Chương 88
Mãi đến khi bị cảnh sát lôi đi, ông chủ tiệm cơm vẫn chưa hoàn hồn. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến mình còn chưa làm được cái gì đã bị bắt.
Không một quả bom nào nổ.
Liệu chủ thượng có cảm thấy hắn vô dụng?
Giống như cha mẹ vợ con hắn, cũng khinh thường hắn?
Hắn không rảnh lo tương lai của mình, trong đầu toàn tự hỏi về những chuyện lung tung. Hắn đã trở thành tín đồ trung thành nhất của Tà Thần, sợ bản thân sẽ bị thần minh vứt bỏ.
Hắn không phải là người bất tài, tất cả những kẻ coi hắn vô dụng đều có mắt như mù! Ông chủ tiệm cơm điên cuồng nghĩ.
Không có gì mà chủ thượng không biết, chắc chắn ngài sẽ không mặc kệ hắn.
Nghĩ vậy, ông chủ tiệm cơm dần bình tĩnh lại. Thấy dưới chân có mấy hạt đậu, hắn nhấc chân đạp mạnh, căm giận nghiền nát chúng. Ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Sinh cũng tràn ngập sát ý.
Chính là nó, là nó phá hỏng chuyện tốt của mình!
Nếu không phải tại nó đột nhiên dùng đậu đánh lén mình, dù bom trong cao ốc không nổ, hắn đã có thể kích nổ bom trên người. Chỉ cần có bom nổ, chứng tỏ hắn không quá thất bại, cũng không làm chủ thượng thất vọng.
“Thành thật một chút!.”
Chú ý ánh mắt và động tác của ông chủ tiệm cơm, hai cảnh sát áp giải hắn không hẹn mà cùng tăng thêm lực tay.
Lần khủng bố này đã dấy lên một hồi phong ba bất ổn. Rất nhiều người cảm thấy lo lắng về sự an nguy của bản thân và gia đình. Nhưng mà, Tà Thần cực kỳ không hài lòng, vì mối nguy hiểm và sợ hãi rất nhanh đã bị dập tắt. Do kẻ khủng bố đã bị bắt, vấn đề đặt bom được giải quyết gọn gàng, thậm chí không hề có thương vong, nhân loại tuy sợ, nhưng đồng thời càng có thêm lòng tin với cảnh sát và quốc gia.
Một đống năng lượng tích cực đổ xô vào hắn, nhanh chóng bao phủ chút năng lượng tiêu cực vất vả mãi mới kích phát ra được.
Mất công mê hoặc thủ hạ, kết quả không chỉ không đạt được mục đích chữa thương, mà còn làm vết thương của mình nặng hơn. Lượng cảm xúc tiêu cực đã ít càng ít hơn, gần như chẳng còn tẹo nào.
Tà Thần tức kinh khủng.
Hắn cầm điều khiển từ xa, nặng nề bấm nút tắt TV đang phát sóng trực tiếp về sự kiện khủng bố đặt bom. Quăng điều khiển ra xa, đối với việc thuật sĩ nhân loại phá hỏng kế hoạch của mình, Tà Thần vô cùng bực bội.
Nếu không phải thương thế còn chưa khỏi, sợ trực tiếp ra tay sẽ làm thần tiên phát hiện, không thể lộ diện, thì hắn đã tận tay giết ch.ết đối phương. Nhưng bây giờ, khi đã bình tĩnh lại, Tà Thần liền bỏ việc này sang một bên. Chỉ là con kiến hôi, không đáng để hắn quan tâm. Căn bản là Tà Thần coi thường đám người Cố Trường Sinh, dù sao bọn chúng cũng sẽ sớm ch.ết thôi.
Tà Thần cũng không nghĩ đến việc cứu ông chủ tiệm cơm. Thủ hạ không còn giá trị lợi dụng, chẳng khác gì vật ch.ết, hắn đỡ phải động thủ. Tà Thần không rảnh lãng phí thời gian, hắn rất bận, vừa dưỡng thương, vừa tìm thêm thủ hạ, còn phải lập kế hoạch mới.
