Chương 19
Mê hoặc
_ “Tránh xa ta một chút.”Lâm Ngôn suy sụp nói “…Ta không muốn ch.ết khó coi như vậy.”
Hắn cắn môi đẩy Tiêu Úc ra,con quỷ lại không tha, tiếp tục quấn quýt lấy hắn,hung hăng ʍút̼ cổ Lâm Ngôn. Lâm Ngôn quay đầu đi, quật cường không chịu nhìn,hắn cảm thấy đáng lẽ lúc này đây mình nên cảm thấy sợ hãi,nhưng trong lòng lại dâng một loại cảm giác mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể lý giải được,có chút chua xót,Lâm Ngôn suy nghĩ thật lâu,mới nhận ra cảm xúc này gọi là thất vọng.
Hắn thế nhưng vì một con quỷ mà cảm thấy thất vọng.
_”…Lâm Ngôn..” Tiêu Úc tựa hồ cũng nóng nảy,nhẹ nhàng lay động hắn,bàn tay theo trên vai trượt xuống,dừng lại nơi cổ tay thon dài,ngón tay đặt lên mạch đập,dường như muốn cảm nhịp đập của hắn, một lúc sau liền chế trụ hẳn hai tay Lâm Ngôn,mười ngón tay đan xen vào nhau.
Bàn tay băng giống nhưđược chạm khắc từ băng giá,giữa các ngón tay phát ra từng đợt lạnh lẽo.
_”Sao ngươi lại có thể tàn nhẫn như vậy,cho dù bọn họ tự tiện đột nhập vào mộ của người là tội ác tày trời,ngươi cứ dọa bọn họ sợ chạy mất không phải được rồi sao, làm gì phải khiến cho một phụ nữ tự tay giết ch.ết chồng mình,sau đó chặt đầu tự sát,sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ!!!” Lâm Ngôn giãy dụa,yết hầu cóđiểm nghẹn ngào,trong đầu tràn đầy đều hình dáng của con quỷ,nhớ tới lúc hắn không tiếc mạng sống cẩn thận che chở cho khối gỗở trong miếu,đêm đó hắn nhu thuận tựa vào ngực của mình,trên khán đài ngay lúc mình bối rối luống cuống nhất hắn đã xoa đầu mình nói tin ta, Lâm Ngôn nghĩ mình nhất định làđiên rồi,mới có thể vì con quỷ mà cảm thấy mạc danh kì diệu ủy khuất.
Khí lực con quỷ lớn vô cùng,Lâm Ngôn có giãy dụa thế nào cũng tránh không ra,Tiêu Úc áp cả người lên người hắn,thân thể lạnh băng ép hắn sát vào vách tường,Lâm Ngôn cúi đầu bất lực,Tiêu Úc nắm cằm hắn, dọc theo hai cánh môi tinh tế vuốt ve.
_”Quấy rầy giấc ngủ của ngươi là ta nợ ngươi.” Lâm Ngôn mệt mỏi nói “Coi như chúng ta cũng có quen biết, để cho ta ch.ết được toàn thây đi.”
Tiêu Úc thanh âm mang theo vài phần vội vàng,khàn khàn nói “…Ta không nghĩ hại ngươi.” Nói xong tựa hồ cũng không nghĩ ra câu nào khác,lui về phía sau vài bước,nắm lấy tay Lâm Ngôn,ở trong lòng bàn tay Lâm Ngôn khẽ viết “Bọn họđáng ch.ết.”
Lâm Ngôn rút tay về,một bên vừa lắc đầu vừa tránh thật xa,mãnh liệt xoay người nghiêng ngả lảo đảo bắt đầu liều mạng chạy, sau mấy chục thước lại nhịn không được quay đầu lại,con quỷ kia vẫn đứng bất động tại chỗ. Vạt áo đẫm máu phiêu phiêu trong gió, côđộc mà thê lương nhìn theo hắn.
Lâm Ngôn đột nhiên không nhấc chân nổi,trong lòng đau đớn,y như lời Tiêu Úc nói, hắn chưa từng cóýđịnh làm tổn thương mình,ngược lại,bọn họ lại lấy danh nghĩa là nghiên cứu vì nhân loại mà phá hủy nơi an thân duy nhất của hắn,những vật quan trọng lúc còn sống, sau khi ch.ết lại bị người ta không chút lưu tình bỏ vào viện bảo tàng,từ nay về sau hắn đành phải biến thành cô hồn lang thang khắp nơi,giống như một con quỷđói ch.ết tha hương không người nhặt xác, dưới trời mưa Tây Sơn ngồi trước cửa miếu đổ nát chờđược bố thí một chiếc màn thầu, hoặc là chờ người thân đến nhặt xác.
Quỷ không phải cứ nửa đêm làđến gõ cửa,giết người đòi mạng sao ? Lâm Ngôn biết mình chỉ là trong lúc nóng giận mà nói vậy thôi, nhưng hắn không thể khống chếđược,hắn cảm thấy Tiêu Úc nên là người tốt,Lâm Ngôn nghĩ có lẽ Tiêu Úc chỉ là tịch mịch cùng phẫn hận quá lâu.
…Lâm Ngôn đột nhiên sửng sốt với những suy nghĩ của mình,hắn…hắn đang vì con quỷ mà tự an ủi sao ?
Rối loạn rối loạn, loạn hết rồi.
Lâm Ngôn đứng yên hồi lâu, sao đó chậm rãi quay trở lại,con quỷ kia tựa hồđang thất thần,đợi Lâm Ngôn đứng trước mặt, hắn mới vươn tay mạnh mẽ kéo Lâm Ngôn vào lòng, khàn giọng nói “Lâm Ngôn…” Từng chữđều phải suy nghĩ thật lâu,nhưng con quỷ dường như quyết tâm,chậm rãi nói “Đừng đi…”
Tiêu Úc gắt gao siết chặt eo hắn,nhẹ nhàng cọ cọ lên trán cùng hõm vai,giống như một con mèo to xác ăn vụng cá khô tỏ ra phục tùng cầu xin chủ nhân tha thứ, Lâm Ngôn đẩy không ra hắn,hai người đứng dưới hành lang mờ tối giằng co nửa ngày,tức không chỗ phát tiết, Lâm Ngôn nhìn con quỷ rống to “Ngươi như thế nào lại giống như keo dán sắt, dính vào là gỡ mãi không ra a!”
Lâm Ngôn vén tóc Tiêu Úc qua sau đầu,lộ ra gương mặt tuấn dật, con quỷ kia thùy mắt không dám nhìn hắn,Lâm Ngôn nhìn bộ dáng của hắn,xì một tiếng nở nụ cười,nghiêng mặt nhẹ nhàng nói “Dù thế nào cũng phải đi theo ta sao ?”
_…Ngươi thích ta ?
Biểu tình Tiêu Úc buông lỏng,hai tay càng dùng sức ôm hắn,vội vàng nhìn Lâm Ngôn, trong mắt rõ ràng lóe lên vẻ chờ mong.
Lâm Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Úc,sau đó dừng lại trên lưng,sĩ tử thời xưa cho dù là cầm kì thi họa bắn cung cưỡi ngựa đều rất tinh thông,cơ lưng của hắn thật rắn chắc. Lâm Ngôn vìý nghĩ của mình mà sửng sốt, khẽ thở dài che giấu “Coi như ta xui xẻo,lần đầu tiên thực tập đã nhặt được một con quỷ trở về.”
Lâm Ngôn ôm bả vai Tiêu Úc,nghiêm túc nói “Tiêu Úc ngươi muốn là gì ta cũng được,nhưng những người bên cạnh ta thì không thểđộng vào,bằng không ta lập tức kêu lão hòa thượng kia đến làm thịt ngươi.”
Một nụ hôn nhẹ nhàng in lên má hắn, Lâm Ngôn cười cười,hắn biết Tiêu Úc phản ứng như thế có nghĩa làđồng ý a. Thói quen thân mật một cách càn quấy như vậy lại làm cho hắn cảm thấy an tâm, dưới hành lang điện áp chập chờn,ánh đèn mờ dần,nếu là bình thường hắn nhất định sẽ nghĩđến một bộ phim kinh dị rùng rợn nào đó,nhưng hôm nay lại không cảm thấy sợ hãi,còn có cái gìđáng sợ hơn một con quỷđến lấy mạng ? Lâm Ngôn vuốt vuốt mái tóc trong tay,bất đắc dĩ nói “Ta cùng quỷ so đo thật không cóđạo đức a, đi thôi, về nhà thay quần áo,nếu cứ tiếp tục như vậy thì chưa tới nửa canh giờ,nửa cái mạng của ca cũng bị ngươi dọa mất.”
Trên đường về nhà, Lâm Ngôn nhớ lại vẻ mặt đầy *** chó của nam sinh psp kia,vừa nghe CD vừa sung sướng huýt sáo,thường thường dùng dư quang liếc nhìn người bên cạnh,Tiêu Úc đang gối đầu lên chiếc đệm hình con ếch xanh ngủ gà ngủ gật. Lâm Ngôn nhịn không được vụng trộm bĩu môi,từ khi chia tay với Vivian , hơn nửa năm rồi không có người cùng hắn về nhà,thừa dịp đèn đỏ,Lâm Ngôn nhẹ nhàng nâng tay vén lên mái tóc tán loạn trên mặt hắn,con quỷ kia ngủ mơ hồ, híp híp mắt nhìn Lâm Ngôn,không thấy có gì, liền nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Kì thật…có chút giống chó ngao Tây Tạng a, Lâm Ngôn ở trong lòng vui vẻ,nếu nghe lời không cừng có thể dùng làm giữ nhà a, dù sao còn hơn hai tháng nữa,hắn cứ chậm rãi điều tra,còn không được…thì tìm lão hòa thượng kia tiễn bước hắn cũng không sao.
Biểu tình của Lâm Ngôn bỗng dưng cứng đờ,trong lòng nhẹ nhàng quặn đau,không dám tiếp túc suy nghĩ.
Sau đó Lâm Ngôn liền lập tức hối hận,hắn phát hiện người đến từ cổđại này ngoại trừđọc sách vẽ tranh viết chữ,sàm sỡ,làm quỷ dọa người ra thì tất cả những thứ khác đều khiến người ta dở khóc dở cười. Chín giờ tối về tới nhà,đèn điện thoại chớp nháy chớp nháy báo tin nhắn,Lâm Ngôn mở ra,tin thứ nhất là của tiểu đạo sĩ,nói làđã bình an vềđến nhà, thứ hai là Doãn Chu,nói là việc tìm tòi trong kho tư liệu vẫn không có tiến triển, còn nói người thân của hắn vừa đi du lịch ở Linh Ẩn Tự về, cho hắn một lá bùa bình an nghe nói là rất linh nghiệm, hỏi Lâm Ngôn có cần hay không.
Lâm Ngôn cầm điện thoại do dự một hồi,sau đó trả lời : Trong buổi tọa đàm ta tìm được manh mối mới,đang đợi tin tức, gặp rồi nói.
_”Bùa hộ mệnh…tạm thời không cần.” Nói xong liền chột dạ quay đầu lại, trong phòng khách tối như mực tựa hồ có thể nhìn thấy một cái bóng,Tiêu Úc đang ngồi trên sôpha chờ hắn.
Lâm Ngôn cúp điện thoại,ba lần bảy lượt lôi kéo Tiêu Úc vào phòng tắm,pha nước xong liền nhìn nhìn bồn nước nói “Đợi lát nữa cởi quần áo liền bỏ vào đó,bộ này toàn là máu có tẩy cũng không sạch, vứt đi,ngươi mặc của ta.”
_Nước lạnh thì bảo ta.
Tiêu Úc không nhúc nhích,Lâm Ngôn đi ra ngoài,vừa đi được hai bước thì thấy hắn cũng theo sau.
