Chương 100
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trong gian phòng lớn yên tĩnh, Đàm Trình ngồi trước bàn suốt một đêm, tự hỏi một đêm.
Túc Nguy Nhiên nói rất nhiều, tuy Đàm Trình không tin hết, những cũng có những thứ cậu phải tin.
Tỷ như, Túc Cảnh Mặc đã nói dối rất nhiều với cậu, tỷ như, Túc Cảnh Mặc đã thật sự tính toán biến cậu thành chủ nhân thứ hai của Đại Mộ.
Nhớ đến lúc Túc Cảnh Mặc chủ động gần gũi, Đàm Trình không kiềm được suy nghĩ, có khi nào chỉ là y muốn bồi thường cho Đàm Trình một chút ngọt ngào, có lẽ, người ấy cũng chẳng có tình cảm gì với cậu……
Có đáng giá không?
Đàm Trình hỏi chính mình.
Không biết vì sao Đàm Trình chợt nhớ tới lúc vừa quen Túc Cảnh Mặc, lẽ cậu đã phải ch.ết, nhưng cuối cùng Túc Cảnh Mặc lại cứu cậu.
Đàm Trình còn nhớ rõ lời lúc trước Túc Cảnh Mặc đã nói với cậu.
Túc Cảnh Mặc nói, đây là một giao dịch. Y nói, muốn Đàm Trình giúp đỡ điều tr.a rõ ràng chuyện của Đại Tự. Y nói, y có thể đáp ứng một thứ cậu mong muốn.
Giờ có lẽ Túc Cảnh Mặc đã đoán được chuyện của Đại Tự sau khi y ch.ết. Và thật ra Túc Cảnh Mặc hẳn đã rất muốn cậu nhanh chóng phơi bày sự thật, để cả thế gian biết Đại Tự đã từng tồn tại, nhưng bây giờ Đại Mộ không biết sẽ phải sụp xuống lúc nào, y chỉ có thể để Đàm Trình thay thế, chờ đợi người đời sau chậm rãi tìm ra và công bố hết những sự thật lịch sử này……
Có nguyện ý hay không?
Đàm Trình hỏi chính mình.
Cậu không bỏ được sự nghiệp cậu yêu quý, nhưng cũng không thể bỏ được người ấy. Cậu cũng đã từng tình toán hai mươi năm sau, khi hết mình vì sự nghiệp và hiếu thuận cha mẹ đến cùng, cậu sẽ đến mộ, và mãi ở bên Túc Cảnh Mặc.
Nhưng mà giờ lại biết, Cảnh Mặc chẳng còn lại bao nhiêu thời gian. Tuy Đàm Trình không tin Túc Nguy Nhiên, nhưng mà chuyện này từ tận đáy lòng cậu vẫn cảm nhận được…… Giống như có một cảm giác trời sinh nào đó khiến cậu luôn cảm giác được tình trạng của Túc Cảnh Mặc.
Đàm Trình càng rối loạn trong lòng…….
Nói đến cùng, thì tất cả những thứ khác đều không quan trọng bằng Túc Cảnh Mặc……
Suy nghĩ một đêm, đến khi trời hừng sáng, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa rất lớn, Đàm Trình mới sực tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung.
Không nghĩ ra được câu trả lời, nhưng Đàm Trình lại có thể khẳng định, cái người tên Túc Nguy Nhiên này chắc chắn không phải tốt đẹp gì, ít nhất hắn ta cũng đang muốn Đàm Trình dao động, khiến cho kế hoạch của Túc Cảnh Mặc không thể thực hiện.
Nhưng hắn làm vậy để làm gì? Giờ nghĩ lại những gì Túc Nguy Nhiên nói, cậu phải cân nhắc thật kỹ.
Túc Nguy Nhiên nói kiếp trước hắn là Túc Cảnh Nghiên, vì Đại Tự hắn phải đồng ý với Túc Cảnh Mặc, đem an táng Cảnh Mặc ở Tây An chứ không phải ở hoàng lăng, thì Túc Cảnh Nghiên chắc chắn phải để tâm đến vận mệnh sau này của Đại Tự.
Nhưng giờ lại có vẻ không giống như vậy, nếu kế hoạch của Túc Cảnh Mặc thất bại, Đại Mộ sụp xuống chẳng phải sẽ phá hủy đi nguyện vọng ban đầu sao? Túc Nguy Nhiên làm như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn đang toan tính điều gì khác?
Chẳng lẽ qua kiếp sau, chuyện kiếp trước cũng chẳng còn là gì cả, hắn cũng giống như cái đám kia, trở nên thèm khát Ngột Cốt?
Đàm Trình không phải Túc Nguy Nhiên, nên chẳng biết hắn ta đang nghĩ gì.
Nhưng có một điều cậu biết, Túc Nguy Nhiên không đơn giản…… Hắn như đang âm mưu điều gì khác……
Tiếng đập cửa vang lên hai lần, thấy không ai theo tiếng, người ngoài cửa cất tiếng nói vọng vào: “Cậu Đàm, cậu tỉnh chưa? Tôi mang bữa sáng đến cho cậu.”
Giọng nói là của một phụ nữ trung niên, chắc là giúp việc của khu nhà này. Chờ Đàm Trình lên tiếng, bà bưng một chút điểm tâm đặt lên bàn nơi Đàm Trình ngồi. Thấy giường đệm chỉnh tề, bà hơi khó hiểu hỏi: “Cậu Đàm đêm qua không nghỉ ngơi sao?”
“Vâng, cháu suy nghĩ chút chuyện, không ngủ được……. Đúng rồi, thím đừng gọi cháu là cậu này cậu nọ, gọi cháu là Đàm Trình được rồi.”
Người phụ nữ trung niên cười gật đầu: “Cũng được, cậu ăn sáng đi, nếu chốc nữa mệt thì nằm nghỉ, chốc nữa tôi lên thu dọn chén đũa sau.”
“Vâng, cảm ơn thím,” thấy người phụ nữ sắp sửa rời đi, Đàm Trình vội vàng mở miệng nói: “Đúng rồi, thím ơi, cháu có chuyện muốn hỏi.”
“Chuyện gì thế?”
“Cháu muốn hỏi, chỗ này là nhà của ngài Túc phải không ạ? Anh ta hôm nay có trong nhà không, cháu có một chút chuyện cần gặp để nói chuyện.”
“Đây đúng là nhà của ngài Túc, ngài ấy cũng đã dặn chúng tôi, nếu cậu cần tìm ngài thì chúng tôi sẽ dẫn cậu đi. Hôm nay ngài ấy không đi làm, lát nữa cậu ăn sáng xong tôi sẽ nói Tiểu Trần dẫn cậu đi.”
“Tiểu Trần?”
“Đúng vậy, cũng là người làm việc cho ngài Túc, chắc cũng xêm tuổi cậu, cậu ta họ Trần. Ngày hôm qua, tôi thấy cậu ta dẫn cậu đi gặp ngài Túc mà không phải sao?”
“A, vậy à, cháu không để ý nữa.” Đàm Trình cười cười, không hỏi gì thêm.
Vừa nãy người phụ nữ nhắc đến người họ Trần, Đàm Trình liền nghĩ ngay đến ‘anh Trần’ Giang Ba nhắc đến trong nhật ký theo lời Khương Bình kể.
Trên đời có rất nhiều người họ Trần, cả Khương Bình cũng nói có khi họ Trần cũng là tên giả. Nhưng mà người họ Trần làm việc cho Túc Nguy Nhiên, thì Đàm Trình lại thấy có vấn đề……
Theo lời kể Túc Nguy Nhiên, có thể suy ra nếu không phải chính hắn có thể nhìn thấy quỷ thần giống Khúc Chí Văn thì cũng phải là bên người hắn có người như vậy, bằng không sao có thể rõ ràng những chuyện về Túc Cảnh Mặc khi hắn không nhìn thấy y, hơn nữa, Đàm Trình còn nhớ Khương Bình cũng từng nói ‘anh Trần’ Giang Ba nhắc tới cũng biết thuật phép……
Ăn sáng xong, rất nhanh có người đến dẫn Đàm Trình đến hoa viên, nơi Túc Nguy Nhiên đang đứng.
Từ xa xa, Đàm Trình thấy hắn một mình trong hoa viên, chắp tay sau lưng đứng lặng. Hắn vốn khá giống Túc Cảnh Mặc, từ đằng xa lơ đãng nhìn thấy Đàm Trình lại chợt hoảng hốt, tựa như trong một cái chớp mắt ấy thấy được Túc Cảnh Mặc mặc quần áo hiện đại, đứng dưới tán cây rẻ quạt vàng ươm, ngẩng đầu lẳng lặng ngắm nhìn những chiếc lá vàng phiếm bay theo gió……
Mà không phải ở dưới mộ thất u ám tối tăm……
Nhưng rất nhanh Đàm Trình lắc lắc đầu, tuy rằng tương tự, nhưng hắn không phải Túc Cảnh Mặc, không có mái tóc dài đen tuyền kia, không có đôi mắt cong cong ý cười, càng không có cảm giác làm cậu xao xuyến…..
Nhưng thật sự trong một cái chớp mắt đó, Đàm Trình đã nghĩ, nếu Túc Cảnh Mặc còn sống, có thể ra khỏi Đại Mộ u ám, có thể làm những gì mình thích, thì tốt biết bao……
Sau đó những cuối thu thế này, cậu sẽ dẫn Túc Cảnh Mặc đi xem rẻ quạt vàng và lá phong đỏ.
Túc Cảnh Mặc đi trước, cậu đi theo phía sau, chỉ cách nhau hai ba bước. Gió thu thổi qua, người đang nhìn chăm chú đó sẽ nheo mắt, quay đầu lại cười nói: “Đây là cảnh đẹp nhất vào mùa thu phải không?”
Tóc dài theo gió khẽ lung lay,cậu dĩ nhiên sẽ ngơ ngác mà chăm chú nhìn người trước mặt……
“Đúng vậy, đây là cảnh đẹp nhất……”
Người ấy sẽ nhìn ra được cảnh đẹp nhất trong mắt cậu là gì, và ẩn ý trong câu trả lời của cậu, nhưng sẽ không nói, chỉ nhìn đi nơi khác, sau đó y sẽ tiếp tục bước đi, nhưng bước chân sẽ cố tình chậm hơn rất nhiều, và chắc chắn sẽ buông vài câu nói để trêu chọc cậu….
Mà không phải giống như kẻ đang đứng đó, lạnh lùng gật đầu, nhưng trong bụng chỉ toàn toan tính mưu mô.
“Ta thấy cậu đứng bên kia nhìn ta rất lâu. Sao, trông ta rất giống Túc Cảnh Mặc phải không?”
Tuy trong lòng đã phủ định, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, Đàm Trình không trả lời, nhưng trong mắt Túc Nguy Nhiên thì nó trở thành ngần thừa nhận.
Quả nhiên, Túc Nguy Nhiên cười cười, nói: “Người giống người thế gian có rất nhiều, cũng sẽ có người càng giống Túc Cảnh Mặc hơn ta.”
Câu hắn nói còn chưa xong, nhưng ý tứ thì rất rõ. Hắn muốn nói cho hắn Đàm Trình, chẳng cần phải tự thắt cổ ch.ết bên cạnh Túc Cảnh Mặc vì sẽ có người thay thế được y. Đàm Trình thật sự phản cảm câu nói này.
“……. Có lẽ là vậy…….” Đàm Trình giả vờ đau khổ đấu tranh nội tâm trên gương mặt, nói: “Chuyện hôm qua anh nói, tất cả đều là sự thật?”
“Thật hay không thật, cậu cứ hỏi thẳng Túc Cảnh Mặc, ta tin đến lúc đó cậu sẽ có đáp án.”
Thấy Đàm Trình không nói gì, chỉ dao động ánh mắt, Túc Nguy Nhiên lại cong lên nụ cười nhạt nơi khóe miệng, hắn ta nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. Tối hôm qua mưa rất to, sáng hôm nay trời trong xanh, hoa cỏ trong hoa viên rất đẹp.”
Đàm Trình gật đầu, đi theo Túc Nguy Nhiên ngồi xuống dưới mái đình (*).
(*) cái đình là cái này nha
“Tôi không biết anh nói với tôi những chuyện này để làm gì? Hôm qua tôi suy nghĩ suốt một đêm, cũng không biết anh được lợi lộc gì trong chuyện này,” Đàm Trình cũng biết, cậu không thể giả vờ không nhận ra, vì tên trước mặt này không dễ bị lừa gạt, có một số việc nếu nói thẳng ra, cậu sẽ chiếm được lòng tin nhiều hơn.
“Tôi không hiểu, anh hẳn cũng muốn giữ lại vết tích Đại Tự trong lịch sử, nhưng giờ lại không có vẻ như vậy.”
Túc Nguy Nhiên cười khẽ, nhìn Đàm Trình một hồi lâu mới nói nói: “Vậy cậu nghĩ là vì sao?”
“Tôi chỉ nghĩ đến nguyên nhân là anh muốn Ngột Cốt, nhưng mà……” Đàm Trình nhìn hoa viên rất lớn bao xung quanh, “Địa vị anh cao thế này, có lẽ, anh còn muốn cái khác……”
Túc Nguy Nhiên gật đầu rồi lắc nhẹ: “Phải, nhưng cũng không phải. Chuyện kiếp trước ta chỉ nhớ được một ít, cũng không có quá nhiều cảm xúc, cũng như xem một bộ phim điện ảnh vậy. Ta nói ta là Túc Cảnh Nghiên, nhưng cũng không phải vậy. Thân phận Túc Nguy Nhiên càng quan trọng đối với ta. Sao ta phải mà hủy hoại cả kiếp này chỉ vì kiếp trước? Cuối cùng thì…..”
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng thì hiện tại mới là thứ đang sống.”
Đàm Trình cúi đầu, hơi hơi nhíu nhíu mày, “Có lẽ anh nói đúng……”
“Mà bây giờ, ta chỉ cần cậu giúp ta làm một chuyện, nếu cậu còn muốn tiếp tục sống.”
Đàm Trình ngẩng đầu, nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu: “Chuyện gì?”
“Khiến Túc Cảnh Mặc bước ra khỏi Đại mộ kia.”
Mưa lớn ồn ào cả một đêm, sáng sớm hôm sau lại tạnh hẳn.
Sau cơn mưa, mọi thứ đáng lẽ phải bừng tỉnh và tràn đầy sức sống, nhưng chẳng hiểu vì sao thôn Ninh Hóa lại dường như càng u uất hơn.
Gần một tuần không đến đây, bùn đất sau cơn mưa lầy lội, cỏ dại mọc nhiều, phải tốn gấp đôi thời gian mới leo được lên núi. Lọt vào trong tầm mắt là cột gỗ bị gió giật hư, dây điện quấn phía trên đã đứt từ khi nào, bay bần bật trong gió.
Đàm Trình căng thẳng, vốn chỉ muốn chạy thật nhanh vào mộ thất, nhưng nghĩ Túc Nguy Nhiên có lẽ đã sai người lén theo dõi cậu, Đàm Trình phải hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh bước chậm rãi đến ngôi mộ.
Trong mộ không còn đèn, không thể nhìn thấy gì, Đàm Trình phải lấy đèn pin rất lâu không dùng đến trong balo ra.
Đi qua hành lang, đứng trước đại môn địa cung, cánh cổng lớn cũng như mọi ngày chầm chậm mở ra. Trong mộ thất không có đèn, tối đến không thấy rõ năm ngón tay, ánh sáng đèn pin yếu, Đàm Trình không tìm ra Túc Cảnh Mặc.
Trong lòng càng đau đớn từng cơn, rõ ràng cậu đã nói không muốn để y một mình lại trong bóng tối này, nhưng mà giờ thì sao!
“Ngươi ra ngoài gặp được người nào, cái gì ưng ý phải không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Đàm Trình vội vàng xoay người, chủ nhân giọng nói cười cười yến yến, nhưng đáy mắt người lại chẳng còn một chút ý cười.
Đàm Trình há miệng thở dồn, cậu không thể nói những gì cậu muốn nói, và không thể hỏi những gì cậu muốn hỏi, vì lúc này, cậu gần như có thể nhìn xuyên qua Túc Cảnh Mặc, mơ hồ thấy cánh cổng ngọc trắng phía sau……
Câu trả lời, cậu đã biết……
Hốc mắt chợt hoe đỏ, Đàm Trình không thể kiềm chế được cơn đau đang dâng trào nữa.
Giọng cậu nghẹn ngào run rẩy không thể kiểm soát:
“…… Phía nam thành Tây An có một phố trồng rẻ quạt và phong đỏ đẹp lắm….. Em muốn dẫn anh đi…….”
“…… Cảnh Mặc à…….”
—
Chuẩn bị đi mua khăn giấy để chấm nước mắt hết 40 chương còn lại…
(*) Chú thích dư thừa: Rẻ quạt, hay còn gọi là bạch quả, ngân hạnh. Nhưng tui thích từ rẻ quạt vì bị ảnh hưởng từ tập truyện mối tình đầu của tiến sĩ Agasa trong Conan….
Ảnh minh họa cây rẻ quạt cổ thụ 1400 năm tuổi nổi tiếng cũng ở Tây An. Cây vẫn nhỏ tuổi hơn pi sà…