Đối chuyện lần này, Tà Thần không nhận ra điểm bất thường nào. Thậm chí không hề chú ý tới Khương Thời Niên, chỉ miễn cưỡng nhớ bộ dáng của Cố Trường Sinh. Dù sao người mở thiên nhãn, dùng hạt đậu đánh gục ông chủ tiệm cơm khiến hắn bị bắt, đều là Cố Trường Sinh, hoàn toàn không cần quan tâm những người khác.
Cái gì mà chuyên gia rồi cảnh sát, trong mắt Tà Thần đều chỉ là đám người thường không có lực uy hϊế͙p͙, chẳng dậy nổi chút sóng gió nào. Còn chó quỷ hồn chỉ là một con súc sinh, hắn lười liếc mắt một cái.
Nếu Cố Trường Sinh còn được coi là con kiến, thì những người khác đến phù du cũng không bằng.
Sau khi đưa người về cục cảnh sát, Khương Thời Niên tìm cơ hội tiếp xúc với ông chủ tiệm cơm. Nhưng sự tình giống như cậu đã dự đoán, không hề có tiến triển. Tà Thần rất cẩn thận, không để lại bất cứ sơ hở nào. Kiểm tr.a toàn bộ ký ức của ông chủ tiệm cơm, chỉ biết Tà Thần là một cá nhân*, tìm kỹ hơn thì không còn gì nữa.
Không biết Tà Thần ngụy trang thành cái gì, là người hay thú. Thú thì là loại động vật nào, người thì là nam hay nữ. Thậm chí ngay cả nơi hai người gặp nhau, giao tiếp như thế nào, cũng không thấy bất kỳ dấu vết nào.
Quá sạch sẽ.
Biết không dễ gì bắt được đuôi cáo của hắn, Khương Thời Niên đã sớm chuẩn bị tinh thần trường kỳ kháng chiến nên không thất vọng, ngược lại còn có tâm tình quan sát cảm xúc của Cố Trường Sinh. Thấy đồ đệ nhỏ không uể oải giống lần trước mới yên tâm.
Cố Trường Sinh không chỉ không uể oải, vì không cần nhờ Tổ sư gia ra tay, cậu phối hợp cùng cảnh sát giải quyết tốt việc này, mà cảm thấy vui vui.
Tuy xin Tổ sư gia giúp đỡ cũng không mất mặt, nhưng để Tổ sư gia có thể chứng kiến cậu thể hiện năng lực, cậu đã thấy thỏa mãn. Cảm giác như trứng lòng đào bị đũa chọc một cái, tâm tình ngọt ngào cứ chảy ra hoài, thích lắm luôn.
Ông chủ quán cơm bị phán tử hình. Vì toàn bộ quá trình đe dọa kích nổ bom được phát sóng trực tiếp, sau khi vụ việc kết thúc, rất nhiều người lo lắng cho an toàn của bản thân và gia đình. Tất nhiên họ không quên khen ngợi chuyên gia và Cố Trường Sinh, cảm thấy mấy người này ngầu vãi chưởng. Đặc biệt là Cố Trường Sinh có bề ngoài xuất sắc, càng được nhiều người tung hô.
“Vừa đẹp trai vừa tài giỏi.”
“Cách không điểm huyệt? Mẹ ơi, tôi tin trên thế giới này có võ công tồn tại!
“Ê mà, có ai thấy anh trai này khá quen mắt không nhỉ?”
“Các anh cảnh sát ai cũng đẹp trai hết á, ngầu bá cháy con bọ chét!”
“Tiêu chuẩn kén chồng của tui bắt đầu dao động rồi, từ trước tới nay chỉ thích mấy anh trẻ tuổi đẹp trai, tự dưng giờ lại thấy đàn ông có tuổi hấp dẫn ghê. Có ai biết chuyên gia đầu tiên từ thành phố khác chạy tới còn độc thân hay không? Tui muốn ứng cử.”
