Chương 42: Hành y cứu người
Thật ra Đào Hoa vẫn rất lo lắng, dù sao thì vết thương của nàng vẫn chưa lành hẳn, không biết liệu có thể chịu đựng được sự tr.a tấn của y hay không.
Nhưng rồi nghĩ lại, muốn chiếm được trái tim đàn ông thì phải bỏ ra một chút vốn liếng. Thật hiếm khi Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng muốn sủng hạnh nàng, vậy thì dù thế nào đi nữa nàng cũng phải nắm bắt cơ hội. Tranh thủ chinh phục y ở trên giường!
Tuy nhiên, suy nghĩ thì rất đẹp đẽ nhưng thực tế lại rất tàn khốc – đối tượng là Thẩm rắn độc. Thẩm rắn độc hoàn toàn không bị nàng mê hoặc, thậm chí ngay cả chuyện phòng the cũng phải chiếm địa vị chủ đạo.
"Gia..."
“Nàng có gọi thế nào cũng vô ích.” Một tay nắm lấy hai tay nàng, Thẩm Tại Dã thì thầm vào tai nàng, hơi thở nóng hổi mang theo chút gió xông thẳng vào tai nàng.
Đào Hoa rùng mình, cơ thể khẽ run lên, vô cùng đáng thương: “Hầu hạ gia là bổn phận của thiếp thân, sao có thể ngược lại được…”
“Vậy thì sau đó nàng bù đắp cho ta là được.” Thẩm Tại Dã cười, há miệng cắn mở nút thắt trên đai bụng nàng.
Đã từng gặp kẻ vô liêm sỉ nhưng chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy! Đào Hoa tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng trên mặt vẫn không thể biểu hiện ra, chỉ có thể giả vờ căng thẳng, ánh mắt ngây thơ lại đáng thương.
Khác với lần đầu tiên ở Hợp Phong Vũ, lần này Thẩm Tại Dã hoàn toàn nắm quyền chủ đạo, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào. Khí chất nam tính và hơi thở xâm lược mạnh mẽ của người đàn ông đè mạnh xuống khiến nàng không thể cử động.
Cổ Đào Hoa đau nhức, ngón chân co quắp lại, cảm nhận được thân nhiệt của người này, nàng nhịn không được khẽ kêu lên.
Vừa nghe thấy tiếng kêu của nàng, ánh mắt Thẩm Tại Dã càng nồng nàn hơn, đưa tay vuốt ve cơ thể nàng như đang nếm thử một món ngon tinh tế, từ từ bóc lớp vỏ bọc bên ngoài, ngắm nhìn và thưởng thức, cuối cùng nuốt chửng nàng vào trong bụng.
"A!" Đào Hoa cau mày, cuối cùng cũng vung tay ra được, cấu mạnh vào người trên người mình.
“Cấu ta bị thương thì nàng về sẽ không có cơm ăn đâu.” Giọng Thẩm Tại Dã trầm khàn, trong mắt có thứ gì đó cuồn cuộn mãnh liệt.
Đào Hoa sắp khóc đến nơi rồi, đầu mũi ửng đỏ, cái miệng nhỏ xinh mếu máo đến đáng thương: "Ngài thô lỗ như vậy, còn không cho thiếp thân cấu một cái..."
Thẩm Tại Dã khẽ cười, yết hầu động đậy, cúi đầu vùi vào cổ nàng, thở hổn hển: “Dù ta có thô lỗ đến đâu, nàng cũng phải ngoan ngoãn mới được, nếu không bị thương thì đừng trách ta.”
Mặt đỏ bừng, Đào Hoa bị giọng điệu và lời nói của y làm cho xấu hổ đến nỗi cơ thể ửng hồng hết cả lên. Nàng vặn người hai cái, hít một hơi thật sâu rồi ngậm miệng không nói nữa.
Xét về năng lực trêu chọc người khác, nàng có vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp tên Thẩm lưu manh này!
Vầng trăng lặng lẽ nhô lên, lắng nghe những âm thanh không biết ngượng ở phía dưới rồi lại che nửa mặt.
Theo lý mà nói, hậu viện của Thẩm Tại Dã có nhiều người như vậy, y liên tục sủng hạnh thì thể lực hay gì đó cũng phải kém đi một chút chứ?
Tuy nhiên, sau hai đợt phản kháng không có kết quả, Khương Đào Hoa vẫn phải từ bỏ thành kiến này.
Thẩm Tại Dã chắc chắn đang uống canh thập toàn đại bổ thay nước!
"Ta... Chúng ta nghỉ một lát được không?" Nàng nói trong nước mắt, "Thiếp thân vẫn còn đang bị thương."
Khẽ mỉm cười, Thẩm Tại Dã nâng cằm nàng lên hôn, lúng búng nói: “Vừa rồi chẳng phải nàng còn rất sung sức sao?”
“… Thiếp thân sai rồi.” Đào Hoa nghiêm túc kiểm điểm: “Thiếp thân sẽ không bao giờ thách thức tôn nghiêm của gia nữa!”
“Không sao.” Thẩm Tại Dã nhếch môi, ánh mắt sâu xa, nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng có thể thử thách thức nhiều hơn.”
