Quyển 4 - Chương 21: Đánh cờ
Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Nhìn sắc mặt Trần Bì A Tứ, tôi bất giác cảm thấy không ổn. Lão già này suốt đoạn đường tới đây vẫn giữ im lặng, gặp thời điểm mấu chốt mới nói mấy câu, cho tới bây giờ vẫn chưa một lần tỏ vẻ tức giận, nhưng lúc này, rõ ràng lão đang nổi trận lôi đình.
Hoa hòa thượng nhận ra điều này, cũng trở nên căng thẳng, hỏi: “Lão gia, sao lại thế này?”
Sắc mặt Trần Bì A Tứ cực kì khó coi, nói: “Long mạch nơi này đã bị người ta thay đổi, Tam đầu long này là giả, chúng ta phán đoán sai phương hướng của đầu rồng rồi.”
Bụng tôi quặn lên một cái, vội lấy la bàn của chính mình ra xem, quả nhiên dù quay hướng nào kim vẫn chỉ về phía con rùa đá đen kia, rõ ràng là thứ cổ quái này có từ tính rất mạnh.
Tôi lập tức hiểu ra ý của Trần Bì A Tứ: muốn xem phong thủy chính xác, phương hướng là yếu tố rất quan trọng. Suốt dọc đường tới đây, Trần Bì A Tứ đều dựa vào la bàn này cùng với la bàn tưởng tượng trong đầu mình mà xác định phương hướng và hướng đi tới long mạch. Nhưng nơi này lại chôn một vật điêu khắc bằng nam châm, kích cỡ lớn như vậy, lúc chúng tôi đến ngọn núi này, hướng của la bàn chắn chắn đã bị ảnh hưởng, Trần Bì A Tứ lúc đó căn cứ vào hướng la bàn để phán đoán hướng của long mạch là hoàn toàn sai lầm.
Kết cấu Tam đầu long được suy đoán dựa trên một tiền đề sai lầm, vậy nên chắc chắn nó cũng là giả.
Nói cách khác, nơi này căn bản chẳng phải là đầu rồng gì hết. Cái gì mà ‘Thai Côn Luân’, cái gì mà khung băng khổng lồ bên ngoài cũng không căn cứ trên lí luận nào cả. Tất cả đều là dối trá. Chính tâm lí ám thị đã dẫn đường cho chúng tôi đi vào cái bẫy này.
(Tâm lí ám thị: hướng những suy nghĩ, hành động của người khác theo ý muốn của mình bằng các thủ thuật tâm lí)
Uông Tàng Hải chắc chắn đã nghĩ tới chuyện người đời sau có thể tìm tới nơi này, tất nhiên với hiểu biết tương đối về thuật phong thủy cho nên đã sớm có chuẩn bị. Khi chúng tôi còn chưa tiến vào lăng mộ, còn chưa kịp đề cao cảnh giác thì đã sớm rơi vào bẫy của ông ta rồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. ‘Thai Côn Luân’, khung băng, những thiết kế xảo diệu như vậy hóa ra chỉ là một cái bẫy, Uông Tàng Hải quả nhiên có hiểu biết sâu sắc về giới trộm mộ.
Trước giờ tôi luôn cười nhạo vị kiến trúc sư luôn sùng bái phong thủy này. Phong thủy chẳng những không mang lại phúc lành cho chủ mộ mà ngược lại, lại là thứ dẫn đường cho đám trộm mộ đến kiếm lợi. Nhưng chúng tôi lại phạm phải sai lầm y như thế, rơi vào cái bẫy của một người bày ra từ thời thiên cổ.
Hiện giờ chúng tôi đang đánh cờ với một người đã ch.ết mấy trăm năm trước, kết quả là vừa vào ván chúng tôi đã bị chiếu tướng. Thật là khởi đầu đầy bất lợi.
Bàn Tử và Phan Tử vẫn chưa hiểu chuyện, tôi lại phải giải thích cho bọn họ một lượt. Bàn Tử bán tín bán nghi, nói: “Không thể nào. Thời đó làm sao chế ra cục nam châm to như vậy được?”
Tôi thở dài nói: “Con rùa đá này chắc được điêu khắc từ đá nhiễm từ tính. Thứ này có giá trị không hề tầm thường, thế mà Uông Tàng Hải lại dùng nó để áp mộ. Xem ra để bảo vệ Vân Đỉnh thiên cung, lão Uông kia quyết đem hết tài trí ra dùng.”
“Tôi đếch tin. Không thể nào!” Bàn Tử vẫn không chịu tin, “Nơi này xây dựng hoành tráng như vậy…”
Nói đến đây, hắn dường như cũng cảm thấy linh cung này được xây dựng theo kiểu cách rất chính thống, nhưng bên trong không hề thấy những vật phẩm bắt buộc phải có trong linh cung. Kỳ thật chúng tôi đã sớm nhận ra sự thiếu sót này, nhưng không ai ngờ rằng cả tòa linh cung này chỉ là một cái bẫy, cơ bản là Uông Tàng Hải chế tác quá xuất sắc.
Trần Bì A Tứ xanh mặt, không nói lời nào, chỉ trừng trừng nhìn vào con rùa đá kia, ánh mắt cực kì đáng sợ.
Tôi và đám người Hoa hòa thượng tụ tập lại bàn bạc, lần này coi như xong đời. Lương thực của chúng tôi chắc chắn không đủ để chuyển hướng đi về phía đỉnh Tam Thánh, bây giờ e là sẽ phải quay về sơn thôn tiếp tế lương thực. Đi một chuyến rồi quay về, xem như hoàn toàn uổng công, hơn nữa vài người trong đoàn bị thương khá nặng, có khi về thôn rồi còn phải mất thời gian nghỉ ngơi thêm nữa, trong khoảng thời gian chưa thể xuất phát này, đám người của A Ninh cho dù vừa đi vừa bò thì cũng tới nơi rồi.
Bây giờ còn không biết chú Ba sắp xếp như thế là có mục đích gì, nhưng đứng ở góc độ nào mà nói, chúng tôi đều đang ở thế bất lợi.
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi cáu kỉnh. Chuyện này thực ra không ai phải chịu trách nhiệm nhưng mọi người đều đang vào lúc suy sụp, có người đứng ra nhận trách nhiệm sẽ tốt hơn, bằng không bực tức không có chỗ xả, đành chỉ biết bực bội trong lòng. Những người khác sắc mặt cũng khó coi, nhưng bây giờ cũng chẳng có cách nào.
Bàn Tử thấy chúng tôi có vẻ đã nhụt chí, bèn nói: “Thôi đi. Chúng ta mau quay trở lại, chỉ là đi lầm đường thôi mà, cứ quay ra ngoài rồi lại tiếp tục lên đường. Nhóm của A Ninh chỉ có vài người, không thể nào khuân hết của cải ra được, chúng ta mau chân một chút, có khi vẫn kiếm được nhiều đồ tốt.”
Tôi thấy trong đầu hắn chỉ nghĩ đến tiền, bỗng nhiên lửa giận đùng đùng bốc lên, liền cười lạnh, lắc đầu nói anh thì biết cái quái gì, chú Ba tôi gần như hi sinh hết chuyện làm ăn của mình để níu chân đám người của A Ninh, thế mà chúng ta chậm một bước, nếu trở về rồi mới quay lại, không biết còn thua bọn họ bao nhiêu xa, mà chú Ba cũng lành ít dữ nhiều. Tiên sư nhà anh, đầu chỉ biết nghĩ đến minh khí, chẳng quan tâm đến cái gì khác, đừng có lắm lời nữa.
Bàn Tử nghe thế cũng không dễ chịu gì, mở miệng tính vặc lại tôi thì bị Diệp Thành can: “Bình tĩnh bình tĩnh, bây giờ không phải lúc cãi nhau.”
Không khí lập tức trở nên gượng gạo, Bàn Tử đẩy Diệp Thành ra, chửi thề một tiếng, đi qua một bên hút thuốc. Hoa hòa thượng khoát tay áo nói: “Chuyến này đi thật uổng công, mọi người đều vất vả. Bây giờ phải nghĩ ra biện pháp cứu vãn tình hình, chúng ta cùng bình tĩnh lại, nghĩ cách giải quyết được không?”
Bàn Tử nói: “Cái gì mà cứu vãn tình hình? Tôi thấy chẳng sao cả. Ở đây có cục nam châm lớn cỡ này, ai mà chẳng xui xẻo. Các người có dám chắc đám người A Ninh kia không bị lừa không? Nói không chừng bọn họ phán đoán phương hướng cũng sai hết cả, giờ có khi đã bị lính biên phòng găm đạn chi chít như tổ ong. Chúng ta cứ thử tìm kiếm quanh đây thêm một lần, cái gì mang được thì cứ mang hết đi, sau đó trở ra thật nhanh, xuống dưới chân núi sắp xếp trang bị rồi quay lại, đừng lãng phí thời gian ngồi đây nữa. Nếu đã trúng bẫy rồi thì cũng đành đối mặt với sự thật thôi.”
Tôi biết thực ra Bàn Tử nói rất đúng. Có thể cho đến cuối cùng chúng tôi vẫn phải quay về rồi mới đi tiếp được như lời hắn nói, nhưng vào lúc này giọng điệu của hắn có hơi khó nghe.
Phan Tử lập tức lắc đầu: “Nói dễ nghe nhỉ? Anh bảo quay về theo đường cũ, thế anh có nắm chắc đường về không? Dù anh có nhận ra đường cũ nhưng chúng ta đã đi suốt từ sáng đến tối, anh khỏe như vâm không biết mệt nhưng chúng tôi thì không chịu được, dù có muốn quay lại thì cũng phải đợi đến sáng mai. Điều cậu Ba lo lắng là có lý, nếu cứ kéo dài thời gian như vậy, những sắp xếp của ông Ba toàn bộ đều uổng phí.”
Bàn Tử nghe xong lập tức nổi điên: “Ông Ba, ông Ba, ông Ba cái shit. Mẹ kiếp, mấy người ngay đến lão ất ơ kia nghĩ gì cũng không biết, còn nói cái khỉ gì. Bàn gia ta sao lại phải quan tâm đến việc nhà các người chứ, ông đến đây là để kiếm đồ minh khí cơ mà. Mặc xác mấy người, ông tự mình đi tìm, các người cứ bám theo lão già kia sớm muộn cũng ch.ết cho mà xem.”
Bàn Tử nói xong liền tóm lấy cái túi của mình, bật đèn pin lên, quay ra phía hành lang. Nhưng mới đi được hai ba bước, Muộn Du Bình đã chặn trước mặt, không cho hắn đi tiếp.
Bàn Tử đối với Muộn Du Bình cũng có vài phần kiêng dè, không dám nổi điên với hắn, nhưng vẫn đanh giọng hất hàm nói: “Cậu muốn gì, con mẹ nó đừng có ngăn cản Bàn gia ta phát tài.”
Muộn Du Bình nói: “Anh không thấy kì lạ sao? Từ khi chúng ta đến đây, dường như tâm tính ai cũng trở nên nóng nảy, ngay cả Ngô Tà cũng nổi giận.”
Muộn Du Bình vừa nói một câu, Bàn Tử liền ngẩn người. Hắn lập tức quay lại nhìn tôi, tất cả mọi người mặt đều biến sắc, bụng dạ tôi cũng thấy chộn rộn.
Phải rồi, tiên sư nó chứ, vừa rồi đúng là lửa giận đột nhiên bột phát, không có lý do gì cả. Đang yên đang lành, tôi không hiểu vì sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác cáu kỉnh i. Bàn Tử vốn là kiểu người như thế, cái giọng điệu này của hắn tôi vốn đã nghe quen rồi, không hiểu sao tự dưng lại nổi giận, đây đâu phải tính cách của tôi chứ.
Nếu là tôi lúc bình thường, dù có người nói không lọt tai cũng không độp lại hắn ở chỗ này, hơn nữa, vừa nãy Bàn Tử phản ứng cũng hơi quá.
Không lẽ mình thực sự đã bị không khí xung quanh ảnh hưởng? Tôi ngoảnh đầu nhìn khắp bốn phía cũng chỉ thấy một màu tối đen, đèn pin chiếu vào, cả không gian tối tăm chỉ có đèn pin của chúng tôi là sáng, những chỗ khác đen đặc một màu giống như một màn sương mù vây lấy chúng tôi ở bên trong, cực kì bí bách. Nhưng áp lực thì áp lực. tôi cảm thấy đây không phải nguyên nhân của cơn giận dữ không rõ ngọn nguồn này.
