Chương 32: Lưỡng diện tam đao
Chàng nghĩ:
"Công lực của Thanh Liên Ngọc Nữ hiện tại đã chắc gì trong toàn phái Võ Đang có người nào đương cự nổi? Nếu bảo rằng người trong phái Võ Đang cướp nàng thì làm sao chàng lo được. Huống chi từ lúc chàng rời khách sạn đến đây gặp bọn Ngươn Lăng đạo nhân đón chaận, thời gian cũng chẳng bao lâu, làm gì bọn Võ Đang phái thành công nhanh chóng như thế? Ngoài ra nếu đúng là bọn đệ tử Võ Đang có cướp Thanh Liên Ngọc Nữ, chắc chúng không bao giờ mang nàng vào sơn cốc này. Nếu chúng mang vào đây, tại sao chàng không trông thấy.
Do đó chàng do dự chưa dám tiến tới tiếp trợ những người kia.
Dù còn trong lứa tuổi phương cương quyết khí hiếu thắng sinh cường, Triệu Sĩ Nguyên vượt xa hàng đồng niên, tác phong chững chạc, tâm tánh trầm ổn, cử động điều hòa, nhờ đó chàng tránh được nhiều chuyện đáng tiếc.
Chàng do dự đắn đo một lúc, từ phía sau Nhất Mục Song Nhân đã tới, lão hét lớn:
- Sĩ Nguyên! Tại sao ngươi còn đứng đờ ra đó! Vào đi, vào cứu người đi.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Đơn bá bá! Trong việc Linh muội bị cướp có nhiều mờ ám lắm.
Đơn Minh sôi giận:
- Chính mắt lão phu trông thấy, nhầm lẫn thế nào được, mà ngươi còn hoài nghi.
Triệu Sĩ Nguyên bình tĩnh hỏi:
- Đơn bá bá! Bằng vào đâu bá bá cho là Linh muội bị đưa vào trong sơn cốc này?
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh cao giọng:
- Lão phu từ khách sạn thẳng một đường đến đây đến miệng cốc thì mất hút bọn chúng, nếu k không bị đưa vào cốc a bị đưa đến nơi nào nữa?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Tiểu điệt có mặt tại đây lâu lắm rồi, chẳng hề thấy Linh muội bị ai đưa đến cả.
Nhất Mục Song Nhân có phần lắng dịu phẫn nộ:
- Thế là kỳ quái thật.
Triệu Sĩ Nguyên bắt đầu tỏ bày cái sự nghi ngờ của mình:
- À, Đơn bá bá, có hai toán người vào đây trước bá bá, có phải là bằng hữu của bá bá chăng.
Nhất Mục Song Nhân giật mình bật cười cuồng dại:
- Bằng hữu của lão phu? Lão phu ước hẹn người trợ chiến? Liệu bọn Võ Đang đạo sĩ có đáng cho lão phu làm cái việc đó chăng? Lão phu ngán gì bọn họ lại phải đi viện, dẫn người đến đây tiếp tay.
Lão không chờ cho Triệu Sĩ Nguyên đáp toan dợm chân chạy tới.
Triệu Sĩ Nguyên biết rõ lão chỉ đến đây có một mình, còn bọn kia là những người nào chàng không thể hiểu nổi, dù sao bọn người đó là một nhóm thứ ba rồi chàng nhớ lại sự nghi ngờ của chàng có một lực lượng thứ ba theo dõi chàng thực hiện mưu đồ ly gián giữa chàng và Võ Đang phái.
Chàng gọi Nhất Mục Song Nhân, đưa tay chỉ về phía ngôi nhà đá, nơi hiện có bóng người dao động nói:
- Đơn bá bá nhìn xem, hai toán người vào đây trước bá bá họ đang bao vây công phá ngôi nhà đá đó.
Nhất Mục Song Nhân đưa con mắt duy nhất nhìn theo tay chàng chỉ, giật mình sửng sốt.
