Quyển 1 - Chương 23: Quan quách
Ánh mắt của tôi lập tức dán chặt vào cái xác, không cách nào dời đi. Nhưng có lẽ là do khi nãy tôi đã ăn mảnh giáp trên đai lưng, nên dù không thể quay đầu lại thì cũng không sinh ra ảo giác. Cảnh vật trước mắt tuy chao đảo, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe được tiếng bước chân của nhóm chú Ba đang đến gần, trong lòng thầm kêu không ổn. Bọn họ còn chưa thấy yêu thuật của cái xác hồ ly, không biết nó lợi hại thế nào, không suy nghĩ kỹ càng đã chạy ào qua nhất định sẽ xảy ra chuyện. Tôi muốn hét lớn nhắc nhở bọn họ, nhưng cổ họng dường như đã mắc nghẹn, há miệng mà không nói được lời nào, tôi sốt ruột đến độ mạch máu cơ hồ muốn vỡ tung.
Đột nhiên tôi chợt loé lên một sáng kiến, nhận ra tay mình còn có thể miễn cưỡng cử động được, lập tức hai tay bắt chước động tác cầm súng, mũi súng chỉ vào đầu con hồ ly, không ngừng giật giật, trong lòng kêu gào: Phan Tử, lần này bất kể thế nào anh cũng phải thông minh một chút, động tác này mà anh không nhận ra được thì đi ch.ết đi!
Mới chỉ vài lần, phía sau liền vang lên tiếng súng, cái đầu của con hồ ly mắt xanh nổ tung ngay trước mặt tôi. Lúc này tôi còn chưa kịp ngậm miệng, cái xác nát bấy cơ hồ văng đầy mặt đầy miệng khiến tôi lập tức nôn thốc nôn tháo, mùi vị cái thứ đó còn kinh tởm hơn ăn phải phân nữa. Tôi hầu như nôn sạch mọi thứ trong bao tử mới quay đầu lại, thấy ở đằng xa Phan Tử đang một tay bịt miệng vết thương, một tay ra dấu ok với tôi. Tôi rủa thầm một tiếng, dùng tay áo lau sạch nước xác ch.ết dính trên mặt mình.
Từ chỗ chú Ba đến đài hiến tế này còn một khoảng nữa, dọc đường toàn là dây leo chằng chịt, nguy hiểm vô cùng. Nhưng chú Ba cũng có cách giải quyết, trước tiên dùng mấy hòn đá thu hút sự chú ý của đám dây leo, sau đó mới đi qua, chẳng mấy chốc bọn họ đã bò lên trên đài. Chú sợ tôi xảy ra chuyện gì, vội vàng lại gần kiểm tr.a xem tôi có bị gì không, nhưng vừa ngửi thấy mùi trên người tôi chú cũng phải nhíu mày, cơ hồ muốn nôn ra. Tôi vốn đang bực bội trong lòng, thấy chú như vậy, lập tức lao tới ôm chầm chú một cái, khiến chú buồn nôn đến độ suýt nữa ngã nhào xuống đài.
Thấy bọn họ đều bình an vô sự, tôi nhớ lại chuyện cũ, vặn hỏi: “Chú Ba, ở trong mộ chính vì sao mọi người đều bỏ mặc thằng cháu đây chạy mất, mẹ nó, thiếu chút nữa bị hù ch.ết, ở cái chỗ quỷ quái này một mình cháu làm sao xoay sở được chứ?”
Chú Ba nghe vậy, liền vung tay cú đầu Đại Khuê một cái: “Con mẹ nó, chú đã bảo thằng này đừng có sờ soạng lung tung, vậy mà không nghe.” Tiếp theo chú kể lại một lượt những chuyện chú đã gặp phải, thì ra lúc đứng trong nhĩ thất, bọn họ tìm thấy một bức tường giả (*) Bình thường cổ mộ mà có tường giả thì nhất định phía sau sẽ là một căn phòng bí mật; hiển nhiên chú không ngờ trong cổ mộ này bất cứ cửa ngầm nào cũng đều mở xuống dưới. Chú Ba là người nhạy bén cỡ nào, liếc mắt một cái là thấy ngay cơ quan, đáng tiếc Đại Khuê láu táu quá, chú Ba còn chưa nắm rõ ràng, Đại Khuê đã động vào cơ quan, tiếp đó cũng giống như chúng tôi, ngã xuống tầng mộ Tây Chu bên dưới. Những chuyện xảy ra sau đó vô cùng ly kỳ phức tạp, chú Ba càng nói càng cường điệu, tôi thấy chú càng lúc càng ba hoa, vội vàng chặn lời của chú lại.
(*) mạc tường: tường vây xung quanh kiến trúc, không chịu được trọng lượng, chỉ có tác dụng trang trí, treo lên tương tự như tấm màn nên còn có tên gọi khác là tường treo.
Chú Ba nói: “Nếu mày vẫn không tin, vậy nhìn mấy thứ này mà xem.” Chú rút từ sau lưng ra một cái hộp màu đen, loay hoay một chút, chỉ nghe mấy tiếng lách cách, cái hộp kia giống như có ma thuật liền biến thành một cây súng. Tôi cũng có chút nghiên cứu về súng ống, mà loại súng này cũng rất nổi tiếng, thấy thế thì giật mình.
Đây chính là loại súng tiểu liên gấp được Ares FMG nòng 9mm (1), dùng đạn súng ngắn, nhỏ chỉ bằng một cây thuốc lá Trung Hoa, nặng chưa đến 6 cân(1 cân=1/2kg), rất thuận tay, đương nhiên bởi vì kích thước quá nhỏ nên súng cũng không ổn định.
Chú Ba nói, bọn họ ở trong mộ cũng phát hiện mấy cái xác, cây súng này và một số thuốc nổ đều lấy từ mấy cái xác đó, không chỉ có vậy, nơi đó toàn là vết đạn, xem chừng đã xảy ra một trận chiến kịch liệt.
Tôi kiểm tr.a kỹ cây súng, trong lòng vô cùng thắc mắc. Có thể thấy nhóm trộm mộ đến trước được vũ trang đến tận răng, ít nhất là hoàn hảo hơn nhiều so với chúng tôi, không biết lai lịch bọn họ thế nào? Đám người đó đi vào đều không thấy quay ra, chẳng lẽ cả đám đều đã ch.ết hết dưới này? Mà nếu không ch.ết thì bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Tôi vừa nghĩ vừa dựa vào đài hiến tế, không ngờ đài hiến tế bằng đá nhìn bề ngoài rắn chắc như vậy lại không đỡ được tôi, tôi còn chưa tì toàn bộ trọng lượng cơ thể lên, đài đã đột ngột sụp xuống phân nửa. Chúng tôi đều giật bắn mình, còn tưởng mình đã chạm phải cái bẫy nào, vội vàng cúi rạp người xuống. Chỉ nghe một chuỗi tiếng cơ quan khởi động, bắt đầu lan đi từ dưới chân tôi, cuối cùng có một tiếng nổ lớn vọng lại từ khoảng không phía trên bệ đá. Chúng tôi ló đầu ra nhìn, chỉ thấy trên thân cây đại thụ phía sau bệ đá nứt ra một cái hốc lớn, ngay vết nứt lộ ra một cỗ quan quách bằng đồng đen rất lớn được buộc chặt bằng dây xích. Đầu dây xích đã hoà làm một với thân cây, nhưng vẫn quấn nhiều vòng xung quanh quan quách đồng đen.
Chú Ba sửng sốt nhìn, ồ một tiếng, nói: “Thì ra quan quách (*) thật sự nằm ở nơi này.”
(*) Quách là tầng bao ngoài quan tài, thường làm bằng những chất liệu cứng và bền như đá và kim loại để bảo vệ quan tài, không giống quan tài thường làm bằng gỗ. Quan quách = quan tài+quách)
Đại Khuê mừng rỡ kêu to: “Đúng là đồ ngon, quan tài lớn như vậy nhất định là đáng giá khối tiền đúng không? Chuyến này không phí công vô ích rồi!”
Chú Ba gõ đầu hắn, nói: “Đáng tiền đáng tiền, mẹ kiếp, chú đừng có mở miệng là nhắc đến tiền, cái thứ đó dù đáng tiền chú cũng không vác về được. Mà đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, nó gọi là quan quách, không phải quan tài! Mẹ kiếp, đừng làm mất mặt anh!”
Đại Khuê gãi gãi đầu, không dám nói nữa. Tôi cẩn thận quan sát vài lần, cảm thấy có chỗ không ổn, bèn nói với chú Ba: “Kỳ lạ, quan tài của người ta đều đóng ch.ết bằng đinh, không để cho ai mở ra nữa. Chú nhìn xem, cơ quan ở bệ đá giống như được tạo ra để sau này có người đến tìm lại quan quách, chẳng lẽ chủ mộ ngay từ đầu đã biết trước một ngày nào đó sẽ có người đến mở quan quách của mình? Mà cháu thấy, mấy sợi xích này buộc chặt như vậy, không giống như dùng để cố định quan tài, ngược lại giống như muốn ngăn không cho thứ gì đó bên trong thoát ra thì đúng hơn.”
Chú Ba nhìn kỹ một lượt, thấy tình hình thực tế đúng là như vậy, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Dọc đường chúng tôi đến đây đã gặp phải vô số chuyện lạ lùng, chẳng lẽ bên trong là một con quái vật? Rốt cuộc có nên mở ra hay không?
Chú Ba cắn răng, nói: “Xem ra những báu vật đáng tiền trong mộ này đều cất giấu ở đó, nếu không mở ra xem thử, chẳng phải là chuyến này toi công sao? Con mẹ nó, dù bên trong có bánh tông thì đã làm sao? Giờ chúng ta có súng có thuốc nổ, nếu tình thế không ổn thì đem hàng ra liều mạng với nó.”
Tôi gật đầu, chú Ba lại tiếp: “Huống chi bây giờ chúng ta cũng không thể quay về đường cũ nữa rồi, mỗi cái hang trên vách núi này hầu như đều thông với mê cung thạch đạo, muốn thoát ra khỏi đó không biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Cách tốt nhất vẫn là trèo lên trên kia.”
Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên đỉnh hang có một khe nứt, ánh trăng xuyên qua khe lọt xuống, cảm giác vô cùng thê lương. Chú Ba chỉ vào cây đại thụ: “Mấy đứa nhìn xem, đỉnh cái cây này rất gần so với đỉnh hang, hơn nữa còn có rất nhiều dây leo vươn từ ngọn cây ra bên ngoài, quả đúng là một cái thang thiên nhiên. Mà cái cây này lại nhiều cành nhánh, rất dễ trèo, thuận tiện cho chúng ta thoát ra.”
Phan Tử nói: “Ông Ba, ông còn ở đó nói nhảm nữa, cái cây này là cây ăn thịt người, trèo lên đó chẳng phải là đi tự sát hay sao?”
Chú Ba cười to: “Cây này tên là Cửu đầu xà bách, tôi đã sớm nhận ra, anh không thấy mấy sợi dây leo không dám chạm vào khối đá chúng ta đang đứng sao? Khối đá này tên Thiên tâm nham, là khắc tinh của Cửu đầu xà bách, chúng ta lấy một ít bụi đá xoa lên người, đảm bảo thuận lợi trèo ra.”
Đại Khuê lo lắng hỏi: “Có tác dụng thật chứ?”
Chú Ba trừng hắn một cái, tôi biết chú lại chuẩn bị mắng, vội vàng nói: “Được rồi, chúng ta cứ làm thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Chúng tôi không nói gì thêm, lập tức hành động. Đại Khuê cõng Bàn Tử, chú Ba dìu Phan Tử, tôi thu dọn trang bị, quay đầu liếc nhìn hang động, thầm nghĩ chúng tôi hiện tại đều bình an, không biết Muộn Du Bình kia thế nào rồi. Chú Ba thấy tôi lo lắng, bèn thuyết phục: “Với bản lĩnh của cậu ta thì nhất định có thể tự bảo vệ mình, cháu cứ yên tâm đi.”
Tôi gật đầu, thật lòng mà nói, tôi quả là không có tư cách đi lo lắng Muộn Du Bình. Bản lĩnh của hắn không biết hơn tôi bao nhiêu lần, mà hình như còn biết kỳ thuật, nếu có lo lắng thì cũng nên là hắn lo lắng cho tôi.
Tôi ghìm súng đi ở phía trước, mọi người đi phía sau, chầm chậm bước lên những bậc thềm cao của bệ đá. Vừa rồi vội vàng chạy xuống, không kịp nhìn kỹ, thì ra bệ đá này do những khối Thiên tâm nham thật lớn xếp chồng khít lên nhau. Diện tích lớn như vậy, không biết làm sao chuyển đến đây được, hơn nữa trên bậc thềm còn có khắc một số hoa văn đầu hươu thân hạc (2), đây là loại phù điêu rất hiếm thấy. Tôi không khỏi băn khoăn, tên Lỗ Thương Vương này rốt cuộc là bậc chư hầu gì, vì sao quy cách mộ táng lại kỳ lạ như thế.
Lúc này chúng tôi đã đến trước khe nứt của cái cây, đến đây mới thấy rõ, cái hốc này vốn không tự động nứt ra mà bị mấy sợi xích bên trong kéo toác ra. Cái quan quách đồng đen cỡ lớn kia đã ở ngay trước mắt, ít nhất cũng phải dài 2.5 mét, trên bề mặt khắc chi chít những minh văn.
Chữ viết thời kỳ Chiến quốc tương đối phức tạp, trong đó được các học giả sử dụng rộng rãi nhất vẫn là chữ viết của hai nước Tề, Lỗ. Nước Sở sau khi thôn tính nước Lỗ đã tiếp thu một lượng lớn văn hoá của nó, cho nên về mặt chữ viết cũng tương đối gần gũi với nước Lỗ. Hiện giờ tôi đang bán một số bản dập thời Chiến quốc, đa phần đều thuộc thời kỳ này, cho nên đối với những minh văn này tôi có thể hiểu được nội dung đại khái.
Lúc này, không biết vì sao mọi người đều lặng im không nói, cứ như sợ làm chủ mộ tỉnh giấc. Chú Ba lấy ra cái xà beng, gõ gõ, bên trong vọng lại những tiếng trầm đục, nhất định là chất đầy những đồ. Chú Ba biết tôi rành thứ chữ viết này, nhỏ giọng hỏi tôi: “Cháu có đọc được trên đó viết gì không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Nội dung cụ thể cháu cũng không hiểu lắm, nhưng cháu có thể khẳng định chủ nhân của cái quan quách này chính là Lỗ Thương vương mà chúng ta đang tìm. Những chữ khắc trên đây hẳn là nói về cuộc đời của ông ta, hình như ông ta sống chưa đến 50 tuổi, không con không cái, mà cái ch.ết của ông ta, cũng giống như lúc trước cháu đã đọc được, là đột nhiên thăng ngay trước mặt Lỗ công. Những điều khác hẳn là đều kể về cuộc sống của ông ta lúc sinh thời.”
Tôi không mấy hứng thú với con người và văn hoá thời Lỗ quốc, cho nên chỉ liếc vài dòng đã bỏ dở.
“Vậy mấy chữ này nghĩa là gì?” Đại Khuê hỏi tôi, tôi đọc qua một lượt, chính giữa quan tài có một chữ “Khải”, mà bên dưới có một hàng dài tý sửu dần mão, mấy chữ này đặc biệt lớn hơn một chút, cho nên tương đối bắt mắt. Tôi biết mấy chữ này là chỉ thời gian, nhưng thời Xuân Thu Chiến quốc, nhà họ Chu suy yếu, các chư hầu mạnh ai nấy theo ý mình, lịch pháp hết sức lộn xộn, cho nên tôi cũng không rõ là ngày nào, chỉ nói: “Đây hẳn là ngày hạ quan. Có điều cháu cũng không biết cụ thể là ngày mấy.”
Trong lúc tôi đang nghiên cứu minh văn thì chú Ba cũng tìm cách mở quan quách. Chú giật giật mấy sợi xích, mỗi sợi đều to bằng ngón tay cái. Thời đó Trung Quốc chỉ mới bắt đầu thời kỳ đồ sắt, thứ này hẳn phải là hàng xa xỉ. Trải qua bao nhiêu năm trời, phần lớn đều đã rỉ sét không ra hình dạng, cơ bản chỉ còn công dụng trang trí. Tôi bảo mọi người lui lại, lên nòng súng, bắn vài phát. Mấy sợi xích đều đứt tung, chỉ chừa lại vài sợi dùng để cố định quan quách.
Chú Ba bảo tôi lui ra sau, nói: “Cháu đừng nghiên cứu nữa, mở nó ra rồi nói tiếp!”
Lời vừa dứt, cái quan quách đột nhiên rung lên, có tiếng động chợt vọng ra từ bên trong. Lúc đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm, định hỏi mọi người, quan quách lại đột ngột rung một cái, lần này tôi nghe được rất rõ ràng, không khỏi cảm thấy ớn lạnh toàn thân, bụng nhủ thầm không xong. Mẹ nó, bên trong quả nhiên có vấn đề!
————————————————
(1) Ares FMG: Súng tiểu liên (súng nòng ngắn bắn đạn hàng loạt) do Mỹ thiết kế và sản xuất năm 1986, trọng lượng 2,09kg, chiều dài thân súng 262 mm (khi gấp) và 503 mm (khi mở ra), chiều dài nòng 220 mm, sử dụng đạn Parabellum 9 x 19 mm, tốc độ bắn 650 phát/phút, tầm bắn khoảng 100m. Hình:
(2) Hoa văn đầu hươu mình hạc: