Chương 55: Buộc phải trả giá

Mua trang sức mà ra tận rừng ở ngoại thành? Thẩm Tại Dã cười khẩy, phất tay áo đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Trạm Lư: "Có biết chuyện gì đang xảy ra không?"


“Tạm thời vẫn chưa thấy truyền tin về, nhưng theo nô tài được biết, mới sáng Thanh Đài cô nương đã dùng danh nghĩa của ngài đến nha môn quan phủ điều người.” Trạm Lư cau mày: “Nếu đã điều người rồi thì sao còn phải làm phiền ngài đích thân đến đó?”


Thẩm Tại Dã im lặng. Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, y chợt nhớ ra một chuyện – Hình như hôm nay Cảnh vương rời khỏi kinh thành đi khảo sát núi phía tây.
Sắc mặt y tối sầm, thấp giọng nói: “Không phải đụng nhau rồi chứ?”


Y tuyệt đối không muốn hai người này gặp nhau, nhưng ngoài Cảnh vương ra, y không nghĩ ra còn có ai khác có thể khiến nàng bó tay đến mức phải mời y đến đó. Chỉ cần có một chút cơ hội có thể thay đổi tình thế, với sự thông minh của Khương Đào Hoa, chắc chắn nàng sẽ tự mình thoát được.


Sải bước ra khỏi cửa, Thẩm Tại Dã không thèm nhìn xe ngựa ở trước cửa, liền cưỡi bảo mã phóng nhanh ra khỏi kinh thành.
Cảnh vương đã không nhịn được mà động thủ rồi, trực tiếp bế Đào Hoa đặt lên ngựa của mình.


"Quý nhân!" Đào Hoa lo lắng: "Ngài làm vậy là cưỡng ép phụ nữ nhà lành đó, không thỏa đáng đâu?"
Cảnh vương xoay người ngồi phía sau nàng, mỉm cười ôm nàng vào lòng: "Là cưỡng ép sao? Nàng không muốn đi theo bổn vương?"


available on google playdownload on app store


“Quý nhân tuy nhìn có vẻ có quyền có thế, hẳn là có thân phận tôn quý như vương gia.” Đào Hoa nuốt nước miếng, tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng tiểu nữ tử chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.”


"Điều này thật hiếm có." Cảnh vương cười khẽ, ghé vào tai nàng: “Nếu là nữ nhân khác thì sớm đã vui mừng hớn hở rồi, nhưng bổn vương lại thích điệu bộ không màng phú quý này của nàng.”


"..." Bà đây sửa là được chứ gì! Trong lòng Đào Hoa gào thét, cố gắng vùng vẫy, nhưng Cảnh vương cơ thể cường tráng, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ.


Thanh Đài nhìn mà sốt ruột, trốn sau đống đá giậm chân giậm cẳng, muốn cầm viên đá ném vào tay Cảnh vương, nhưng hắn đang ôm chủ tử nhà mình trước mặt, nàng cũng không dám manh động.
Sao tướng gia còn chưa tới?


Vừa chửi thầm vài câu liền nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại sau lưng đang tiến đến gần. Thanh Đài quay đầu thì thấy Thẩm Tại Dã cẩm bào oai phong, thúc ngựa như gió, nhanh chóng đi ngang qua Thanh Đài, tiến về phía Cảnh vương.


Động tĩnh này khá lớn, những người ở bên Cảnh vương, kể cả Khương Đào Hoa đều quay đầu lại nhìn y.
"Thừa tướng?" Cảnh vương có chút kinh ngạc, nhìn người này đang ghìm ngựa trước mặt, không khỏi hỏi: "Sao hôm nay ngài cũng rời thành?"


Thẩm Tại Dã liếc nhìn cảnh một ngựa hai người này, ánh mắt tối sầm, chắp tay nói: “Thẩm mỗ đến đây chỉ để giúp vương gia lên ngôi thôi.”
“Thừa tướng nói vậy là có ý gì?” Cảnh vương cau mày: “Con đường lên ngôi của bổn vương có gì bất chính chăng?”


Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn nữ nhân trong lòng hắn: “Trước đây không có, nhưng giờ thì có rồi.”
Đào Hoa chớp mắt, cũng không dám biểu hiện gì, chỉ giả vờ như không nhận ra Thẩm Tại Dã, nhưng cơ thể không khỏi run lên vì hưng phấn khi nhìn thấy cứu tinh.


Song, Cảnh vương thấy nàng run thì lại vòng tay ôm lấy bụng nàng, khẽ nói: “Nàng đừng sợ, đây là thừa tướng đương triều, không phải người xấu.”


Sao ngài biết thừa tướng đương triều không phải là người xấu?! Đào Hoa không khỏi trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt Thẩm Tại Dã càng u ám hơn.


“Vương gia.” Giọng y ảm đạm: “Nếu ngài mang một nữ nhân không rõ lai lịch về phủ, thứ nhất sẽ khiến vương phi đau lòng, thứ hai, nếu có người báo cho bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ tức giận. Cổng lớn của vương phủ không phải bất cứ ai cũng có thể đi vào."


“Nàng ấy không phải là nữ nhân không rõ lai lịch.” Cảnh vương cau mày: “Bổn vương đã tìm nàng ấy rất lâu rồi, lần trước tạm biệt ở sòng bạc đã khiến bổn vương không thể ngủ ngon cả nửa tháng. Nàng ấy không phải người xấu, cũng không có ý đồ bất chính.”


Sao tên ngốc này gặp ai cũng nghĩ không phải là người xấu thế? Thẩm Tại Dã và Khương Đào Hoa nhìn nhau, trong lòng hai người đều có chung một suy nghĩ – Cảnh vương dường như không có khiếu nhìn người!


"Cho nên, cô nương này còn là người hại ngài bị hoàng thượng phạt nặng lần trước?" Thẩm Tại Dã khó chịu: "Sao ngài lại chấp mê bất ngộ như vậy, bị mê hoặc một lần rồi vẫn chưa đủ đau khổ sao?"


Cảnh vương ngây người, hơi mím môi: “Lần trước là tai nạn, là do bổn vương quá kích động. Sau này sẽ không như thế nữa, bổn vương sẽ đưa nàng ấy về vương phủ chăm sóc thật tốt.”


Trong lòng Thẩm Tại Dã vô cùng bực bội, muốn bước tới gỡ tay tên ngốc này ra, nhưng lý trí lại mách bảo y vẫn chưa được.
Y cúi đầu nhìn Khương Đào Hoa, nói bằng ánh mắt hung ác: Đừng dùng mị thuật nữa!


Đào Hoa rưng rưng nước mắt trả lời y: "Thiếp thân đã không dùng nữa rồi nhưng người này vẫn chấp mê bất ngộ như vậy, sao có thể trách thiếp thân được!"
Không dùng? Không dùng mà sao Cảnh vương lại như vậy? Thẩm Tại Dã không tin, hỏi hắn: “Ngài thích điểm gì ở nữ tử này?”


Cảnh vương sửng sốt, có chút xấu hổ, cúi đầu nhìn người trong lòng nói: “Bổn vương chưa từng thấy nữ tử nào thanh tao động lòng người như nàng ấy, ánh mắt nàng ấy quá trong trẻo, khiến người ta không khỏi muốn đến gần..."


“Quý nhân!” Ngó thấy đầu người này lại sấn đến, Đào Hoa vội bịt tai lại, mặt ửng đỏ.
Quai hàm Thẩm Tại Dã căng chặt, cười khẩy: “Không ngờ vương gia cũng là người ham mỹ sắc, thì ra Thẩm mỗ đã nhìn lầm người.”


Cảnh vương giật mình, cau mày ngẩng đầu nhìn y: “Tướng gia nói vậy là có ý gì?”


"Trước khi lên ngôi, đương kim thánh thượng hoàn toàn không gần nữ sắc, sau khi đã ngồi vững trên hoàng vị mới nạp hậu cung rộng rãi, đây là hành động của minh quân." Ánh mắt Thẩm Tại Dã lạnh lùng, rơi xuống tay Cảnh vương: "Còn vương gia hiển nhiên không có khả năng kiềm chế, không thể trở thành minh quân. Đã thế, Thẩm mỗ cũng sẽ từ biệt vương gia, từ nay về sau đường ai nấy đi vậy."


"Thừa tướng!"
Cảnh vương nghe thấy hoảng sợ, vội vàng phi ngựa tiến tới ngăn cản không cho y đi, lo lắng nói: "Ngài đã giúp đỡ Vô Ngần rồi, sao lại có thể bỏ đi?"


"Vương gia không nghe lời khuyên can, sủng hạnh kẻ yêu mị mê hoặc ngài này, thần cảm thấy đã không cần thiết tiếp tục giúp ngài." Thẩm Tại Dã nghiêm nghị nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Trong khi đang ôm nữ nhân này, ngài có nghĩ đến những người đứng sau ngài sẽ nghĩ ngài như thế nào không?”


Trng lòng Cảnh vương trĩu xuống, cau mày suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng rối ren. Hắn không nỡ bỏ mỹ nhân này, nhưng càng không thể bỏ giang sơn này.
“Không thể có cả giang sơn và mỹ nhân sao?” Hắn không cam tâm hỏi.


Thẩm Tại Dã cười khẩy: “Có thể có cả hai, nhưng phải có được giang sơn trước mới có tư cách có mỹ nhân. Giang sơn chưa ổn định thì sẽ bị mỹ sắc mê hoặc. Một vị minh chủ như vậy, đừng nói là Thẩm mỗ, sợ là văn võ bá quan trong triều cũng không có mấy người muốn hiếu trung.”


Sau lưng Cảnh toát mồ hôi lạnh, buông đôi tay ôm Đào Hoa ra, cúi đầu trầm tư.
“Nếu vương gia biết sai để sửa, Thẩm mỗ vẫn có lòng tin tiếp tục bảo vệ ngài lên đường.” Thẩm Tại Dã liếc nhìn hắn, thần sắc cuối cùng cũng khá hơn, đưa tay xách Khương Đào Hoa trước mặt hắn lên ngựa của mình.


