Chương 42
“Thế gian vạn sự có nhân quả, báo ứng chỉ trong nháy mắt. Muộn vãn đi thường âm giới, nếu sớm khi hiện thế báo. Nay bẩm thượng thần cầu chủ trì, thanh toán ân oán phong chuyện cũ.” Trước khi Liễu Nhứ rời đi, Cố Trường Sinh xin cô bé một sợi tóc. Bây giờ vừa lúc có tác dụng.
Phá giải nửa tà thuật còn lại, Cố Trường Sinh xách túi đậu tằm về nhà.
Nhà cậu có ban công rộng được sửa thành vườn rau loại nhỏ, trồng chút tỏi, hành lá và các loại rau thơm gia vị linh tinh. Lúc nấu cơm ở nhà cậu thường tiện tay lấy dùng. Thậm chí vườn rau còn có một luống rau hẹ. Góc vườn trồng vài cây đậu tằm, Cố Trường Sinh hay dùng chúng để rửa dọn chén đũa.
Tòa nhà cao tầng không cho phép trồng rau, bếp lò bằng đất cũng thế. Cố Trường Sinh có dùng kim cương phù, đảm bảo phòng ốc sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa do cậu thường xuyên hợp tác với ban ngành đặc thù, thuộc tuyến đầu bắt quỷ đấu tà tu bảo vệ nhân dân, đóng góp công lao rất lớn, thuật phép lại khá đặc biệt, quan chức cấp cao mới ưu tiên phê duyệt.
Kim cương phù dán ngoài ban công có khả năng chịu trọng lực cực kỳ xuất sắc, thậm chí có thể trồng cây ăn quả loại nhỏ. Nhưng Cố Trường Sinh không làm lố đến thế, nhiều nhất chỉ trồng vài loại đơn giản như đậu tằm.
Cầm vài hạt đậu tằm to tròn trong túi ra vùi xuống đất, Cố Trường Sinh cẩn thận dùng linh lực thúc đẩy chúng nảy mầm luôn.
Sắp xếp đậu đỏ chăm sóc vườn, Cố Trường Sinh đem số đậu tằm còn dư vào bếp.
Đậu tằm đóng gói hoặc đầu tằm tươi, làm món đậu tằm chiên dầu đều phải ngâm nước hay ngày. Nhưng cậu đã xử lý đặc biệt, có thể bỏ qua bước này. Đổ đậu tằm vào chảo đảo đều tay, thêm chút muối tiêu, Cố Trường Sinh tiện tay nấu thêm mấy món khác. Lấy một bình rượu, là rượu ngon cuối đáy hòm của ba mình, đặt cạnh đồ cúng trước tượng Tổ sư gia, rồi chừa thức ăn lại cho Cầy Vòi Mốc trốn ra ngoài đi ‘thăm tù’, lúc này Cố Trường Sinh mới ăn cơm.
Rượu Mao Đài là rượu tốt. Ba cậu vừa mê trà vừa quý rượu, trong tay có nhiều thứ tốt. Cũng may Cố Trường Sinh không di truyền cái này, cũng không thích uống rượu. Mỗi lần ba cậu khoe khoang rượu mới, cậu mang về chỉ để cung phụng Táo Vương gia.
Lúc rót rượu cho Tổ sư gia, Cố Trường Sinh không có cảm giác gì. Chẳng hiểu sao ngồi ăn cơm một lúc, ngửi hương rượu thổi qua, tự dưng cậu muốn uống thử.
Không dám cướp đồ ăn trong tay Tổ sư gia, Cố Trường Sinh chạy xuống lầu mua bia. Tuy rằng kém xa Mao Đài, coi như cũng đỡ thèm.
Nhưng mà Cố Trường Sinh đã đánh giá tửu lượng bản thân quá cao. Cậu nghĩ bia có độ cồn thấp, không phải bụng rỗng uống bia, chắc uống nửa lon không sao, còn dư để mai làm vịt nấu bia.
