Chương 24

Phùng Ngọc Lan lo lắng sốt ruột đi quanh phòng khách.
“Đừng đi tới đi lui nữa, em không mệt nhưng tôi mệt, nhìn chóng cả mặt.” Lâm Hoành Phát đang ngồi trên sô pha hút thuốc, thấy vợ bồn chồn không yên, buồn cười nói: “Cứ yên tâm, tôi làm việc luôn tính toán chu toàn.”


“Nhưng em nghe nói đại sư gì đó rất lợi hại. Người ta chỉ cần nhìn một cái là biết hết tổ tông mười tám đời của mình.” Phùng Ngọc Lan càng nói càng lo lắng: “Thật sự sẽ không sao chứ?”


“Sẽ không. Gia thế chúng ta trong sạch, rất nhiều người đều biết nhân phẩm của chúng ta. Đại sư là người lợi hại, tất nhiên biết xem tướng của chúng ta ra thế nào.” Lâm Hoành Phát nhấn nửa điếu thuốc lá vào gạt tàn, đứng dậy ôm vợ vào lòng, cho một viên thuốc an thần: “Bản lĩnh càng cao càng có lợi với chúng ta. Yên tâm đi. Nào, ngồi xuống đây nghỉ ngơi trước đã.”


“Người anh tìm có đáng tin không, làm vậy có phải lừa đảo? Hơn nữa, giấu diếm như thế có sao không? Lỡ đến lúc gặp mặt, cái gì đại sư cũng đoán ra thì sao?” Phùng Ngọc Lan bị nửa ôm ngồi lên ghế sô pha, nghĩ một hồi vẫn thấy lo, nhịn không được đẩy chồng đòi câu trả lời.


“Đáng tin, không đáng tin tôi giao chuyện quan trọng cho hắn làm gì. Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ. Giúp đỡ nhiều học sinh nghèo, cuối cùng cũng có người được việc. Tôi nói gì hắn cũng tin, lại có lòng cảm kích, khẳng định sẽ không phạm sai lầm.” Thấy vợ thật sự lo lắng, Lâm Hoành Phát đành phân tích cho cô nghe, an ủi nói: “Việc này chúng ta giấu rất kỹ, người biết đến cực ít, tôi đã dùng tiền bịt miệng, sẽ không lộ đâu. Khi nào đại sư tới, chúng ta giả bệnh tránh đi, đừng để họ thấy mặt. Chờ đến lúc nữ quỷ bị đại sư bắt lại là xong.”


“Cũng đúng.” Phùng Ngọc Lan cẩn thận tưởng tượng, thực sự hợp lý.
Bởi vì Lục Đức Thành miêu tả việc nữ quỷ bám trẻ con rất nghiêm trọng, Cố Trường Sinh sợ để lâu nguy hiểm, không chờ qua đến ngày hôm sau mà đi qua đó luôn.


available on google playdownload on app store


Lục Đức Thành nói sếp hắn Lâm Hoành Phát ở vùng ngoại thành. Tuy ngoại thành có không khí trong lành hơn trung tâm thành phố, thích hợp cho người bệnh tĩnh dưỡng, nhưng vị trí cách khá xa quán ăn của Cố Trường Sinh.


Cũng may thời gian còn sớm. Nếu trên đường không bị kẹt xe, lúc đến nơi là khoảng 10 giờ. Giải quyết nhanh việc này, có lẽ cậu sẽ kịp về nhà ăn bữa khuya. Hy vọng thằng nhóc Du Tri Nhạc biết chừa đồ ăn cho cậu. Thôi, với sức ăn của nó, tám phần mình phải nấu lại.


Cố Trường Sinh ngồi trên xe, cố gắng nhớ xem trong tủ lạnh nhà mình còn nguyên liệu gì.


“Ngài là Cố đại sư?” Cố Trường Sinh vừa đến nhà Lâm Hoành Phát, bảo mẫu liền ra đón: “Đại sư mời ngồi. Tiên sinh và phu nhân chưa xuất viện, đành thất lễ không thể tiếp đãi ngài. Nếu có yêu cầu gì xin ngài nói với tôi, tôi lập tức chuẩn bị cho ngài.”


