Chương 1
Sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, màn thầu, bánh bao cuộn, bánh cam, trứng luộc nước trà… Đủ các loại đồ ăn sáng đầy tràn xe đẩy, hương thơm bay khắp nơi.
Trời tờ mờ sáng, nhiều người còn buồn ngủ vừa xếp hàng vừa nghĩ xem hôm nay ăn gì.
“Vậy thì như cũ, đậu đen sữa đậu nành và hai trứng luộc nước trà?” Nhìn cô gái trước mặt do dự lựa món, Cố Trường Sinh thử gợi ý.
Cô gái nghe được, mặt thả lỏng như giải được bài toán khó, nghiêm túc gật đầu. Cố Trường Sinh vội vàng gói đồ ăn cẩn thận: “Tổng cộng bốn tệ năm”. Đối phương nhanh chóng lấy di động ra quét mã trả tiền, cầm đồ ăn chậm rãi rời đi.
“Người tiếp theo.” Cố Trường Sinh khom lưng lôi thùng giữ nhiệt dưới xe ra, lấy thêm vài bịch sữa đậu nành đầy dinh dưỡng: “Ăn món gì?”
“Anh Cố buổi sáng tốt lành! Cho em hai ly chè đậu xanh, hai bịch sữa đậu nành. Một bánh bao, một bánh bao cuộn, bốn bánh quẩy, hai bánh cam. Đúng rồi, chè đậu xanh một ly thêm đá, một ly bình thường.”
Thanh âm khỏe mạnh này, Cố Trường Sinh không cần ngẩng đầu cũng biết là ai: “Buổi sáng tốt lành. Sao hôm nay Tiểu Nhạc mua nhiều vậy?”
“Em mua hộ đồng nghiệp.” Du Tri Nhạc vui vẻ nói.
“Tìm được việc rồi à? Chúc mừng chúc mừng, bữa sáng này anh mời.” Cố Trường Sinh vội vàng thêm vài thứ vào trong túi: “Tạm thời vậy nha, buổi tối nhớ kêu anh của em đến chính thức chúc mừng. Anh sẽ tự mình xuống bếp.” Mấy hôm trước cậu thấy cung sự nghiệp của Du Tri Nhạc sáng ngời, biết việc thực tập sắp có kết quả nên đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
“Tốt quá!” Du Tri Nhạc không từ chối, vô cùng vui vẻ đồng ý. Du Tri Nhạc với Cố Trường Sinh cùng nhau lớn lên, đã quen cái tính thích nấu ăn đãi người quen của anh Cố mỗi khi gặp chuyện vui.
Nói xong Du Tri Nhạc chưa đi ngay. Nhìn thời gian còn sớm, Du Tri Nhạc để bữa sáng qua một bên, lại gần Cố Trường Sinh hỗ trợ buôn bán.
Trời dần sáng, cách giờ đi làm càng gần, người ra đường càng nhiều. Khách chờ mua đồ ăn sáng xếp thành hàng dài, thậm chí còn chia thành hai hàng. Có Du Tri Nhạc giúp, Cố Trường Sinh đỡ được một phần.
Trong lúc hai người bận rộn, hàng người ngắn dần.
“Anh Cố, hình như đối diện có người đang nhìn anh.” Du Tri Nhạc vừa đưa đồ ăn cho khách, vừa nói nhỏ bên tai Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh bày quán cạnh cửa vào tiểu khu, phần lớn khách hàng là dân cư xung quanh mua. Tuy cậu mới bán ở đây vài tháng, nhưng đồ ăn nêm nếm vừa miệng, một truyền trăm, một thời gian sau bắt đầu nổi tiếng. Không ít người thích đồ ăn của cậu mà thành khách quen.
Cố Trường Sinh bị nhìn nhiều riết quen, nghe vậy cũng không để ý lắm. Liếc sang hướng tay Du Tri Nhạc chỉ một cái, rồi vội vàng đuổi người: “Đi mau đi mau, trễ rồi. Mới đi làm không nên đến muộn.”
Đuổi xong Du Tri Nhạc, lại loay hoay một hồi. Mãi đến khi dọn quán, cậu phát hiện hai người đứng đối diện tiểu khu vẫn chưa đi. Cố Trường Sinh thấy hơi lạ, nhưng mặc kệ không để trong lòng. Chắc người ta đến đây muốn mua nhà.
“Ê, chẳng lẽ bây giờ cao nhân đều như thế này à?” Diêu Quang vỗ vai cộng sự, mặt mày buồn bực.
Họ đã quan sát từ sớm đến giờ, trừ vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai, người trước mặt nhìn chả khác gì ông bán hàng rong dưới công ty của họ.