“Sao lại thế này? Hình như vừa nãy đúng hơi bất thường, tự nhiên lại phát hỏa.” Bàn Tử dường như cũng ngộ ra, quay ra hỏi lại Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nhìn chúng tôi nói: “Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng tôi thấy ở đây không đơn giản chỉ có một khối nam châm này đâu. Bây giờ nhất định phải bình tĩnh, các người vừa rồi cãi nhau thật vô bổ, nếu nơi này là cái bẫy…” Hắn dừng lại một chút: “Uông Tàng Hải bỏ ra bao nhiêu tinh lực để bài trí nơi này, nếu là để dụ chúng ta đi vào, tôi nghĩ chúng ta chưa chắc đã trở ra được.”
Cơn bực bội lại một lần nữa trào lên trong bụng tôi, vừa nghĩ tới lời Muộn Du Bình nói, tôi cố kiềm lửa giận xuống, hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Muộn Du Bình không nói lời nào, chỉ nhìn thoáng qua Trần Bì A Tứ, lão cũng nhìn hắn một cái, nói: ” Nếu đã vào đây rồi, chúng ta chỉ còn cách dò dẫm từng bước. Bây giờ kết luận có thể hay không thể thoát ra ngoài vẫn còn quá sớm, nhưng dù gì chúng ta cũng phải phá hủy con rùa này đi, sau đó tìm kiếm trong này xem còn thứ nào tương tự nữa không, bằng không chúng ta quay lại mấy lần thì kết quả cũng giống nhau.”
Mọi người đều trợn mắt nhìn về phía con rùa đá kia, hiển nhiên xưa nay chưa bao giờ căm ghét loài rùa như lúc này.
Nhưng nam châm to có đập nát thì cũng chỉ biến thành nam châm nhỏ mà thôi, vẫn ảnh hưởng đến hướng của la bàn. Muốn loại bỏ hoàn toàn từ tính, chỉ có cách dùng lửa đốt.
Chúng tôi lấy ra ít nhiên liệu trong lò không khói, tưới lên mình rùa đá, sau đó Bàn Tử đốt một điếu thuốc, rít mạnh một hơi rồi quẳng vào đó, lửa liền bốc lên. Nhiên liệu trong lò không khói tỏa ra nhiệt lượng cực lớn, chúng tôi lập tức cảm thấy một luồng khí nóng hầm hập xông tới.
Hoa hòa thượng lấy la bàn ra, xem cây kim bên trong chuyển động.
Rùa đá bị đốt đã nhanh chóng đỏ rực lên, ngay cả gạch bốn xung quanh cũng bị nung thành màu đỏ, chúng tôi cũng nhân cơ hội mà túm lại gần đám lửa sưởi ấm.
Nơi này không có một mẩu gỗ để mà cháy, dùng nhiên liệu với độ tinh khiết cao để đốt nên chẳng mấy chốc đã xong. Cơ bản chỉ mất thời gian đốt nửa điếu thuốc, bên dưới chỉ còn lại gạch bị nung nóng bỏng cùng con rùa đá đỏ rực.
“Thế nào rồi?” Tôi hỏi Hoa hòa thượng, vừa ngó vào thì thấy kim la bàn đã không còn chỉ vào con rùa kia nữa, từ tính đã bị triệt tiêu. Hắn lại cầm la bàn đi xung quanh vài vòng, tìm xem có còn nam châm nào khác trong lòng đất, một lát sau mới gật đầu xác nhận.
Nơi này không nên nán lại lâu. Nếu đúng là cái bẫy, chúng tôi chẳng có gì mà phải lưu luyến. Vài người thu dọn trang bị, tôi ngẫm lại lời nói của Muộn Du Bình: có thể thả cho chúng ta đi vào, chưa chắc đã có thể trở ra, trong lòng nảy sinh dự cảm mơ hồ. Phải chăng sau khi chúng tôi đi vào hậu điện này, bên ngoài đã có thứ gì biến đổi? Có biến cố bất ngờ nào đó đang chờ chúng tôi chăng?
Trong đầu tôi hiện lên mấy hình ảnh không hay ho cho lắm nhưng ngay lập tức bị gạt đi. Bây giờ cũng chỉ là phỏng đoán, không cần phải tự dọa mình, cứ đi đến đâu hay đến đó.
Tuy nhiên linh cảm của tôi trong những hoàn cảnh xui xẻo lại vô cùng chuẩn xác. Đúng vào lúc chúng tôi chuẩn bị tiến vào hành lang một lần nữa, đột nhiên không biết từ xó xỉnh nào trong hậu điện liên tục truyền đến âm thanh “rắc rắc” “rắc rắc” rất giòn, hết sức chói tai. Mọi người đều nghe thấy, lập tức dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Âm thanh vẫn không ngừng lại mà cứ tiếp tục kéo dài. Tôi nghe một lát, phát hiện nguồn âm là từ cái hố vừa bị đốt cháy truyền tới.
Trong lòng chúng tôi đều thắc mắc không hiểu thứ âm thanh kì quái này là gì, cẩn thận quay trở về. Nhìn qua chỉ thấy con rùa dưới đáy hố đã nứt ra theo vô số những vết rạn nhỏ, đồng thời một làn khói đen kì quái men theo khe nứt nhẹ nhàng lan ra, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã lan rộng một khoảng không, giống như một động vật nhuyễn thể thật lớn chui ra từ trong cơ thể con rùa.
Sau đó, làn khói đen cùng với bóng tối phía trên hòa trộn với nhau, không ngừng chuyển động, hình dạng giống như đồ đằng màu đen chúng tôi đã thấy bên ngoài đại điện.
“Đây là … Trường sinh thiên!” Bàn Tử tái mặt hét lớn.
“Đừng có dọa người.” Hoa hòa thượng nạt. “Có thể con rùa này rỗng ruột, nóng nở ra, lạnh thì co vào, vừa nãy bị đốt nên nứt tung ra, thiêu cháy khét thứ gì đó bên trong thôi.”
Bàn Tử biến sắc: “Rỗng ruột à? Thế khói đen kia có độc hay không?”
“Chắc là không đâu. Cái này trước tiên…….” Hoa hòa thượng còn chưa nói hết thì Muộn Du Bình đã làm dấu im lặng, bảo chúng tôi không được lên tiếng.
Tôi nhìn động tác của hắn mà rớt mồ hôi lạnh, vội bịt miệng lại chờ đợi, mọi người cũng đều im lặng, nín thở nhìn bốn phía, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi quay đầu ngó xung quanh, nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch vì hồi hộp nhưng bốn bề lại chẳng có gì khác thường. Tuy nhiên để ý nghe kĩ mới phát hiện, trong hậu điện hết sức yên tĩnh này, ngoại trừ tiếng nứt toác của rùa đá ra, còn có một âm thanh lao xao rất nhỏ, không biết là từ đâu truyền tới.
Tôi nghe nửa ngày cũng không biết đó là tiếng gì, ngay cả hướng phát ra âm thanh đó cũng không xác định được,cứ như âm thanh này trực tiếp đi thẳng tới đại não của tôi vậy. Linh cung này nằm trong khung băng, không thể có gió thổi tới, cho nên đây chắc chắn không phải tiếng gió.
Khói đen bên trên mỗi lúc càng thêm dày đặc, cái âm thanh lao xao này cũng dần trở nên dày hơn, rất nhanh, từ bốn phương tám hướng đều truyền tới âm thanh này, khiến toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
Muộn Du Bình sắc mặt càng lúc càng khó coi, căng tai ra nghe, nhìn đám khói đen tích trên đỉnh đầu lẩm bẩm: “Trong khói có thứ gì đó!”
Hoa Hòa Thượng nghe âm thanh lao xao kia, rồi lại nhìn con rùa đá, hình như cũng nhận ra được điều gì. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi. “Khói này là trùng hương ngọc? Bên trong con rùa này có trùng hương ngọc! Uông Tàng Hải muốn lấy mạng chúng ta.”
“Trùng hương ngọc là cái gì vậy?” Tôi thắc mắc.
Không ai thèm trả lời nhưng tôi hiểu mình sẽ nhanh chóng biết được nó là cái gì. Muộn Du Bình chỉ vào Thuận Tử đang nằm trên quan sàng bên cạnh, ý bảo Lang Phong cõng hắn lên, sau đó chỉ tay về phía hành lang: “Chạy! Không cần quay đầu lại! Mặc kệ cái gì rớt vào người cũng không được ngừng, cứ chạy cho tới khi thoát ra ngoài. Nhanh lên!”