Chương 40: Thiếp thân có một cách hay
Ai không biết nghe thấy còn tưởng họ đang làm gì ở trong này.
Khóe miệng giật giật, y chán ghét nhìn nàng: “Nàng định ôm ta thế này bao lâu?”
Đào Hoa gân cổ gào lên: “Biển cạn đá mòn, thiên trường địa cửu!”
Thẩm Tại Dã: “…”
Y đã không còn biết phải nhìn nữ nhân này với vẻ mặt gì nữa rồi. Lúc đầu nghĩ nàng chỉ là một kẻ ngốc nghếch, nhưng sau khi bị nàng lừa cho một vố mới phát hiện thì ra nàng khá thông minh. Kết quả bây giờ thì sao, lại từ một người thông minh biến thành một kẻ điên rồi?
Tức hơn nữa là y lại không thể tức giận mà còn phải tốn sức lắm mới có thể nhịn được cười. Thật kỳ lạ, trong phủ này nội quy nghiêm ngặt, sao lại không thể hù dọa được người này chứ?
“Hôm nay nàng vừa chạy trốn vừa bị hành, không bảo y nữ đến xem vết thương sao?” Thẩm Tại Dã không chút thiện cảm: “Còn ôm nữa, vết thương rách ra thì đừng có trách ta!"
Y không nói thì không cảm nhận được, nhưng khi nhắc đến Đào Hoa liền cảm nhận được thắt lưng hình như đang đau thật!
Vội buông y ra rồi nhảy xuống, trốn sang một bên vén áo lên xem thử.
Một vết sẹo lớn nhìn như con rết đã chuyển sang màu đỏ nhạt. Nhưng vị trí chính giữa có lẽ hôm nay bị kéo căng nên có vết máu mờ nhạt.
Đào Hoa mếu máo, quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã: "Nể tình thiếp thân thảm như thế này, để thiếp thân nghỉ ngơi nhé?"
"Ta đâu nói là không để nàng đi, chính nàng ôm ta không chịu buông đấy chứ." Thẩm Tại Dã ngó nàng: "Chuyện nàng nói ta sẽ chuẩn bị, tạm thời nàng hãy trốn kỹ, đừng để Cảnh vương đụng mặt nữa."
“Thiếp thân hiểu rồi.” Đào Hoa bình tĩnh lại, cười rạng rỡ hành lễ rồi lui ra ngoài.
Thật ra Thẩm Tại Dã cũng không hung dữ như vẻ ngoài, mặc dù đôi khi trông rất đáng sợ nhưng cũng không thật sự muốn đánh nàng, còn để cho nàng khua môi múa mép. Cái người cười giả tạo muốn giết nàng lúc đầu dường như chẳng liên quan gì đến y.
Có phải vì nàng quá đẹp nên bây giờ y đã động lòng rồi?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Đào Hoa liền tự vỗ gáy mình một phát.
Suy đoán một con rắn độc bằng tâm tư của một cô gái nhỏ như vậy sẽ ch.ết còn nhanh hơn là treo cổ tự tử. Nguyên nhân thật sự chắc là chủ ý lúc nãy của nàng thật sự có ích với y và Nam vương nên tâm trạng của gia mới tốt hơn mà bao dung nàng một chút.
"Ồ, Khương nương tử.”
Phía trước vang lên một giọng nói: “Sao người lại tới viện bên này?”
Đào Hoa giật mình, dừng lại ngẩng đầu lên thì thấy Liễu thị đang vặn vẹo cái eo thon nhỏ, thướt tha đi đến trước mặt nàng, ngước mắt nhìn nàng:
"Trang điểm nhẹ nhàng quá, suýt thì thiếp thân nhận không ra."
Ngươi không nhận ra càng tốt, Đào Hoa nghĩ thầm, hôm nay vào sinh ra tử mệt nửa ngày trời, ai còn lòng dạ nào ứng phó với nàng ta chứ?
"Sao Liễu thị y cũng ở đây?" Đào Hoa hỏi ngược lại, tiếp tục đi về phía trước.
Liễu Hương Quân đi theo bên cạnh nàng rất tự nhiên, cười nói: “Thiếp thân đang định ra ngoài mua đồ bổ cho Cố tỷ tỷ, vừa đi tới đây thì gặp người.”
"Nếu đã có việc thì thị y đi đi, ta cũng phải về nghỉ ngơi rồi." Đào Hoa cười nhẹ, gật đầu chào tạm biệt nàng ta.
Song, Liễu thị giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục bám lấy nàng: “Hiếm khi có cơ hội nói chuyện riêng với nương tử, mua đồ bổ cũng không phải là việc gấp gáp nhất.”
"Ngươi muốn nói gì?" Khương Đào Hoa cụp mắt, đi thẳng vào vấn đề, không thèm vòng vo với nàng ta.
Liễu thị mím môi, nhìn xung quanh, ghé sát vào người nàng thì thầm: “Người khác không biết, nhưng trong lòng thiếp thân biết rất rõ, trong bụng Cố tỷ tỷ rất có khả năng có thứ gì đó.”
