Chương 11: Đi bắt ma
Trong thôn Đào Hoa có chuyện ma quái!
Tin tức này là do tiểu Giai Bảo đồng học sau khi trở về từ học đường liền thần bí hề hề mà kể cho Hạ Sinh nghe.
Hạ Sinh lúc đó đang tưới cây trong sân nhà, nghe thế cũng chỉ cho là chuyện trẻ con, không để ý mà ừ à cho qua.
“Là thật đấy!” tiểu Giai Bảo nắm chặt tay mà cường điệu, “Phụ thân của Kiệt Vũ ca ca lúc đêm qua trên đường về bị ma dọa, giờ còn đang nằm trên giường không dậy được kia kìa.”
Kiệt Vũ ca? Nga, là Cẩu Thặng a, phụ thân nó không phải là thợ săn Trịnh To Gan ở trong thôn sao? Người trong thôn đều nói Trịnh thợ săn săn thú rất giỏi, can đảm cẩn thận, thân thủ nhanh nhẹn, lại còn một mình săn được một con sói rất hung ác, lúc đó còn chia thịt cho dân trong thôn ăn, vì thế mọi người đặt cho hắn biệt danh “Trịnh To Gan”. Người như vậy sẽ bị dọa đến mức không dậy được sao?
Hạ Sinh không khỏi nghĩ đến câu chuyện câu đã xem trước đây, nói về hai người trong làng đều rất gan dạ, nhưng từ sau khi trở về trong một đêm mưa gió liền nằm trên giường không dậy nổi. Người trong thôn hỏi mới biết rằng hai người họ đều bị ma ám rồi! Theo miêu tả của bọn họ thì chính là gặp ma trong một ngôn miếu đổ nát ngoài thôn trong đêm mưa! Một người nói thấy ma có một cái đầu to đen như mực, một người lại nói thấy ma có một khuôn mặt trắng bệch. Liên hệ lại, hóa ra là do một người đội cái nồi mới mua trên đầu, còn một người che gầu xúc ở trước người, vì đêm tối nên không nhìn rõ vật, hơn nữa trong lòng cũng sợ hãi, một tiếng sấm vang lên, chớp lóe sáng, vốn đã là sợ hãi lại còn nhìn thấy vật gì đó trước mặt, tự nhiên là cho rằng đó là ma. Sau khi phân tích tình huống rõ ràng, hai người bật khỏi giường! Cho nên có thể nói, nhưng chuyện bình thường đôi khi cũng có thể dọa người ta.
“Nhà Kiệt Vũ ca rất lo lắng, ngày hôm nay vốn ca ấy không muốn đến trường, nhưng tại mẫu thân ca ấy nói ở nhà cũng không giúp gì được nên muốn ca ấy đi học. Kiệt Vũ ca nói muốn ra ngoài thị trấn mời đại phu, nhưng mà đường rất xa, hơn nữa còn rất đắt tiền. Phụ thân, người có cách nào không?” Tiểu Giai Bảo nắm ống tay áo Hạ Sinh.
“Nhược Ngu, rốt cục thì có chuyện gì vậy?”
“Ừ, sáng nay ta thấy đứa bé này không ổn liền hỏi nó, nó nói hôm qua phụ thân nó đi săn thú về muộn, vừa về đến nhà liền gục không dậy nổi, trong miệng luôn nhắc đến bị ma bám vào người, người nhà lo lắng như bó tay không có cách gì. Buổi trưa nay mọi người đều đang bàn tán, thế nhưng cũng chỉ có thể cho hắn uống thuốc an thần, không có hiệu quả lắm. A Sinh, ngươi nghĩ có ma thật không?”
Giai Bảo dù sao cũng là tiểu hài tử, tuy ngoài miệng dám nói nhưng thực ra trong lòng cũng có chút sợ hãi, nghe thế khẩn trương hề hề mà ôm lấy chân Hạ Sinh, Hạ Sinh cười sờ sờ đầu nó: “Đừng sợ, không có ma đâu.”
“Loại tình huống này từng xuất hiện ở trong thôn chưa?”
“Trước đây không có. Tất cả mọi người đều làm việc theo mặt trời, buổi tối rất ít khi ra ngoài. Nhưng từ khi có nến của A Sinh thì mọi người đi đường ban đêm thuận tiện rất nhiều, cho nên Trịnh thợ săn mới về muộn như thế, rồi xảy ra chuyện ma ám.”
Nến hóa ra lại là con dao hai lưỡi… Hạ Sinh thực sự là dở khóc dở cười.
“Ta cho rằng không có ma, có rất nhiều lúc con người vì tâm lý sợ hãi đối với sự vật không giải thích được mà làm chính mình sợ hãi.” Hạ Sinh kể cho hai người nghe câu chuyện kia.
“Nhưng đêm qua chỉ có một mình Trịnh thợ săn thôi, không phải tình huống trong truyện a.”
“Ừ, ta cũng không có ý nói chuyện của Trịnh thợ săn giống như hai người kia, chỉ là muốn nói rằng chuyện này cũng có thể chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Ý nghĩ của A Sinh thực giống ta.” Lâm Nhược Ngu tán thưởng gật đầu, lại cong cong đôi mắt đào hoa lên “Ta vốn nghĩ trong việc này hẳn có ẩn tình gì đó, có đôi khi sự việc không như bên ngoài biểu hiện ra. Thôn Đào Hoa này từ trước đến giờ đều bình thường, sao lại tự nhiên xảy ra chuyện đáng sợ như vậy? Phải nhanh chóng điều tr.a mới được.”
“Muốn giải quyết chuyện này thì đầu tiên phải biết rõ nguyên nhân đã.”
“Đúng vậy, chiều nay chúng ta đến nhà Trịnh thợ săn hỏi thăm một chút đi.”
“Được, ta vốn cũng muốn đi xem một chuyến.”
Vì thế sau bữa trưa, ba người mang theo canh an thần Hạ Sinh làm đến nhà Trịnh thợ săn ở đầu thôn đông.
Vừa nghe ý đồ của bọn họ, Trịnh thị thở dài “Làm phiền hai vị cố gắng giúp, trong chuyện này ta cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Nhìn hắn bệnh thành như vậy lòng ta thực sự là không dễ chịu.” nói rồi dùng tay áo lau lau khóe mắt, “Ta dẫn hai người đi thăm hắn.”
Giai Bảo ở lại nhà ngoài chơi với Trịnh Kiệt Vũ.
“Kiệt Vũ ca ngươi đừng lo lắng, phu tử và phụ thân nói không có ma, bọn họ nhất định sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, phụ thân ngươi sẽ khỏe lại thôi.” Giai Bảo len lén nói vào tai Kiệt Vũ.
“Ừ.” Kiệt Vũ nghe “sự tích vĩ đại” của Hạ Sinh, lúc này cũng yên tâm, hơn nữa, phu tử có học vấn như vậy, hắn nói không có thì chính là không có.
Buồng trong, Trịnh thợ săn mặt tái nhợt nằm trên giường, mới một ngày mà đã gầy đi không ít.
“Trịnh đại ca, ta là Lâm phu tử, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Lâm Nhược Ngu ngồi xuống bên giường, cầm tay Trịnh thợ săn.
Đại khái là do như được truyền thêm ít sức lực, Trịnh thợ săn miễn cưỡng mở mắt nhìn, trước mắt sáng ngời: “Phu tử, ngươi cứu ta với, ta bị ma ám rồi, nó vẫn theo ta.”
“Không sao đâu, ngươi phải nói rõ với ta, ta sẽ cố hết sức. Nhìn xem này, Hạ Sinh cũng đến thăm ngươi đấy.” Lời của Lâm Nhược Ngu trầm thấp nhẹ nhàng như mang theo ma lực, một bên Hạ Sinh cũng mỉm cười làm Trịnh thợ săn bình tĩnh lại.
Trịnh thợ săn thả lỏng tinh thần rồi bắt đầu kể rõ sự việc.
Đêm qua Trịnh thợ săn vì đi săn ở một ngọn núi khá xa nên không chú ý thời gian, lúc chú ý đến thì mặt trời đã lặn rồi, vì thế hắn vội vàng chạy về. Lúc đó trăng sáng bị mây che phủ, hắn chỉ có ngọn nến mang theo để chiêu sáng. Hắn xưa này lớn mật liền đi đường tắt qua khu nghĩa địa, không nghĩ đến lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh thì phát hiện ở phía xa xa có một đốm lửa lập lõe giữa không trung! Vừa lúc đầu hắn tưởng là ánh sáng ngọn nến phát ra, để xác định liền thổi tắt nến, không nghĩ tới ngọn lửa đó càng nhìn rõ. Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ ma ám rồi, cũng không để ý đến thú săn được nữa, quăng tất cả đi mà chạy, chạy được nửa đường nhịn không được quay đầu lại nhìn, thế nhưng lại phát hiện đốm lửa đó cũng đuổi theo hắn, lóe sáng trong đêm. Hắn cũng không biết làm thế nào mà mình về được nhà nữa, vừa vào đến cửa liền ngã xuống, hiện tại thành cái dạng này.
