Chương 28
Súp cải trắng hầm thanh đạm ngon miệng, tên bình thường, nhưng phương pháp chế biến vô cùng cầu kỳ.
Phức tạp hóa đơn giản, chính là như vậy.
Đa phần người Hoa Quốc không biết món này, ngay cả dân đam mê ẩm thực cũng hiếm khi được nếm qua. Biết Cố Trường Sinh muốn xuống bếp tận tay làm súp cải trắng hầm, mọi người vừa mong chờ học hỏi kỹ thuật nấu nướng, vừa nhân cơ hội này ăn thỏa thích.
Tiệm ăn tại gia quy định không cho phép người ngoài vào phòng bếp. Nhưng là khách hàng, bọn họ có thể mua nha! Nhóm khách hàng nhận được tin tức, tranh nhau đặt phần ăn giới hạn, thiếu chút nữa nhào lên đánh lộn.
“Tôi nói này lão Tống, chẳng phải ông tự nhận không cay không ăn à? Món này thanh đạm ông tranh làm quái gì? Quá quắt!”
“Lão Tống à, ông chả có tí phúc hậu nào. Trong giới có ai không biết ông chỉ thích ăn món cay Tứ Xuyên?”
Lão Tống bị chỉ trích không phục: “Tôi làm sao? Thích món cay Tứ Xuyên thì không được tới?” Thái độ thay đổi, không còn nóng nảy, lão Tống cười tủm tỉm sờ bụng bia, như Phật Di Lặc nói: “Bởi vì tôi thích món cay Tứ Xuyên nên hôm nay mới tới. Ai chẳng biết súp cải trắng hầm là đồ ăn Tứ Xuyên. Mấy người nói xem?”
“Có nói mấy người cũng không hiểu! Vậy thì người cần nhường chỗ là hai người!” Lão Tống tự tin nói năng khí phách.
Ôi đệt, suýt nữa thì quên chuyện này!
Súp cải trắng hầm tuy thanh tiên nho nhã, lại có cùng nguồn gốc với món cay Tứ Xuyên. Biết mình nói sai, hai người nhìn nhau, ăn ý làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, giành đường vào quán trước.
“Á, hai cái người này!” Lão Tống thấy mình chậm chân vội vàng ôm bụng chạy theo, hoàn toàn không phù hợp với thân hình mập mạp.
Tin tức lan truyền rộng đến vậy, tất nhiên tiểu tặc ăn vụng cũng biết.
Cố Trường Sinh nguyện ở trong phòng bếp, chờ nó chui đầu vào lưới.
Cảm giác có một tia quỷ khí đang đến gần, quanh quẩn gần nồi canh trước mặt Cố Trường Sinh, cậu không dừng động tác, giả bộ không biết gì nấu ăn tiếp.
Để cải trắng non mềm nóng hôi hổi vào chén sứ, rồi chậm rãi rót canh loãng vào, món ăn xem như hoàn thành.
Cải trắng chìm trong nước canh thanh vàng trong suốt, cứ như nước suối, mềm mại quyến rũ. Thoại nhìn tươi mát thanh nhã, lại cực kỳ mê hoặc dụ người.
“Trăm món không bằng cải trắng.”
Nhìn thành phẩm, bếp trưởng Lâm nhịn không được cảm thán tận đáy lòng. Tình trạng cải trắng đạt tiêu chuẩn như thế mới thực sự thành công.
“Đúng là danh bất hư truyền!” Không biết khi nào hắn có thể đạt đến tay nghề như vậy.
Cố Trường Sinh làm tổng cộng bốn phần súp cải trắng hầm: “Một phần để lại cho Nhạc Nhạc, một phần mọi người chia ra nếm thử. Còn dư mang bán luôn đi. Để lâu mất vị.”
“Mấy người bên sếp Tống ngồi đợi ở ghế lô đã lâu, chỉ chờ lời này của cậu thôi!” Nhân viên phục vụ mật báo với các ông lớn nói: “Hai chén, không biết bọn họ dùng đủ không.” Muốn thêm cũng chẳng còn. Nói xong, nhân viên bưng món đi phục vụ khách.
Người phục vụ đi mất, trưởng bếp Lâm tiếp lời: “Chúng tôi chỉ chờ ông chủ nhỏ nói vậy. Món này nha, nhìn thôi không đủ, phải tự mình nếm thử mới biết sự chênh lệch.”
Có lý do, mấy đầu bếp liền chính quang minh chính đại độc chiếm phần lớn súp cải trắng hầm, chỉ chừa lại một chút cho người khác nếm thử mới mẻ.
Nhìn bọn họ nhấm nháp, tên tặc ăn vụng đã sớm thèm nhỏ dãi. Đói khát đến mức mắt xanh lè. Thừa dịp mọi người đang chuyên tâm đánh giá mỹ thực, không chú ý xung quanh. Tiểu tặc ăn vụng phi vụt ra, thẳng hướng chén súp cải trắng hầm Cố Trường Sinh chừa lại cho Du Tri Nhạc.
Cố Trường Sinh vẫn luôn cảnh giác, tiểu tặc cuối cùng cũng xuất hiện, vội vàng ra tay.
“Thanh thủy thấy đáy, đậm vị đến thuần…” Mọi người đang ăn thì nghe tiếng Cố Trường Sinh nói nhỏ, tưởng ông chủ nhỏ đọc thơ, bếp trưởng Lâm thuận miệng khen: “Hứng thú tốt!”
Vừa nói xong, bếp trưởng Lâm nghe đoạn sau chú ngữ, đột nhiên thấy sai sai: Ủa sao thơ không vần?
Nhớ lại lời đồn, hắn đoán có thể ông chủ nhỏ đang niệm chú. Là Cố Trường Sinh thực sự niệm chú đó.
“… Chén sứ hóa nhà giam, dính dáng liền thành vây.” Niệm xong câu cuối cùng, Cố Trường Sinh lấy đũa gõ nhẹ thành chén. Chén sứ súp cải trắng hầm phát ra một tiếng giòn vang, tiểu tặc ăn vụng chưa kịp tha đồ ăn đã la hét thảm thiết, bị bắt lại tại chỗ, thoát không được.
Tiếng kêu vô cùng thê lương, thậm chí xuyên thấu ranh giới Âm Dương, người thường đều nghe thấy.
Bếp trưởng Lâm chủ bếp bị tiếng hét bất ngờ dọa sợ. Đặc biệt là tiếng hét xuất hiện ngay sau khi Cố Trường Sinh đọc xong một đoạn văn giống thơ, câu từ chú ngữ cổ quái, khiến hắn nổi da gà.
Trời nóng, nhiệt độ trong bếp oi bức vô cùng, mà bếp trưởng Lâm chỉ thấy lông tơ dựng đứng, sống lưng lạnh toát. Hắn đờ ra nửa ngày, miễn cưỡng dời lực chú ý, tự nhủ: Thì ra ông chủ nhỏ sở hữu đạo thuật cao minh, biết bắt quỷ thật chứ không phải lừa đảo!
Thế giới này thật sự có quỷ!
Phương pháp di dời sự chú ý không đúng lắm, trưởng bếp Lâm cảm thấy bản thân bị sốc nặng. Còn mọi người xung quanh vẫn rất bình tĩnh, như thể gặp chuyện này hoài.
Từ khi đến Bếp Lửa Cố Gia, bếp trưởng Lâm vẫn khá hào nhập với môi trường làm việc, hòa đồng cùng các nhân viên trong tiệm. Lần đầu tiên hắn phát hiện, giữa họ có một bức tường ngăn cách, chỉ là bình thường không hiển hiện ra.
Sao mọi người không sợ?
Đây là sự khách biệt giữa nhân viên mới và cũ ư?!
Cố Trường Sinh không rảnh trấn an thần kinh yếu ớt của đầu bếp nhà mình. Cậu tập trung quan sát bóng đen vừa bị bắt.
Hình như nó hơi lùn?
Nhưng đúng là tiểu tặc ăn vụng rồi, không sai.
Chẳng lẽ là một đứa trẻ?
Chờ đến khi nhìn rõ hình dáng con quỷ, Cố Trường Sinh có chút ngạc nhiên.
Đúng thật là quỷ, cơ không phải quỷ phi bỉ, cũng không phải người ch.ết hóa quỷ, mà là một con Cầy Vòi Mốc* đã ch.ết.
Động vật không khai linh trí, sau khi ch.ết rất khó biến thành quỷ. Ngay lúc ch.ết đi, động vật ngây thơ mờ mịt, hồn phách sẽ đến địa phủ đầu thai luôn. Cầy Vòi Mốc trước mặt hình như không có trí tuệ. Chắc là trường hợp đặc biệt, có bản lĩnh biến thành quỷ.
Thân hình to lớn bị nhốt trong chén lớn nửa trong suốt. Cầy Vòi Mốc vươn móng muốn phá hỏng nhà giam. Móng vuốt sắc nhọn cắt lớp màng mỏng, lá chắn vẫn nguyên vẹn. Mặc kệ Cầy Vòi Mốc cào kiểu gì, nhà giam co giãn biến hình rồi lại trở về như cũ, không chút sứt mẻ.
Cầy Vòi Mốc hơi nản lòng, bỗng nó phát hiện người đứng bên cạnh, Cố Trường Sinh đang hào hứng nhìn nó.
Là người này bắt nó vào đây!
Cái gì súp cải trắng hầm, cái gì tuyệt đỉnh mỹ thực, toàn là bẫy!
Cầy Vòi Mốc chậm chạp phản ứng lại, hung tợn nhe răng trợn mắt. Ánh mắt nhìn Cố Trường Sinh tràn ngập hận thù.
Quả nhiên nhân loại đều không phải thứ tốt!
Cầy Vòi Mốc hạ thấp thân mình, thu lực lấy đà. Nó muốn dồn sức bùng nổ, tranh thủ chui ra khỏi chén lớn, rồi cho tên nhân loại một bài học tàn nhẫn, để cậu biết động vật không dễ bắt nạt.
Nhưng nó phải thất vọng rồi, cố gắng cỡ nào vẫn vô dụng. Tất cả sức mạnh tác động vào chén lớn đều biến mất, cứ như gãi ngứa.
Cầy Vòi Mốc tức phát điên. Cố Trường Sinh sinh lòng đồng cảm, cậu gõ cạnh chén lớn: “Nhóc con, chúng ta thương lượng nào. Tao thả mày ra, mày trả lại tao vò rượu đã trộm, thế nào?”
Nghe Cố Trường Sinh nói, đôi mắt Cầy Vòi Mốc đảo tròn, biểu tình ngây thơ, giả bộ không hiểu.
Nhân loại ngu xuẩn đang nói gì dạ?
Cố Trường Sinh bị bộ dáng giả ngu của Cầy Vòi Mốc chọc cười: “Tao chưa so đo với mày vụ ăn vụng, vậy mà mày không chịu thành thật, ăn cho đã rồi trộm luôn vò sành?”
“Ngày nào mày chưa trả vò rượu cho tao, ngày đó không thả mày ra ngoài.” Cố Trường Sinh nói xong thì mặc kệ nó. Cậu chỉ dặn dò mọi người tránh xa bàn này, không được để đồ đạc lên bàn.
