Chương 22
“Tổ sư gia, nhà bọn họ đã biết sai, về sau chắc chắn không dám tái phạm.” Cố Trường Sinh cầm nhang chắp hai tay vái ba cái, cắm nhang vào bát hương, sau đó cung kính bày đồ ăn mình đã nấu lên: “Tuy hơi trễ, nhưng đệ tử có làm vài món thức ăn, Tổ sư gia ngài xem thử vừa miệng chưa?”
Trên đường Cố Trường Sinh cố ý ghé qua tiệm ăn tại gia, lựa một đống nguyên liệu chất lượng tốt mang về nhà nấu, bồi thường bữa tối cho Tổ sư gia.
Một lúc lâu, tượng thần trên kệ bếp bình thường như cũ, cũng không có gì gọi là thần tích xuất hiện. Cố Trường Sinh nhìn nhìn, thở phào một hơi. Đồ ăn vẫn đang tỏa hơi nóng, trông mới mẻ ngon miệng, không có dấu hiệu thối rữa. Chứng tỏ Tổ sư gia đã hết bực, bắt đầu đồng ý ăn uống trở lại.
Cố Trường Sinh yên lòng thả lỏng, chợt nhận ra bụng mình kêu ọt ọt. Giữa trưa ăn vài thứ linh tinh rồi bận rộn đến tận 9 giờ tối, cậu đâu phải thần tiên, tất nhiên là thấy đói rồi.
Tại cậu cứ lo, sợ Tổ sư gia bị ghê tởm không chịu ăn gì.
Đầu óc toàn nghĩ mấy cái này, Cố Trường Sinh nấu đồ ăn xong quên giữ lại một phần cho mình. Trên kệ bếp đều là đồ cúng, cậu lười nhóm lửa nấu lại. Kêu cơm hộp hay úp mì gói, vì cơn đói cậu quyết đoán chọn phương án thứ hai.
Đợi người giao đồ ăn đến, cậu đã ăn xong mì gói từ lâu rồi.
Vẫn nên trấn an cái bụng rỗng nhanh chút. Cố Trường Sinh lục ra một thùng mì gói, mở thùng lấy một gói đặt lên bàn, xoay người rót nước vào bình điện, chuẩn bị đun nước sôi.
Nước đầy bình, Cố Trường Sinh chưa kịp cắm bình đun vào ổ cắm, cửa phòng bếp bỗng dưng bật mở.
Động tĩnh không nhỏ, Cố Trường Sinh theo thanh âm quay đầu nhìn lại, liền thấy chén đĩa trên tủ kính bay ra bảy tám cái, một nửa thức ăn trên trên kệ bếp được chia lên chén đĩa. Chia đủ lượng thức ăn, chén đĩa xếp hàng bay ngoài, mục tiêu hướng về bàn ăn.
Đồ ăn nóng hôi hổi chiếm hơn nửa mặt bàn, đẩy gói mì tôm cô đơn vào trong góc.
“Đây là cho mình?”
Đáp lại Cố Trường Sinh là một đôi đũa chủ động bay vào tay cậu.
Cố Trường Sinh nhịn không được nhoẻn miệng cười tươi: “Cảm ơn Tổ sư gia!”
Rồi vùi đầu ăn uống thỏa thích.
****
“Cô Chương, mời cô xác nhận lại lần nữa, nếu không còn vấn đề gì thì có thể ký tên.”
Trước mặt Chương Hân Vũ là hai phần 《Đơn đăng ký xác nhận hiến tạng》. Nghe nhân viên hiến tạng giải thích, Chương Hân Vũ nghiêm túc nhìn đơn đăng ký thêm một lần, kiểm tr.a không có sai sót, cô mở nắp bút chuẩn bị ký tên.
“Từ từ,” nhân viên phụ trách nhắc lại: “Cô Chương, cô xác nhận rằng sau khi ch.ết, nguyện ý cho tặng toàn bộ di thể và cơ quan nội tạng cho sự nghiệp y học? Người nhà của cô cũng tán đồng với quyết định này?”
Người nhất thời kích động muốn hiến tạng rất nhiều, và phần lớn sẽ nhanh chóng hối hận. Đến khi đó lại trách ngược nhân viên làm việc không tận tâm, lúc bọn họ ra quyết định quan trọng không kịp thời khuyên can. Ai mà biết cô gái trước mặt có xuất hiện tình huống như vậy hay không.
Thậm chí có người đã thực sự hạ quyết tâm hiến, nhưng người nhà lại phản đối dữ dội.
Rồi khi người hiến tử vong tự nhiên, bác sĩ đi lấy di thể, người nhà của họ sẽ nhảy ra liều mạng cản trở nháo loạn. Một việc thiện bị bẻ cong thành giao dịch hiểm độc, khiến người ngoài cuộc không rõ chân tướng tin là thật.
Thế là bác sĩ phụ trách bị dính vết nhơ sự nghiệp.
Vì tránh các trường hợp xấu nhất, dù đã xác nhận rất nhiều lần, nhân viên vẫn phải hỏi lại tại bước cuối cùng.