Triệu Sĩ Nguyên tóm lượt ý của chàng, tỏ bày cho Nhất Mục Song Nhân biết, đoạn thốt:
- Sự việc đêm nay đã rõ rệt lắm rồi, có kẻ thừa gian tạo điều ly gián, bắt Linh muội giá họa di oan cho Võ Đang sơn, và việc đêm nay có liên quan đến cái hoạ tẩu hỏa nhập ma của chưởng môn nhân Võ Đang, mà việc chưởng môn Võ Đang bị tẩu hỏa nhập ma, chúng lại giá họa cho Tiểu điệt! Dù muốn dù không giữa tiểu điệt và Võ Đang phái phải có sự hiềm khích, nếu chẳng khéo dàn xếp cái hố chia rẻ sẽ càng ngày càng được đào sâu để kẻ ấy ngồi trên hưởng lợi.
Nhất Mục Song Nhân tỉnh ngộ:
- Bọn đó có võ công cao cực mới đủ sức bắt được Linh nhi, có điều lão phu lấy làm lạ tại sao chúng không hạ thủ đoạn đối với lão phu, chừng như chúng còn lưu thân tình chưa nở dứt tuyệt, có lẽ chúng không bắt luôn lão phu là chúng hy vọng lão phu sẽ tìm người báo hung tin gây căm phẫn cho ngươi, khiến ngươi hướng về bọn đạo sĩ phái Võ Đang sanh sự.
Một khi động thủ với nhau rồi, mầm chia rẻ đã gieo, sự chia rẻ càng ngày càng lớn mạnh, chúng chỉ ngồi chờ một trong hai con hổ ngã gục, rồi thanh toán nốt con hổ còn lại rất dễ dàng. Thật hiểm độc. Tàn độc thiệt.
Lão bật cười to, tiếp nối:
- Ngươi khá lắm đó, khám phá được âm mưu của chúng, mình sẽ tránh được biết bao nhiêu rắc rối tai hại? Bây giờ chúng ta tìm gặp Bạch Vân đạo trưởng giải bày cho lão ấy hiểu sự tình để ngăn chận những việc đáng tiếc lúc chưa có gì xảy ra.
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Hiện tại tiểu điệt không thể đi được.
Nhất Mục Song Nhân trừng con mắt duy nhất:
- Võ Đang phái đang hiểu lầm chúng ta, chẳng những một việc mà có đến mấy việc nữa, chẳng hạn như sự tình đêm nay ngươi không chịu giải thích cho họ hiểu để kịp thời cứu vãn trường hợp, thế có nghĩa là gì?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Đơn bá bá nhìn kìa, liệu bọn đệ tử phái Võ Đang còn giữ được tòa nhà đá độ bao lâu nữa?
Nhất Mục Song Nhân quan sát cục diện một lúc đoạn thốt:
- Nếu đám cao thủ Võ Đang không đến kịp, tòa nhà đá sẽ bị bọn này hạ là cái chắc.
Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
- Vậy thì bá bá và tiểu đệ nên giải cứu cho chưởng môn nhân Võ Đang trước rồi việc gì hãy tính sau.
Nhất Mục Song Nhân cau mày:
- Ngươi tưởng bọn đạo sĩ Võ Đang sẽ dùng lễ đối chúng ta à? Ngươi dựa vào đâu dám hy vọng họ dành cảm tình cho chúng ta.
Vừa lúc đó, hơn mười bóng người lao vút đến trước tòa nhà bằng đá.
Chúng hiệp với bọn trước cùng công phá tòa nhà.
Đối với số người trước, bọn Võ Đang còn không đủ sức chống cự, giờ có thêm viện trợ, bọn đệ tử đó làm sao duy trì lâu hơn để chờ phe nhà đến cứu giải.
Triệu Sĩ Nguyên nhận ra tình thế cấp bách quá, hấp tấp thốt:
- Dù thế nào đi nữa, chúng ta không thể điềm nhiên đứng nhìn người thọ họa, giả sử họ có hiểu lầm mặc họ, tiểu điệt cứ lẽ phải mà làm, sau này còn có công đạo xét cho, họ sẽ có dịp hiểu cho.
Chàng hú một tiếng dài, tung mình bỗng lên cao, nghiêng đà lao vút tới cục trường.
Đồng thời Nhất Mục Song Nhân hét to:
- Bọn cuồng đồ đáng hận. Hãy buông vũ khí nhận tội trước mặt lão phu ngay.
Lão đã theo sát Triệu Sĩ Nguyên.
Một già một trẻ vừa xuất hiện, đoàn người bao vây quanh nhà đá lập tức tảng ra hai bên rồi tất cả đều hô to:
- Lệnh chủ đã đến! Lệnh chủ đã đến, chúng ta hãy ngăn chận khắp nơi đừng để bọn đạo sĩ Võ Đang xông vào cốc. Phải liều ch.ết giúp đại sự của lệnh chủ chóng thành tựu.
Chúng làm như chúng là thuộc hạ của Triệu Sĩ Nguyên, chúng đến đây là do lệnh của Triệu Sĩ Nguyên, dù cho bọn đạo sĩ Võ Đang có sáng suốt thế nào, trong phút giây bất thần này cũng phải tin tưởng sự tình.
Triệu Sĩ Nguyên và Nhất Mục Song Nhân sôi giận cùng hiển lộng thần oai, trong thoáng mắt đã đánh bại mấy tên, chúng mang thương tích lùi lại nhường chỗ cho đồng bọn lướt tới.
Chừng như chúng đã được lệnh làm con thiêu thân đã tạo một chứng minh dã tâm của Triệu Sĩ Nguyên cho bọn đạo sĩ của phái Võ Đang phải tin quyết là chàng có thâm ác ý đối với Võ Đang phái.
Cho nên có mấy tên bị chàng và Đơn Minh đánh thất điên bát đảo rồi mà những tên khác vẫn không tản ra cứ lướt tới, lướt tới không phải để giao đấu mà chỉ để chào mừng rồi chịu cho chàng và lão nhân đánh, mặc tình đánh.
Khi tất cả đều tiếp nhận mỗi người một trận đòn chúng mới tản ra, chúng làm như hết sức tuân theo quy củ, có tội phải đền cái tội, đây là tội không phá nổi nhà bằng đá, chịu hình phạt rồi chúng mới chạy đi.
Là những nhân vật có tư cách, Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên thấy chúng bỏ chạy vòng vây quanh tòa nhà đá được giải tỏa, cả hai không đuổi theo họ mà đi thẳng đến tòa nhà đó.
Trước cửa tòa nhà bằng đá có bốn lão đạo sĩ, lão nào cũng bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ song nặng nhẹ như thế nào bốn lão cũng không còn sức lực chiến đấu, chỉ đứng nguyên tại chỗ, cố thủ đợi chờ tiếp viện.
Tình trạng của họ hết sức thê thảm.
Họ trông thấy Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên đến gần, một lão hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Từ trong tòa nhà đá ba bóng người lao vút ra họp nhau lại đủ số bảy người, dàn thành một trận thế Thất Tinh Kiếm rất lợi hại của phái Võ Đang.
Trận Thất Tinh Kiếm lập nay trước cửa ngăn chận Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên, mà họ tưởng là đồng bọn với những kẻ đã xuất thủ và công kích họ trước đó.
Vào thời kỳ đó trên giang hồ mỗi khi Võ Đang phái gặp đại địch tất phải dùng Thất Tinh Kiếm trận, và khi dùng đến trận pháp đó họ thủ thắng dễ dàng.
Nhờ trận pháp Thất Tinh Kiếm, Võ Đang phái giữ vững được thanh danh bao nhiêu năm qua, cũng như phái Thiếu Lâm dựa vào La Hán trận mà cũng cố địa vị.
Vừa rồi nhờ trận pháp đó họ mới giữ nổi quân bình cuộc chiến trước bọn cao thủ, nếu không thì tòa nhà đá đó đã đổ vở và những gì ở trong ngôi nhà đã bị chúng hủy diệt cả người lẫn vật.
Trong ba người vừa ra ngoài hợp nhau thành kiếm trận có cả Châu Đằng Giao, chỉ có hắn là trẻ tuổi nhất còn sáu vị kia người nào cũng vạo trạc ngũ tuần.
Trông thấy Châu Đằng Giao, Triệu Sĩ Nguyên giật mình cảm thấy trường hợp càng thêm khó khăn.
Trong một thoáng chàng nhận ra nếu không dùng thủ đoạn chắc chắn chàng không thể cứu vãng tình thế ít nhất chàng cũng phải tự vệ có tự vệ an toàn rồi sẽ tính đến việc giải thích những nổi nghi ngờ.
Châu Đằng Giao đã trông thấy chàng, hắn hét to:
- Triệu Sĩ Nguyên! Lòng dạ của ngươi đã quá rõ rệt, ngươi đừng mong dùng lời xảo trá toan lừa gạt ai nữa cả hãy vào trận nạp mình cho bọn ta.
Nhất Mục Song Nhân bước tới một bước chận ngang trước mặt Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Châu lão bát! Ngươi có nhận ra lão phu chăng?
Châu Đằng Giao cười lớn:
- Nhận ra với không nhận ra có quan hệ gì? Rất tiếc ngươi sống được bao nhiêu năm dài rồi, vậy mà ngày cuối cuộc đời không được toàn vẹn thân và danh! Thân ngươi phải cùng gục ngã với tên tiểu tử kia, danh ngươi sẽ hoen ố, từ đây giang hồ nhắc đến một tên lão gian hùng! Hừ, hận thay cho Võ Đang phái chúng ta, giao du với một tên lão đại gian hùng.
Vốn tính nỏng nảy Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh có bao giờ tiêu hóa nổi những lời vô lễ như thế?
Nhưng đã tự đặt cho mình sứ mạng cởi mở những sự nghi ngờ của Võ Đang phái đối với Triệu Sĩ Nguyên, Nhất Mục Song Nhân bắt buộc phải dằn cơn giận, bình tĩnh thốt:
- Ngươi cho rằng bọn ta là đồng đảng với chúng phải không?
Châu Đằng Giao rùn vai:
- Sự tình đã như thế đó ngươi còn phân biện nữa à? Ta khuyên ngươi đừng nuôi mộng ở đây, không ai là trẻ nít, những cường ngôn xảo ngử không có hiệu lực gì cả.
Nhất Mục Song Nhân bật cười ha hả:
- Vừa rồi tại chúng ta đã đánh chúng gây thương tích cho chúng không phải ngươi chẳng trông thấy sao?
Châu Đằng Giao bĩu môi:
- Thấy là một việc, nghe lại là một việc khác! Cái thấy không khuất lấp được cái nghe!
Ta đã nghe chúng nói những gì với các ngươi, còn như cái thấy thì bất quá chỉ là một sự dàn cảnh thì cái thấy đó đâu có nghĩa gì đối với ta.
Nhất Mục Song Nhân trừng con mắt duy nhất, trong ánh mắt có tia lửa đỏ chiếu ngời, lão nhìn sửng Châu Đằng Giao một lúc đoạn bật cười lớn, dứt tràng cười lão trầm gương mặt thở dài:
- Nhị sư huynh Ngươn Thanh đạo trưởng của ngươi hiện tại ở đâu?
Châu Đằng Giao buông giọng:
- Trong tòa thạch thất.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh trầm giọng:
- Ngươi gọi lão ta ra đây, ta có việc cần nói với lão.
Châu Đằng Giao hừ một tiếng:
- Đâu có dễ dàng như vậy? Nếu ngươi phá được kiếm trận Thất Tinh của ta thì nhị sư huynh ta ra tiếp ngươi ngay.
Thất Châu Đằng Giao ngoan cố quá độ, Nhất Mục Song Nhân nóng nảy, vội đề tụ chân khí, truyền qua âm thanh gọi lớn:
- Ngươn Thanh đạo trưởng ở đâu? Sao không ra đây hội diện với lão phu.
Âm thanh của lão phải vọng vào thạch thất là cái chắc, nhưng bên trong thạch thất vẫn im lìm, chẳng một ai đáp lại.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười lớn:
- Đơn bá bá, nếu người ta muốn đối thoại với bá bá hẳn phải xuất hiện, người ta không xuất hiện dĩ nhiên là không muốn đối thoại đó.
Rồi chàng hướng sang Châu Đằng Giao, lạnh lùng thốt:
- Từ lâu từng nghe kiếm trận Thất Tinh của quý phái lợi hại phi thường, tại hạ hằng ao ước được dịp mục kích tận tường, đêm nay dịp đó đã đến, tại hạ không thể bỏ qua, xin lãnh giáo cái huyền diệu của kiếm trận đó!
Bằng những bước chân cương quyết, chàng tiến vào trận kiếm.
Đơn Minh hét lớn:
- Sĩ Nguyên! Đã biết là có sự nhầm lẫn, so ngươi còn hành động cực đoan?
Day đầu lại, Triệu Sĩ Nguyên điểm một nụ cười đáp:
- Có đi đến cực đoan mói thoát nhanh ra ngoài vòng nhầm lẫn. Bá bá yên chí, tiểu điệt đã có chủ trương.
Đơn Minh muốn nói gì đó lại thôi.
Tuy nhiên, lão không tin tưởng là Triệu Sĩ Nguyên có chủ trương thích đáng. Lão thở dài chuyển sang ý khác:
- Thất Tinh Kiếm trận lợi hại phi thường, khách giang hồ không ai không ngán. Huống chi trận thế lại do toàn cao thủ Võ Đang trấn giữ! Ngươi phải cẩn thận.
Lão thừa hiểu chàng có thực tài, song lại sợ chàng ỷ tài, khinh địch mà phải thất bại.
Chàng vào trận, lão lo ngại vô cùng.
Triệu Sĩ Nguyên trấn an lão:
- Tiểu điệt hiểu! Bá bá yên tâm.
Đồng thời gian, chàng rút đôi vũ khí, thủ sẵn nơi tay.
Đôi vũ khí đó là Long Đản và Phụng chưởng.
Thấy Triệu Sĩ Nguyên vào trận, Châu Đằng Giao biến sắc, không tưởng là chàng can đảm đến độ đó. Chí khí thái dương của hắn biến mất.
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
- Châu đại hiệp! Tại hạ muốn xuất thủ đây!
Châu Đằng Giao ngưng trọng thần sắc:
- Lệnh chủ không phải đắn đo gì cả, muốn xuất thủ cứ xuất thủ.
Triệu Sĩ Nguyên hú khẽ một tiếng, Đản vung, Chưởng vung, nhưng đồng thời công kích cả Nhật Nguyệt, một tả, một hữu đánh tới.
Long Đản chiếu thẳng đến Châu Đằng Giao, Phụng chưởng nhằm một đạo trưởng ốm gầy.
Chàng đánh chậm, song kình khí phát huy ào ào, cái oai thế kinh hồn.
Châu Đằng Giao lập tức phát động ám hiệu, thế trận chuyển biến liền.
Bóng người dao động như hoa chao trước gió, người dao động kiếm phải dao động theo, kiếm chớp trập trùng tạo nên cái khí lạnh rợn người.
Châu Đằng Giao và lão đạo trưởng chẳng rõ rút đi từ lúc nào, nhường chỗ cho hai đạo nhân khác tiến lên, nghênh đón thế công của Triệu Sĩ Nguyên.
Thế là thế trận đã khai triển rồi.
Kiếm khí tạo nên một áp lực nặng nề, Triệu Sĩ Nguyên nghiêm nhiên trở thành trung tâm điểm cho bao nhiêu người dồn áp lực đến.
Trong áp lực đó, chàng phải vừa công vừa thủ, nếu chàng không nhờ sự tiếp trợ của Huyết Ngọc Quỳnh Trương do Thiên Linh Tử tặng ngày nào thì cầm chắc là chàng phải bại.
Thất Tinh kiếm trận có ba lợi điểm, phát huy kiếm khí, cương khí, tạo áp lực vừa mạnh mà cũng vừa liền lạc không có một sơ hở nhỏ như chiếc áo da trời, ngoài ra một người công sáu người thủ, luân phiên nhau như xa luân chiến pháp.
Trước ba lợi điểm mạnh, kín đáo, liên hoàn, Triệu Sĩ Nguyên vẫn thừa sức tung hoành ngang dọc.
Ở đây trận thế chỉ do bảy người trấn đóng các cương vị theo chốt, nên có cái tên là Thất Tinh Đơn Ngươn.
Thất Tinh kiếm trận còn nhiều bốn pháp, như Song Ngưon do mười bốn người lập thành, Tam Ngươn do hai mươi mốt người, đến Thất Ngươn do bốn mươi chín người đảm trách.
Sở dĩ Châu Đằng Giao nghĩ rằng Triệu Sĩ Nguyên chẳng có tài nghệ cao siêu cho lắm, nên hắn mới lập trận Đơn Ngươn, và hắn tin chắc trận thế vây hãm đối phương dễ dàng.
Không ngờ Triệu Sĩ Nguyên vào trận như vào chỗ không người, thành ra Châu Đằng Giao vô cùng kinh sợ.
Bảy cao thủ Võ Đang hiệp lực, cái lực lượng đó phải kinh hồn, dù cho ba vị lệnh chủ đương thời cũng bị áp đảo như thường.
Thế mà họ chẳng làm gì nổi Triệu Sĩ Nguyên.
Châu Đằng Giao hút vọng một tiếng lớn.
Các đạo nhân thủ trận lập tức gia tăng công lực, trận thế chuyển biến, bây giờ chỉ thấy kiếm quang chứ chẳng thấy bóng người.
Và bao nhiêu vầng kiếm quang kết tinh lại, bao bọc Triệu Sĩ Nguyên vào giữa.
Triệu Sĩ Nguyên bình tĩnh ứng phó, tránh phung phí công lực, cốt duy trì tình thế một lúc lâu, chàng đinh ninh phải có lúc một người nào đó trong số bảy người phải thấm mệt, thủ liên hoàn mất chặc chẻ ngay.
Đúng như chàng dự đoán, qua một lúc lâu, đối phương để lộ rời rạc thấy rõ.
Không chậm trể, chàng quật khởi thế công thật sự, đồng thời quát lớn:
- Bổn lệnh chủ mời các vị nằm xuống hết.
Chàng trụ bộ, đứng vững như Thái Sơn, vận công phát xuất một đạo kình lực vô cùng uy mãnh, đạo kình lực lan rộng nhanh chóng.
Bảy đạo nhân bỗng có cảm giác như có bàn tay vô hình nâng nhẹ thân thể, thế tấn mất hẳn, hơn nửa kình lực của Triệu Sĩ Nguyên lan ra, dồn bức họ làm cho thân hình họ chao chao, họ chập choạng lùi lại, đồng thời thanh kiếm nơi tay mỗi người như nặng hơn.
Cuối cùng họ chịu không nổi áp lực của kình đạo do Triệu Sĩ Nguyên phát xuất, tất cả đều ngã xuống.
Bởi chẳng phải là một cuộc thanh toán hận thù, Triệu Sĩ Nguyên không vận dụng toàn năng lực, chàng sợ làm tổn thương đối phương, nên có nương tình phần nào.
Họ ngã xuống, bất quá họ kiệt sức trước áp lực của đối phương, chứ chẳng ai thọ thương cả.
Đơn Minh chưa rõ thực trạng vội trách:
- Tại sao ngươi đánh nặng tay thế?
Triệu Sĩ Nguyên thu đản và chưởng về rồi đáp:
- Họ đâu có thọ thương, bá bá! Họ chỉ kiệt sức thôi, trong chốc lát họ phục hồi công lực như thường.
Đoạn chàng bảo:
- Bá bá đứng thủ tại cửa này, đừng cho bất cứ ai vào cả.
Rồi chàng tiến qua vọng cửa đó.
Đơn Minh gật đầu:
- Ngươi yên chí hành sự.
Lão bước đến, chắn lối oai nghiêm như thiên thần.
Châu Đằng Giao hét lên một tiếng, hùng hổ chạy tới. Đơn Minh hét:
- Đứng lại.
Hắn bất chấp, cứ vung kiếm chém.
Đơn Minh cười nhạt:
- Ngươi định nếm cái khổ như các đạo nhân kia phải không?
Lão vận dụng kình lực đẩy mạnh Châu Đằng Giao dội trở lại.
Biết là không làm sao qua lọt, Châu Đằng Giao vẫn liều.
Hắn vận dụng toàn lực, dồn vào thanh kiếm, xuất phát một chiêu trí mạng.
Đơn Minh cười lạnh:
- Châu Đằng Giao! Sao ngươi không nghĩ kỹ? Giả như Triệu Sĩ Nguyên có ác ý đối với chưởng môn sư huynh của ngươi, dù bây giờ ngươi có vào thạch thất đi nữa, liệu có kịp không?
Dừng lại một chút, lão trầm giọng tiếp:
- Ta khuyên ngươi nên bình tĩnh và nhẫn nại, tuyệt đối không được vọng đọng! Cãi lời ta, ta quát lên một tiếng, là Triệu Sĩ Nguyên sát hại chưởng môn liền.
Châu Đằng Giao không biết làm sao hơn, đành phải thu hồi thanh kiếm, phân tán công lực, lộ vẻ thảm não như muốn khóc.
Hắn thốt:
- Nếu các vị đừng làm gì thương tổn đến chưởng môn sư huynh thì tại hạ sẽ tuân theo mọi sự phân phó của các vị.
Đơn Minh bật cười ha hả:
- Phải chi ngươi thông cảm cái hảo ý của chúng ta sớm hơn thì đâu có đến đổi có những xung đột nhỏ nhen xảy ra, làm mất thì giờ quý báu?
Châu Đằng Giao thoáng đỏ mặt nhưng vẫn còn căm hận Đơn Minh.
Bọn gian tế đã lui rồi, bỗng kéo nhau trở lại, ồ ạt tấn công, quyết xông vào thạch thất.
Đơn Minh chợt sanh một ý niệm, bảo Châu Đằng Giao:
- Ngươi hãy lập lại trận pháp Thất Tinh án ngữ trước cửa thạch thất, đừng để cho bất cứ bọn nào bén mảng đến gần.
Châu Đằng Giao chưa hiểu rõ dụng tâm của lão, vội hỏi:
- Dùng biện pháp để ngăn chận ai?
Đơn Minh không muốn giải thích dài dòng, gắt:
- Ta bảo làm sao ngươi hãy làm như vậy, nếu chậm trể ngươi sẽ chịu hậu quả đấy.
Châu Đằng Giao lập tức vung kiếm lên, ra lệnh cho các đạo nhân vừa tỉnh lại, tái lập trận pháp.
Trận pháp vừa lập xong, là bọn gian tế cũng đến nơi.
Song phương động thủ ngay, tiếng vũ khí chạm nhau, tiếng hét la tạo thành một cuộc náo nhiệt, chấn động cả sơn cốc.
Bọn gian tế càng phút càng kéo tới rất đông, khiến cho bọn Châu Đằng Giao phải dốc toàn lực đối phó.
Nhưng bọn gian tế dù có đông, dù có khí thế mãnh cũng chẳng làm sao xung phá nổi trận pháp tân kỳ của phái Võ Đang.
Vào tên nào là tên đó bị đánh bật trở lại.
Qua một lúc lâu, chúng thấy không có hy vọng áp đảo nổi đối phương, nếu kéo dài cuộc đấu thì chuốc lấy thảm bại chứ chẳng ích gì.
Không lâu lắm một toán người nữa kéo đến.
Châu Đằng Giao vọt mình tới chận liền.
Người đi đầu kêu lên:
- Châu sư điệt! Bạch Vân sư thúc đây mà!
Châu Đằng Giao bất thình lình ngã xuống, các đạo nhân trong trận cũng ngã theo.
Thì ra họ tận dụng chân ngươn, họ đã kiệt sức lắm rồi, bất quá nhờ tiềm lực giúp họ chi trì với bọn gian tế, bây giờ chẳng còn ai gượng nổi nữa, họ phải ngã.
Bạch Vân đạo trưởng đến nơi, thấy Đơn Minh đứng chắn nơi cửa toan hỏi.
Đơn Minh đã thét lên:
- Đứng lại đó! Không ai được vào thạch thất! Nếu các ngươi vọng đọng, chưởng môn các ngươi sẽ mất mạng đấy.
Bạch Vân đạo trưởng kinh ngạc sửng sờ mấy phút, đoạn hỏi:
- Việc gì đã xảy ra, Đơn huynh?
Châu Đằng Giao cố gượng cất tiếng đáp thay lão:
- Chưởng môn đang bị họ uy hϊế͙p͙ bên trong thạch thất đó, Bạch Vân sư thúc.
Đoạn hắn kêu lên:
- Mình làm sao bây giờ, sư thúc?
Bạch Vân đạo trưởng biến sắc, chỉ tay về hướng Đơn Minh, buông giọng căm hờn:
- Hay! Hay lắm! Bần đạo đã đưa lang sói về tận nhà để nạp thịt người thân cho lang sói.
Đơn Minh chớp con mắt duy nhất:
- Bây giờ các ngươi muốn nói gì cứ nói, nói cho hả đi! Sau sẽ rõ! Ta nhất định chẳng để một ai bước vào thạch thất khi chưa đến lúc.