Chương 7: Buồn
Edit: Heo con
“Nhớ nhung là một loại cảm xúc thật khó nói, như có như không. Lặng lẽ không tiếng động, thường xuất hiện vào những đêm khuye. Chớp mắt đã nhấn chìm em trong cô đơn. Em không có sức để chống đối lại. Những đêm về, nhớ anh đến không thể thở…”
Rất nhiều năm về trước, từng có một người con gái chép lời bài hát này rồi đặt bên bát canh gà nóng hổi. Lúc đó, Liễu Phỉ đang ở Pháp học thiết kế trang sức, còn anh đang bước đầu gây dựng sự nghiệp, có một hạng mục đầu tư ở Mexico khiến anh ngày nào cũng phải làm việc đến nửa đêm trong suốt nửa tháng trời.
Cả ngày chủ nhật, anh và kỹ sư bận rộn làm việc, khi anh từ văn phòng trở về nhà đã quá nửa đêm. Phòng khách vốn luôn tối đen hôm đó lại có chút ánh sáng nhu hòa. Quần áo bị anh vứt lung tung đã được giặt, phơi ở ban công. Chăn đệm được thay mới, lọ hoa dành dành trong phòng khách tỏa hương dưới ánh trăng, mùi hương tràn ngập căn phòng. Trên bàn còn có một cái bình giữ nhiệt, mở ra, mùi canh gà thơm ngát tản ra, vẫn còn ấm nóng. Ở dưới bình giữ nhiệt là một tờ giấy không kí tên.
Liễu Phỉ đến đây rồi lại đi. Không quấy rầy công việc của anh, chỉ là lẳng lặng tới rồi lẳng lặng đi.
Sau đó, anh gọi điện cho Liễu Phỉ, hỏi cô nếu đã đến sao không tới công ty gặp anh. Bên kia, Liễu Phỉ dịu dàng nói chỉ là muốn tới gặp thôi. Liễu Phỉ vẫn là sinh viên, ngoài chủ nhật cũng không có nhiều thời gian. Nhưng bay xa như vậy, còn không gặp anh, tựa như cô bay một quãng đường xa chỉ để đặt một bình dành dành trong phòng anh, nấu canh gà cho anh, viết tờ giấy biểu lộ tình cảm cho anh… Khi đó, đọc những dòng chữ thanh tú trên giấy anh cảm thấy thật hạnh phúc. Giờ mới biết, thì ra những dòng chữ ngắn ngủi đó cũng có thể khiến người ta đau đớn vô cùng… Chiếc xe màu đen chậm rãi đến gần một khu mộ, dừng lại trước con đường rải sỏi giữa cỏ xanh. Sở Phi xuống xe, đi dọc theo con đường, tới góc tối trong khu mộ, trên bia đá cẩm thạch trắng, khuôn mặt cô gái vĩnh viễn dịu dàng như đóa dành dành, mảnh mai như lan, đôi mắt to linh động vô cùng.
Trên đường đưa Đào Hoa Yêu Yêu về công ty, suốt một đường chỉ nghe đi nghe lại một bài hát. Mà cô gái kia như chưa hết trầm mê, hát đi hát lại theo… lại thêm một điểm giống Liễu Phỉ.
Sở Phi đặt một đóa dành dành trước mộ Liễu Phỉ. Chiếc CD đó, từ khi Liễu Phỉ qua đời, không từng nghĩ rằng sẽ lại có ngày nghe lại nó, cũng giống nhưng không ngờ còn có một cô gái khác cũng đọc cùng một bài thơ, cùng khóc khi ngủ.
Sở Phi yên lặng nhìn dòng chữ “vợ yêu Liễu Phỉ” trên bia mộ. Anh còn nhớ, cũng là một ngày mùa hè như hôm nay, buổi trưa, Liễu Phỉ đứng bên bụi dành dành nói: “Sở Phi, em yêu anh”. Cũng là buổi trưa hè đó, lần đầu tiên anh thấy Liễu Phỉ khóc, nhưng khi anh lau đi giọt nước mắt đó cô đã không còn cảm nhận được nữa
– Quả nhiên là anh ở đây
Một giọng nói thanh thoát vang lên phía sau Sở Phi. Nghe tiếng nói, Sở Phi lẳng lặng xoay người bước đi theo con đường khác. Liễu Tiệp nhìn anh không quay đầu lại, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Cô bước lên nói:
– Thiết kế chính tay chị ấy vẽ anh không cần sao?
Sở Phi đang bước đi dừng lại như cô mong muốn. Nhưng chỉ một câu mà thôi, chỉ cần liên quan đến người con gái đó là anh sẽ quay đầu.
Cảm giác tuyệt vọng, bi ai dâng lên trong lòng Liễu Tiệp nhưng mặc kệ vì sao, anh cũng đã quay đầu lại …
Liễu Tiệp nhìn Sở Phi chậm rãi quay đầu lại, tham lam nhìn những thay đổi của anh như muốn khắc thật sâu trong trí nhớ.
Anh vẫn gầy như trước, sắc mặt lạnh lùng nhưng tinh anh, ánh mắt vẫn sắc bén như đao. Tây trang màu xám khiến càng thêm lạnh lùng nho nhã, cách biệt với người thường. Liễu Tiêp lo lắng nhìn anh, sắc mặt anh rất xấu, môi tái lại.
Cô không nhịn được hỏi:
– Anh… gần đây rất bận?
Sở Phi chỉ thản nhiên nói:
– “Người hay khóc”
Anh căn bản không muốn trả lời. Liễu Tiệp chớp mắt, nhẫn nhịn không khóc, khẽ run run lấy ra một bản vẽ trong túi đưa cho anh, khẽ nói:
– Thiết kế “Người muốn khóc” của Liễu Phỉ, đây là bản sao chép trước ba trang.
Sở Phi đón lấy mấy bản vẽ đó, hơi nhìn một cái… tay xoa xoa lên cái tên quen thuộc đó.
Anh ngẩng đầu, thản nhiên nói:
– Nói điều kiện của cô đi
Liễu Tiệp nhìn Sở Phi, cô nhìn đôi tay anh khẽ vuốt ve cái tên thanh tú kia, lúc đó, mặt nạ lạnh lùng của anh bị phá vỡ, chân tình đến khiến người ta đau lòng. Là vì người con gái đã qua đời nhiều năm đó. Cô như nghe được tiếng tim mình vỡ vụn…
– Nếu em nói em muốn anh?
Như có ma xui quỷ khiến vậy, cô khẽ nói
Sở Phi chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh, không có biểu hiện gì. Liễu Tiệp thản nhiên cười, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng buồn bã, cô khẽ nói
– Cha em muốn có cổ phần trong công ty Phong Hoa của Liễu Phỉ.
Sở Phi khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng mà đã thấu hiểu này khiến Liễu Tiệp vô cùng xấu hổ.
Cũng không nhìn cô thêm một lần, Sở Phi quay đầu bước đi, để Liễu Tiệp một minh đứng đó.
Anh xem thường cô… Liễu Tiệp đờ đẫn cúi đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn về tấm bia đá bạch ngọc kia, nhìn chằm chằm bức ảnh trên bia đá. Cô gái trong ảnh giống cô đến bẩy phần, nụ cười luôn dịu dàng, như hoa mùa xuân. Biết rõ anh sẽ không quay đầu nhìn mình nhưng vẫn luôn hi vọng xa vời… cũng như Sở Phi biết rõ Liễu Phỉ đã qua đời còn lưu luyến không quên…
Đến cuối cùng là cô ngốc hay anh ngốc?… Liễu Tiệp cười thảm đạm. Liễu Phỉ, chị hạnh phúc lắm chị biết không?…
Dọc theo đường đi, Sở Phi chậm rãi đi về, nhưng bên xe anh, một người con gái thanh nhã đứng yên dưới tán ô màu đen.
Trong lòng Sở Phi dâng lên cảm giác chán ghét, anh lẳng lặng đi qua Liễu Tuyết, ngồi vào xe, nhắm mắt lại, thản nhiên nói với lái xe:
– Lái xe
Liễu Tuyết như không nhìn thấy sự lạnh lùng của anh, tao nhã cúi người, nhìn anh qua ô cửa kính, ánh mắt dịu dàng mà đau lòng:
– Phi… về nhà đi…
Cuối cùng Sở Phi cũng nhìn cô, cười sắc nhọn như dao khiến cô mất tự nhiên chớp chớp mắt
– Có chuyện gì sao, Sở phu nhân?
Sở Phi thản nhiên nhìn tay Liễu Tuyết tì lên cửa kính
Liễu Tuyết do dự một chút rồi vẫn nói:
– Phi, đã lâu cậu không về, cha… rất nhớ cậu, cho nên quay về đi. Nơi đó dù sao cũng là nhà cậu.
Sở Phi thản nhiên mà lạnh lùng cười:
– Tôi nghĩ cái đó không cần thiết, mặt khác…
Ánh mắt anh lạnh lùng:
– Đừng tới trước mặt Liễu Phỉ nữa.
– Phi…
Liễu Tuyết khẽ run lên, khớp xương tay nắm lại đến trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, một lúc sau cô mới run run cười đến thê lương
– Hận đến vậy sao…
Sở Phi chỉ che miệng ho, lạnh lùng bấm cửa kính xe lên, ngăn cách hai thế giới bên trong và ngoài. Một giây cuối cùng, anh nói:
– Lái xe.
Xe chậm rãi đi vào màn mưa, Sở Phi lẳng lặng gọi cho Nguyễn Mạnh Đông:
– Bắt đầu chuẩn bị đàm phán
– Cuối cùng Liễu gia cũng không chờ được?
Bên đầu kia, Nguyễn Mạnh Đông không chút kinh ngạc.
– Điều duy nhất Liễu gia có thể làm là lũng đoạn nguồn nguyên liệu phỉ thúy cung cấp cho Phong Hoa giờ đã bị chúng ta chặn lại, bọn họ chắc sẽ sốt ruột. Thật ra cậu không muốn chơi thêm một đoạn thời gian sao? Cho mình nửa năm, mình có thể giúp cho tổn thất của chúng ta giảm đi một nửa.
– Bọn họ đã lấy được “Người muốn khóc” từ lâu rồi. Sở Phi thản nhiên nói: – Chuẩn bị tài chính tốt, lần này mình muốn giải quyết triệt để vấn đề của Phong Hoa
– Ok
Trước khi gác máy, đột nhiên Nguyễn Mạnh Đông nhắc tới một chuyện:
– Gần đây Sở thị đang âm thầm thu mua cổ phần của Âu Hách.
Ánh mắt hiện lên một tia lạnh, Sở Phi nhẹ nhàng bâng quơ nói:
– Vậy chơi đùa cùng bọn họ đi
Nói chuyện xong, Sở Phi dựa vào ghế, ý cười thản nhiên, lạnh lùng mà vô tình. Anh nhắm mắt lại. Mệt…