Chương Hân Vũ giơ tay vén mái tóc che tầm mắt ra sau tai, lộ nụ cười điềm đạm: “Tôi xác nhận. Người nhà của tôi cũng ủng hộ, xin đừng lo lắng điểm này. Tôi theo chủ nghĩa độc thân, nếu sau khi tôi ch.ết, người khác có thể dùng nội tạng của tôi sống tiếp, về mặt nào đó mà nói, sinh mệnh của tôi sẽ được tiếp tục. Người nhà của tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào.”
Chương Hân Vũ dứt khoát ký tên mình xuống cuối tờ đơn.
Chữ viết cứng cáp rắn rỏi, cùng vẻ bề ngoài nhàn nhã điềm đạm hoàn toàn tương phản.
Đây là một cô gái rất có chủ ý, tâm chí kiên định.
****
Đường phố đông đúc người đến người đi, xe cộ qua lại, đột nhiên “phanh” một tiếng, bốn năm chiếc xe tông đuôi nhau liên hoàn.
Va chạm xảy ra ngay đầu ngã tư, trước sau có không ít xe cộ. Bên lối đi bộ còn có một đám đông đang chờ đèn xanh để qua đường.
Người xung quanh chợt nhận ra chuyện gì đã xảy ra, tất cả đều kinh hoảng biến sắc. Đặc biệt những xe ở gần nơi tai nạn nhất, thiếu chút nữa đã bị dính vào, chân cẳng như nhũn ra.
Tử Thần lướt qua, suýt chút nữa họ đã nằm ở đằng kia.
“Mau, kêu xe cứu thương, biết đâu có người còn sống.” Cuối cùng cũng có người lấy lại tinh thần, vội vàng móc điện thoại gọi 120.
Tai nạn xảy ra vô cùng thảm khốc, xem dấu vết tại hiện trường, mọi người biết rằng tỷ lệ người trong xe còn sống là rất nhỏ.
“Tránh xa ra, cẩn thận xe nổ mạnh ngộ thương.” Một lúc sau, người xung quanh tò mò đến gần xem thử, không ít người vây quanh chiếc xe bị tai nạn chỉ trỏ. Một người vội vàng đứng ra ngăn trở: “Ai khỏe mạnh thì lại đây, có kinh nghiệm là tốt nhất, trước mắt chúng ta hợp sức đưa người bên trong ra ngoài. Những người khác tránh xa một chút. Cần báo nguy thì báo nguy, cần gọi 119 thì gọi 119, đừng đứng gần nhau.”
Đã có người chỉ huy, hiện trường rối loạn lập tức ngay ngắn trật tự. Vài thanh niên trai tráng trong đám người bước ra, thử mở cửa xe bị biến dạng nặng nề. Mở được một nửa thì có thêm người gia nhập: “Tôi là bác sĩ.”
Quần chúng vây xem thấy người này nhỏ gầy, phỏng chừng không đủ sức cứu người tính ngăn cản, nghe vậy vội vàng nhường đường: “Mạng người quan trọng, nhóc con mau vào đi.”
Tổng cộng năm chiếc xe đâm vào nhau, đầu đuôi lẫn lộn, việc giải cứu gặp khó khăn.
Chương Hân Vũ đang ở bên trong. Xe cô bất hạnh bị đâm phía sau, nhưng tính ra vẫn khá may mắn. Cô rất có năng lực, nên tìm được công việc phúc lợi tốt, lương cao.
Vì tiền lương cao, trong nhà lại không thiếu tiền, đương nhiên cô mua xe loại tương đối chất lượng.
Túi hơi của xe ô tô vô cùng tốt, trong thời khắc mấu chốt bảo vệ cô, giúp cô không mất mạng tại chỗ.
Nhưng lúc được đưa ra, hơi thở đã trở nên thoi thóp.
“Xe cứu thương tới, mau đưa cô ấy đi.”
Rất nhanh, Chương Hân Vũ và hai người khác bị thương nặng được đặt lên cáng, đưa lên xe cứu thương. Tình huống nguy cấp, cảnh sát giao thông mở đường ưu tiên, còn nhân viên y tế trên xe giành giật từng giây từng phút cứu người, xe cứu thương bật đèn kêu inh ỏi.
“Túi máu.” Nhóm máu tương thích chậm rãi truyền vào cơ thể Chương Hân Vũ.
“Không ổn, bệnh nhân có biểu hiện tim ngừng đập.”
“Mau ép tim thổi ngạt, đừng ngừng lại, làm liên tục.”
“Dùng sức, đừng thả lỏng, bệnh nhân có dấu hiệu khôi phục.”
“Tiếp tục.”
“Tiếp tục, tôi nói anh tiếp tục! Sao đừng lại?”
“Chủ nhiệm, bệnh nhân đã ngừng hô hấp.”
“Để tôi.” Bác sĩ mặc trang phục vô khuẩn màu xanh lục bỏ bông băng đang xử lý miệng vết thương ra, tiếp nhận cấp cứu tim phổi.
Nửa giờ sau, người nằm trên bàn phẫu thuật vẫn không hề phản ứng.
Giải phẫu thất bại, nam bác sĩ chậm rãi buông tay, che mặt lại.
Qua hồi lâu, phòng giải phẫu mới có âm thanh vang lên: “Người bệnh tử vong, cấp cứu không hiệu quả.”