Chương 29
Vũ Văn Tuấn có thói quen chủ động hoan tình, nhưng khi nhìn thấy Thường Tiếu ở tại nụ hôn nồng nhiệt kia say say sưa sưa để lộ dáng vẻ động tình, hắn cũng không kiềm được mà động tâm, đứa nhỏ không giống như lần trước đẩy hẳn ra, ngược lại tựa vào cánh tay hắn, mặc hắn bày bố.
Vũ Văn Tuấn dùng đầu lưỡi ở trong miệng Thường Tiếu từng chút từng chút khiêu khích cảm quan của cậu, bàn tay thì ở bên hông cậu dịu dàng vuốt ve, lần theo phần da thịt mềm mại sờ soạng lên, dần dần đến gần ngực trái.
Mở mắt nhìn thấy Thường Tiếu hai má ửng hồng, tâm tình Vũ Văn Tuấn có hơi dao động.
Nụ hôn đạm đạm kia không chỉ khơi mào cảm giác của Thường Tiếu mà còn khiến cho phần nhiệt huyết tích tụ đã lâu trong hắn được thỏa mãn, nhưng hắn lại không thể tiếp tục, bởi vì mục đích hắn đến nơi này không phải để tìm hoan.
Giữa những ngón tay đang dịu dàng vuốt ve da thịt Thường Tiếu là là một cây châm dài mảnh, Vũ Văn Tuấn biết bản thân chỉ cần ấn nhẹ, mũi kim sẽ đâm thủng trái tim cậu, mang cho cậu một cái ch.ết không quá thống khổ….
Bất quá trong nháy mắt nữa thôi, đứa nhỏ này sẽ biến thành một khối thi thể vô tri vô giác, vĩnh viễn không thể cười với hắn nữa, cũng không thể tiếp tục ngốc nghếch nói những lời vừa dài dòng vừa ngây thơ nhưng lại có thể khiến hắn vui vẻ nữa.
Nhãn đồng thâm ám trở nên lạnh lẽo, cây châm kia hắn vẫn nắm chặt trong tay, nhưng lại thủy chung không thể đâm xuống.
Ngay lúc này Thường Tiếu mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Vũ Văn Tuấn sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện chính mình không biết từ lúc nào đã ngừng hôn môi, sắc hồng động tình trên gương mặt đứa nhỏ vẫn chưa phai nhạt, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại thêm vài phần mờ mịt.
Thường Tiếu tránh khỏi cái ôm của hắn, lùi về sau mấy bước, sau đó dùng một thanh âm lo sợ hòa lẫn nghi ngờ nhẹ nhàng hỏi, “Anh…. muốn giết tôi…. sao?…..”
“Phải!”
Nếu đã bị nhìn thấu, Vũ Văn Tuấn cũng không muốn nhiều lời biện giải, hắn chính là hối hận vì sao vừa nãy lại nhất thời mềm lòng, hiện tại mặc dù có thể đem đứa nhỏ này một chưởng đánh ch.ết, nhưng lại không thể tránh đi sự kinh ngạc cùng thương tâm đang lóe lên trong mắt của cậu.
Tiếng trả lời lạnh lùng làm cho sắc mặt Thường Tiếu ngay lập tức trở nên tái nhợt.
Lúc vào nhà cùng Vũ Văn Tuấn, cậu liền cảm giác được trên người đối phương tản mác một gợn sát khí, còn tưởng rằng là do bản thân mẫn cảm thôi, nhưng vừa rồi khi cậu mở to mắt đối diện với hắc đồng lạnh lẽo của Vũ Văn Tuấn, cậu chỉ biết chính mình không hề nhìn lầm, ánh mắt đỏ ngầu kia tựa như đôi mắt của dã thú khi bắt giết con mồi, cảm giác giống hệt như lúc cậu nhìn thấy hắn ở cửa hàng tổng hợp bắn ch.ết người của Thiên Khôi bang.
“Anh…. là muốn giết người diệt khẩu sao? Chính là…. tôi căn bản không hề nói chuyện của anh với cảnh sát, ngay cả Rau Cần tôi cũng chưa đề cập qua….”
“Không liên quan đến chuyện đó.”
“Vậy…. là vì cái gì?”
