một vòng xoáy hút người ta vào trong đấy.
"Quý nhân, chúng ta phải tìm thêm một lát nữa." Khương Đào Hoa hơi cúi đầu, chiếc cổ trắng ngần trông rất quyến rũ.
Mục Vô Ngần nhất thời không nhớ ra mình ở đâu, chỉ đờ đẫn gật đầu: "Được, tìm bao lâu cũng được, ta đi cùng nàng."
Đào Hoa cười rạng rỡ đến nỗi hai hộ vệ phía sau cũng thất thần, đi theo nàng đến bàn đánh bạc.
"Xem đi, nhìn đi. Chỉ cần cược đúng mười ván, không những được chung tiền mà còn có thể chọn lấy bảo bối bất kỳ ở trên kệ!"
Đi ngang qua một bàn đánh bạc, nhà cái la lớn, Khương Đào Hoa cũng dừng lại, ánh mắt rơi xuống một chiếc trâm màu vàng, lưu luyến một hồi.
"Muốn không?" Mục Vô Ngần dịu dàng hỏi nàng.
Đào Hoa cắn môi, lắc đầu: "Không muốn."
Miệng thì nói vậy nhưng vẫn không rời mắt khỏi chiếc trâm kia.
Cảnh vương lập tức ngồi xuống bàn, hai hộ vệ phía sau cũng không ngăn cản.
Nhìn đến đây, Thẩm Tại Dã dường như đã hiểu được một chút. Đương kim thánh thượng kỵ nhất là hoàng tử không biết chừng mực và không giữ mình trong sạch. Con thuyền cẩn thận của Cảnh vương đã ra khơi vạn năm, nhưng bây giờ sợ là thuyền sắp chìm trong cống mỹ nhân rồi.
Nghĩ xong, y quay người đi tìm chủ sòng bạc này.
Mục Vô Ngần dù sao cũng là vương gia, cho dù chủ sòng bạc có bối cảnh thì cũng không dám liều mạng. Hắn phải cho họ chút niềm tin, cũng để cho Cảnh vương thấy được sự lợi hại của sòng bạc dân gian.
Từ xưa đến nay, chẳng có mấy ai mê cờ bạc có được cuộc sống tốt đẹp, một khi đã bắt đầu đánh bạc thì rất khó để dừng lại. Bản thân Cảnh vương cũng biết, nhưng không biết bằng cách nào đó hắn đã bắt đầu, một khi đã bắt đầu, nhìn mỹ nhân đang ở bên cạnh tha thiết nhìn mình, hắn cũng không thể nói là không muốn chiếc trâm đó nữa.
Cách đánh bạc là cược tổng số điểm của ba con xí ngầu. Cách thức rất đơn giản, tỷ lệ thắng rất cao nhưng phải thắng mười ván thì mới có thể lấy đồ trên kệ làm tặng phẩm.
Khương Đào Hoa háo hức nhìn hắn thắng ba ván đầu, sau đó bắt đầu thua liên tục.
“Sao lại như thế?” Mục Vô Ngần cau mày, bảo hộ vệ tiếp tục đổi thẻ đánh bạc: “Muốn thắng mười ván liệu có khó quá không?”
Nhà cái cười xòa, sau lưng toát mồ hôi lạnh, đang nghĩ hay là thả cho vương gia thắng cho rồi thì thấy một tên bồi bàn đi tới thì thầm vào tai hắn.
Thì thầm xong, nhà cái đứng thẳng lưng, cười híp mắt nhìn hắn nói: “Khách quan này, nếu ngài cảm thấy mười ván nhiều quá thì có thể chỉ thắng năm ván là nhận được một bảo bối. Nhưng thẻ đánh bạc mỗi ván phải là một trăm lượng bạc.”
"Một trăm lượng?!" Mục Vô Ngần kinh hãi, rất muốn nói một trăm lượng cũng đủ cho một bách tính bình thường sống cả đời rồi, sòng bạc này sao hét giá cao quá vậy?
Tuy nhiên, mỹ nhân đứng bên cạnh vẫn sùng bái nhìn hắn, hắn cũng không tiện nhận thua, đành bấm bụng nói: “Một trăm lượng thì một trăm lượng.”
Đào Hoa hít vào một hơi khí lạnh, đưa tay khẽ kéo tay áo hắn: "Quý nhân, số bạc này nhiều quá, chúng ta đừng..."
"Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ có bạc thôi, không thiếu chỗ này." Mục Vô Ngần vỗ nhẹ tay nàng.