“Lầu trên bỏ cuộc đi, tôi may mắn được ở cùng tiểu khu với chuyên gia đó đây. Người ta có vợ có con, còn nuôi một con chó xuất ngũ siêu ngầu. Con chó đó cực kỳ kiên nhẫn, còn biết chơi đùa cùng trẻ con trong tiểu khu. Nó cực kỳ lợi hại, hồi trước có bọn buôn người giả làm nhân viên đưa cơm hộp trà trộn vào tiểu khu, tính bắt cóc trẻ em. Ai ngờ vừa mới thò tay ra đã bị nó cắn, bị phụ huynh mấy đứa nhỏ đưa lên đồn công an, bây giờ vẫn còn ngồi trong nhà giam chưa được thả ra kìa. Tiếc là nó vừa qua đời mấy hôm trước, chuyên gia buồn lắm, phải xin nghỉ phép dài hạn.”
“Nãy cứ thấy anh trai ném đậu sao quen mắt thế, nghĩ mãi mới nhớ ra. Có ai biết Bếp Lửa Cố Gia không? Là quán ăn tại gia cực kỳ nổi tiếng ở thành phố A. Ăn một bữa hết cả tháng lương, nhưng tôi cứ nhớ mãi không quên, đang tính tuần sau ghé ăn một bữa. Vì tiền ăn cơm, mỗi ngày tôi đi làm đều tràn trề động lực, tranh thủ sớm ngày được thăng chức tăng lương, đi lên đỉnh cao nhân sinh, hưởng thụ cuộc sống thích gì ăn nấy. Anh trai này chính là ông chủ Bếp Lửa á, lúc tôi đi ăn may mắn được gặp một lần. Biết anh í có tay nghề nấu ăn cực đỉnh, nhưng không ngờ còn là cao thủ giấu nghề. Giống y chang mấy kịch bản về cao nhân sống ẩn.”
“Muốn tới Bếp Lửa ngắm trai đẹp quá à, có thể tổ chức đi tập thể không? Tui cam tâm tình nguyện bỏ tiền đi ăn luôn. Mẹ tui đi làm trong tòa nhà này, lúc biết tin sợ hết hồn. Tuy cảnh sát đã sơ tán người dân, mẹ tui không có gặp nguy hiểm, nhưng vẫn cực kỳ biết ơn bọn họ. Những người khác đều là nhân viên nhà nước, đưa tiền sẽ bị coi là hối lộ, ngược lại sẽ hại người ta. Cơ mà anh trai này không phải, tui là khách hàng bình thường đến dùng cơm, chắc là không làm phiền ảnh đâu nhỉ?
“Tổ chức đi tập thể + .”
“Tôi thực sự không muốn dội nước lạnh, nhưng là một khách quen, tôi không thể không báo trước, mọi người đừng vui mừng quá sớm. Chưa nói đến việc có gặp mặt được hay không, mọi người biến đổi cách “đút lót”, luật pháp quốc gia cho phép, thì cũng phải xem Bếp Lửa Cố Gia có cho cơ hội hay không. Quán ăn của anh ấy ngày nào cũng chật ních, căn bản là không có chỗ luôn á! Tôi xếp hàng chờ một tuần mới được ăn, ăn xong thì đặt chỗ luôn bữa tiếp theo, đến bây giờ chưa tới lượt, còn hai ngày nữa mới được ăn nè.”
“Ngại quá. Vốn mình không tính đi, nhưng nghe lầu trên nói vậy, tự nhiên lại có hứng thú. Có thể để khách hàng cam tâm tình nguyện đợi lâu như thế, chắc đồ ăn phải ngon lắm ha? Thèm ghê.”
Cư dân mạng không thấy Giai Minh, nên toàn bộ hoa tươi đều được gửi tặng nhân viên cục cảnh sát. Cố Trường Sinh để tâm đến cống hiến của nó, đang chuẩn bị đi tìm chuyên gia, thì đối phương đã đến gặp cậu trước.
Chuyên gia không quen thuật sĩ nào, chỉ biết mỗi Cố Trường Sinh. Nhưng lúc mở thiên nhãn, Tần Dực không tỏ ra bất ngờ, chứng tỏ hắn đã sớm biết chuyện quỷ thần. Chuyên gia và Tần Dực có quan hệ khá ổn, thỉnh thoảng hai thành phố sẽ điều nhân viên qua lại hỗ trợ, hai người cũng từng hợp tác với nhau nhiều lần.
Tần Dực có vẻ là một người đáng tin, nên chuyên gia tìm Tần Dực hỏi thăm tình huống. Biết quỷ hồn nếu lưu lại nhân gian trong một khoảng thời gian dài sẽ không tốt cho nó, lúc này chuyên gia mới hạ quyết tâm, mang Giai Minh tới tìm Cố Trường Sinh.
“Đầu thai?” Không ngờ chuyên gia lại có ý định giống mình. Cố Trường Sinh cứ tưởng phải tốn nửa ngày làm công tác tâm lý, sau đó mới có khả năng thuyết phục đối phương đồng ý chuyện này. Trong đầu cậu đã lên sẵn kế hoạch, kết quả chưa kịp triển khai đã mất tác dụng.
Chuyên gia xoa đầu Giai Minh, rồi gãi cằm nó. Nhìn Giai Minh vui vẻ lắc lắc cái đuôi, chuyên gia bất giác mỉm cười: “Đúng vậy, tôi đã hỏi qua Tần Dực, hắn nói cậu sẽ có biện pháp.”
Nhìn có vẻ sờ sướng lắm. Cố Trường Sinh nhịn không được, cũng vươn tay xoa đầu Giai Minh một chút. Lúc thu tay về, Giai Minh chủ động cọ đầu vào tay Cố Trường Sinh, sau đó nằm ngửa ra, vô cùng hào phóng cho cậu sờ bụng.
Vì thế chưa nói được hai câu, hai người đã bận ngồi xuống xuống đất, một người xoa đầu Giai Minh, một người sờ bụng Giai Minh, hết sức chuyên chú. Đợi Cố Trường Sinh vuốt ve nó đã đời, mới đứng dậy nói tiếp: “Trên người Giai Minh có rất nhiều công đức, đầu thai không khó, không chỉ thế mà còn cực kỳ thuận lợi. Kiếp sau chắc chắn sẽ đầu thai thành con người, sống một cuộc sống yên bình.”
Nghe vậy, chuyên gia yên tâm không ít. Biết Cố Trường Sinh nói như vậy, nghĩa là đã đồng ý giúp mình. Sợ Cố Trường Sinh ngại, chuyên gia chủ động nhắc tới thù lao.
“Giai Minh đã đưa đủ rồi.” Giai Minh giơ một chân trước, bắt tay với Cố Trường Sinh. Sau đó đổi chân, tiếp tục bắt tay, một người một chó chơi đến vui vẻ. Chuyên gia đang tính đưa tiền thấy thế, cạn lời, tự dưng cảm thấy lời Cố Trường Sinh nói cũng hợp lý.
Mời âm sai cần có đồ cúng, mấy thứ này không thể mua bên ngoài, phải tự tay làm, nếu không âm sai ăn uống thấy nhạt như nước ốc sẽ không dễ nói chuyện. Lúc Cố Trường Sinh đang chuẩn bị làm đồ cúng, chuyên gia hơi ngượng ngùng đến gần hỏi: “Cậu có thể làm thêm một bàn tôm hùm đất không?”
“Mỗi lần nhà mua tôm hùm đất, Giai Minh đều rất muốn ăn.” Nhưng chó không thể ăn đồ ăn nặng vị, nên nó chưa từng được ăn thử. Tôm hùm đất hấp thì không thích, chỉ chảy nước miếng với món tôm hùm đất xào cay. Chuyên gia không muốn Giai Minh có điều tiếc nuối, dù biết sau này đầu thai, lớn lên một chút là có thể ăn. Nhưng kiếp sau là chuyện ở kiếp sau. Biết Cố Trường Sinh có trù nghệ cao, mặt dày mở miệng: “Nó như bây giờ chắc là có thể ăn, tôi muốn cho nó nếm thử.” Nếu Cố Trường Sinh không đồng ý, hắn sẽ không cưỡng cầu. Có gì ra ngoài mua một phần cũng được, tuy có lẽ sẽ không ngon bằng.
Nghe thấy ba chữ tôm hùm đất, đôi mắt Giai Minh lập tức tỏa sáng, rồi nghiêng đầu lè lưỡi, hướng về phía Cố Trường Sinh bán manh.
Một chú chó đáng yêu dữ vậy, ai có thể cự tuyệt?
