Chương 49

Không đi không được!
Giao diện tiểu thuyết trên mạng ám đầy tà khí, rõ ràng miếu Tiền Hoan nhắc đến có vấn đề.


Cố Trường Sinh tưởng vấn đề của Dương Phàm tương đối giống con rối họa bì. Điểm duy nhất khác biệt là con rối họa bì cướp nhan sắc, còn Dương Phàm bị cướp thiên phú. Hiện tại nghĩ lại, thiên phú của hắn đúng là bị cướp, nhưng không phải bị Tiền Hoan lấy mất, mà là Tà Thần âm thầm quấy phá.


Tiền Hoan có diễn trò hay không, Cố Trường Sinh nhìn là biết ai đang nói dối. Tướng mạo thể hiện rõ ràng, dù có cao thủ giúp che dấu vẫn xuất hiện sơ hở.


Nếu Tiền Hoan không có vấn đề, vậy miếu Văn Xương đế quân có vấn đề lớn. Đây tuyệt đối là giả! Chưa nói Văn Xương đế quân là chính thần, căn bản không có khả năng làm vậy. Cướp thiên phú của một người đưa cho một người, hoàn toàn là thủ đoạn của tà đạo. Chính đạo khinh thường sử dụng.


Nghĩ vậy, Cố Trường Sinh hỏi thăm tình hình miếu: “Linh nghiệm vậy à?”


“Thật đó, vô cùng hữu hiệu!” Thấy Cố Trường Sinh nghi ngờ, Tiền Hoan nóng nảy, vội vàng nói: “Đừng nhìn miếu rất nhỏ, nhưng linh kinh khủng. Người biết đến không nhiều, cơ mà nổi tiếng tại các thôn phụ cận lắm. Trùng hợp sao ba tôi có nhân viên là dân ở đó, kể cho ba tôi nghe, tôi mới biết á.” Vì miếu hiển linh, xong việc hắn còn quyên tiền sửa chữa miếu thờ.


available on google playdownload on app store


Ở vị trí hẻo lánh, khó trách thuật sĩ địa phương không phát hiện bất thường. Cố Trường Sinh hỏi địa chỉ: “Cậu nói vậy làm tôi muốn đi quá.”


“Khẳng định chuyến này anh đi không tệ.” Bán một phần nhân tình, tâm tình Tiền Hoan cũng tốt lên: “Nếu trước khi đi tôi ghé qua bái lạy đế quân, có lẽ đế quân sẽ phù hộ cho tôi được gặp đại thần.” Tuy biết việc này không trong phạm vi nghiệp vụ của đế quân, nhưng Tiền Hoan nhịn không được sinh suy nghĩ cầu may.


Đế quân thấy hắn thành kính, biết đâu sẽ giơ tay hỗ trợ.
Không được Dương Phàm đồng ý, Cố Trường Sinh không nói chuyện liên quan đến Dương Phàm cho Tiền Hoan.


Nhìn Tiền Hoan có chút mất mát, Cố Trường Sinh đành ám chỉ: “Mấy ngày nay cậu rảnh thì tới tiệm chơi nhé.” Không chừng sẽ có chuyện tốt phát sinh.


Không thấy đại thần, Tiền Hoan tính về luôn. Tiểu thuyết của hắn còn mấy chương chưa viết xong, không chăm chỉ gõ chữ nguy hiểm lắm. Vất vả mãi mới có chút thành tích, không thể khiến người đọc chờ quá lâu. Cứ kéo dài hoài, biết bao giờ mới đủ nổi tiếng để gặp đại thần.


Nhưng vừa quen được một người bạn hợp ý như Cố Trường Sinh, cậu còn nhiệt tình mời hắn ở lại chơi, Tiền Hoan hơi giao động: Hay là ở lại chơi thêm mấy ngày?
Cùng lắm thì lúc về khách sạn, ghé qua tiệm máy tính mua cái notebook, ở khách sạn gõ chữ cũng được.


Có lẽ là Tiền Hoan vận khí tốt, hai người thật sự có duyên phận. Giữa trưa ngày thứ ba, Dương Phàm vừa lúc ở trong tiệm ăn cơm. Lúc này hắn không vào phòng riêng, trực tiếp ngồi ở sảnh chung. Tiền Hoan vừa đến, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua, radar nháy mắt bắt được nam thần.
!!!
Đại thần!


Không uổng một chuyến đến thành phố A, may quá bữa trước không về sớm. Lòng Tiền Hoan tràn đầy háo hức.
Phóng tầm mắt nóng rực về phía đại thần.
Bị người ta nhìn như vậy, Dương Phàm nào có thể nuốt trôi, buông đũa nhìn lại.


Thấy đại thần chú ý tới mình, Tiền Hoan do dự không dám đến gần, sợ quấy đền đến đại thần, cuối cùng kìm nén không được nội tâm kích động, bước nhanh qua: “Đại thần tôi rất thích văn của anh, thích 5 năm liền, có tiện ký tên không ạ?”


5 năm trước mình mới bắt đầu viết văn, người trước mặt có thể là fan đời đầu của hắn, Dương Phàm hỏi: “Cậu không thấy hiện tại tôi viết văn kém ư?”


“Tôi tin ngài chỉ đang trong thời kỳ bão hòa, nhất định sẽ sớm vươn lên.” Ngữ khí Tiền Hoan kiên định, tự tin hơn hẳn Dương Phàm. Dương Phàm bật cười, gọi người phục vụ mượn bút, theo yêu cầu Tiền Hoan, ký tên trên ống tay áo.


Nhìn ống tay áo có bốn chữ to ‘Cô phàm vạn dặm’ rồng bay phượng múa, Tiền Hoan kích động đến mức mặt đỏ rực. Hắn cảm thấy mặc quần áo đại thần ký tên, buổi tối gõ chữ chắc chắn trạng thái sẽ rất tốt.
Đây chính là nam thần!


Dương Phàm và Tiền Hoan đều là loại người dễ ở chung. Một người khoan dung với fan, một người u mê đại thần, trong mắt chỉ toàn lấp lánh bóng hình đại thần không chút khuyết điểm. Hai người trò chuyện vui vẻ với nhau. Chờ đến lúc Cố Trường Sinh ra ngoài, Tiền Hoan đã theo sát bước chân đại thần, ăn hết các món ăn của Bếp Lửa Cố Gia, tính cùng đi Nông Gia Nhạc ở vài ngày.


Về nhà gì đó, Tiền Hoan đã sớm quên sạch!
Mà Dương Phàm cũng định buổi tối sẽ dọn qua khách sạn Tiền Hoan đang ở, như vậy buổi tối hai người có thể tâm sự, còn có thể cùng nhau gõ chữ.


Có những người hợp ý đến vậy, nhất kiến như cố*. Cố Trường Sinh cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, vì thế hơi nhắc tới điểm mờ ám.


“Anh nói là thiên phú của đại thần bị người khác cướp mất? “ Chính chủ Dương Phàm chưa nói gì, Tiền Hoan đã bùng nổ: “Đờ mờ, là thằng nào không biết xấu hổ vậy hả!”


Tiền Hoan là phú nhị đại, trong nhà không chỉ có tiền, còn có quyền. Vì trưởng bối trong nhà có quan hệ, hắn loáng thoáng biết quốc gia có ban ngành đặc thù, nhân viên đều là kỳ nhân dị sĩ. Mấy năm trước công ty nhà hắn muốn đổi địa điểm, ba hắn còn cẩn thận mời một thuật sĩ về, đúng là có bản lĩnh thật. Năm đó lợi nhuận công ty tăng vọt, tiền vô như nước chảy.


Vậy nên lời Cố Trường Sinh nói, hắn không nghĩ là mê tín phong kiến.
Ngược lại là Dương Phàm bán tín bán nghi. Cướp đoạt thiên phú gì đó có phải không thực tế lắm? Cốt truyện này chỉ có trong tiểu thuyết điện ảnh thôi!


Thấy bọn họ có tiếp thu, chủ yếu Tiền Hoan có vẻ hiểu biết, Cố Trường Sinh không quanh co lòng vòng nữa, nhìn về phía Tiền Hoan nói thẳng: “Việc này nói tiếp, thật ra có chút quan hệ với cậu.”
Tiền Hoan vẻ mặt ngơ ngác, Dương Phàm cũng không hiểu ra sao, rốt cuộc Cố Trường Sinh có ý gì.


Cố Trường Sinh nói những điều mình biết và phỏng đoán của bản thân một lần, cuối cùng nói: “Tôi đề nghị các anh sớm tính toán, nếu thật là Tà Thần quấy phá, không chỉ phiên phú sáng tác của Dương Phàm không về, mà Tà Thần kia cảm thấy mình đã thỏa mãn nguyện vọng của cậu, sẽ tập trung vào cậu.” Loại này thường không phải tiền tài, mà là mạng người.


Nhưng tôi không lập tức biến thành đại thần mà!


Tiền Hoan há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì. Hắn còn tưởng bản thân viết văn có tiến bộ, cần cù bù thông minh, ai ngờ là đổi bằng cách tổn thương đại thần mình thích nhất. Trong lòng Tiền Hoan có chút hụt hẫng, hắn rất muốn cãi lại, nhưng tìm không tìm được bằng chứng.


