Chương 5
Hỏng bét, tất cả đều hỏng bét!
Ý thức được nhà trọ ngay trước mắt, Tiêu Thạch dùng ống tay áo lau lung tung lau sạch từng giọt ẩm ướt trên mặt. Bởi vì tâm tình tức tối, tay đặc biệt mạnh, chà xát đến làm đau gương mặt mới phẫn nộ dừng tay.
Y chưa bao giờ giống như lúc này, căm hận yếu đuối của chính mình. Bị người đùa giỡn đến mức không chịu đựng được nữa…
—— ghê tởm muốn ch.ết! Ánh mắt của cậu làm tôi khó chịu cực kỳ, tôi van cậu sau này đừng có như âm hồn bất tán mà quấn lấy tôi, có được hay không? Biến thái đồng tính luyến ái!”
—— tôi cự tuyệt cô, không là bởi vì cô có gì không tốt, mà vì cô là nữ nhân.
Buồn cười quá! Y dĩ nhiên vẫn là bị hắn đùa giỡn vòng quanh, nhớ tới những năm tháng trước đây gặp ác mộng liên tục, nhớ tới nỗi hoảng loạn khi lần đầu bị hắn hôn, Tiêu Thạch hận không thể lập tức đập đầu vào đậu hũ tự tử cho xong.
Cảnh Mộ Chi, Hoa Vi Vi, mẹ… mọi người bên cạnh y đều mạnh mẽ kiên cường, không bao giờ cảm thấy thống khổ chỉ vì những việc vụn vặt. Nhưng mà, y lại cảm thấy đau khổ không tả nổi, không giống họ, y chỉ có thể câm lặng nuốt xuống hết những khó khăn của mình.
Bước gần đến nhà, mùi thơm từ bữa ăn nhà nào bỗng tỏa ra, Tiêu Thạch đột nhiên cả kinh, đần độn, cũng đã một ngày một đêm y chẳng hề nhớ ra mình cần phải ăn, cũng không quan tâm đến bữa ăn của mẹ đang ngủ trong nhà.
Tay còn chưa chạm, cửa đã đột nhiên mở.
Trang phục ngăn nắp, Ngũ Tuệ Quyên lén lút trốn ra lại không nghĩ tới sẽ vừa vặn gặp được con trai, nhất thời cứng đờ. Đôi bên mở lớn mắt nhìn nhau…
“Mẹ, người muốn đi đâu.” Tiêu Thạch bình tĩnh hỏi, đóng cửa lại, định vô tình chặn cửa.
“Ha ha… Mẹ xuống siêu thị dưới nhà mua hộp mỡ bò, trong nhà dùng hết rồi.”
“Không thể nào, con nhớ rõ cuối tuần trước con đã mua một hộp mới, để lại ở trong tủ lạnh.”
“… Kia… mẹ định xuống lầu mua chút hoa quả để ăn, không được a.”
“Con đi mua giúp mẹ, mẹ gần đây chắc là mệt lắm, nên ở nhà nghỉ ngơi, không nên ra ngoài đi lại.”
“tiểu Thạch…” Ngũ Tuệ Quyên hết cách, bèn tươi cười lấy lòng, “để mẹ đi ra ngoài hít thở không khí đi, mẹ sẽ lập tức trở về, mẹ hứa đó.”
“Mẹ sẽ lại tới Macau thôi.” Tiêu Thạch thấp giọng nhìn bà, “mẹ, người mau tỉnh lại đi, chúng ta mà thua nữa sẽ hết cách thật đó!”
“Ai nói thế? Có thua thì có thắng, mẹ không tin vận may của thân già này ít vậy, chẳng lẽ thua hoài sao! Tin tưởng mẹ, lần này nhất định sẽ thắng! Chỉ cần thắng lúc này, mẹ sẽ không bao giờ bước vào sòng bạc nữa! Con ngoan, tin lời mẹ đi, chỉ cần thắng lúc này, chúng ta sẽ không lo cơm ăn áo mặc nữa. Để mẹ đi thôi, ngày hôm nay nói không chừng chính là ngày mẹ có cơ hội tốt gỡ vốn, mẹ có dự cảm mà!”
Tiêu Thạch hít sâu một hơi, đối mặt với người mẹ gian ngoan, y giờ đây mất hết hy vọng.
“Mẹ muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ bài bạc, thật muốn con ch.ết đi đúng không? Nói sao thì mạng của con cũng do mẹ cho, bây giờ con trả lại.”
Dứt khoát vào bếp, nhìn thấy trên chạn chém một con dao cắt hoa quả sáng tinh, mê muội cầm lên, không có chút nào do dự, y một đường vạch vào cổ tay…
Cũng không hối hận gì cả, y bởi vì bi thương mới làm ra loại hành động này, nói cách khác, đây là y tự làm, tự chịu…
“Không nên, tiểu Thạch…” Ngũ Tuệ Quyên vội vã xông lên giành lại.
“…”
“Mau buông dao xuống!”
Đang lúc giành giựt nhau, lỡ tay một cái, con dao nhỏ cắt vào cánh tay phải một đường thật sâu dài khoảng 10 phân, máu nhất thời ồ ra như suối chảy.
“Con ngoan, chờ đi, mẹ xuống lầu gọi xe cứu thương, con nhất định phải cố gắng đó a.” Ngũ Tuệ Quyên hoang mang rối loạn gấp gáp mở cửa xông ra ngoài.
Nhìn mẹ mình đi mất, máu cứ như vậy chảy dài trên tay, từng giọt từng giọt rót xuống sàn nhà… Sau đó, chẳng biết nghĩ gì, y đi tới trước cửa sổ, giật tung rèm che ——
Quả nhiên, mẹ cậu thật nhanh, giống như chim sổ ***g, một đường đi ra đầu phố. Dọc theo đường đi, bóng lưng tuy có khẩn trương, nhưng cũng không hề quay đầu nhìn lại, một lần cũng không.
Yên lặng nhìn bóng người đầy đặn kia dần mất dạng, Tiêu Thạch chậm rãi nhắm hai mắt đau nhức lại… Chất lỏng ấm áp trượt xuống đầu ngón tay, như là lệ của chính cơ thể này…
Cho dù có vấy máu toàn thân, cũng không làm cho mẹ quay đầu lại. Nếu như vậy, sống trên đời này có còn giá trị gì? Sinh mệnh mỹ hảo, y thực sự không muốn phủ nhận hết thảy, thế nhưng y hiện tại, đã sức cùng lực kiệt mất rồi…
Đột nhiên, trong phòng khách truyền đến tiếng điện thoại ngu xuẩn, hãy còn chìm đắm trong u tối cam chịu, Tiêu Thạch căn bản không muốn để ý tới, nhưng mà điện thoại cứ bướng bỉnh reo liên tục.
Có chút tức giận mà đi đến cầm lấy ống nghe, chưa kịp trả lời đã nghe tiếng Vi Vi thở hổn hển cầu cứu ——
“Cảm tạ trời đất, tiểu Thạch anh ở nhà, mau tới 『 Club Cầu Vồng 』 cứu em ! Nơi này mấy tên đàn ông muốn khi dễ em ! Nhanh lên một chút a…”
Vi Vi đã xảy ra chuyện?
Tin tức còn nặng hơn ý niệm tự sát trong đầu, không chú ý vết thương trên cánh tay, tùy tiện tìm đại áo khoác, Tiêu Thạch liền xông ra ngoài.
* * *
Để giảm bớt áp lực từ chi phí sinh hoạt, ngoại trừ “Lưu Tinh Tự” ra, Tiêu Thạch cùng Vi Vi đều có những công việc khác. Hoa Vi Vi tận lực tranh thủ ban ngày hoặc tối rảnh đều đến những Club khác làm việc, “Club Cầu Vồng” chính là một trong số đó; mà Tiêu Thạch lại làm ca đêm, ban ngày phụ giao thức ăn cho một nhà hàng thức ăn nhanh nhỏ.
Lòng y như lửa đốt mà chạy tới “Cầu vồng”, nhảy vào giữa cửa, kéo đại một người mà hỏi: “Vi Vi ở đâu?”
“Tiểu Thạch!” Hoa Vi Vi bị giữ ở ghế bên phải trước mặt y, tựa hồ bị người trói tay, không thể động đậy.
“Mấy người buông cổ ra.”
Y tiến lên, lại bị ba tên lưu manh dáng dấp to cao đè lại.
“tiểu Thạch, tay anh làm sao vậy?” Vi Vi nhanh mắt nhìn thấy máu từ ống tay áo khoác của y chảy ra.
“Không có gì, chỉ là trầy da .” Y mỉm cười dỗ cô.
“À, y là người mà cô gọi đến cứu hả? Quá non đi, chỉ cần huynh đệ chúng ta nhúc tay một cái, là có thể đánh ngã y rồi.” Trong đám có một tên đeo đầy dây chuyền vàng, vừa nói vừa cười lộ răng mạ vàng đến là xấu xí.
“Có việc gì từ từ thương lượng, cổ rốt cuộc làm chuyện gì đắc tội đến anh.”
Mặc kệ tên này, Tiêu Thạch bước lên che ở trước mặt Hoa Vi Vi .
“Ngươi hỏi cô ta đi! Mấy ngày hôm trước ở 『Dạ Lai Hương 』 dám gạt một huynh đệ của ta, nói mẹ cổ bệnh nặng, nếu như không chữa sẽ ch.ết. Huynh đệ ta nhất thời ngu si, cho cổ mười vạn, vốn tưởng rằng cổ sẽ cầm số tiền kia đi chữa bệnh cho mẹ, không ngờ tới ngày hôm nay lại để chúng ta thấy cổ ở trong này vừa tiếp khách vừa ca hát thực vui vẻ. Hừ, dám coi thường huynh đệ Kim Long ta, ta nghĩ cổ là không muốn sống. Ngày hôm nay vô luận như thế nào, cũng phải ói mười vạn ra trả lại!”
“Vi Vi, hắn nói rất đúng sự thực?” Tiêu Thạch quay đầu nhìn cô.
“… Ân… Anh đừng nóng giận… Em chỉ là muốn kiếm ít tiền để trả nợ…” Hoa Vi Vi ghé vào lỗ tai y nói nhỏ.
“Trả nợ? Em đem tiền cho mẹ của anh ?” Thảo nào mẹ cố sống cố ch.ết trốn ra ngoài.
“Em không có đưa không tiền cho dì. Em cũng sợ dì cầm tiền đi đánh bạc, nên mới kêu dì chuyển khoản cho chủ nợ, em có đi theo dì đến ngân hàng chuyển tiền.”
“Em bị lừa rồi! Mẹ lại chạy đến Ma Cao rồi.”
Nhất định là giả tạo hộ khẩu cùng giấy căn cước, lại chạy đến Ma Cao. Tuy rằng y không biết mẹ y học ở đâu ra mánh khóe đó, nhưng đánh ch.ết y cũng không tin mẹ y đem tiền đi trả nợ.
“Không thể nào! Ghê tởm, lại bị mắc mưu bà già đó! Em thề, lần bả có khóc lóc xin em, em cũng sẽ không cho bả một xu tiền!”
Hoa Vi Vi cắn răng giậm chân, nhưng mà đối đầu kẻ địch mạnh, nghiến răng nghiến lợi cũng có không ích gì.
“Ách… Kia… Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“Còn có thể làm sao? Mau chạy ra ngoài đi!”
Đầu tiên khống chế người quan trọng hơn! Tiêu Thạch một đấm đánh vào dạ dày của tên gần y nhất, còn chưa chờ hắn rên rỉ rồi ngã xuống, lại một cước đá trúng ngực một người khác, mà Hoa Vi Vi nhanh tay nhanh chân rút cầu dao điện, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen.
“Khốn nạn… Phải đánh…”
“Khốn nạn, mày dám động thủ? Đúng là không muốn sống!”
“Bắt hai đứa kia lại cho ta…”
Trong đại sảnh một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai liên tiếp nhau, Tiêu Thạch dùng sức nắm lấy tay Vi Vi, cố sức hướng lao ra bên ngoài, từng bước một, càng lúc càng gần ánh sáng bên ngoài,…
Đột nhiên, “rầm” một tiếng, đầu như là bị vật gì mạnh mẽ đập một phát, trong lòng biết không ổn, Tiêu Thạch thầm kêu một tiếng “hỏng rồi”, lập tức, màn đêm dày đặc bao trùm lấy y.
Ý thức cuối cùng, cũng chỉ là tiếng hét thất kinh của Hoa Vi Vi…
bạch vân, lưu tinh tự