Lâm Ngôn quay đầu, mở to hai mắt “Chỉ có một giờ mà ngươi cũng không thể rời ta được sao ? Ta ở bên ngoài chờ ngươi, không chạy đâu, yên tâm.”
Tiêu Úc nhìn bồn nước,thực tự nhiên nâng lên hai tay.
Lâm Ngôn khó hiểu,sau nửa ngày mới nhớ tới cảnh trong một bộ phim, thử thăm dò nói “Ngươi…ngươi chắc không phải làđang đợi tiểu nha hoàn đi ?”
Tiêu Úc nhẹ nhàng gật đầu,hàng ngàn con ngựa ở trong lòng Lâm Ngôn chạy nhưđiên,hắn nhịn không được rống to “Nhà ta không có! Ngươi lớn như vậy rồi,phải tự mình động thủ mới cơm no áo ấm chứ!”
_Uy, đừng được nước lấn tới a!
Lâm Ngôn đứng trong phòng tắm nhìn Tiêu Úc hậm hực dậm chân,Tiêu Úc giống như ngọn núi Thái Sơn vững chãi, mặt không đổi sắc sừng sững đứng trước mặt, thản nhiên nhìn hắn.
Dù có cố gắng thế nào cũng không có kết quả,Lâm Ngôn bi phẫn cởi áo, ném lên ghế,hung hăng đánh lên ót Tiêu Úc “Chờ, ca ca đi thay quần áo,sau đó sẽ trở lại hầu hạ Tiêu công tử rửa mặt chải đầu.”
Mười phút sau,Lâm Ngôn thực không tình nguyện,xuất hiện trong phòng tắm,con quỷ kia cũng thật nghe lời, đứng tại chỗ không nhúc nhích,quần áo loang lổ vết máu dưới ánh đèn trông có vẻ phá lệ quỷ dị,tóc dài đen như mun che hết phân nửa khuôn mặt,nếu là hai tuần trước,Lâm Ngôn nhất định sẽ sợ tới mức chạy vắt giò lên cổ,nhưng hiện tại…Lâm Ngôn thở dài,kéo khăn mặt khoát lên vai,cởi bỏ vạt áo cho Tiêu Úc.
Khi huyết y rơi xuống đất,Lâm Ngôn theo bản năng quay đầu đi không dám nhìn hắn,trong lúc nhất thời lại nhớ tới cảnh người ch.ết bịđâm thủng bụng, dưới lớp mục rữa lộ ra xương trắng ghê rợn, thịt mới đỏ tươi, thịt cũ hư thối…Tiêu Úc dùng ngón tay nâng cằm Lâm Ngôn bắt buộc hắn nhìn mình,Lâm Ngôn hít thật sâu,cắn răng dời mắt nhìn Tiêu Úc.
Ngoài ý muốn là cũng không có lỗ thủng đầy máu như trong tưởng tượng,không có xương trắng,mà trước mặt Lâm Ngôn là một cơ thể cực kì xinh đẹp,khoan kiên trách eo, cơ thịt nhẵn nhụi mà rắn chắc,tóc dài hỗn độn rơi xuống eo. Lâm Ngôn đỏ mặt,từ lần trước sau khi bị con quỷ khiêu khích đến thủ ***, hắn đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận việc mình có cảm giác với nam nhân,cố tình hình ảnh trước mắt này tuyệt đối là lỏa sắc sinh hương, hơn hai mươi tuổi mà phải cấm dục suốt nửa năm, trong lòng Lâm Ngôn không khỏi thầm kêu khổ,này tổ tông thật sự muốn mạng già của hắn mà.
Nước ấm chảy đầy bồn,chỉ trong chốc lát cả gian phòng đều chìm trong sương trắng, Lâm Ngôn thửđộấm của nước, tầm mắt nhìn chằm chằm vách tường sau hõm vai Tiêu Úc,nhỏ giọng nói “Được rồi,ngươi tắm đi.” Nói xong liền đỏ mặt, chỉ vào Tiêu Úc “À…quần, quần ngươi tự mình cởi đi.”