Ngày đó đi bái thần, bởi vì quá sùng bái đại thần, nguyên lời hắn nói là: Hy vọng mình viết văn hay bằng một nửa đại thần Cô phàm!
Chẳng lẽ vì lý do này, Tà Thần kia mới cướp thiên phú đại thần?


Là chính mình hại đại thần. Nghĩ đến gần đây đại thần bắt đầu viết một quyển mới toàn bị antifan chửi bới, hắn hổ thẹn cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn đại thần.


“Ủ rũ làm cái gì?” Biết chuyện gì đang xảy ra, thật ra Dương Phàm không để tâm lắm, hắn vươn tay xoa đầu Tiền Hoan: “Không phải cậu sai, cậu đâu biết đó là Tà Thần.” Chỉ là bái Văn Xương đế quân thôi, ai có thể ngờ nó làm ra những việc này?!


Cho dù là tín đồ bái lạy Quan Âm, khi cầu nguyện sẽ nói ‘hy vọng con mình sinh ra sẽ đáng yêu giống XX’ là bình thường. XX có thể là ngôi sao nhí, cũng có thể là trẻ con nhà hàng xóm. Chỉ là hy vọng, ước muốn hướng đến điều tốt đẹp.
Lời nói là lời hay, nhưng người lắng nghe không phải minh thần.


Tiền Hoan không hẳn sai.


Có lẽ lúc mới xuống dốc, Dương Phàm biết chuyện này sẽ giận chó đánh mèo, không khống chế được cảm xúc của mình. Nhưng đã hơn một năm trôi qua, bị chửi nhiều riết quen, tâm lý của Dương Phàm đã cứng hơn, thái độ cũng thành thục hơn, có thể dùng lý trí để phán đoán.


Hắn lớn hơn Tiền Hoan mấy tuổi, xoa đầu không tính là xúc phạm.


Được đại thần an ủi, Tiền Hoan ngược lại càng áy náy hơn. Đại thần tốt như vậy, tự dưng vì một câu nói của mình khiến anh ấy bị chửi mắng hai năm, giảm số lượng người đọc, hợp đồng bản quyền và tiền lời ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Còn khổ sở vất vả gây dựng danh tiếng.


Không biết tiền mừng tuổi mình tiết kiệm hai mươi mấy năm có đủ bồi thường đại thần không nhỉ. Tính toán tiền mừng tuổi tiền tiêu vặt cha mẹ cho trong hai năm kế tiếp, Tiền Hoan bỗng nhớ một chuyện, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi từng quyên góp hai trăm vạn tệ trùng tu miếu Tà Thần!”


Không được, hắn phải quay lại cái miếu ch.ết tiệt đó.
Hai trăm vạn đó đủ để tăng thứ hạng của đại thần trên bảng xếp hạng donate. Hoặc mang cho người nghèo còn hơn!


Biết chuyện, hai người không còn hứng thú du lịch. Tiền Hoan muốn về nhà mời đại sư giải quyết chuyện này trước. Dương Phàm suy nghĩ một chút, hỏi Cố Trường Sinh: “Có phải tôi nên gọi ngài là Cố đại sư?” Nếu không có vốn hiểu biết về huyền học, sao có thể phát hiện vấn đề trên người họ. Thay vì bỏ gần tìm xa, chi bằng cậy gần bỏ xa.


“Tôi là Đạo gia, truyền nhân của mạch Táo Vương.” Cố Trường Sinh không phủ nhận. Dương Phàm gia cảnh bình thường, tuy viết văn kiếm lời khá nhiều, nhưng không bước vào giới thượng lưu, không biết điểm đặc thù của truyền nhân Táo Vương. Còn Tiền Hoan thì khác.


Tiền Hoan vốn tính về nhà nhờ trưởng bối mời đại sư, nghe bốn chữ truyền nhân Táo Vương, không thể tin nổi nhìn Cố Trường Sinh.
Không được trông mặt bắt hình dong nha!


Từ nhỏ Tiền Hoan đã được nhiều trưởng bối yêu quý, cho hắn đi theo gặp lão đại sư tiên phong đạo cốt. Khi đó Tiền Hoan thường bám theo lão đạo sĩ hỏi tới hỏi lui. Lão đạo sĩ nhìn hắn thuận mắt, nói một vài thông tin nhỏ nhặt không quan trọng, trong đó có nhắc tới người Cố gia tại thành phố A.


“Bản lĩnh của Cố gia là gia truyền, mạch Táo Vương không giống người thường. Tuy rằng khó học, nhưng học giỏi, nồi chén gáo bồn, dao nĩa muỗng đũa, thậm chí các loại đồ ăn, ở trong tay bọn họ đều có thể sử dụng đối địch khắc tà.” So với bọn họ vẽ bùa tiện hơn nhiều. Hơn nữa dao phay cũng tốt hơn kiếm gỗ đào, dùng rất bền.


“Nhưng Cố gia một thế hệ một truyền nhân, không phải là một ông chú hơn bốn mươi tuổi hả?” Sao nhìn Cố Trường Sinh không giống. Tiền Hoan buồn bực hỏi.
“Chẳng lẽ ông chú không thể có con trai?” Cố Trường Sinh buồn cười, Dương Phàm tỏ vẻ không nỡ nhìn thẳng.


Tiền Hoan lúc này mới phản ứng lại, bị bọn họ cười đến ngượng ngùng, xấu hổ vò đầu: “Tí thì quên cái này.”
Cười đủ rồi, Cố Trường Sinh giải thích nói: “Ba tôi là truyền nhân thứ 21, tôi là thứ 22.”


“Yên tâm, năng lực nghiệp vụ của tôi tuyệt đối đảm bảo.” Con cháu nhà cậu trước khi được đơn độc nhận nhiệm vụ, tất cả phải thông qua kiểm tr.a xuất sư. Đấu quỷ, đấu yêu, sơn tinh mị quỷ, thậm chí đối phó với con người, toàn bộ đều là chiến đấu sinh tử, thực lực hơi yếu có thể sẽ mất mạng. Cố gia thà một thế hệ không có truyền nhân, chứ không đẩy một đứa trẻ không đủ năng lực ra ngoài chịu ch.ết.


Theo lời tổ tiên thứ mười tám nói là: Nhãi con không thể xuất sư ra ngoài bắt quỷ trừ tà quái gì? Ngoan ngoãn thành thật đi vào bếp nấu cơm, giữ mạng quan trọng nhất. Coi như có cống hiến cho gia đình!


Thấy Cố Trường Sinh vẻ mặt tự tin, hơn nữa tên tuổi Cố gia nổi tiếng thật, hắn vẫn còn nhớ biểu cảm của lão thuật sĩ khi nhắc tới Cố gia, tràn ngập kính nể. Ngoài ra, hắn có chút tâm cơ nhỏ, vạn nhất Cố Trường Sinh thất thủ, con trai xử lý không được, đương nhiên ba cậu sẽ tới giải quyết. Ba Cố Trường Sinh có bản lĩnh cao hơn lão thuật sĩ, tất nhiên hắn chọn người thứ nhất.


Biết thiên phú đại thần có biện pháp giải quyết, tảng đá trong lòng Tiền Hoan biến mất, thoáng khôi phục chút bản tính, không áy náy nữa.


Hắn nhìn thẳng Cố Trường Sinh, quay sang Dương Phàm vẫn đang ngơ ngác, hai mắt tỏa sáng: “Tôi nghe nói tổ truyền nhà anh là huyền thiết đại đao, có thể biến lớn biến nhỏ, uy lực cực kỳ?” Năm đó nghe lão thuật sĩ nhắc tới, tim gan hắn cồn cào, vô cùng tò mò. Giờ biết người sở hữu dao phay ở ngay trước mắt, hắn sao có thể không háo hức.


Tiền Hoan nhìn chằm chằm túi quần Cố Trường Sinh. Lão thuật sĩ nói dao phay Cố gia chưa bao giờ rời người. Hai tay Cố Trường Sinh trống trơn, toàn thân trên dưới chỉ có cái túi quần, có vẻ dao phay có thể biến lớn biến nhỏ chắc chắn được để trong đó.


Cố Trường Sinh thấy thế, dứt khoát rút dao phay ra, biến to đưa hắn xem. Tính Tiền Hoan có chút tùy tiện, nhưng nhiều năm giáo dưỡng còn đấy, yêu cầu xem đao đã hơi thất lễ, đương nhiên không dám cầm lấy. Có vài người coi vũ khí như người yêu, ai cũng không thể đụng vào. Chưa kể dao phay của Cố Trường Sinh là đồ cổ, lỡ làm hỏng sao đền nổi.


Cho dù tâm can ngứa ngáy, Tiền Hoan vẫn khắc chế bản thân, chỉ cẩn thận quan sát từng tấc hoa văn trên dao phay.
Hình như không khác mấy so với dao phay bình thường, trừ tính năng biến lớn biến nhỏ, ngoài ra không có điểm gì đặc biệt.


Hai ngày sau, trong miếu Tà Thần, Tiền Hoan tận mắt chứng kiến điểm bất thường của dao phay bình thường này.
Sợ té đái!
Ngầu vãi!
Nhất kiến như cố: Lần đầu gặp như đã quen từ lâu.






Truyện liên quan