Điểm duy nhất khác biệt là ông bác dưới lầu chuyên bán đồ ăn sáng, cực kỳ chuyên tâm vào công việc. Còn Cố Trường Sinh theo thông tin họ biết, thì bán hàng vì thích thế.
Nghe nói tiệm ăn tại gia là nghề phụ, bắt quỷ là chính.
Đúng vậy, bắt quỷ. Cố Trường Sinh tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng rất có danh tiếng trong giới. Hôm nay bọn họ tới đây cũng vì chuyện này.
Cộng sự của Diêu Quang đang nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh đến ngu người, bị vỗ một cái xém ngã sấp mặt. Mạnh Hổ đang tính đấm lại thì nghe Diêu Quang nói, tạm thời quên mất: “Cao nhân thường hay lánh đời. Người quét rác còn có thể biến thành đại cao thủ!”
“Cũng đúng.” Dù sao nhìn mãi cũng chẳng phát hiện được gì, qua đó hỏi trực tiếp còn hơn. Đàn ông thì phải dứt khoát.
Thấy Cố Trường Sinh chuẩn bị dọn dẹp, Diêu Quang vội vàng kéo cộng sự qua.
“Xin lỗi, đồ ăn đã bán hết rồi.” Cố Trường Sinh thấy có người ghé, tưởng là khách nên vội xin lỗi.
“Chúng tôi không tới để mua đồ.” Diêu Quang vừa đến đã hối hận.
Tuy đồ ăn đã hết, nhưng hương thơm vẫn còn sót lại. Ngửi mùi đồ ăn khiến hắn thèm kinh khủng.
Sao thức ăn ở cửa hàng dưới công ty không thơm như thế này nhỉ.
“Là sao?” Nhận ra bất thường, Cố Trường Sinh ngừng tay, cẩn thận nhìn tướng mạo hai người. Hơi đoán được nguyên nhân.
Diêu Quang lấy danh thiếp ra: “Chào ngài, tôi họ Diêu, tên Quang, gọi là Diêu Quang. Bên cạnh là cộng sự của tôi Mạnh Hổ. Chúng tôi được Vương tổng giới thiệu tới đây.”
Vương tổng là một khách hàng trước của cậu.
Cố Trường Sinh nhận danh thiếp, trong lòng hiểu rõ.
Thấy Cố Trường Sinh chịu cầm danh thiếp, trong lòng Diêu Quang nhẹ nhàng thở phào, sợ cậu đổi ý, vội vàng nói: “Cố đại sư, không bằng chúng ta đổi nơi nói chuyện?” Bàn chuyện này ngay trên đường lớn, dễ bị người khác nhầm thành tuyên truyền tư tưởng mê tín phong kiến.
“Đến nhà tôi đi.” Cố Trường Sinh nhanh chóng dọn quầy, đi trước dẫn đường. Diêu Quang cùng Mạnh Hổ không ngờ chỉ nói vài câu đã được, đành phải im lặng đi theo phía sau.
Đúng là đại sư, không chỉ đạo thuật cao minh, thân thủ cũng thật lưu loát.
Ban đầu hai người có chút bán tín bán nghi quỷ thần phong thủy, thấy Cố Trường Sinh bộc lộ chút tài năng, bất giác thay đổi suy nghĩ. Biết rằng công phu quyền cước không liên quan, nhưng bản năng vẫn khen Cố Trường Sinh tới tấp trong lòng, bội phục vô cùng. Bắt đầu tin cậu có thể giải quyết vấn đề xảy ra trong nhà đội trưởng.
Cố Trường Sinh ở một căn hộ tại lầu mười một. Nhà người ta có phòng khách rộng gấp đôi, thậm chí gấp nhiều lần phòng bếp, thì cậu ngược lại. Nhà họ Cố có phòng bếp còn lớn hơn phòng khách phòng ngủ. Hai căn phòng cạnh bếp cũ được làm thông nhau, tạo thành một căn bếp mới siêu lớn, diện tích rộng kinh người.
Vừa vào, Diêu Quang và Mạnh Hổ đều chú ý tới phòng bếp không gian mở rộng rãi.
Ngoài bếp ga lò vi ba hiện đại, còn có một cái bếp lò bằng đất. Bên cạnh bếp lò chồng một đống củi, nhìn không giống đồ trang trí chút nào.
“Các anh ngồi trước đi, tôi cất đồ đã.” Cố Trường Sinh pha nước trà, mang ra cùng hai đĩa điểm tâm.
Một phần đậu phụ vàng, một phần thịt cuốn chấm tương, ngọt hàm đầy vị, kết hợp với vị thanh của trà rất hợp. Diêu Quang ăn đến mức quên luôn chuyện chính.
Điểm tâm nhanh chóng hết sạch, trên đĩa chỉ còn chút vụn. Ánh mắt Diêu Quang lưu luyến, khó khăn kiềm chế ham muốn ɭϊếʍƈ đĩa.
Tất cả là tại thằng Mạnh Hổ miệng to, một miếng của nó bằng hai miếng của người ta, ăn vừa nhanh vừa nhiều. Âm thầm trợn mắt liếc cộng sự một cái, lúc này Diêu Quang mới phát hiện bản thân thất lễ, vội vàng nói: “Buổi sáng đến quá sớm, còn chưa kịp ăn cơm sáng. Điểm tâm này lại đặc biệt ngon, cho nên…” Cho nên nhịn không được ăn sạch. Diêu Quang hơi xấu hổ.
“Tay nghề của Cố đại sư quá tuyệt!” Mạnh Hổ giơ ngón tay cái, chân thành khen tặng.
Cố Trường Sinh thường được người khác ca ngợi nấu đồ ăn ngon, công nhận tay nghề tốt. Nhưng mỗi lần được khen cậu luôn rất vui.
Thấy Cố Trường Sinh mặt mang ý cười, Diêu Quang thở hắt một hơi: “Chuyện là thế này, bởi vì công ty làm ăn phát triển, sếp của chúng tôi mới mua một căn hộ. Nhưng vào ở một thời gian thì gặp hiện tượng lạ liên tục. Chúng tôi đều là quân nhân xuất ngũ, thân thủ còn tốt. Ban đầu tưởng có người đùa dai, không để ý lắm. Kiếm chuyện với chúng tôi chưa biết ai thiệt hơn ai đâu. Không ngờ càng lúc càng nghiêm trọng, chúng tôi mới thấy bất thường.”
“Đang đau đầu không biết tìm ai giúp đỡ, thì may được Vương tổng giới thiệu ngài.” Thật ra trước đó họ không tin Cố Trường Sinh lắm, thậm chí ôm tâm lý đi vạch mặt kẻ lừa đảo, vì dân trừ hại.
Nhưng Diêu Quang thấy đôi mắt Cố Trường Sinh thông suốt, có lẽ Cố đại sư cái gì cũng biết. May mà đại sư tuổi tác không lớn, lòng dạ từ bi, nên không thèm so đo.
Đại sư nghe xong, còn đồng ý tới xem nhà.
Nhà của sếp Diêu Quang không xa chỗ Cố Trường Sinh, chỉ cách nhau hai trạm xe công cộng, đi thêm một lúc là tới tiểu khu nổi tiếng xa hoa. Đoạn đường này xanh hóa rất tốt, phù hợp để định cư. Đa phần dân ở đây đều là người có tiền, vị trí thuận lợi, đi lại tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Đó là cái nhìn của người bình thường, theo góc nhìn chuyên nghiệp, khu vực này được xem là bảo địa phong thủy. Khu nhà trước mặt chắc chắn từng mời phong thủy sư đo lường tính toán để xây dựng. Theo lý thuyết, sống ở nơi này, tuy không bách tà bất xâm, nhưng đảm bảo bình an hòa thuận. Xác suất bị quỷ quái phá phách là cực kỳ hiếm.
Có phải ai đó đang bày trò?
Suy nghĩ này của Cố Trường Sinh lập tức bị bác bỏ sau khi bước chân vào nhà.
Trong phòng âm khí dày đặc đến mức mắt thường có thể thấy được. Đây là nơi ở của quân binh xuất ngũ, sát khí nặng, bát tự có hơi dọa người, nhưng không đến mức kinh khủng như vậy.
“Ngài xem, đúng là có vấn đề phải không?” Thấy Cố Trường Sinh quan sát bốn phía, hình như đã có manh mối, Diêu Quang cẩn thận hỏi.
Cố Trường Sinh không trả lời, cậu đi một vòng quanh phòng khách, phát hiện âm khí tuy nồng, nhưng ngọn nguồn lại từ chỗ khác, xuyên thấu qua vách tường, từ phòng trong thoát ra.
“Đó là phòng ngủ chính? Có thể vào không?”
“Có thể có thể.” Không đợi Cố Trường Sinh, Diêu Quang ân cần mở cửa phòng ngủ.
Không có cửa phòng ngăn lại, âm khí phòng khách lập tức tăng mạnh, thậm chí còn kèm theo từng đợt oán khí nhè nhẹ.
Không khí tháng Sáu cực kỳ nóng nực, trong nhà chưa kịp mở điều hòa, vậy mà Diêu Quang và Mạnh Hổ lại đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhịn không được giật mình run rẩy.
Là trò quỷ quái hù người đấy. Hai người họ vội núp sau lưng Cố Trường Sinh: “Có phải thứ đó đang ở trong phòng ngủ?”
Chứ sao đang buổi trưa nắng nóng, tự dưng lại lạnh đến vậy.