"Ồ." Đào Hoa gật đầu.
Liễu Hương Quân vốn đang hy vọng nàng sẽ có chút phản ứng, nhưng thái độ thờ ơ này gần như khiến nụ cười trên mặt nàng ta biến mất: "Nương tử không lo sao?"
"Lo cái gì?"
“Nếu người con đầu tiên của tướng phủ được Cố thị sinh ra thì chẳng phải những người đang được sủng ái như mấy người sẽ mất đi ân sủng sao?”
Khương Đào Hoa liếc nàng ta một cái, cảm thấy đầu óc của cô nương này có lẽ không đủ dùng.
“Cố thị sinh con, tại sao gia lại không sủng ái bọn ta nữa?” Nàng nói: “Cho dù Cố thị phú quý nhờ con thì cùng lắm cũng được nhiều ân sủng hơn trước đây một chút, cũng không thể khiến gia ở mãi chỗ nàng ta được.”
Huống hồ, Thẩm Tại Dã hình như cũng không thích đứa bé trong bụng Cố thị cho lắm.
“Không thể nói như vậy được!” Liễu thị vặn eo, che miệng nói khẽ: “Trong viện này ai mà không muốn ngồi vào vị trí phu nhân? Cố thị cũng là nương tử giống như người, một khi có con trai thì sẽ lập tức đạp lên đầu người. Người không lo sao?”
"Đúng thế, ta không lo." Đào Hoa cười nhạt, nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Thì ngươi lo cái gì?"
"Ta..." Liễu thị cứng người, sắc mặt cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, cau mày nói: "Thiếp thân thấy nương tử có vẻ rất được lòng gia, muốn tốt cho người nên mới đến nhắc nhở vài câu. Nếu người không lo thì thiếp thân cũng không còn gì để nói nữa, xin cáo lui."
"Đi thong thả."
Đào Hoa quay đầu, tiếp tục trở về Tranh Xuân Các. Thanh Đài đi theo bên cạnh, quay lại nhìn Liễu thị mấy lần, không khỏi thấp giọng hỏi: "Liễu thị y đang muốn làm gì vậy? Không phải rất thân với Cố thị sao?"
"Còn có thể làm gì nữa? Rõ ràng nàng ta không muốn nhìn thấy Cố thị một bước lên mây nên mới vội vàng tìm chướng ngại vật." Đào Hoa cười khẽ: "Tình bạn nhiều năm vẫn không bằng vinh hoa phú quý. Tội nghiệp Cố thị, e rằng đến gần đây mới biết được tỷ muội của mình rốt cuộc là người như thế nào."
Gia thế Liễu Hương Quân không gọi là quá tốt, lại chỉ là con vợ lẽ, về cơ bản không có cơ hội trèo cao nên chỉ có thể dựa vào người khác, thuận thế vươn lên. Nhưng người nàng ta chọn để dựa dẫm chắc chắn không phải là Cố thị, cho nên đã mượn tình nghĩa tỷ muội để giẫm đạp người ta trước khi trở mặt.
Loại nữ nhân như vậy là đáng sợ nhất, lòng dạ nhỏ nhen, miệng lưỡi khôn khéo, nói vài ba câu là có thể gây mưa gió ở hậu viện, khiến người ta không được yên ổn.
Thanh Đài cau mày, vẻ mặt lo lắng: "Hậu viện này không có ai là dễ đối phó cả, chủ tử..."
Đào Hoa hơi khựng lại, quay đầu nhìn nàng ta: “Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Thanh Đài sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ, có lẽ thay vào đó nàng ta nên lo lắng cho chủ tử nhà người khác, họ đều là những người dễ đối phó, còn chủ tử nhà mình thì chắc chắn là khó đối phó hơn người khác.
"Nô tỳ nghĩ nhiều rồi, chúng ta về trước đi."
Khương Đào Hoa không hướng đến hậu viện, đây cũng chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời mà thôi. Chỉ cần trước cửa nhà mình không có tuyết là được, cần gì phải quan tâm sương trên ngói nhà người khác?
Rắn trong vườn rắn bị giết, người nuôi rắn sợ ch.ết khiếp, lập tức tìm kiếm dấu vết trong vườn và tìm được minh bội của Nam vương. Lúc Trạm Lư đến nơi thì đã quá muộn, người nuôi rắn đã nhanh chóng truyền tin về hoàng cung để bảo vệ mạng sống.
“Nô tài vô dụng.” Trạm Lư quỳ xuống trước mặt Thẩm Tại Dã: “Trong cung chỉ có thể tạm thời phong tỏa tin tức, nhưng hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ hay chuyện.”
Thẩm Tại Dã mím môi, trong mắt hiện lên một tia hắc ám, một lúc sau mới nói: “Mời Nam vương tới biệt uyển, lập tức!”
"Vâng!"
Nếu đã không thể giấu được thì sẽ có cách ứng phó với việc không thể giấu. Thẩm Tại Dã đứng dậy, thay y phục đến Tranh Xuân Các lôi Khương Đào Hoa đang dùng bữa tối ra ngoài, đi thẳng đến cửa hông.
"Gia, thiếp thân còn chưa đặt bát xuống nữa." Đào Hoa bị y lôi đi, tay còn đang cầm bát cơm mới ăn một nửa: "Ngài không thể chậm lại một chút sao?"
"Không thể, bây giờ nàng nhất định phải đi bước đầu tiên để đoái công chuộc tội." Thẩm Tại Dã khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Nam vương tính tình kỳ quái, vô cùng cố chấp, nếu nàng không thể thuyết phục được ngài ấy nghe lời ta thì chúng ta cũng sẽ không thành công ở những chuyện tiếp theo.
“Thiếp thân hiểu rồi.” Đào Hoa gật đầu, lại lùa một ngụm cơm vào trong miệng, sau đó vứt bát đũa rồi lên xe ngựa.
Bề ngoài, Nam vương và thừa tướng chỉ gặp nhau mỗi tháng một lần, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt như bây giờ, hai người sẽ gặp nhau ở một biệt uyển.
Khi Thẩm Tại Dã và Đào Hoa bước vào, Nam vương đã đến, đang ngồi trong đình vuốt ve chén trà. Nghe thấy tiếng bước chân thì ngước lên nhìn họ và hỏi thẳng:
“Sự việc không giấu được?”
“Vâng.” Thẩm Tại Dã ngồi xuống trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Nếu vương gia nhận tội thì với tính khí của hoàng thượng, nhất định sẽ bị phạt nặng.”
Bị phạt nặng không ở đây đơn giản chỉ là đánh gậy và khấu trừ tiền lương, Nam vương trước giờ không được sủng ái, để mắt không thấy tâm không phiền, hoàng thượng rất có thể sẽ đuổi hắn ra khỏi quốc đô, đến lúc đó muốn quay về sẽ rất khó.
Mục Vô Hạ gật đầu: “Lỗi là do bổn vương gây ra, nếu phụ hoàng thật sự tức giận, vậy thì cũng chỉ đành chấp nhận, tìm lối thoát khác.”
Thẩm Tại Dã cau mày: “Vi thần hy vọng vương gia sẽ thà ch.ết cũng không nhận chuyện này, hãy nói là đi ngắm hoa đào, minh bội không biết vì lý do gì mà biến mất.”
"Ngài muốn bổn vương nói dối?" Mục Vô Hạ mím môi: "Nếu nói như vậy, lại tính đẩy tội danh cho ai gánh?"
"Đương nhiên là Cảnh vương." Thẩm Tại Dã nói: "Hôm đó chỉ có ngài và Cảnh vương ở núi Nghênh Tiên. Theo lý mà nói, cũng chỉ có hai người mới có thể vào rừng rắn."
Thế lực của Cảnh vương được coi là mạnh nhất trong số các hoàng tử, chút lỗi nhỏ này sẽ không làm gì được hắn.
Mục Vô Hạ lặng lẽ nhìn y một lát, nghiêng đầu hỏi: “Cùng lúc với bảo vệ bản thân thì phải dẫm lên người khác sao?”
Thẩm Tại Dã mím môi: “Cá lớn nuốt cá bé, mạnh thắng yếu thua, đây vốn là quy định trong triều dã. Nếu ngài vẫn còn cố chấp không tỉnh ngộ thì con đường phía trước sẽ càng trắc trở hơn.”
“Cảnh vương huynh không có phạm lỗi gì, cũng không có đối xử tệ với ta.” Mục Vô Hạ nói: “Tự dưng bảo ta đổ tội cho huynh ấy, ta sợ tối sẽ ngủ không ngon.”
“Thà ngủ không ngon còn hơn là mất mạng.” Thẩm Tại Dã cau mày: “Tin tức trong cung tạm thời đã bị trấn áp, nhưng sẽ không kéo dài quá lâu, có lẽ ngày mai hoàng thượng sẽ biết chuyện và nổi trận lôi đình. Ngài nên chuẩn bị sớm đi.”
Tiểu vương gia cau mày, nhìn Thẩm Tại Dã với ánh mắt không thiện cảm, gai góc toàn thân như dựng đứng lên, muốn phản kháng.
Đào Hoa ở bên cạnh nhìn, thấy thời cơ đã đến, liền nói: "Gia lo lắng trong ngoài chắc hẳn đã mệt rồi, chi bằng hãy để thiếp thân nói chuyện với vương gia, được không?"
Nam vương sửng sốt, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Đào Hoa đang mỉm cười với mình.
"Được." Thẩm Tại Dã gật đầu đứng dậy: "Vi thần cũng không được khỏe cho lắm, sẽ sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát, hai người nói chuyện xong sai người thông báo một tiếng là được."
“Tuân mệnh.” Đào Hoa gật đầu, nhìn y rời đi rồi mới quay đầu nháy mắt với tiểu vương gia: “Thiếp thân có một cách hay, vương gia có muốn nghe không?
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo