Chương 13: Trưởng thôn đến làm mối cho Hạ Sinh. Hồ Ly bị nẫng tay trên rồi ~
Hôm nay, sau khi tiễn Lâm Nhược Ngu và Giai Bảo đến học đường, Hạ Sinh ở trong sân quét tước, đột nhiên có âm thanh vui cười vang lên: “Hạ Sinh à, thật là chăm chi!”
Hạ sinh nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, thấy lão trưởng thôn thong thả đi vào sân nhà cậu, vì thế ngừng tay ra đón: “Hóa ra là trưởng thôn, buổi sáng tốt lành.”
“Ừ, ăn cơm chưa?”
“Cháu ăn rồi ạ, bác ăn chưa ạ?”
“Ăn rồi.” trưởng thông suốt chòm râu bạc, đi dạo trong sân, “Hạ Sinh, cái cháu buộc vào cây này là gì thế?”
“Đó là đu dây ạ.”
“Đu dây?”
Summerbreeze
“Vâng, trẻ con có thể ngồi lên tấm ván gỗ kia, người lớn thì đứng đằng sau nhẹ nhàng đẩy, đu dây sẽ đung đưa, là cháu làm cho Giai Bảo chơi ạ.”
“Không tồi chút nào.”
Thấy trưởng thôn muốn nói gì đó lại thôi, Hạ Sinh chủ động mở miệng hỏi:
“trưởng thôn, hôm nay bác đến tìm cháu có việc gì sao? Bác cứ nói đi ạ.”
“Ha ha, đứa nhỏ này càng ngày càng thông minh, ta tới tìm cháu quả thật là muốn bàn bạc với cháu một việc.”
“Bàn bạc thì không dám ạ, trưởng thôn có gì cứ nói.”
“Cái này a...” trưởng thôn đột nhiên đến gần Hạ Sinh, giảo hoạt mà chớp mắt: “Vị kia nhà cháu đi cũng nhiều năm rồi, Giai Bảo lại còn nhỏ, tuy rằng cháu có khả năng nhưng có nghĩ đến việc tìm thêm một người không?”
Tìm thêm một người?
Hạ Sinh chưa có phản ứng, trưởng thôn lại bổ sung: “Nói đúng ra là... tìm cho
Giai Bảo một mẫu thân nữa, cháu cũng có người làm bạn bên cạnh.”
Mặt Hạ Sinh phừng một cái đó lên - cái này có phải là tìm vợ không?
Cái này cũng không trách được Hạ Sinh da mặt mỏng, ở thế kỷ hai mươi mốt, cậu là điển hình của việc “không để ý chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền”, không phải là một sách, chỉ là không đặt tâm tư ở chuyện yêu đương, đương nhiên cũng chưa bao giờ chú ý đến các bạn nữ trang điểm xinh đẹp. Tới thế giới này rồi cũng là toàn tâm toàn ý để làm một người cha tốt, cố gắng chăm sóc
Giai Bảo, nên cũng không nghĩ đến việc nam nữ, hiện tại bị trưởng thôn nhắc đến liền không có phản ứng nhiều. http://windlov3r.wordpress.com
Vì vậy Hạ Sinh ăn ngay nói thật: “Cái này cháu chưa từng nghĩ đến.”
“Là như vậy, hôm nay ta tới đây là muốn nói chuyện hôn nhân của cháu. Người một nhà, những việc vặt như dọn dẹp, may vá, có nữ nhân để ý thì tốt hơn. Một mình cháu vừa làm cha vừa làm mẹ thật mệt a.” trưởng thôn nhìn Hạ Sinh một chút, thấy cậu cũng không có ý cự tuyệt liền nói tiếp: “Ta giới thiệu cho cháu cũng là một người hiền lành, chỉ là mệnh nàng khổ, vừa thành thân không bao lâu thì chồng nàng đi đánh cá trượt chân rơi xuống nước ch.ết, chưa kịp để lại cho nàng đứa con nào, giờ chỉ có một mình nàng cô linh linh mà sống. Cho nên ta nghĩ, cả hai cháu vừa vặn có thể làm nên một gia đình, không phải là ta nói quá đầu nhưng trù nghệ, nữ hồng, tính cách của nàng đều không tồi. Thế nào?”
Hạ Sinh chậm rãi tiếp thu, tiêu hóa những tin tức này, nghĩ đến việc sẽ có một nữ từ xa lạ chen vào cuộc sống của mình liền cảm thấy không quen.
“Hạ Sinh?” trưởng thôn đợi một hồi lâu không thấy cậu trả lời liền mở miệng thúc giục.
“Ách, cháu còn chưa có ý định đi bước nữa, khiến trưởng thôn phải lo lắng rồi, cháu một mình nuôi Giai Bảo cũng đã quen rồi.”
“Aiz, nói như thế, ta cũng không phải là lo cho riêng hai cháu. Nói cách khác, hãy vì Giai Bảo mà nghĩ lại, thằng bé nó có mong có mẫu thân không?”
Những lời này đã đánh trúng nội tâm của Hạ Sinh: không sai, cậu như thế nào lại không nghĩ đến Giai Bảo nhi? Nghĩ đến chính bản thân mình khi còn bé, ngoài miệng thì không nhói nhưng trong lòng đều không phải thập phần khát khao có mẹ bên cạnh chăm sóc sao?
Vì thế Hạ Sinh gật đầu, “Cháu cũng hiểu nên suy nghĩ cho Giai Bảo. Như vậy đi, chờ hôm nay Giai Bảo đi học về cháu sẽ hỏi nó một chút, rồi sau đó sẽ nói lại với trưởng thôn được không ạ?”
“Được chứ được chứ. Không chỉ vì Giai Bảo suy nghĩ, cháu cũng nên vì chính mình a, nam nhân mà, ha ha.” trưởng thôn phát ra tiếng cười kiểu lòng tốt mà không nói ra.
Lão già không biết xấu hổ! Sau này khi Lâm Nhược Ngu biết trưởng thôn nói những lời này liền hung tợn mà nghiến răng treo trẹo.
“Được rồi, người kia không phải là người thân chúng ta, là con gái của em gái của
Nhị thúc của dì Ngũ của cháu trai lớn của cô ba của em họ của bà nội ta.”
Cái gì mà em trai em gái bác trai bác gái? Hạ Sinh bị hôn mê rồi, trưởng thôn này, nói thẳng ra là thân thích bắn bày tầm đại bác tới là được, nói một chuỗi như vậy mà không sợ cắn vào lưỡi sao.
“Cháu biết rồi, là thân thích của trưởng thôn nhất định là nữ tử tốt.”
“Vậy cháu hảo hảo suy nghĩ đi, ta cũng chỉ nói đến đây thôi, phải về rồi.” Lúc sắp đi trưởng thôn vỗ vai Hạ Sinh, lại nói mấy lời thấm thía: “Hạ Sinh, không phải là lão nhân ta nhàn rỗi không có việc gì làm mà làm mới bừa đâu, chỉ là ta rất quý cháu, cháu cũng đừng chê ta xen vào việc của người khác nhé.”
“Cháu biết chứ, trưởng thôn quan tâm cháu, trong lòng cháu đều rõ ràng.” Hạ
Sinh có thể cảm nhận được sự quan tâm của lão nhân này đối với cậu.
Nếu cháu đồng ý, ta sẽ nói chuyện với nhà gái. Được rồi, không dài dòng nữa, ta đi phất .
Hạ Sinh nhìn bóng lưng trưởng thôn đi xa, nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi có điểm không thể tin nổi: không hổ là thôn Đào Hoa, ngay cả đàn ông đã kết hôn mang theo con cũng có thể đi đào hoa!
Hạ Sinh không biết rằng không khí trong xã hội này tương đối cởi mở, chủ yếu là đôi bên tình nguyện. Nói rằng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, rồi mai mối vân vân cũng chỉ có tác dụng bắc cầu giật dây thôi, ở kinh thành hay những địa phương ít người thậm chí còn có chuyện nam nam cùng một chỗ, nữ nữ cùng một chỗ, có điều nam nữ vẫn là xu hướng chính.
Bữa trưa là món mì rau trộn thập cẩm mà Hạ Sinh đặc biệt làm- đầu tiên nhúng mì qua nước sôi, sau đó vắt khô để vào bát, quấy trứng gà, thịt băm, nấm thái miếng, rau xanh cắt đoạt sau đó cho thêm cà chua vào nấu, ra nước rồi đổ lên bát mì, sắc hương đều đầy đủ! Bởi vì khí trời oi bức nên gần đây ba người không có khẩu vị ăn uống, nay ăn mỗi người một bát đầy, tiểu Giai Bảo thậm chí còn chưa đã miệng, yêu cầu Hạ Sinh buổi tối tiếp tục làm món này để ăn.
Ăn no rồi, ba người như thường lệ ra ngoài sân ngồi hóng mát.
Hạ Sinh nhìn một lớn một nhỏ không có hình tượng mà nằm phơi bụng trên chiếu, cân nhắc một chút rồi mở miệng: “Giai Bảo, con có muốn, khụ, có muốn một mẫu thân nữa không?”
Ai?! Một lớn một nhỏ bật dậy, “Mẫu thân?”
Tiếu Giai Bảo vẫn là có điểm không hiểu: sau lại đột nhiên nhắc đến mẫu thân vậy? http://windlov3r. wordpress.com
Lâm Nhược Ngu thì lại cả kinh: Hạ Sinh muốn thành thân với nữ nhân sao? Ngực không khỏi có điểm chua xót, hóa ra cậu thích nữ nhân. Thế nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
“Ừ, hôm nay trưởng thôn đến tìm ta, nói là muốn bàn việc hôn nhân của ta, nói rằng trong nhà có nữ nhân chăm lo thì sẽ tốt hơn. Ta muốn nghe ý kiến Giai Bảo, có muốn một mẫu thân nữa không?”
Hóa ra là lão trưởng thôn giở trò, cái lão già này! Lâm Nhược Ngu hận không thể lôi lão già kia ra một trăm lần.
Tiểu Giai Bảo cúi đầu không nói lời nào, bởi vì từ nhỏ đến giờ đều là phụ tử nương tựa vào nhau mà sống, cho nên đối với khái niệm mẫu thân này nó rất mơ hồ.
Hạ Sinh tiếp tục nói: “Có mẫu thân rồi, nàng sẽ chải đầu cho Giai Bảo, làm y phục, sẽ làm cơm cho Giai Bảo ăn, chơi với Giai Bảo, còn kể chuyện cho Giai
Bảo nghe nữa...”
“Nhưng những cái này phụ thân làm rồi mà?” tiểu Giai Bào ngẩng đầu, con mắt sáng ngời.
“Nói như thế này, Giai Bào có muốn có thêm người ở bên cạnh phụ thân không?”
Lâm Nhược Ngu thoáng cái đã nghĩ ra cách đối phó rồi. Hừ, theo ta cướp người sao? Ba trăm năm trước, ba trăm năm sau, kẻ có thể cướp người của ta còn chưa sinh ra đầu.
“Giống như phu tử mỗi ngày cùng một chỗ với chúng ta sao?”
“Không sai biệt lắm, nhưng mà đến lúc đó phu tử sẽ không sang nhà con nữa để tránh điều tiếng. Giai Bảo phải tự đi học một mình nha.”
“Điều tiếng?”
“Ừ, nếu như Giai Bảo có mẫu thân thì nếu phu tử còn sang nhà con chơi, sẽ bị người ta nói xấu, người trong làng sẽ ghét bỏ phu tử.”
“Con sẽ không ghét phu tử.”
“Ha ha, cái đó thì không phải do Giai Bảo rồi. Hơn nữa, mẫu thân còn có thể sinh cho Giai Bảo em trai và em gái nhá.”
“Em trai và em gái?”
“Đúng vậy, sau đó đồ chơi phụ thân làm đều phải chia cho em trai em gái, đi ra ngoài chơi cũng phải đưa em đi cùng, có đồ ngon thì Giai Bảo cũng phải nhường hết cho em nha, vì Giai Bảo là anh mà.” http://windlov3r.wordpress.com
“Không muốn không muốn, phụ thân là của một mình con.” Giai Bảo lắc đầu như trống bỏi. Tiểu hài tử năm, sáu tuổi thì đều giữ của đến lợi hại. Nghĩ đến việc sau này phải chia phụ thân cho mấy đứa em, nó mới không chịu a.
“Giai Bào không nên lo lắng, phụ thân vẫn sẽ thương con mà.” Hạ Sinh nhanh chóng thanh minh.
“Nhưng phụ thân cũng sẽ thương em nữa nha!” tiểu tử kia chu môi nói.
“Có mẫu thân, Giai Bảo sẽ phải ngủ một mình nha.” Lâm Nhược Ngu đổ thêm dầu vào lửa.
“Không muốn mẫu thân, Giai Bảo muốn ngủ cùng cha!” tiểu tử kia càng thêm kiên định. (kể cả không có mẫu thân mới cũng chưa chắc được ngủ với phụ thân nữa đâu em ơi =)))
Hạ Sinh dở khóc dở cười: Nhược Ngu tuy rằng nói không sai, nhưng nghe thế nào cũng không được tự nhiên, nói thành ra trăm hại mà không có lợi điểm nào, lại giống như đưa ra lựa chọn, có nữ nhân sẽ không có hắn, có hắn sẽ không có nữ nhân.
- “Được rồi được rồi, không cần mẫu thân, hai phụ tử chúng ta cũng tốt rồi.” Hạ
Sinh vốn cũng có chút bài xích người lạ xen vào sinh hoạt của cậu, vốn là muốn nghĩ cho con trai nhưng có vẻ như hiện tại không cần rồi.
“Là ba, còn có phu tử nữa!” tiểu Giai Bảo ngọt ngào nở nụ cười, nói với Lâm
Nhược Ngu: “Không có mẫu thân, phu tử còn có thể hằng ngày chơi với chúng ta!” tuy rằng bình thường hay bị Lâm Nhược Ngu trêu chọc nhưng trong lòng
Giai Bảo hắn vẫn có vị trí rất cao a.
“Cục cưng thật là hiểu chuyện!” không những ngăn cản nữ nhân muốn chiếm giữ
Hạ gia mà tiểu bằng hữu còn coi hắn là một thành viên trong nhà, Lâm Nhược
Ngu thực hiện được gian kế, nhịn không được mà ôm lấy Giai Bảo ra sức hun hít khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của thằng bé.
Rèn sắt khi còn nóng, Lâm Nhược Ngu liền đưa ra yêu cầu muốn vẽ tranh.
Tuy rằng Hạ Sinh cùng Giai Bảo còn chưa hiểu Lâm Nhược Ngu vì sao đột nhiên lại hăng hái như vậy, nhưng vẫn phối hợp đi vào trong nhà chuẩn bị giấy bút.
Đề bút, ngưng thần tĩnh khí. Lâm Nhược Ngu thân hình thon dài, thế đứng ưu nhã liền tạo nên một cỗ phong lưu tiêu sái. Lúc này lẳng lặng đứng trước bàn học, dung nhan tuyệt thế phối hợp với biểu tình chăm chú hình thành một bầu không khí thần thánh bao quanh hắn.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Nhược Ngu hạ bút vẽ một bức tranh: trên đường rừng nho nhỏ, ven đường còn có hoa dại quá đầu gối, xung quanh là rừng trúc chập chờn theo gió, một tiểu đồng đáng yêu được hai người nam tử nắm hai tay dắt đi, bước chậm rãi trên đường nhỏ, tuy rằng không thấy được biểu tình cụ thể của ba người, nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm tình yên tĩnh mà vui vẻ của họ cùng với tình cảm dành sâu sắc cho nhau.
“Được rồi!” Lâm Nhược Ngu thỏa mãn đưa ra trước mặt Hạ Sinh: “Ảnh gia đình của chúng ta!”
“Ảnh, ảnh gia đình?” Hạ Sinh không nói gì: ngươi biết cái gì gọi là ảnh gia đình không.
“Ở giữa là con, hai bên trái phải là phụ thân cùng phu từ phải không?” Tiếu Giai
Bảo vui vẻ rạo rực mà nói. Thực sự là rất giống ba người bọn họ.
“Phụ thân treo ảnh gia đình ở trong phòng được không?”
“Ừ.” Hạ Sinh sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nhi tử đáng yêu. Nhưng mà đầu tiên phải bồi bức tranh nếu không sẽ rất dễ hỏng, tâm huyết của Hạ Sinh cũng không thể bị lãng phí như vậy.
Vì thế Hạ Sinh đến trù phòng tìm đoạn gậy trúc, tước thành que mỏng để nẹp bốn phía của bức tranh.
Giai Bảo ở trong phòng thưởng thức vị trí trung tâm của nó trong “ảnh gia đình”,
Lâm Nhược Ngu liền đi theo Hạ Sinh.