Khương Đào Hoa: "..."
Thanh Đài và Trạm Lư vẫn canh gác bên ngoài, nhưng nghe thấy tiếng động trong phòng thì bắt đầu đứng ngày càng xa, càng đứng càng xa hơn... Cuối cùng đứng ra ngoài biệt uyển luôn.
"Đêm nay không về tướng phủ không sao chứ?" Thanh Đài hỏi.
Trạm Lư lắc đầu, cất giọng thăng trầm: “Gia vui là được.”
Dù sao thì quy tắc đều do y đặt ra, y mới là lão đại.
Gió đêm nhẹ nhàng từ biệt uyển thổi vào tướng phủ. Nghe tin Khương thị và gia qua đêm ở bên ngoài, đám nữ nhân trong tướng phủ đêm nay nhất định không thể ngủ ngon.
Cố Hoài Nhu ôm bụng dựa vào giường, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Mạnh thị cầm khăn tay đứng trong viện, ánh mắt u ám ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời. Mai phu nhân và Tần thị cũng không ngủ, nhưng họ nghĩ thoáng hơn những người khác.
“Khương thị quả nhiên rất được lòng gia.” Tần Giải Ngữ khoác áo ngồi trước mặt Mai Chiếu Tuyết, trên mặt không trang điểm, nhìn có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Cũng không biết nàng ta làm thế nào.”
Mai thị mím môi, mân mê bộ ấm trà trên bàn, khẽ hỏi: “Bên phía Cố thị có tin tức gì chắc chắn chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng thiếp thân đã hỏi kỹ đại phu và ma ma trong phủ rồi, đúng là tháng này Cố thị không có nguyệt kinh.” Tần Giải Ngữ nói: “Khả năng mang thai là cũng có đấy.”
“Nếu Mạnh thị bị oan thì gia sẽ thương xót một thời gian. Nếu Cố thị có thai thì gia cũng nhất định sẽ quan tâm nhiều hơn, thêm vào đó còn có Khương thị được lòng gia, e là chúng ta sẽ ngày càng ít được ân sủng.” Mai Chiếu Tuyết thấp giọng nói: "Ta thì không sao, trong phủ này không ai dám ức hϊế͙p͙ phu nhân. Ngược lại là muội đó Giải Ngữ, muội phải làm sao đây?”
Tần thị cau mày, kéo chiếc áo xô màu khói nhẹ, nói khẽ: “Nếu thiếp thân biết phải làm gì thì đã không chạy đến chỗ tỷ ngồi lúc nửa đêm thế này.”
Nàng ta tính tình bốc đồng, có những chuyện không nhìn nhận thấu đáo như Mai thị, nên cũng luôn thích nghe lời Mai thị.
Mai Chiếu Tuyết cụp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải trước đây Cố thị có mâu thuẫn với Khương thị sao? Tuy gọi là giao hảo nhưng sau đó cũng không thấy họ có qua lại gì, phần lớn là hết chuyện yên thân mà thôi, chưa chắc đã đứng chung một con thuyền."
“Tỷ nói vậy thiếp thân mới nhớ ra.” Tần thị nói: “Liễu thị y vẫn luôn nói rằng Khương nương tử còn không cho phép gia đi thăm Cố thị, sống ch.ết đòi đi theo.”
“Vậy chẳng phải dễ quá rồi sao?” Mai Chiếu Tuyết mỉm cười: “Muội giỏi làm thế nào nhất thì cứ làm thế ấy đi.”
Tần Giải Ngữ sửng sốt, sau đó chợt tỉnh ngộ, mỉm cười đứng dậy hành lễ: “Thiếp thân hiểu rồi.”
Người trong viện lúc này bị mây đen bao phủ, suốt đêm không thể ngủ ngon, nhưng hai người ở đầu bên kia lại triền miên đến tận canh năm.
“Phải đi dự triều sáng rồi.” Đào Hoa sắp không mở mắt nổi nữa rồi, giọng nói cũng yếu ớt: “Gia mau đi thay đồ chuẩn bị đi.”
Thẩm Tại Dã đứng dậy, khoác áo vào ngồi bên giường, ôm cả người nàng vào lòng nhìn.
Nàng buồn ngủ đến mức gục ngã rồi, sự cảnh giác và tính công kích trên người đều biến mất sạch, giống như một chiếc bánh bao gạo nếp trắng nõn mềm mại khi chọc vào lại mềm nhũn.
Môi hơi nhếch lên, Thẩm Tại Dã đưa tay véo má nàng: “Không phải nàng nên dậy thay đồ cho gia sao?”
Đào Hoa che miệng ngáp dài, nũng nịu vùi vào lòng y: “Thiếp thân không còn sức nữa rồi, thiếp thân muốn ngủ!”
Thẩm Tại Dã cười đứng dậy, nhét nàng vào chăn đắp kỹ rồi gọi với ra cửa:
"Trạm Lư."
Trạm Lư mang quầng thâm dưới mắt bước vào, cung kính nhận lấy triều phục.
Phải nói rằng phận làm nô tài khổ lắm, chủ tử phong lưu một đêm, nô tài phải khắc phục hậu quả đã đành, còn phải đứng canh cả đêm.
Khổ quá, đúng là quá khổ mà!
Tâm trạng Thẩm Tại Dã rất tốt, thay đồ tắm rửa xong, căn dặn Thanh Đài trông chừng chủ tử nhà mình, sau đó đứng dậy ra ngoài, đi về hướng hoàng cung.
Đào Hoa cũng không thể ngủ quá lâu, trời vừa rạng sáng Thanh Đài ở bên ngoài đã vào gọi: “Chủ tử, chúng ta phải về rồi."
Đào Hoa trở mình, lẩm bẩm: "Ngươi khiêng ta về đi, ta ngủ tiếp một lát."
Thanh Đài:"…"
Có vẻ như thật sự rất mệt mỏi, cũng không có gì lạ, cả đêm không thấy nghỉ ngơi bao nhiêu, không mệt mới lạ.
Cứ để nàng ngủ ở đây thêm một lúc cũng được.
Thanh Đài ngồi xuống, dém chăn cho chủ tử. Đào Hoa đã lại chìm vào giấc mộng, ngủ rất say.
Cố Hoài Nhu sáng sớm thức dậy cảm thấy khó chịu, nghĩ bụng chắc là do tối qua ngủ không ngon nên cũng không quan tâm.
Tuy nhiên, bữa sáng ăn không nổi, bụng thì cứ đau âm ỉ, nàng ta cảm thấy có gì đó không ổn nên vội sai người đi mời đại phu.
Việt Đào đi ra ngoài, một lúc sau mới quay lại sốt ruột nói: “Chủ tử, họ nói đại phu và y nữ đều không có trong phủ.”
“Không có trong phủ?” Cố Hoài Nhu cau mày: “Nhiều người như vậy, bọn họ đi đâu rồi?”
“Nghe nói là đi ra ngoài rồi.” Việt Đào mím môi: “Bọn họ không chịu nói chi tiết. Nô tỳ đoán là Khương nương tử vẫn chưa về, chắc lại xảy ra chuyện gì nên gọi đại phu và y nữ đi hết rồi."
Khương thị? Cố Hoài Nhu cảm thấy hơi khó chịu, trong liên minh giữa hai người, Khương thị cũng không mang lại cho nàng bao nhiêu ân sủng mà chỉ giúp nàng bị phạt nhẹ hơn một chút mà thôi. Bây giờ còn định làm khó lại nàng sao?
Nàng bắt đầu hoài nghi liệu những gì Khương Đào Hoa nói trước đó có phải là nói dối không? Gì mà gia nhắm đến nàng, muốn chỉnh nàng? Nhìn hoàn cảnh hiện tại, Khương thị càng ngày càng được sủng ái, gia hoàn toàn không có ý chán ghét nàng ta.
Chẳng lẽ Khương thị đang dùng kế hoãn binh, chỉ để bảo vệ nàng trước khi có được chỗ đứng?
Cố Hoài Nhu càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, kéo Việt Đào lại nói: "Ngươi ra ngoài dò hỏi xem gần đây gia đã làm gì."
"Đâu cần phải dò hỏi làm gì?" Việt Đào nói: "Người trong phủ đều biết gần đây gia luôn ở chỗ Khương thị. Ngay cả hôm đến gặp người, Khương thị cũng đi theo."
Nghe vậy, Cố Hoài Nhu càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu gia đã luôn ở chỗ Khương Đào Hoa thì tại sao nàng ta không chịu nói giúp cho mình để hai người cùng được sủng ái?”
Sợ là cũng muốn độc chiếm sự sủng ái của gia, không muốn chia cho nàng đây mà.
Cố Hoài Nhu nghiến răng nghiến lợi: "Nếu trong phủ không có người, vậy thì ngươi đi ra ngoài mời một đại phu giỏi đến phủ, ta không chịu nổi nữa rồi."
"Vâng!" Việt Đào đáp lời, vội vã rời đi.
Vừa ra khỏi phủ, đi chưa đầy hai bước đã nhìn thấy một lão đại phu đang đeo hòm thuốc cầm một tấm biển bằng vải "Huyền Hồ Đường". Huyền Hồ Đường là một trong những dược đường tốt nhất ở quốc đô, đại phu ở đó đương nhiên là đáng tin cậy. Việt Đào nhanh chóng bước tới hỏi: "Ông có phải là đại phu của Huyền Hồ Đường không?"
Lão đại phu gật đầu: “Huyền Hồ cứu thế là tôn chỉ của Huyền Hồ Đường ta, cho nên hôm nay ta ra ngoài khám bệnh miễn phí. Nếu ở nhà có người bệnh, lão phu đều có thể giúp họ chữa trị mà không cần lấy tiền.”
Điều này là đáng tin cậy. Nếu như lừa đảo thì chắc chắn sẽ lấy tiền. Nếu ông ta không lấy tiền thì nhất định là người của Huyền Hồ Đường.
Việt Đào nghĩ như vậy, nhanh chóng mời đại phu về phủ.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo