Chương 8
“Vũ Văn Tuấn, anh có ước mơ nào không? Viết lên đây đi, ước mơ nhất định có thể thành hiện thực.”
Một đêm, Thường Tiếu ngồi xếp bằng trên thảm ở phòng khách xếp sao may mắn, cậu đem một ngôi sao màu xanh lam đã xếp xong bỏ vào trong bình, đột nhiên hướng Vũ Văn Tuấn hỏi.
Vũ Văn Tuấn nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
Tiền tài, địa vị, mĩ nhân, quyền thế, tất cả những thứ mọi người hằng ao ước hắn đều đã có đủ, ngay cả Thanh Ti, hắn cũng có thể dùng chính khả năng của mình cướp về chứ không cần phải cầu xin sự giúp đỡ nực cười của ngôi sao may mắn kia
“Không có!”
Nghe xong đáp án, Thường Tiếu nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
“Anh thật đáng thương, ngay cả ước mơ cũng không có.”
Hắn không phải không có ước mơ, mà là mọi ước mơ của hắn đều đã thành hiện thực, vậy được chưa?
Cư nhiên bị một kẻ bản thân cho là ngu xuẩn tầm thường nói mình đáng thương, khóe môi Vũ Văn Tuấn run run rồi lại run run.
“Vậy ngôi sao này của ngươi là ước chuyện gì?”
“Là cho luận văn tốt nghiệp tháng sau, lời nhận xét của giảng viên rất quan trọng, nếu có thể qua cửa thuận lợi, vậy cơ hội tình được lương cao sẽ nhiều hơn một tí.”
Dựa trên “thành tích” suốt ngày bị người khác đuổi việc của ngươi, có thể tìm được chỗ làm tốt mới là lạ!
Vũ Văn Tuấn trong lòng phẫn nộ nghĩ.
Hắn sớm từ những cuộc nói chuyện dài dòng của Thường Tiếu mà biết được, ở nơi này nếu muốn tìm một việc tốt thì ít nhất phải tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu nào đó, thế nhưng Thường Tiếu học ở một ngôi trường bình thường, thành tích của cậu cũng bình thường, lại nghèo đến không tiền không mối quan hệ, như vậy làm sao tìm được công việc tốt? Vũ Văn Tuấn đối với niềm tin có phần cố chấp của Thường Tiếu quả thật thêm vài phần bội phục.
“Anh lại không chịu tin những lời tôi nói!”
Thấy Vũ Văn Tuấn không cho là đúng, Thường Tiếu có chút lo lắng, cậu đem bình thủy tinh để ở trước mặt Vũ Văn Tuấn.
“Anh xem, trong bình này đều là sao may mắn chứa đựng các ước nguyện từ hồi còn nhỏ đến giờ của tôi, mỗi lần đều thành hiện thực, cho nên lần này nhất định cũng vậy!”
“Thế sao ngươi không viết một ước nguyện cho bản thân trở nên giàu có?”
“Tôi có viết mà, chỉ là chưa thành hiện thực thôi.”
Thường Tiếu chỉ một ngôi sao màu vàng trong bình, nói: “Chính là cái này nè, là cái tôi xếp khi còn rất nhỏ, tôi nghĩ một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực… Tôi nhớ rõ bản thân trước đây từng được ở trong một biệt thự rất lớn rất nguy nga, bên trong một vườn hoa rất lớn và đẹp, có một người phụ nữ dịu dàng ôn nhu ôm tôi, tôi nghĩ bà ấy nhất định là thiên sứ… “
Thấy Thường Tiếu vẻ mặt say mê, Vũ Văn Tuấn biết cậu lại đang mơ mộng, kì thật mỗi người thời thơ ấu đều có một giấc mộng, hắn trước kia cũng có, đó chính là trở thành Cung chủ Lăng Tiêu Cung, xưng bá thiên hạ, về sau hắn đã làm được, không phải dựa vào ảo tưởng hay trò xếp sao may mắn, mà là dựa vào chính thực lực cùng sự cố gắng của bản thân.