Nghe Trịnh thợ săn nói xong, Hạ Sinh trong hiểu rõ bảy tám phần rồi.
Lâm Nhược Ngu cười không nói, vỗ vỗ bàn tay Trịnh thợ săn để hắn yên tâm “Được rồi, chúng ta đã biết, theo ngươi nói thì ngươi cũng không nhìn tận mắt thấy ma phải không, chẳng qua chỉ là một đốm lửa, trước tiên không nên tự dọa mình. Như vậy đi, ngươi hảo hảo ngủ một giấc, buổi tối ta đến khu nghĩa địa xem xét một chuyến, ta không tin có ma.”
“Sao? Không được đâu, nhỡ phu tử cũng bị ma ám thì làm sao?” Trịnh thợ săn nghe vậy kinh hãi.
“Ha ha, không sao đâu. Tục ngữ nói rằng một không có gì thẹn trong lòng thì không sợ ma quỷ sao. Mà giờ thái bình thịnh thế, chỗ nào có yêu ma dám hoành hành a, mà cho dù có, ta còn muốn đi thu thập ấy chứ.”
“Vậy phu tử cẩn thận một chút.”
“Ngươi cố gắng nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta về trước.”
Từ nhà Trịnh thợ săn đi ra, Hạ Sinh nói với Lâm Nhược Ngu đang trầm tư: “Nhược Ngu, buổi tối ta đi cùng với ngươi.”
“Ách? A Sinh không sợ sao?”
“Vậy Nhược Ngu sợ không?”
“Ta đang nghĩ, cái này hẳn là “ma trơi” mà trước đây ta từng nghe nói qua. Giờ đang là giữa hè, tại những nơi nghĩa địa chôn cất không cẩn thận thường có những đốm lửa như thế. Nhưng nơi khác không thấy nói đến chuyện này, cho nên hiện tượng này hẳn là chỉ phát sinh trong những tình huống nhất định mà thôi.”
Lâm Nhược Ngu phân tích không sai, Hạ Sinh chỉ có thể cảm thán: không hổ là Nhược Ngu! Ngoại trừ không có căn cứ khoa học, Nhược Ngu nói đều không phải là ma quái, riêng thời gian, hoàn cảnh đều đúng.
“Nhưng đốm lửa này phát sinh như thế nào thì ta không rõ lắm. Cho nên phải đi đến khu nghĩa địa mà Trịnh thợ săn bị ma ám.”
“Được, chúng ta đưa Giai Bảo về nhà rồi đi xem.”
“Phụ thân, con không sợ, con muốn đi với hai người.” mới ban ngày, phụ thân cùng phu tử đều ở bên cạnh, tiểu Giai Bảo cũng rất là dũng cảm.
Hạ Sinh ngẫm lại đây cũng là cơ hội để phổ cập tri thức cho Giai Bảo nên cũng không kiên trì từ chối.
Đó là một khu nghĩa địa lớn, cỏ dại mọc thành bụi, nhưng có thể thấy là được xử lý định kỳ, cũng có thể nhìn thấy bờ ruộng ngang dọc, không phải là khu loạn táng như Hạ Sinh nghĩ, chắc là ở đây cũng có tảo mộ tiết thanh minh đi.
“An táng ở đây đều là người thôn Đào Hoa, cho nên nếu có ma thì cũng là những trưởng bối lương thiện, như thế nào lại có thể dọa dẫm con cháu của mình chứ.” Lâm Nhược Ngu vừa đi vừa gạt cỏ dại dưới chân.
“Nhược Ngu tìm gì thế?”
“À, ta đang tìm nến và con mồi hôm qua Trịnh thợ săn bỏ lại, để xác định xem hắn nhìn thấy ma trơi ở chỗ nào.”
Hạ Sinh nghe thấy thế cũng đi tìm xung quanh.
“Phụ thân, ở đây này!” chính là Giai Bảo được Hạ Sinh cõng sau lưng nhìn thấy một con gà rừng ở bụi cỏ.
Nhìn theo phương hướng Giai Bảo chỉ quả nhiên thấy một con gà rừng và một cây nến bị đốt phân nửa.
“Ừ, xem ra đây chính là chỗ ma trơi xuất hiện. Ở chỗ này có gì kỳ lạ nhỉ? Chẳng lẽ là có thổ địa thật sao?” Lâm Nhược Ngu như đang hỏi Hạ Sinh, cũng giống như là tự lẩm bẩm.
Hạ Sinh ngăn cản ý định của Lâm Nhược Ngu muốn bạt hết cỏ đi để nghiên cứu. Nhược Ngu có thể nghĩ như vậy đã là rất giỏi rồi. Dù sao thời đại này cũng không có hóa học, nghiên cứu khoa học, đối với những hiện tượng tự nhiên không giải thích được thì chỉ có thể quy cho những lực lượng thần quái. Có điều cậu là một sinh viên đại học thế kỷ hai mươi mốt, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là phản ứng hóa học mà thôi.
Đúng vậy, ma trơi trên thực tế chỉ là một hiện tượng rất phổ biến mà thôi.
Hạ Sinh nghĩ đến những lời thầy giáo dạy hóa đã từng nói qua trước đây: “Nó được hình thành như thế này: Trong cơ thể con người, phần lớn là do ba loại nguyên tố chính cấu thành, còn một số nguyên tố khác như phốt pho, lưu huỳnh, sắt vân vân. Khi người ch.ết, thân thể chôn xuống bị thối rữa, phát sinh các loại phản ứng hóa học. Lân do axit photphoric chuyển hóa thành nhẹ hơn, lân hóa nhẹ này khi gặp không khí sẽ bốc cháy. Đây chính là ma trơi mà mọi người thường nói. Ma trơi được nhìn thấy nhiều nhất vào những đêm mùa hè nóng mực, nhiệt độ cao làm phản ứng hóa học xảy ra nhanh hơn, lân dễ dàng hình thành, dễ dàng bốc cháy.”
Hạ Sinh nghĩ một chút nên giải thích như thế nào, mở miệng nói: “Nhược Ngu, ta nghĩ ta biết vì sao Trịnh thợ săn lại gặp ma trơi ở chỗ này.”
Sao Lâm Nhược Ngu cùng Giai Bảo đều rất ngoài ý muốn, bởi vì cả ngày hôm nay Hạ Sinh đều rất ít nói, không tỏ thái độ gì, đột nhiên lại nói biết nguyên nhân, làm cho mọi người vừa mừng vừa sợ.
“A Sinh biết cũng không nói sớm, thấy ta hao tổn tinh thần rất thú vị sao?” Lâm Nhược Ngu trách cứ mà trừng mắt nhìn Hạ Sinh.
“Không phải.” Hạ Sinh cười khổ, “Lúc trước ta còn chưa xác định, đến chỗ này xem xét rồi nghe Nhược Ngu phân tích mới nghĩ thông suốt.”
“Được rồi, A Sinh mau nói đi, vì sao mùa hè ở mộ địa lại có ma trơi?”
“Phụ thân mau nói mau nói đi!”
Hạ Sinh cố gắng đem lý thuyết nói một cách đơn giản nhất: “Bởi vì trong cơ thể người có một số chất, sau khi chôn xuống đất sẽ có một số chất sẽ tương tác với nhau, sau đó sinh ra một loại khí có thể đốt, loại khí này rất dễ cháy, lúc mùa hè nóng bức nó sẽ có thể bốc cháy trong không khí. Bởi vậy ở nghĩa địa thường gặp loại ma trơi này. Mà cái này trọng lượng rất nhẹ, chỉ cần có chút gió là nó sẽ di động. Cho nên Trịnh thợ săn nghĩ ma chạy theo hắn, thực tế chính là do không khí lưu thông khiến ma trơi lắc lư mà thôi.”
Thấy Nhược Ngu và Giai Bảo còn chưa hiểu, Hạ Sinh tiếp tục nói: “Giống như nước sôi trong nồi sẽ nổi bọt vậy, phải sinh ra hơi thì mới đạt được nhiệt độ nhất định, giống như củi lửa bốc cháy vậy.”
“Hóa ra là như vậy. Vậy hiện tại là ban ngày nhiệt độ còn cao hơn buổi tối, vậy sẽ có ma trơi đúng không? Nhưng ban ngày ánh sáng mạnh, chúng ta mới không nhìn thấy.”
“Đúng, chính là như thế. Nói chung là hiện tại chúng ta đang bị ma trơi vậy quanh.” Hạ Sinh nhịn không được trêu ghẹo. Nhất thời cảm thấy cổ căng thẳng, hóa ra là tiểu Giai Bảo đang hồi hộp.
“Giai Bảo đừng sợ, coi cứ coi cái này là đom đóm là được mà, đều chợt lóe rồi bay bay, không có gì đáng sợ nha.” Lâm Nhược Ngu niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Bảo.
“Hóa ra là giống như đom đóm a!” Giai Bảo hô thở ra một hơi, vậy không có gì đáng sợ rồi, nó còn có thể lấy quạt hương bồ đi bắt đom đóm cơ mà.
“Ví dụ này của Nhược Ngu quả là không tồi!”
“Hạ Sinh mới lợi hai, nói một chút liền giải đáp được bí ẩn ma ám của Trịnh thợ săn.”
“Cũng là nhờ Nhược Ngu chỉ dẫn, ha ha, thôi chúng ta không khen lẫn nhau nữa, đêm nay đi chứng thực một chút đi.”
“Được.” Mắt Lâm Nhược Ngu sáng long lanh, quả nhiên là đào được bảo vật rồi. Trước đây tự coi mình đọc nhiều sách vở hơn người, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, đi ra ngoài bôn ba còn có thể gặp được một người mình thưởng thức rồi tiến tới thích như vậy, cậu còn thông minh trí tuệ hơn hắn, thật là may mắn!
Buổi tối ba người lặng lẽ tới nghĩa địa trong thôn, trong đó tiểu Giai Bảo nháo muốn xem đom đóm ma trơi, Hạ Sinh phải mang nó theo.
Quả nhiên, đêm vẫn oi bức như cũ, họn có thể nhìn thấy được những chùm sáng xanh lam lập lòe. Hạ Sinh để chứng liền đi vào khu mộ, bất luận là bay theo chiều gió như thế nào thì ma trơi này vẫn không thể ra khỏi khu mộ được.
Hôm sau, Hạ Sinh cùng Lâm Nhược Ngu cầm theo con gà rừng cùng cây nến mà Trịnh thợ săn đánh rơi đến nhà họ Trịnh, cũng giải thích hiện tượng kia.
Đối diện với ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Trịnh thợ săn, Hạ Sinh mỉm cười khẳng định: “Trịnh đai ca ngươi cũng có thể chôn một vài con gà ở chỗ ít người, sau một thời gian vào những đêm nhiệt độ nóng bức, ngươi đến đó nhìn cũng sẽ thấy “ma trơi”. Hơn nữa cái này là lửa, không chạy ra được, ngươi không cần tự dọa mình.”
“Đúng vậy, tối hôm qua ta cùng Hạ Sinh đã xác minh, mặc kệ xua thế nào thì đốm lửa đó nó cũng không bay xa được đâu. Đồng thời qua một thời gian cũng sẽ biến mất.” Lâm Nhược Ngu bổ sung.
“Giống như củi lửa vậy, luôn luôn sẽ có lúc cháy hết.” Hạ Sinh cùng Lâm Nhược Ngu cười rộ lên.
Thấy bọn họ thoải mái như vậy, hơn nữa còn có kính nể cùng tín nhiệm đối với người có học vấn, Trịnh thợ săn rốt cục hoàn toàn yên lòng.
Tâm bệnh quả nhiên cần tâm dược, khúc mắc vừa được mở ra, sắc mặt Trịnh thợ săn liền khá lên.
“Phu tử, Hạ Sinh cảm tạ các ngươi. Aiz, bình thường ta được gọi là to gan, lần này thành trò cười rồi.”
“Đừng nói thế, Trịnh đại ca dũng mảnh quả cảm, ngươi chỉ là không rõ tình huống ngọn lửa này, xem đi, vừa nói xong không phải ngươi lập tức hiểu rồi sao.” Lâm Nhược Ngu một bộ dáng trấn an lòng người, “Hơn nữa mỗi người đều có phương diện mà mình hiểu biết, luận về tri thức, ta đọc sách nhiều hơn ngươi, thế nhưng nói đến săn bắn thì ta thực sự là trói gà không chặt, hoàn toàn cam bái hạ phong Trịnh đại ca rồi.”
Một vài ngày sau, Trịnh thợ săn lại bắt đầu đi săn thú. Nhà hắn cũng mang câu chuyện “Ma ám” kể rõ cho mọi người trong thôn, không chỉ xóa bỏ sự sợ hãi của mọi người, hơn nữa lại càng có nhiều gia đình đưa con em đến học đường của Lâm phu tử. Nhìn xem, có học vấn quả là khác biệt a.
Trịnh thợ săn xuất phát từ cảm kích mà sau đó một thời gian đều săn rất nhiều thú rừng mang đến cho Hạ Sinh và Lâm Nhược Ngu. Những đồ này đều được Lâm Nhược Ngu mang đến trù phòng của Hạ Sinh, sau đó hai lớn một nhỏ trải qua một đoạn thời gian ăn thú rừng đến nghiện.