Chương 76
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đàm Trình bị thương chưa khỏi, vốn dĩ sắc mặt đã xấu, vừa rồi hôn môi, lại bị Túc Cảnh Mặc lơ đãng lỡ lấy mất không ít dương khí nữa.
1600 năm tuy đại đa số thời gian đều là ngủ say, nhưng quỷ khí theo thời gian gia tăng càng mạnh, âm khí quá nặng, nên khi tiếp xúc với dương khí người sống, ngay cả Túc Cảnh Mặc dù đã cố gắng khắc chế cũng không thể kiềm lại được.
Chỉ là……
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình bị đẩy ra nhưng vẫn cố sống cố ch.ết chưa chịu buông tay, không khỏi bật cười thành tiếng.
Liếc mắt nhìn cánh tay Đàm Trình còn dán trên eo mình, Túc Cảnh Mặc nhướng mày nói: “Còn muốn tiếp tục sao? Nhưng mà…… Theo ta thấy, dù có tiếp tục ngươi cũng phải lực bất tòng tâm nhỉ?”
Túc Cảnh Mặc nói làm Đàm Trình thật sự xấu hổ, nhưng đúng thật cậu bị Túc Cảnh Mặc nói trúng tim đen rồi, lúc này đứng thẳng còn phải gắng gượng chứ đừng nói chi tiếp tục.
Choáng váng vì mất máu quá nhiều còn chưa vơi bớt, miệng vết thương còn chưa khép lại được, cậu đã không nhịn được phải chạy đi gặp Túc Cảnh Mặc ngay, giờ lại con bị y hút mất dương khí, vẫn chưa ngã xuống một phần cũng nhờ sức mạnh tinh thần chống đỡ.
Lời Túc Cảnh Mặc nói Đàm Trình cũng không biết phải trả lời như thế nào, lại thấy y cười cười rất ‘xấu xa’, Đàm Trình ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, gượng cười: “Cơ hội khó có được……”
Túc Cảnh Mặc biết Đàm Trình như vậy cũng là do y, nên ngừng trêu chọc nữa.
Nhớ đến lần trước khi Túc Cảnh Mặc thiếu hụt dương suýt chút trở thành ác quỷ mất lý trí, Đàm Trình cho y hút dương khí rồi ngã xuống hôn mê, y lại nhớ đến lời của tên Khúc Chí Văn kia.
Đàm Trình bị quỷ khí quấn thân, vốn là tướng trường thọ, nhưng lại hiện ra tướng ch.ết vì quỷ khí này, quỷ khí của Túc Cảnh Mặc không phải ai cũng chịu nổi, nếu không nhờ khối ngọc bội kia và Ngột Cốt, cũng có khi Đàm Trình mất mạng từ lâu……
Chuyện người bị ác quỷ quấn thân một thời gian sau sẽ đột tử không phải Túc Cảnh Mặc không biết, nhưng y lại không cách nào kéo xa khoảng cách với Đàm Trình…..
Nói đến cùng muốn chặt đứt mối quan hệ này, rất đơn giản, đó là lấy lại khối ngọc bội kia, Đàm Trình sẽ không thể thấy được y nữa, nhưng chỉ là đã từng yêu cầu Đàm Trình giúp đỡ điều tr.a chuyện Đại Tự mà không lấy lại.
Mà hiện giờ…..
Nghĩ đến lúc Đàm Trình nói thà rằng ch.ết ở trong ngôi mộ này, vĩnh sinh vĩnh thế bên cạnh y, Túc Cảnh Mặc nghĩ dù có lấy ngọc bội lại e là cũng vô dụng…..
Hoặc là, do tận sâu trong tâm y vẫn là không muốn chấm dứt mối quan hệ này….. Từ khi Khúc Chí Văn nói đầu dây tơ hồng của Đàm Trình không phải là y…… Sinh thời Túc Cảnh Mặc không tin số mệnh, nhưng sau khi ch.ết lại có chút tin……
“Ngươi buông ta ra trước đi, chúng ta đến thạch đình ngồi.”
“Ừm…..” Biết Túc Cảnh Mặc có lý muốn cậu qua đó ngồi nghỉ ngơi một lúc, Đàm Trình cũng không từ chối, chỉ là sau khi buông ra, vẫn được kiềm lòng được lén lút nắm lấy tay Túc Cảnh Mặc, cũng may lần này Túc Cảnh Mặc không rút tay về.
Ngồi dưới thạch đình, Đàm Trình lấy trong balo chai nước ra uống, thở dốc một lúc, cũng dần ổn định lại. Nhìn sách trên bàn đá, Đàm Trình hỏi:
“Sách đọc ổn không? Em sợ chữ nhỏ quá, hay thứ tự đọc không giống như thời của anh……”
Túc Cảnh Mặc vẫn cười theo thói quen, gật gật đầu, “Cũng không tệ lắm, sách sử ngươi mang đến ta đều xem qua rồi, cũng đại khái biết thế gian này phát sinh chuyện gì, mấy quyển tiểu thuyết cũng rất xuất sắc.”
Tiểu thuyết? Nhìn nhìn đống sách, Đàm Trình mới ngộ ra Túc Cảnh Mặc đang nói tứ đại danh tác, nghĩ những tiểu thuyết này tuy xưa nhưng cũng vẫn sau triều đại của Túc Cảnh Mặc nhiều, Đàm Trình giải thích: “Những quyển tiểu thuyết đó là viết sau thời của anh, lưu truyền đến ngày nay, được vinh danh gọi là tứ đại danh tác, còn dựng phim truyền hình.”
“Phim….. truyền hình?”
Danh từ lạ lẫm làm Túc Cảnh Mặc bật hỏi thành tiếng, nhưng thấy Đàm Trình bên cạnh thấy y không hiểu thì tủm tỉm cười cười, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên tức giận:
“Sao? Ta đã ch.ết hơn một ngàn năm, dĩ nhiên là không biết.”
“Không không, em không có ý đó, chỉ là…..” Biết Túc Cảnh Mặc hiểu lầm, Đàm Trình vội vàng giải thích: “Chỉ là thấy anh làm biểu cảm nghi ngờ em thấy vui mà thôi.”
“Vậy thôi sao?”
“Ừm, có thể thấy những biểu cảm khác của anh, em sẽ rất vui, dù là giận dỗi hay nghi hoặc…… thì em đều muốn thấy, vì dù anh có biểu cảm gì, trông vẫn rất xinh đẹp……” Vừa nói, Đàm Trình vừa lặng lẽ cầm bàn tay Túc Cảnh Mặc đang đặt trên bàn đá.
Nghe Đàm Trình giải thích thế, Túc Cảnh Mặc cong khóe môi cười nói: “Cũng đúng, vẻ ngoài của ta cũng làm rất nhiều tiểu tư quan gia nhớ nhung không muốn lấy chồng…..” Nghĩ đến câu nói của bằng hữu thân thiết lúc sinh thời, Túc Cảnh Mặc liếc xéo Đàm Trình, “Đương nhiên còn có không ít các công tử.”
Nhắc tới công tử, Đàm Trình không khỏi tự hỏi có phải triều Đại Tự tương đối thoáng hay không, nên Túc Cảnh Mặc mới không ghét bỏ chuyện hai người đàn ông thân cận, thậm chí còn có thể dễ dàng chấp nhận. Đàm Trình cũng nhớ lại chuyện ở cổ mộ Bình Dao, tướng quân cũng có thể được hợp táng với hoàng đế, vậy chắc là chuyện quan hệ này triều đại cũng khá khoan dung. Cậu không nhịn được mở miệng hỏi thử:
“Có phải Đại Tự không để ý lắm đến chuyện hai người nam thân thiết không? Thậm chí là cho phép?”
Không biết vì sao Đàm Trình lại đột nhiên hỏi chuyện này, Túc Cảnh Mặc chỉ nheo mắt lắc lắc đầu: “Nhìn như là thế, nhưng thực ra chuyện này cũng không được bàn luận công khai. Dân thường không được dan díu với công tử thiếu gia, cùng tầng lớp quyền quý thì có thể, nhưng thanh danh lại bị không tốt, nhưng mà, muốn qua lại thì cũng không sao, chỉ cần không mang về phủ là được.”
Câu trả lời thật sự làm Đàm Trình ngẩn ngơ, vậy nếu theo lời Túc Cảnh Mặc nói, không được bàn luận công khai, thì cũng xem như là xã hội khá khó.
“Vậy….vậy vì sao, vì sao vị Ninh tướng quân kia còn có thể hợp táng với Ngũ đệ của anh?”
Đàm Trình vừa dứt lời, đồng tử Túc Cảnh Mặc ngay lập tức co rút lại: “Cái gì? Hợp táng?”
Tới đây cả buổi vẫn chưa kịp nói cho Túc Cảnh Mặc nghe chuyện phát sinh trong cổ mộ ở Bình Dao, Đàm Trình thấy sắc mặt Túc Cảnh Mặc khẽ biến, mới vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Đến khi kể xong, Đàm Trình giải thích: “Một mảnh linh hồn kia là của Ninh Khanh, là một tướng quân, dựa theo lời trên vách mộ khắc lại, thì trước khi ch.ết hắn chỉ là quan ngũ phẩm, nhìn thế nào cũng không có tư cách hợp táng với hoàng đế, nhưng quy cách xây mộ thất lại rất giống mộ của Hoàng Hậu. Hơn nữa hắn hẳn là có tình cảm với Túc Cảnh Nghiên……”
“Ninh Khanh…..” Túc Cảnh Mặc biết người này, bởi vì hắn đúng là tiểu nhi tử
(con út)
của Ninh Thừa tướng, là đệ đệ cùng mẹ với bạn tốt của y, Ninh Vân Trạch. Lúc y vẫn còn là Vương gia, Ninh Khanh này còn xin đại ca cho phép hắn đi học binh pháp…..
Trong nhà một quan văn bao đời lại có một nhi tử chỉ thích võ không thích văn, Túc Cảnh Mặc cẩn thận nhớ lại người này, Ninh Khanh có tài nghệ về binh pháp, nhưng cả dòng họ nhà Ninh Thừa tướng đều theo phe của y, chỉ sợ sau khi y ch.ết, người nhà của Ninh Thừa tướng cũng sẽ bị Túc Cảnh Nghiên thanh trừng, Ninh Thừa tướng chỉ sợ khó tránh khỏi cái ch.ết……. Nhưng… tại sao Ninh Khanh lại như thế?
Không ch.ết, còn trở thành võ tướng quan bái ngũ phẩm? Nếu năm đó Ninh Khanh phản bội Ninh gia, đi phụng sự cho Túc Cảnh Nghiên, vậy thì hắn không thể nào chỉ được phong ngũ phẩm, Túc Cảnh Mặc nhìn ra được Ninh Khanh có tài năng quân sự, Túc Cảnh Nghiên tất nhiên cũng thấy được. Nhưng lại không chịu trọng dụng?
Không chịu trọng dụng, lại hợp táng Ninh Khanh như Hoàng Hậu bên cạnh mộ mình?
“Ngươi nói, trên vách khắc về cuộc đời Ninh Khanh, vậy có nói hắn ch.ết như thế nào không?”
“Có, nói là Hung nô phương bắc tấn công biên giới, các tướng quân khác đều không thể đánh lại, cuối cùng là Ninh Khanh đánh lui, nhưng cũng bỏ mạng ở đó, bị kền kền ăn nên không còn nhặt được xác.”
Nghe đến đây, khóe môi Túc Cảnh Mặc cong lên, cặp mắt kia càng nồng đậm ý cười. Đúng là có những chuyện đến tận bây giờ y vẫn chưa biết……
Ví dụ như phát hiện ra chuyện có thể cho Túc Cảnh Nghiên lúc ấy một đòn trí mạng …..
Y cũng giống Túc Cảnh Nghiên, chỉ là chưa từng nghĩ đến, Túc Cảnh Nghiên vì cái ngai vàng kia, có thể che giấu không để lộ một nhược điểm nào, giả vờ nghĩa nặng tình sâu với Lâm Thanh, nhưng cả đời lại bí mật yêu Ninh Khanh? Một chữ ‘kém cỏi’……
Túc Cảnh Mặc có thể tưởng tượng được biểu cảm của Túc Cảnh Nghiên khi nghe được tin Ninh Khanh ch.ết, càng có thể tưởng tượng ra bộ dạng hắn giận dữ, cố hết sức cũng chỉ có thể giữ lại một mảnh linh hồn của Ninh Khanh……
“Không còn hài cốt…… Ha ha ha ha ha ha,” Nghĩ đến đây, Túc Cảnh Mặc lắc đầu cười to ra tiếng, “Đúng vậy, tên Túc Cảnh Nghiên kia nhất định đã phát điên, không còn hài cốt thì cho dù có Ngột Cốt cũng không thể hồi sinh.”
Những gì còn lại, cũng chỉ là hối hận và khổ đau…..
Đàm Trình không biết vì sao Túc Cảnh Mặc cười to, càng không thèm để ý Ninh Khanh và Túc Cảnh Nghiên có gút mắc thế nào, vừa nghe đến hai chữ ‘hồi sinh’, cậu như sa mạc khô cạn ngàn năm gặp được mưa, đứng bật dậy nắm chặt lấy tay Túc Cảnh Mặc.
“Anh nói Ngột cốt có thể hồi sinh người ch.ết?! Có thật hay không?!”
Đàm Trình cắt ngang dòng suy nghĩ của Túc Cảnh Mặc Khựng lại một chút, Túc Cảnh Mặc biết ngay Đàm Trình đang suy nghĩ điều gì, y cười, “Nghe nói là có thể làm người sống lại.”
“Vậy có phải là anh…..”
“Không thể!” Đàm Trình còn chưa nói hết câu, Túc Cảnh Mặc đã ngắt lời, “Ta đã ch.ết nhiều năm, thi thể đã hóa thành bụi đất từ lâu, ngươi không nhìn bên trong thạch quan à? Có thể sống lại cũng chỉ là người vẫn còn thi thể thôi, ta đã không thể được nữa từ lâu, huống chi, ta đoán cái trận pháp này làm ta không thể đầu thai chuyển thế thì cũng sẽ có thể làm ta không thể sống lại.”
Lời Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình đang kích động chợt như bị dội một gáo nước lạnh.
Ngã ngồi trên ghế, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, nhấp nhấp môi, lại không biết nói gì, “Sẽ không….. Sẽ không, anh cũng chỉ là nghe nói, nhỡ đâu, nhỡ đâu……”
“Ngươi có thể đi hỏi Khúc Chí Văn, hắn hẳn rất rõ ràng.” Đối với chuyện sinh tử, Túc Cảnh Mặc đã không còn để tâm nữa, chỉ là không biết vì sao nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc lại cảm thấy trái tim nhè nhẹ đau.
“Dù sống hay ch.ết, ít nhất, so với Túc Cảnh Nghiên ta còn có thể……”
Túc Cảnh Mặc càng nói càng nhỏ dần, Đàm Trình không nghe rõ kia nửa câu sau, giương hốc mắt hoe đỏ hỏi lại, “Còn có thể gì?”
Lắc lắc đầu, Túc Cảnh Mặc giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta nghĩ đã đến lúc ngươi nên quay về. Vừa lúc đi hỏi Khúc Chí Văn lời ta nói có phải là thật hay không.”
Hạ lệnh tiễn khách xong, nhưng nhác thấy Đàm Trình vẫn có vẻ chưa muốn rời đi, Túc Cảnh Mặc nhướng mày, “Đương nhiên, ngươi có thể tiện hỏi hắn luôn, đầu bên kia dây tơ hồng của ngươi là ai.”
Quả nhiên vừa nói xong, sắc mặt Đàm Trình chợt thay đổi…