Ai ngờ mới uống một phần tư đã mơ màng choáng váng. Không đứng dậy nổi, cậu nằm bò trên bàn ngủ luôn.
Mùa hè nhiệt độ cao, nhưng trong nhà mở điều hòa, lúc ngủ không đắp chăn dễ bị cảm lạnh. Trong phòng im ắng, lâu lâu vang tiếng ô tô chạy ngang. Bỗng cửa phòng ‘kẽo kẹt’ tự mở ra, một tấm chăn lông bay đến, nhẹ nhàng khoác lên người Cố Trường Sinh.
Một lát sau, bóng người nửa trong suốt ánh kim sắc xuất hiện bên cạnh Cố Trường Sinh.
Trẻ con nhân loại bây giờ đều không nghe lời như vậy?
Từng vô tình nghe ba Cố dặn Cố Trường Sinh không được uống rượu, Táo quân nhìn thoáng qua lon bia trên bàn còn hơn một nửa.
Nhìn Cố Trường Sinh từ nhỏ đến khi trưởng thành, là trưởng bối của Cố Trường Sinh, không thể mặc kệ cậu được. Táo quân cầm lon bia, đi thẳng vào phòng vệ sinh, đổ hết bia vào cống thoát nước.
Bàn ăn làm bằng gỗ thô, tuy không cứng như đá cẩm thạch, nhưng tuyệt đối không mềm bằng giường êm nệm ấm. Cố Trường Sinh nằm bò trên bàn rất khó chịu, cánh tay bị đè đến tê rần. Cậu theo bản năng đổi tư thế khác, vẫn khó chịu, cứ nhích tới nhích lui mãi.
Có lẽ do men bia, dù không thoải mái, mắt cậu cứ dính chặt vào nhau, không tỉnh nổi.
Táo Vương gia nhìn Cố Trường Sinh ngọ nguậy liên tục, liếc Cầy Vòi Mốc vừa về trốn trong góc nhà run bần bật, niết lon bia trong tay ném vào thùng rác, Táo quân bế Cố Trường Sinh vào phòng ngủ.
Thoải mái quá!
Dính vào gối đầu, Cố Trường Sinh xoay người đắp chăn, ngủ ngon cực kỳ. Xác định bé con sẽ không đá chăn, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn, bóng người nửa trong suốt biến mất tại chỗ. Đồ ăn trên kệ bếp lạnh lẽo.
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau Cố Trường Sinh tỉnh lại, cả người lười biếng không mở nổi mắt. Mặt cọ cọ chăn, xúc cảm mềm mại khiến cậu lập thức thanh tỉnh.
Chăn á? Không phải mình ngủ quên ở phòng ăn sao.
Ký ức tối qua dừng tại thời điểm uống bia ngủ gục. Hôm qua anh em Du gia tăng ca, không thể đến đây. Cầy Vòi Mốc mỗi đêm đều về nhà, nhưng nó là quỷ, lại là động vật, không thể đưa cậu vào phòng ngủ. Cố Trường Sinh nghĩ mãi không ra, tưởng là mình mơ mơ màng màng tự mò về giường nằm.
Uống rượu hỏng việc, lỡ có trộm vào nhà thì ch.ết dở. À có Tổ sư gia che chở, bọn trộm chẳng bao giờ chạm được cửa nhà.
Cơ mà, hôm qua mình uống bao nhiêu bia nhỉ, nửa lon hả?
Cố Trường Sinh rửa mặt, đi ngang phòng ăn vào bếp, thấy lon bia trống không trong thùng rác, lẩm bẩm: “Thì ra là cả lon.” Không kém lắm, vẫn hơn mấy kẻ một ly đã gục. Cố Trường Sinh rất hài lòng.
Hoàn toàn không nhận ra tửu lượng kém cỏi của bản thân.
Làm xong bữa sáng, dâng một phần đồ ăn mời Tổ sư gia, Cố Trường Sinh không thấy Cầy Vòi Mốc đâu, thôi kệ nó. Thằng nhóc này thích chạy ra ngoài chơi, chỉ khi thèm ăn hoặc chơi chán mới mò về. Tập mãi thành thói quen, chừa một phần đồ ăn cho Cầy Vòi Mốc, Cố Trường Sinh ngồi vào bàn ăn cơm trước.
Hôm nay dậy trễ không bày quán, Cố Trường Sinh vừa ăn vừa nghĩ, hay là dứt khoát đóng cửa quầy bán đồ ăn sáng, lười một hôm mới biết ngủ nướng sướng cỡ nào. Còn chưa nghĩ xong, điện thoại bỗng vang lên. Cố Trường Sinh không rảnh nghĩ tiếp, vội tiếp điện thoại.
“Cố đại sư,” là cảnh sát kiêm nhân viên ban ngành đặc thù: “Hôm qua chúng tôi tr.a khảo số 5, cạy ra không ít thông tin quan trọng. Chúng tôi thấy cần báo cho ngài một tiếng.” Từng cùng nhau canh giữ siêu thị, việc này ít nhiều có liên quan đến Cố Trường Sinh. Họ cần thông báo rõ ràng, tránh để cậu bị kẻ xấu ám hại.
“Số 5 trước đó từng làm nhân viên tại tiệm Lý Phát, khi gội đầu có gặp một vị khách. Trong lúc trò chuyện, họ phát hiện cả hai ở cùng một tiểu khu, nên quan hệ thân thiết hơn. Đôi khi số 5 phàn nàn rằng mình không đủ xinh đẹp, vị khách đó nghe vậy thì tặng cô ta một con gấu bông, nói cô ta chăm chỉ cung phụng nó thì có thể biến đẹp.”
Cố Trường Sinh trong lòng có vài suy đoán về vị khách. Thật trùng hợp, cùng một tiểu khu, vừa xuất hiện tà thuật họa bì, vừa gặp vấn đề về túi xé trong siêu thị. Người thường nào có bản lĩnh này.
“Vì phương pháp cung phụng có chút quỷ dị, cần nhỏ máu người vào mi tâm con rối mỗi ngày. Số 5 lo lắng sợ nguy hiểm, vẫn luôn do dự. Mãi đến khi cô ta gặp Liễu Nhứ.”
Liễu Nhứ là một mỹ nhân, dáng người hoàn hảo, gia cảnh ưu việt, bản thân lại xuất sắc, bằng cấp cao, có vài sở trường đặc biệt, tính tình cũng tốt. Nhiều người coi cô bé như nữ thần, người theo đuổi đông như mây. Còn cô ta, tốt nghiệp đi làm nhiều năm, mỗi tháng chỉ kiếm được vài ngàn tệ. Tiền lương một tháng của cô ta còn không đủ mua một cái túi xách của Liễu Nhứ. Cô ta lớn lên bình thường, trên mặt lại nổi mụn, người khác phái còn không thèm liếc cô ta một cái. Hai bên đối lập mãnh liệt, như thể bãi nước bùn và đôi giày mới trắng tinh.
Bùn đất luôn cố gắng vấy bẩn đôi giày sạch sẽ, số 5 cũng vậy. Cô ta muốn kéo Liễu Nhứ chìm trong nước bùn, chà đạp Liễu Nhứ dưới chân mình.
“Ghen ghét thúc đẩy số 5 hạ quyết tâm. Cô ta cung phụng con rối cực kỳ thành kính. Đặc biệt sau khi thấy kết quả càng điên cuồng hơn. Đối với cô ta, không còn mỹ mạo nghĩa là mất tất cả. Hôm qua sau khi bị bắt và hỏi cung xong, cô ta xin đi toilet, ai ngờ không cẩn thận nhìn vào gương, phát hiện bản thân xấu xí, thậm chí còn kinh khủng hơn trước đây. Cô ta chịu không nổi, thừa dịp cảnh sát không có mặt thì tự sát.” Cô ta coi vẻ ngoài như sinh mệnh. Nói đến đây, cảnh sát khó tránh khỏi chút thổn thức.
“Tà tu đưa con rối cho cô ta chúng tôi vẫn chưa bắt được. Kế hoạch lần trước bị ngài phá hư, chúng tôi lo bọn chúng sẽ tìm cách đối phó ngài. Cố đại sư khi ra ngoài phải thật cẩn thận, nếu có chuyện bất thường hãy gọi ngay cho chúng tôi.” Dặn dò thêm hai câu, cảnh sát mới cúp điện thoại.
Dù đối phương không nhắc nhở, Cố Trường Sinh cũng không lơ là cảnh giác. Vấn đề túi xé trước đó đã phức tạp, giờ lại thêm con rối họa bì. Đáng tiếc không tìm thấy chúng, bằng không thì có thể tiên hạ thủ vi cường*, vì dân trừ hại. Cố Trường Sinh tiếc nuối tắt điện thoại, chưa đầy hai phút, chuông cửa vang lên.
Hôm nay nhiều người tìm cậu thế nhỉ?
Cố Trường Sinh mở cửa, là Liễu Nhứ. Phía sau cô bé còn một đôi vợ chồng, nhìn tướng mạo, hẳn là cha mẹ cô bé. Tay ba người đều xách đầy đồ vật.
Thấy Cố Trường Sinh, cha mẹ Liễu Nhứ liền kích động, liên tục nói cảm ơn, mặt đầy cảm kích.
Liễu Nhứ đã khôi phục bộ dáng trước kia, dáng người cân xứng, làn da trắng nõn trơn bóng, ngũ quan xinh đẹp. Cả người cũng trở nên tự tin hơn, không còn sợ hãi rụt rè. Cô bé tươi cười sáng lạn: “Hôm qua mụn trên mặt em bắt đầu biến mất, cơ thể cũng tốt lên, khoảng nửa đêm thì trở lại như xưa.” Tìm được thứ mình đánh mất, cô bé kích động đến mức muốn gọi điện thoại báo tin vui. Cuối cùng lý trí sót lại nhắc nhở đã hơn nửa đêm, quá muộn, cô bé đành kìm nén tới ngày hôm sau. Trời vừa sáng đã đi mua quà cáp rồi chạy đến nhà cậu.
“Tất cả đều nhờ ngài.” Cha mẹ Liễu Nhứ vội nhét toàn bộ túi quà vào tay Cố Trường Sinh: “Nếu không có ngài, con gái chúng tôi còn phải chịu tội.” Cả nhà họ từng không tin chuyện quỷ thần. Ngô Tiệp từng nói với họ, năng lực của Cố đại sư là Táo Vương gia truyền thừa từ đời tổ tiên xuống. Tất nhiên họ phải bắt đầu thờ phụng Táo Vương gia!
Đồ đệ đồ tôn lợi hại dữ vậy, huống chi là thần minh.
Cha mẹ Liễu Nhứ chủ động hỏi mua tượng thần Táo Vương gia, lại từ Cố Trường Sinh biết kết cục của số 5.
Kẻ gây họa cho con gái mình đã chịu báo ứng. Cha mẹ Liễu Nhứ vui vẻ sung sướng, để lại đống quà cáp đầy đất và 150 vạn rồi tạm biệt rời đi.
Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi (Trích trong Binh Pháp Tôn Tử). Bạn có thể xem thêm bộ “Xuân Thu Chiến Quốc” và “Đông Chu Liệt Quốc” để hiểu thêm hoàn cảnh và cách thức vận dụng kế sách này của các nhà quân sự.
- -----oOo------