Không thể phủ nhận, trong mắt Vũ Văn Tuấn thì cách nói của Thường Tiếu về việc thực hiện mơ ước quả thật ngu ngốc, thế nhưng hắn không ghét ở chung với Thường Tiếu, thậm chí có đôi khi còn thích nghe cậu hồ ngôn loạn ngữ, đối với Vũ Văn Tuấn mà nói, Thường Tiếu tựa như một con tiểu sủng vật hắn nuôi bên cạnh, sủng vật thì không cần thông minh, chỉ cần ở những lúc nhàm chán có thể chọc cho chủ nhân vui vẻ là tốt rồi.
Mà hắn hiện tại cũng rất nhàm chán, không có sự vụ trong cung quấn thân, nội thương điều dưỡng cũng tốn không ít thời gian, cho nên khi nhàn hạ nghe Thường Tiếu nói linh tinh, kì thật có loại lạc thú tựa như “thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn”.
Chờ đến khi về lại Lăng Tiêu Cung, liệu có còn được nhàn nhã như thế.
Thường Tiếu đột nhiên thở dài.
“Tôi biết anh lại không tin tôi mà, tất cả mọi người đều không tin, bọn họ nói tôi mơ mộng hão huyền, chính là tôi vẫn còn nhớ như in a.”
“Có lẽ khi ngươi còn nhỏ gia đình cũng rất giàu đó, về sau thất bại, cho nên ngươi mới bị đưa vào cô nhi viện, đó chính là trí nhớ thời thơ ấu của ngươi.”
Đứa nhỏ thoạt nhìn có chút suy sụp, thế là Vũ Văn Tuấn đành nói vài câu trái với lương tâm, sủng vật phải đáng yêu nhiều sức sống thì mới chơi vui, cứ ủ rũ như vậy làm gì còn thú vị nữa?
Lời này của Vũ Văn Tuấn làm Thường Tiếu lập tức tươi tỉnh hẳn lên, cậu còn thật sự nói: “Cảm ơn anh, Vũ Văn Tuấn, anh là người đầu tiên tin tưởng tôi! Đã vậy tôi sẽ nói thêm một chuyện cho anh nghe, trong khu vườn đó còn có một đứa trẻ khác chơi chung với tôi, người đó đối với tôi tốt lắm, tôi đoán đó có thể là người thân của tôi, tôi từng hỏi qua viện trưởng, thế nhưng ông ấy bảo khi tôi được đưa đến cô nhi viện thì đã là trẻ mồ côi, căn bản không có người thân….”
Xem ra những tưởng tượng này của Thường Tiếu đều xuất phát từ tiềm thức, hi vọng có người thân đang tồn tại đâu đó, bất quá Vũ Văn Tuấn không muốn dây dưa quá nhiều vào loại chuyện này, hắn đang muốn tìm cách đuổi Thường Tiếu vào phòng ngủ, ai ngờ Thường Tiếu từ trong ba lô lôi ra một quyển sổ ghi chép, sau khi mở ra thì chạy đến trước mặt hắn hỏi: “Nói cho tôi ngày sinh nhật của anh đi.”
Vũ Văn Tuấn đề cao cảnh giác, hắn không đem sinh nhật của mình nói cho bất kì ai, đó là để phòng ngừa kẻ khác sử dụng vu thuật, ngay cả những lần cung nhân vì hắn tổ chức sinh thần cũng đều là sinh nhật giả hắn tự bịa ra.
“Ta sinh vào tiết Đoan Ngọ.”
“Ngày sinh đặc biệt thiệt nha, cho dù không ghi lại chắc cũng không quên đâu.”
Thường Tiếu viết thời gian lên trên sổ, lại hỏi: “Cả ngày ngồi mãi ở nhà anh có cảm thấy chán không? Nếu anh muốn ra ngoài, cuối tuần này tôi có thể xin nghỉ phép cùng anh đi shopping.”
Vết thương trên vai Vũ Văn Tuấn khép miệng rất nhanh, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của Thường Tiếu, nghe cậu nói như thế, Vũ Văn Tuấn cũng có chút động tâm, chính là đi ra ngoài hiện giờ là sẽ rất mạo hiểm.
Trên TV đang phát tin tức có liên quan đến Kình Phong, nhìn đến khuôn mặt giống hệt bản thân đang lúc ẩn lúc hiện trên TV, tâm tình Vũ Văn Tuấn nhất thời trầm xuống không ít.
Trước khi dưỡng thương xong, hắn không nên mạo hiểm, bất quá nếu hắn dịch dung, vậy có lẽ….
Thường Tiếu vẫn còn ngồi bên cạnh cảm thán.
“Hai người bộ dạng thật giống nhau a, đây là nguyên nhân anh quan tâm đến những chuyện của Vũ Văn Tuần sao?”
Mấy ngày trước Vũ Văn Tuấn cùng cậu đọc rất nhiều tạp chí, mặt trên đều đăng tin cùng hình ảnh Phó Thanh Ti trong buổi trình diễn thời trang của Kình Phong, Thường Tiếu cực hâm mộ hóa trang của Thanh Ti nên thu thập rất nhiều tạp chí có liên quan đến cậu ấy.
“Không, chuyện ta đang nghĩ là cái khác.”
Nơi này mặc dù không có nhân bì diện cụ, bất quá một vài dụng cụ hóa trang kì lạ ở đây cũng có cùng công hiệu, đây là cảm giác của Vũ Văn Tuấn sau khi xem một vài chương trình dạy trang điểm, dịch dung cùng hóa trang nguyên căn đều từ cùng một gốc, chỉ cần thêm chút sửa chữa đều dùng được, việc còn lại chỉ là tìm mua nguyên liệu.
Thường Tiếu nghe theo yêu cầu của Vũ Văn Tuấn mua rất nhiều tài liệu và đồ dùng trang điểm, bởi vì Vũ Văn Tuấn trước đó không có nói cho cậu nghe nguyên nhân nên đêm hôm ấy Thường Tiếu đi làm thêm về, vừa vào cửa liền thấy một người xa lạ đứng trước mặt mình, phản ứng đầu tiên của cậu chính là gọi điện thoại báo cảnh sát, nào ngờ di động vừa nhấc lên thì đã bị đối phương đoạt lấy, sau đó cả người bị túm lên, ném tới ghế sopha.
Sopha mềm mại đương nhiên sẽ không làm Thường Tiếu bị thương, đến khi nhận ra tia cười trêu tức trong mắt đối phương, cậu không khỏi nghẹn lời nhìn trân trối, hơn nửa ngày mới kêu lên: “Vũ Văn Tuấn!”
Vũ Văn Tuấn trước đó không nói ra, vốn có dụng ý muốn dọa Thường Tiếu một phen, mà phản ứng quá mức khoa trương của cậu thật sự đã thỏa mãn cái hư vinh tâm của hắn không ít.
Tiểu gia khỏa này quả thật chọc rất vui, người tình của hắn nhiều vậy nhưng không ai có được biểu hiện phong phú như thế, sau này đem cậu mang về Lăng Tiêu cung, khi không có việc thì tìm cậu làm mấy trò cười cũng không tệ …
Ý niệm bất chợt nảy ra này làm Vũ Văn Tuấn sửng sốt, hắn tới đây là để tìm nam sủng của mình về, sao lại có thể dây dưa quá nhiều với kẻ khác? Loại nam hài không đầu óc cũng không tư sắc như vầy chỉ xứng làm sủng vật mà thôi.
Chú thích:
Từ thông dụng bên Việt Nam mình là vé số, còn nguyên văn trong QT là “lục hợp thải”, cũng là một dạng vé số của Trung Quốc
*“Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn”, trích từ một bài thơ Đường, tác giả Lý Thiệp.
“Chung nhật hôn hôn túy mộng gian
Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn
Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.”
‘Phù sinh’ có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước.
Ý nghĩa nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.