Cuối cùng Đào Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, vô thức muốn đưa tay ôm lấy y, nhưng Cảnh vương vẫn còn đang ở bên cạnh, nàng chỉ có thể cố gắng kiềm nén, ngẩng đầu nhìn y với vẻ mặt đáng thương.


Thẩm Tại Dã tức giận trợn mắt với nàng, ngó nàng rồi nói với Cảnh vương: “Nữ tử này dung mạo cay nghiệt, nhìn là biết sẽ hại nước hại dân, vương gia tuyệt đối không được giữ lại bên cạnh."


Khóe miệng Đào Hoa khẽ giật, đưa tay sờ mặt mình. Hại nước chỗ nào chứ! Lại còn hại dân nữa! Mặt nàng rất vượng phu đó!
Cảnh vương nghe vậy vẫn có chút không đành lòng, ánh mắt nhìn nàng đầy lưu luyến.


Thẩm Tại Dã như đang đi chợ, xách Đào Hoa lên nhìn trái nhìn phải: “Sống mũi quá nhỏ, vận khí không tốt. Trán quá đầy đặn, sẽ lấy đi vận may của phu quân, cánh môi hơi mỏng, chắc chắn miệng lưỡi lẻo lự. Sao vương gia có thể thích nữ nhân như vậy được?”
Khương Đào Hoa: "..."


Dù biết đây chỉ là kế sách tạm thời để thoát thân nhưng nàng vẫn muốn tát y một cái! Ngũ quan của nàng được Đại Ngụy công nhận là vô cùng tinh tế, rất có phúc khí, sao vào miệng y lại không có lấy một điểm tốt nào thế?


“Vậy thừa tướng dự định xử trí nàng ấy thế nào?” Cảnh vương thở dài hỏi.
Thẩm Tại Dã nheo mắt lại: “Nếu tiếp tục giữ mầm họa này ở nhân gian thì chắc chắn vương gia sẽ luôn nhung nhớ, chi bằng giết ngay tại đây, để ngài có thể tiếp tục làm việc cần làm mà không cần vương vấn.”


Đào Hoa hít một hơi khí lạnh, mở to hai mắt: "Thiếp... dân nữ vô tội! Các ngài làm quan không thể hở ra là coi thường mạng người như vậy được!"
Cảnh vương cũng giật mình: “Tướng gia, nàng ấy không làm gì sai, lạm sát người vô tội e là không thỏa đáng.”


“Kể từ khi nàng ta quyến rũ ngài đến mức hồn vía lên mây thì nàng ta đã không còn vô tội nữa rồi.” Thẩm Tại Dã hừ lạnh, phất tay bảo Trạm Lư ở phía sau mang đến một chiếc lọ nhỏ.


Đào Hoa không biết chiếc lọ đó, nhưng Cảnh vương thì lại rất quen thuộc, đó chính là “tiêu dao tán” mà hoàng gia và quan gia thường dùng, đừng thấy tên gọi hay là thế, chỉ một lọ là có thể giết ch.ết một người.


"Thừa tướng..." Hắn cau mày nhìn Đào Hoa: "Nữ tử như thế này mà ch.ết, ngài không thấy đáng tiếc sao?"
“Nếu ngài không ngồi vào được ngôi vị thái tử thì mới càng đáng tiếc hơn.” Thẩm Tại Dã cạy miệng Đào Hoa ra, cầm lọ lên đổ vào miệng nàng.


Đào Hoa cố gắng giãy giụa, sợ Thẩm rắn độc thật sự sẽ tiện thể giết ch.ết mình. Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt y, trong đó có một vẻ khiến người ta yên tâm.
Y nói: Yên tâm, chuyện còn lại cứ giao cho ta.


Trong lòng thoáng động, động tác giãy giụa của Đào Hoa dịu lại, làm bộ chống cự một lát rồi nuốt thứ trong chiếc lọ đó xuống. Chẳng bao lâu sau, một cơn choáng váng ập đến, nàng nhìn Cảnh vương lần cuối, đầy vẻ vô tội và lưu luyến.


Cảnh vương cắn răng, viền mắt đỏ hoe nhìn nữ tử ấy từ từ ngã vào lòng Thẩm thừa tướng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Lẽ nào đây là cái giá phải trả trong quá trình lên ngôi?


Thẩm Tại Dã mặt không cảm xúc đỡ lấy Đào Hoa, trao cho Trạm Lư ở phía sau: “Mang đi chôn, đừng để người khác phát hiện.”
"Nô tài tuân mệnh."


Chiếc váy màu hồng tung bay tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, Cảnh vương nhìn bóng người ngày càng được đưa đi xa hơn, rồi nhìn chiếc lọ “tiêu dao tán" trống không bị vứt dưới đất, vẫn không khỏi đau lòng mà rơi nước mắt.


Tuy nhiên, cũng chỉ được một lúc rồi hắn liền bình thường trở lại, chắp tay nói với Thẩm Tại Dã: "Đa tạ thừa tướng!"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo






Truyện liên quan