Bảo mẫu nói liên tục, nhiệt tình rót trà đưa Cố Trường Sinh: “Cậu chủ ở trên lầu, miệng vết thương của cậu ấy chưa lành nên vẫn luôn nằm trên giường. Đại sư ngài xem, có cần tôi mời cậu chủ xuống đây?”


“Không cần, có tiện để tôi lên lầu nhìn thử?” Phòng khách có âm khí nhàn nhạt quanh quẩn, đúng thật là có quỷ. Cố Trường Sinh không uống trà, ánh mắt đảo qua, phát hiện âm khí là từ trên lầu trôi xuống dưới.


“Tiện chứ tiện chứ, sao lại không không tiện. Mời đại sư.” Biết cậu chủ không cần xuống lầu, bảo mẫu thở dài nhẹ nhõm, vội dẫn đường: “Cậu chủ ở phòng đầu tiên bên phải cầu thang.”


Lúc Cố Trường Sinh vào phòng, thiếu niên còn chưa ngủ, đang đọc sách giáo khoa. Thấy bảo mẫu, bé vội vàng nhét sách giáo khoa vào trong chăn: “Con chỉ xem tranh ảnh thôi, không mệt đâu. Dì đừng nói với ba mẹ con.” Sau khi thân thể hồi phục, bé sắp được đến trường đi học như người bình thường.


Đây là lần đầu đến trường, thiếu niên sợ theo không kịp chương trình học. Nhưng ba mẹ sợ bé học nhiều quá gây áp lực tinh thần, ảnh hưởng miệng vết thương hồi phục, cấm bé đọc sách giáo khoa. Vậy nên thiếu niên đành phải dùng chiêu du kích, mỗi ngày đều trộm đọc sách.


Con nhà ai bằng tuổi bé cũng như nhau, suốt ngày ham chơi chạy nhảy, thấy sách giáo khoa như thấy mãnh thú, tránh còn không kịp. Kể cả thằng con thúi của bảo mẫu, hơn bé hai tuổi mà đầu óc chỉ biết chơi với chơi.


Bảo mẫu thương xót cậu chủ, không vạch trần, ngược lại nói theo lời bé: “Dì biết An An chỉ xem tranh ảnh, sẽ không nói với tiên sinh và phu nhân. Cơ lần sau An An muốn xem sách báo, nhớ mở đèn đầu giường, trong phòng quá tối sẽ ảnh hưởng đến mắt. Chẳng lẽ An An muốn đến trường với cặp kính cận?”


Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu, bé không muốn mắt mình bị bệnh.


“Vậy đúng rồi, An An nhớ nghe lời.” Bảo mẫu đi qua mở đèn đầu giường, thấy thiếu niên nhìn về phía Cố Trường Sinh, giới thiệu nói: “Đây là Cố đại sư. An An gần đây nghỉ ngơi không tốt, luôn mơ thấy ác mộng, nên tiên sinh mời Cố đại sư tới giúp con đó. Cố đại sư trẻ tuổi nhưng rất có bản lĩnh, nhất định sẽ giúp An An giải quyết vấn đề này.”


“Em tên An An?”
Thiếu niên rất ít gặp người lạ, nghe Cố Trường Sinh hỏi, có chút thẹn thùng gật đầu: “Em tên Lâm An Thọ, An An là nhũ danh.”
Trường thọ bình an. Tên hay, ngụ ý tốt.


Tướng mạo cũng là tướng tốt. Trước mười lăm tuổi tuy nhiều tai lắm bệnh, nhưng từ mười sáu tuổi vận thế đột biến. Là cả đời trôi chảy, tướng giàu có bình an, cùng họ tên hoàn toàn tương hợp. Chỉ tiếc hiện tại thiếu niên gánh nghiệt nợ trên lưng. Nghiệt này không nặng đến mức đòi mạng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh về sau.


Nghiệt nợ trên người thiếu niên không phải do đầu thai, cũng không phải do gánh nợ từ đời trước làm ác quá nhiều. Ngược lại giống như mới có tại đời này.


Lục Đức Thành từng nói, vì Lâm An Thọ mắc bệnh tim, chỉ ở nhà dưỡng bệnh, địa điểm xa nhất có thể đi là bệnh viện. Lâm An Thọ tuổi còn nhỏ, làm gì cũng có người lớn bên cạnh, cơ hội để làm chuyện xấu gần như bằng không. Hơn nữa, tính cách của thiếu niên ngoan ngoãn không khó dạy.


Người xưa có câu biết người, biết mặt, không biết lòng. Nhưng đối với thuật sĩ, tướng mạo không thể lừa được họ. Chỉ cần đối mặt xem qua, cậu đã biết được bảy tám phần.


Đặc biệt khi chú ý nhìn kỹ, cung cha mẹ của Lâm An Thọ đỏ lên, sâu bên trong nhiễm đen. Nghĩa là nghiệt nợ này, khả năng cao do cha mẹ tạo thành, làm liên lụy đến bé. Đây là lý do nghiệp nợ chỉ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bé, không làm tinh thần hoảng hốt hay tổn thương cơ thể. Vì nghiệt nợ bé gánh trên lưng rất ít, phần to hẳn là ở bên cha mẹ.


Trong phòng Lâm An Thọ có quỷ khí tồn tại, độ dày đặc ngang dưới lầu. Nhưng nữ quỷ trong miệng Lục Đức Thành lại chẳng thấy đâu. Đủ loại dấu hiệu cho Cố Trường Sinh biết, sự tình không đơn giản như lời đối phương kể lại.
Có nội tình trong này.


Nét mặt Cố Trường Sinh vẫn bình thường, cười tạm biệt Lâm An Thọ.
Bảo mẫu đóng cửa lại, đi theo phía sau Cố Trường Sinh xuống lầu. Lục Đức Thành đang ngồi đợi trên sô pha, thấy Cố Trường Sinh đã xuống, vội vàng đứng dậy: “Đại sư, thế nào rồi?”
Hắn thực sự lo lắng trong lòng.


Nhận ra điểm này, Cố Trường Sinh nhìn thoáng qua bảo mẫu, lo lắng trên mặt bảo mẫu cũng không giống giả bộ.
Bảo mẫu khẩn trương nhìn Cố Trường Sinh, hỏi dồn: “Đại sư, cậu chủ bây giờ thế nào? Có phải nữ quỷ đã bị đuổi đi.”


Tuy bảo mẫu không phát hiện Cố đại sư có động tác lạ. Nhưng cao nhân chính là cao nhân, biết đâu người ta có biện pháp giải quyết đặc biệt.
Cố Trường Sinh lắc đầu: “Tôi không thấy nữ quỷ.”
“Không có quỷ nháo, chẳng lẽ chúng tôi đều nghĩ sai?”


“Trong phòng có quỷ khí tồn tại, có lẽ từng có quỷ ghé qua. Tuy nhiên,” Cố Trường Sinh dừng bước, thái độ nghiêm túc: “Hy vọng hai vị chuyển lời cho Lâm tiên sinh. Có một số việc muốn giấu cũng không được. Thứ cho tôi tài sơ học thiển*.”


“Hả hả, Cố đại sư ngài đây là…” Bảo mẫu nóng nảy. Lục Đức Thành cái hiểu cái không.
Cầu người làm việc còn che che giấu giấu, ủy thác này cậu ứ nhận.


Ai mà biết nghiệt nợ nào từ đâu ra. May mà cậu chưa thu tiền đặt cọc, bằng không muốn chạy cũng không được. Cố Trường Sinh mặc kệ đối phương níu kéo, trực tiếp rời đi.
Ở lại đây chả có ích gì, đừng mơ cậu giúp vua Trụ làm ác*!






Truyện liên quan