Vỗ một cái, chỉ cảm thấy như chạm vào ngọc, mềm mại trơn bóng, không khỏi cầm lên cẩn thận vuốt ve.
Đào Hoa đỏ mặt, rụt rè nhìn hắn, vội thu tay lại.
Đáng tiếc, dù có thu nhanh đến mấy, Thẩm Tại Dã vừa quay lại cũng đã nhìn thấy, hơi nheo mắt lại.
Thủ pháp quyến rũ này quá thuần thục, rốt cuộc đã thử với bao nhiêu người rồi? Hơn nữa từ góc độ này, đêm ở Hợp Phong Vũ hôm đó cũng chưa chắc thật sự là đêm đầu tiên của nàng đúng không?
Thẩm Tại Dã khẽ cười giễu cợt, mím môi, tiếp tục vừa ẩn nấp vừa quan sát tình hình.
Sòng bạc chơi ngày càng lớn, người vây xem xung quanh càng nhiều, Mục Vô Ngần lại càng cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể liên tiếp đặt cược, bạc mang theo không đủ, bèn sai người ghi vào sổ của phủ Cảnh vương.
Thua thua thắng thắng hơn ba mươi ván, chiếc trâm đó cuối cùng cũng được cài lên đầu Đào Hoa.
"Quý nhân thật lợi hại!" Đào Hoa hai mắt sáng rỡ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài thường xuyên đánh bạc sao? Cha ta cờ bạc mười mấy năm trời, nhưng chưa bao giờ thắng được gì cho ta."
Ban đầu còn hơi chột dạ, nhưng nghe được lời này, rồi lại bắt gặp ánh mắt nàng, Mục Vô Ngần lập tức cảm thấy mấy nghìn lượng bạc này rất đáng, cười hỏi: “Còn muốn nữa không?”
“Không muốn nữa, không muốn nữa.” Đào Hoa ngoan ngoãn xua tay, trong mắt tràn đầy ái mộ: “Chỉ là lúc nãy đặt cược, trông ngài thật sự rất oai phong, giống như là thống lĩnh thiên quân vạn mã vậy.”
“Ha ha.” Mục Vô Ngần cười, cúi đầu ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Nếu nàng đi theo ta, rồi sẽ có cơ hội nhìn ta thống lĩnh thiên quân vạn mã.”
Đào Hoa đỏ bừng má, nhạy cảm bịt tai lùi lại hai bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Quý nhân nói đùa, quý nhân thân phận như vậy, tiểu nữ tử làm sao xứng được. Nếu đã không tìm được cha, vậy tiểu nữ tử xin phép..."
“Ngươi đừng đi.” Mục Vô Ngần vội ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Là ta đã đường đột, nàng đừng giận. Cha nàng đang ở trong sòng bạc này, chúng ta cứ từ từ tìm, nếu tìm chán quá, ta sẽ cược vài ván cho nàng xem, được không?"
"Cái này..." Đào Hoa do dự, nhưng Cảnh vương lại mặc kệ, trực tiếp kéo tay nàng đi đến bàn đánh bạc tiếp theo.
Thẩm Tại Dã lặng lẽ ngồi trên tầng hai uống trà, nhìn Cảnh vương dắt Khương Đào Hoa đi lại giữa các bàn đánh bạc ở tầng dưới, cười lạnh một tiếng.
Giờ Hợi đã qua, giờ Thân giờ Dậu cũng hết, sòng bạc Đại Hỉ khí thế ngất trời, mọi người đều đến xem vương gia đánh bạc, Cảnh vương hình như cũng quên mất mình có hẹn với Du vương, chỉ lo vung tiền như rác vì hồng nhan.
Tuy nhiên, đến bàn cuối cùng, hắn không thể cược tiếp được nữa.
"Các ngươi ăn gian!" Mục Vô Ngần đập bàn, quát lớn: "Không thể luôn là ta thua được!"
Nhà cái bình tĩnh nhìn hắn: “Thắng thua có số, có chơi có chịu, sòng bạc Đại Hỉ chúng tôi đã trăm năm tuổi, chưa bao giờ gian lận. Quý khách đã đồng ý cược, vậy thua thì không được giở trò!"
Mục Vô Ngần toát mồ hôi lạnh, cũng không muốn giở trò, nhưng số tiền đặt cược đã bất giác tăng lên hai mươi vạn lượng, thua như vậy, ngay cả Cảnh vương phủ cũng nhất thời không thể đưa ra được nhiều tiền như thế!
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo