Chương 17: Phong ba 1

“Hạt đậu xanh phiền não ưu sầu, tất cả đều không thấy, yêu đương có bạn trai thật vui, đậu đỏ, đậu tương, ha ha ha, bạn muốn thêm cái gì vào. Đậu đỏ, đậu tương, kiếm đồng tiền lớn, biến thành đẹp trai, biến thành xinh gái. Ha ha ha, 100 đồng …”


Nguyễn Mạnh Đông chưa từng nghĩ sẽ nghe được tiếng hát ở trong nhà Sở Phi, hơn nữa còn là tiếng ca vui nhộn. “Khúc quân hành đập băng (băng đá)”? Anh nhíu mày, theo tiếng hát nhìn vào nhà bếp, còn chưa kịp kinh ngạc thì suýt lại phì cười.


Đào Hoa Yêu Yêu đã cởi bỏ lớp áo công sở, trông thục nữ vô cùng, tay áo xắn lung tung, vừa nấu cơm vừa cao hứng hát hò. Lúc anh vào vừa vặn nghe thấy cô hát đến chỗ “ha ha ha..”. Cô một tay cầm thìa, bắt chước động tác trong MV của A Nhã, thoạt nhìn có chút dương dương tự đắc


–          Khụ. Đào tiểu thư? Anh cố gắng nghiêm túc gọi cô.
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, cao hứng cười, nhẹ nhàng chào hỏi:
–          Hi! Anh chàng đẹp trai, Sở Phi ở trong phòng ngủ.
Sở Phi? Không phải Sở tiên sinh. Nguyễn Mạnh Đông nhíu mày, mỉm cười nói:


–          Cảm ơn
Dường như trong hai tuần anh đi công tác đã có chuyện gì đó xảy ra.
–          Đừng khách khí
Đào Hoa Yêu Yêu mỉm cười rồi quay đầu đi, tiếp tục vừa nấu cơm vừa ca hát, vô cùng tự nhiên.


Nguyễn Mạnh Đông hơi sửng sốt, như có chút nghĩ ngợi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đang rất tự nhiên quay đầu lại, nhanh nhẹn đánh trứng, mùi thơm trong nồi bốc ra nghi ngút. Nhớ lại khi nãy cô thoải mái chào hỏi mình, không hề xấu hổ, không hiểu vì sao, tiếng đũa bát va chạm cùng tiếng hát của cô hợp lại cảm giác như có hương vị của sự dũng cảm tiến tới…


available on google playdownload on app store


–          Yêu đương cùng tên kia?
Anh lẳng lẳng đột nhiên hỏi. Đây là nguyên nhân lúc nói chuyện điện thoại Lưu Khiêm Học tỏ ra thần bí sao?
–          Hả? Đào Hoa Yêu Yêu đang hát ngừng lại, quay đầu lại đáp: – Đúng thế


Có thể thản nhiên thừa nhận như thế sao?


Nguyễn Mạnh Đông nhíu mày nghĩ. Khi hai công ty hợp tác, anh phát hiện tình cảm của Sở Phi cho cô gái này không đồng nhất. Lúc tiếp xúc, anh chỉ cảm thấy cô gái này sâu sắc, vô cùng thông minh, lúc làm việc thì vô cùng nghiêm túc mà sáng tạo, dường như chỉ cần nhấc bút là sẽ làm được, tiếp xúc bình thường thì hài hước, lanh lợi, biến tiến biết thoái, đúng mực. Nhưng… cô thích hợp với Sở Phi sao? … anh và Lưu Khiêm Học từng rất lo lắng vấn đề này. Đào Hoa Yêu Yêu thông minh, lõi đời, thành thục, là điển hình của mỹ nhân hiện đạo mà Sở Phi bề ngoài tuy lãnh đạm, kiên cường nhưng thực ra là kẻ cố chấp, tâm sự nặng nề, kẻ ngốc quen một mình suy nghĩ, bị tổn thương quá nhiều.


Anh như có chút suy nghĩ đánh giá cô. Đúng vậy, cô gái này khôn khéo nhưng đôi khi không biết là mơ hồ hay không để ý mà đột nhiên có cảm giác ngây thơ, luôn khiến người ta cảm thấy bất ngờ, không thể nắm bắt. Cũng như hiện tại, cô lại có thể thừa nhận một cách thản nhiên như thế. Nhưng có thể khẳng định rằng ánh mắt của cô gái này thuần khiết, không có lấy một tia tạp chất.


Khóe mắt đột nhiên nhìn thấy chiếc bàn nhỏ, nơi đó đặt một ấm nước nho nhỏ, dùng khăn mềm bọc lấy. Anh nhìn dáng vẻ tươi vui của Đào Hoa Yêu Yêu, chậm rãi cười. Cuộc sống của Sở Phi từ lâu đã chìm trong bóng tối, đây chính là cô gái tươi sáng, phù hợp với Sở Phi, chẳng phải thế sao?


Anh vươn tay:
–          Chúc mừng em
Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:
–          Anh nên chúc mừng anh ấy mới đúng
Bàn tay mảnh khảnh mềm mại nắm lấy tay anh, mang theo mùi hương của rau cỏ. Đáy mắt Nguyễn Mạnh Đông lóe sáng. Đây là thứ Sở Phi thích ăn.
Anh nở nụ cười:


–          Cần anh giúp không?
Anh chỉ về bát cháo đằng sau cô
–          Giúp em vào phòng ngủ gọi Sở Phi dây đi, anh ấy ngủ từ trưa hẳn cũng nên tỉnh rồi. Em nghĩ để cho anh ấy ăn chút cháo, lúc trưa anh ấy ăn không nhiều


Đào Hoa Yêu Yêu vừa nói vừa cẩn thận cho thêm muốn vào bát cháo rau dưa đó.
–          Anh dậy rồi
Tiếng nói thản nhiên vang lên, hai người quay đầu lại thấy bóng người cao gầy đứng trước cửa. Sở Phi mặc áo ngủ, tay cầm một bình giữ nhiệt


–          A, tỉnh rồi? Có còn váng đầu không?
Đào Hoa Yêu Yêu dường như không chút ngạc nhiên, cười đi lên cầm lấy cái bình trên tay anh, khẽ sờ trán anh, nhíu mày:
–          Hình như còn hơi sốt nhẹ.
–          Đã khỏe lên nhiều rồi


Anh cười nhẹ, có chút suy nghĩ liếc phía Nguyễn Mạnh Đông một cái, dường như không để ý nói:
–          Về rồi
–          Vừa về.
Nguyễn Mạnh Đông lặng lẽ kéo cặp tài liệu về sau lưng, nhìn cái bình trong tay Sở Phi, hiếu kỳ hỏi:


–          Cái gì đấy?
Từ chiếc bình giữ nhiệt tản ra mùi thơm thản nhiên mà trong lành
–          Trà mật ong, giúp tiêu đờm khỏi ho
Đào Hoa Yêu Yêu lấy một chiếc bát từ trong tủ ra, giơ thìa nhìn Nguyễn Mạnh Đông cười:


–          Anh chàng đẹp trai, trước khi nói chuyện công việc để Sở Phi ăn chút cháo được không? Em mời anh uống trà mật ong.
Nguyễn Mạnh Đông cười, giơ tay ra ý bảo cứ tự nhiên.
Đào Hoa Yêu Yêu nhanh nhẹn rót ra hai chén trà mật ong, đẩy vào tay hai người:


–          Đi đi, đừng chen chúc trong phòng bếp nữa
Cô giơ thìa quấy cháo lên đuổi người nhưng vẫn không quên nhắc nhở Sở Phi:
–          Chút nữa phải ăn cháo, anh đừng uống nhiều quá.


Hai người liếc nhau, lắc lắc đầu, đi về phía phòng khách. Đằng sau nghe tiếng hát trong trẻo của Đào Hoa Yêu Yêu:
–          Hãy nghe lời mẹ, đừng để mẹ đau lòng, hãy mau lớn lên như thế mới có thể chăm sóc, bảo vệ mẹ. Mái tóc bạc đẹp đẽ, đâm chồi trong hạnh phúc…


Ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Nguyễn Mạnh Đông có chút suy nghĩ nhìn Sở Phi còn đang cười:
–          Tinh thần cậu có vẻ thoải mái
Sở Phi hơi run lên, theo bản năng cúi đầu nhìn chén trà nóng hổi bốc hơi trong tay, trong đầu hiện lên cuộc sống mấy ngày nay


Hôm ấy, khi anh tỉnh lại, Đào Hoa Yêu Yêu một tay cầm tờ đơn xin nghỉ phép dài hạn một tay kéo hành lý đứng trước mặt anh, nghiêm trang hỏi anh:
–          Anh có muốn ở chung không?
Sau đó, cô ở đây


Mấy ngày đầu, cơ thể anh vô cùng suy yếu, cả ngày sốt mê man, cô suốt đêm trông chừng choa anh, ban ngày thì đem đống quần áo ướt mồ hôi của anh giặt. Anh biết được ngăn cô lại thì cô như bị oan ức:


–          Anh sớm nói chứ. Lão yêu quái Lưu Khiêm Học kia nói anh mắc bệnh thích sạch sẽ, lại không chịu mời người giúp việc đến giặt, em không giặt chẳng nhẽ phơi nắng rồi cho anh mặc tiếp?
Nói thế rồi đến hôm sau cô lại vẫn quẳng đống áo ngủ đầy mồ hôi thẳng vào máy giặt.


Một tuần sau, nhiệt độ cơ thể anh dần ổn định, không còn liên tục sốt cao nữa. Cô nằm thẳng xuống giường, ngủ suốt một ngày một đêm. Khi xoay người, anh nghe được cô thì thào trong giấc mộng:
–          Sở Phi, anh sẽ khỏe thôi


Trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào. Ánh mắt Sở Phi mơ hồ. Cô là Đào Hoa Yêu Yêu…


Mùi hoa dành dành thản nhiên lượn lờ chóp mũi, một bóng người tao nhã như lan xẹt qua trong đầu, Sở Phi hơi rùng rùng, cố gắng gạt đi cảm xúc khó hiểu trong lòng, trấn định bản thân. Anh nhìn Nguyễn Mạnh Đông rồi thản nhiên nói:
–          Nói đi, Phong Hoa xảy ra chuyện gì?


Nguyễn Mạnh Đông hơi cứng đờ lại, nhíu mày, cười lấp ɭϊếʍƈ:
–          Làm sao cậu biết Phong Hoa có chuyện?
Nói tới đây, anh nhìn Sở Phi đầy hàm ý:
–          Cố ý lảng sang chuyện khác?
Sở Phi thản nhiên liếc Nguyễn Mạnh Đông một cái, bình thản nói:


–          Có bao giờ cậu tìm mình lúc mình dưỡng bệnh đâu?
Nguyễn Mạnh Đông cười gượng:
–          Thăm người ốm không được sao?
Sở Phi chỉ lẳng lặng nhìn anh.
–          Cái gì cũng không dấu cậu được


Vò vò tóc, Nguyễn Mạnh Đông cười khổ:
–          Mình thật sự không muốn nói tin này cho cậu.
Một tuần sau Phong Hoa sẽ đưa bộ trang sức vàng “Gió thu mưa phùn” ra thị trường thì bộ trang sức của Liễu thị đưa ra cũng giống với thiết kế của Gió thu mưa phùn  đến 80%


Sau khi biết tin này, Sở Phi chỉ lẳng lặng dựa vào sô pha, vẻ mặt không có gì thay đổi, thậm chí là trầm tĩnh đến Nguyễn Mạnh Đông phải lo lắng. Vẻ mặt này của Sở Phi đã lâu rồi anh không thấy.


–          Không cắt được nguồn nguyên liệu rồi lại muốn nhái hàng sao? Anh thản nhiên nói: – rất giống tác phong của bọn họ
Nguyễn Mạnh Đông nhíu mày:


–          Mình vốn chỉ định cho bọn họ một bài học thôi, theo lý thuyết, bọn họ không nền làm chuyện bí quá hóa liều này


Một tháng trước, Liễu thị lợi dụng tài lực mà thu mua đá thạch lựu giá cao. Nhưng Sở Phi không để ý bệnh tật, tự mình đi đàm phán, mở ra con đường cung ứng nguyên liệu mới, vừa giải quyết được vấn đề nguyên liệu đá quý vừa làm Liễu thị ăn quả đắng mà không thể làm gì. Liễu thị mất số tiền lớn đổ vào đá thạch lựu chẳng để làm gì. Còn anh, lợi dụng lúc Liễu thị đang lúc tiền quay vòng vốn chưa có cố ý tung tin đồn rằng cổ phiếu Liễu thị bị rớt giá, Âu Hách nhân lúc đó âm thầm thu mua cổ phiếu giá thấp. Nhưng thứ nhất là vì thời cơ chưa chín, thứ hai là vì Liễu Phỉ nên Sở Phi không muốn đuổi tận giết tuyệt với Liễu thị. Cho nên anh cũng chỉ làm có chừng mực, hẳn không đến mức Liễu thị phản ứng mạnh như thế chứ?


–          Tự mình đi xem
Sở Phi đứng dậy, ngực đột nhiên đau nhót, anh ôm ngực ngã xuống, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ thái duwong
–          Sở Phi
Nguyễn Mạnh Đông vội đỡ lấy Sở Phi
–          Mình không sao


Cố gắng chống đỡ qua cơn đau tim, Sở Phi mở to mắt, lắc đầu tỏ ý không sao, vừa vịn tay Nguyễn Mạnh Đông vừa nói:
–          Về công ty đi
Quả nhiên, chỉ cần chuyện liên quan đến Liễu Phỉ, Sở Phi sẽ không bỏ qua. Nguyễn Mạnh Đông lặng lẽ thở dài, đành đỡ Sở Phi đứng dậy.


–          Hai anh định làm gì thế?
Trên tay bưng bán cháo trứng rau dưa, Đào Hoa Yêu Yêu trừng mắt không dám tin nhìn Sở Phi đang dựa vào Nguyễn Mạnh Đông kia.
Nguyễn Mạnh Đông cười khổ:
–          Công ty có chuyện, Sở Phi phải lập tức qua đó xem


–          Đùa cái gì thế
Đào Hoa Yêu Yêu trừng mắt nhìn Nguyễn Mạnh Đông:
–          Lưu Khiêm Học không nói cho anh rằng Sở Phi phải nghỉ ngơi ba tháng sao?
Quay đầu, cô tiếp tục hỏi Sở Phi:


–          Có cần em nhắc anh lần nữa rằng nửa giờ trước, nhịp tim của anh là 120 lần trên một phút không?
–          Anh phải đi.
Sở Phi vừa mặt áo khoác vừa thúc giục Nguyễn Mạnh Đông:


–          Lập tức báo cho phòng thiết kế, phòng quan hệ xã hội, phòng thị trường và phòng pháp luật đến họp khẩn cấp.
–          Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngay cả mạng anh cũng không cần


Đào Hoa Yêu Yêu buông bát, ngăn trước cửa lớn. Sở Phi không nhìn cô, đi vòng qua cô rồi mở cửa:
–          Mạnh Đông, mau lên
–          Chỉ là một lần ra mắt một bộ trang sức, đáng giá đổi lấy mạng anh sao?


Cô hung hăng giữ tay mở cửa của anh. Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu nhìn cô:
–          Đây là chuyện của anh, không liên quan đến em.
Yên lặng…
Đào Hoa Yêu Yêu ngạc nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy, chỉ có sự lạnh lùng.
Một giây sau, cô bình tĩnh buông tay anh ra


–          Tạm biệt
Nói xong, cô bưng bát cháo lẳng lặng đi vào phòng bếp.


Hai người bất giác đều sửng sốt, còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy bát cháo trứng đó bị Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng vứt vào sọt rác. Sau đó là cả nồi đất vẫn còn cháo trên bàn, bình giữ nhiệt cùng trà mật ong thơm lành… Tất cả đều quăng vào sọt rác. Hai người ngạc nhiên nhìn, lại thấy Đào Hoa Yêu Yêu vẫy vẫy bàn tay ướt, đi ra khỏi phòng bếp, đến phòng khách, cầm vali lên rồi xoay người bước đi.


Hai người sửng sốt, Nguyễn Mạnh Đông vội hỏi:
–          Này, em đi đâu thế?
Đào Hoa Yêu Yêu lạnh lùng quay đầu:
–          Đây là chuyện của em, không liên quan đến các anh
Ầm!!! Cửa lớn hung hăng sập lại


Đào Hoa Yêu Yêu bỏ đi như cơn lốc xoáy khiến người trợn mắt há hốc mồm.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Mạnh Đông quay lại nhìn Sở Phi đang thất thần:
–          Sao cô ấy nói trở mặt là trở mặt?
Sở Phi chỉ kinh ngạc nhìn ra phía cửa nơi Đào Hoa Yêu Yêu biến mất.


Anh nhìn thấy được, lúc cô ra ngoài, khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu cảm nhưng khóe mắt có một giọt lệ. Giọt lệ đó nhất định phải quay người đi mới chịu rơi xuống…
Hoảng hốt nhìn lại…


Rất nhiều năm trước kia, Liễu Phỉ luôn dịu dàng như nước, đôi mắt đỏ bừng oan uổng đến đau lòng
Đào Hoa Yêu Yêu…
Sở Phi chạy về phía trước như đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Liễu Phỉ…






Truyện liên quan