Các nhân viên biết chuyện ít nhiều liên tục nói đồng ý. Bếp trưởng Lâm bị dọa đã hoàn hồn về, một thế giới mới mở cửa đón chào, hắn suy nghĩ thêm một chút, thật ra cũng không khó tiếp thu lắm. Dù sao ông chủ nhỏ vẫn đang ở đây, nếu gặp quỷ quái chắc chắn sẽ giúp mình. Chút phúc lợi cho nhân viên Bếp Lửa Cố Gia chắc phải có nhỉ.
Bếp trưởng Lâm một lần nữa cảm nhận sâu sắc, bản thân năm đó quyết định bỏ đi ăn máng khác có bao nhiêu sáng suốt.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất lát nữa tan ca nên tìm ông chủ nhỏ mua bùa hộ mệnh.
Cầy Vòi Mốc ngơ ngác nhìn Cố Trường Sinh chậm rãi rời phòng bếp.
Nhân loại đáng ch.ết, dám mặc kệ nó?
Ban đầu, Cầy Vòi Mốc chưa cảm thấy gì. Nó là quỷ, không cần ăn uống vệ sinh, để xem ai hơn ai. Nhưng hai tiếng trôi qua, Cầy Vòi Mốc hối hận vô cùng.
Đem nó nhốt ở một chỗ thì thôi, nhưng nhốt nó trong phòng bếp làm gì. Đối với một đứa tham ăn như nó, chính là tr.a tấn kinh khủng nhất. Nhìn mỹ thực gần ngay trước mắt, không chỉ không được ăn, còn trơ mắt nhìn từng đĩa từng đĩa thức ăn bị nhân viên mang ra ngoài.
Ngay cả bát canh súp cải trắng hầm lẽ ra phải thuộc về nó, cũng bị một tên trẻ tuổi đáng ghét ăn chậm nhai kỹ uống sạch.
Đau lòng quá!
Đó là đồ ăn của nó, của nó!
Đã đến giờ ăn bữa tối, danh tiếng quán ăn tại gia lan xa, khách đến Bếp Lửa Cố Gia đặc biệt nhiều. Phòng bếp nhộn nhịp vội vàng, đầu bếp tỉ mỉ chế biến thức ăn, phụ bếp lưu loát trang trí sản phẩm. Mọi người ai cũng bận rộn.
Các loại điểm tâm trên tay bọn họ dần thành hình, nhỏ xinh tinh xảo, nhìn là biết ăn ngon. Cầy Vòi Mốc càng xem càng đau lòng.
Lúc đầu còn hung tợn nhìn chằm chằm nhóm đầu bếp, cảm thấy đám nhân loại này đều là đồng lõa của Cố Trường Sinh. Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt ngập sát khí dần dịu xuống, biến thành thèm nhỏ dãi.
Cầy Vòi Mốc lắc đuôi quét quét mặt bàn, trong lòng có chút hối hận.
Nhân loại kia, thật ra không hư lắm.
Nhốt nó lại, nhưng không mắng, không đánh, càng không muốn giết nó.
Nếu lúc trước nó bày tỏ thái độ hòa bình, đồng ý yêu cầu đối phương trả vò rượu thì có lẽ đã được chia một phần, không phải thèm khát đến mức này.
Không, không thể bị mỹ thực nhân loại đánh bại!
Nếu không phải nhân loại kia bắt nhốt nó trong chén lớn, bằng khả năng của nó, tất cả mỹ thực đã vào bụng nó. Cần quái gì phải thỏa hiệp, không quan trọng.
Mỹ thực thơm ngon tuyệt vời, chẳng phải mời nó trộm à?
Tất nhiên phải trộm rồi.
Nhân loại đáng ghét, nhốt nó trong phòng bếp, dụng tâm hiểm ác, rõ ràng muốn nó thèm ch.ết.
Tuyệt đối không thỏa hiệp.
Cầy Vòi Mốc hạ quyết tâm, rồi lại nhịn không được dao động.
Nhân loại kia bắt nó nhốt lại nhưng chưa làm thịt nó mà.
Có lẽ cậu khác với mấy nhân loại còn lại, là loại người tốt á.