Thường Tiếu sắc mặt càng thêm tái nhợt, cậu nhìn Vũ Văn Tuấn biểu cảm không chút thay đổi đứng trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.
Cái ch.ết đối với cậu mà nói thật quá mức kinh khủng, đang mở miệng muốn cầu xin Vũ Văn Tuấn bỏ qua cho mình, nhưng lại không biết nói gì mới phải.
Vũ Văn Tuấn từng hứa đáp ứng cậu một điều kiện, nhưng cậu đã dùng mất rồi.
Ở chung lâu như thế, cậu biết rất rõ tính tình của Vũ Văn Tuấn, cầu xin căn bản không có tác dụng.
“Là có người muốn mạng của ngươi, ta chỉ là nhận tiền làm việc.”
Chứng kiến đứa nhỏ vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, đôi con ngươi cũng khẩn trương co rút, Vũ Văn Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, hắn tiến lên phía trước, theo thói quen xoa nhẹ mái tóc của Thường Tiếu, ôn nhu nói, “A Tiếu, ngươi đừng trách ta, người thuê ra tiền, dù ta không làm, những sát thú khác cũng sẽ làm, đúng không?”
Đứa nhỏ tựa hồ không hiểu lắm, chính là vẫn mờ mịt gật đầu.
“Ngươi trước giờ vẫn nói ở hiền gặp lành, bây giờ sự thật chứng minh chỉ là lời dối trá, ngươi là đứa nhỏ thiện lương nhất mà ta từng gặp, nhưng không phải cũng không thể gặp lành sao? Ngươi nhớ kĩ, kiếp sau không nên khờ dại thế nữa, cũng không cần làm cái gì người tốt, bởi vì cho dù là ở thế giới nào đi nữa, người tốt cũng không có kết quả tốt!”
Nhuyễn thanh tế ngữ êm dịu bên tai như lời thì thầm của tình nhân, nhưng nội dung lại lãnh khốc vô tình.
Thường Tiếu nhìn Vũ Văn Tuấn, đôi mắt đang trừng lớn chậm rãi ngưng tụ một tầng hơi hước
Người này vừa rồi vẫn còn rất nhiệt tình hôn cậu, khiến cậu nghĩ đối phương có chút thích mình, vì cái gì vừa đảo mắt liền muốn giết cậu? Vũ Văn Tuấn mà cậu biết không phải là người vô tình như thế….
Vũ Văn Tuấn yên lặng nhìn gương mặt thanh tú của Thường Tiếu từ kinh ngạc biến thành sợ hãi, lại từ sợ hãi hóa tuyệt vọng, rồi sau đó chậm rãi trở nên bình tĩnh, cậu rõ ràng rất sợ ch.ết, nhưng lại cố gắng chống đỡ một lời cũng không nói.
Vì sao không mở miệng cầu xin hắn? Nếu cậu mở miệng, Vũ Văn Tuấn nghĩ bản thân nhất định sẽ dừng tay, bởi vì hắn đã hối hận tiếp nhận giao dịch này, hắn giết không được Thường Tiếu, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của cậu, Vũ Văn Tuấn liền cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn rất lo sợ, vì hắn không rõ cảm giác đau lòng này từ đâu mà đến.
Chí ít trước khi hắn có thể minh bạch cảm giác này, tiểu sủng vật không thể ch.ết!
Thường Tiếu cắn chặt môi dưới đang run rẩy, sau khi đã yên lặng một lúc lâu, cuối cùng cậu thùy hạ mi mắt, thản nhiên nói một câu.
“Lúc ra tay xin đừng khiến tôi quá đau đớn….”
Vừa rồi cậu có nghĩ tới tự vệ, chạy trốn, hoặc là báo cảnh sát, nhưng đều tự mình bác bỏ, cậu hiểu quá rõ công phu cùng kĩ thuật bắn súng của Vũ Văn Tuấn, cậu căn bản là chạy không thoát.
Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi cái ch.ết, nhưng lại càng thương tâm nhiều hơn, cậu không thích bộ dáng lạnh lùng như băng sơn này của Vũ Văn Tuấn, cậu rất muốn nói cho đối phương biết, trong khoảng thời gian này, cậu rất nhớ hắn, cậu phát hiện chính mình kì thật đã có chút thích hắn rồi.