Cố Trường Sinh không chỉ nấu tôm hùm đất, mà còn làm hai loại hương vị, tê cay và thập tam hương*. Làm xong, cậu và chuyên gia chia đôi bóc vỏ cẩn thận, để tiện cho Giai Minh ăn.
Chờ Giai Minh ăn xong tôm hùm đất, Cố Trường Sinh triệu thỉnh quỷ sai, có hơi lo lắng thân phận Tổ sư gia sẽ bị phát hiện. Cũng may không có gì xảy ra, quỷ sai coi Tổ sư gia như một người trần.
Khi quỷ sai tới, Giai Minh tựa hồ ý thức được cái gì, trước khi bị mang đi, nó nức nở hai tiếng, chạy quanh chuyên gia một vòng, lại cọ cọ chân hắn, lúc này mới ngoan ngoãn theo quỷ sai rời đi.
Sau khi tiễn Giai Minh và chuyên gia, Cố Trường Sinh nhịn không được liền kéo sư gia đi ra ngoài mua tôm hùm đất. Nói thật, nhìn Giai Minh ăn uống ngon lành, cậu thấy thèm kinh khủng. Nếu không phải sợ Giai Minh ăn không đủ, chắc cậu đã giành ăn với nó.
Đến chợ bán thức ăn gần nhất, Cố Trường Sinh lựa năm cân tôm hùm đất siêu bự về nhà, chuẩn bị nấu một bữa ăn thỏa thích. Cậu cố ý mua nhiều một chút, là để Tổ sư gia cũng nếm thử món tôm hùm đất mỹ vị dân gian. Lúc đi mua tôm hùm đất, Cố Trường Sinh đột nhiên phát hiện, từ trước tới nay đồ cúng cậu dâng chưa bao giờ có món tôm hùm đất.
Phải nói là, cực cực cực kỳ có lỗi với Tổ sư gia.
Ngoài Cố Trường Sinh, còn có một người khác cũng đi mua tôm hùm đất. Đây là một người đàn ông đã lớn tuổi, mặc quần áo giản dị, mua tôm hùm đất về nấu xong không ăn, mà bỏ vào hộp giữ ấm. Sắp bước ra khỏi cửa thì vòng lại, cầm theo một lon bia. Người này đến trạm xe công cộng, đợi vài phút chờ xe, chợt nhớ ra điều gì, lại quay đầu đi vào ngõ nhỏ vòng vèo. Lúc ra khỏi ngõ, trên tay có thêm một cái túi, trong túi đựng nhang, tiền giấy và vàng thỏi.
Gần nghĩa trang có một cửa hàng hương nến, bán đủ loại vật phẩm quý giá bằng giấy. Nhưng tiền giấy ở đó bán giá khá mắc. Mua đủ đồ, ông đi nhờ xe đến nghĩa trang công cộng.
Đặt đĩa tôm hùm đất xào cay trước một bia mộ, lại khui một lon bia để bên cạnh đĩa tôm. Thắp nhang xong, ông vừa đốt tiền giấy, vừa lẩm bẩm: “Chiếc xe lần trước đốt thế nào? Ta định đốt cho con một chiếc xe bốn bánh, nhưng tiểu Hổ nói con thích xe đạp điện hơn, dùng lâu có cảm tình. Ta thấy cũng đúng, con là kiểu người hoài niệm. Vì thế đặt làm một cái giống hình dạng chiếc xe cũ, không biết con lái có thuận tay không. Túi giữ nhiệt thì lấy từ cái gắn trên xe đạp điện, người trẻ tuổi kia nói túi này chắc chắn là mới mua, nên trực tiếp đốt luôn. Cơ mà lúc con xuống đó ấy, đừng giao cơm hộp nữa, tiền không đủ xài thì báo mộng cho viện trưởng, nhé!”
“Nhân dân tệ không có, nhưng tiền âm phủ ta vẫn mua nổi. Hồi xưa mua cho ăn một nồi tôm hùm đất nhân dịp sinh nhật, con ăn xong thì thích luôn. Mà con thấy mắc quá, lãng phí tiền, nên giả bộ không thích. Lâu lâu mua cho con, con còn nhắc ta đừng có phí tiền, nói tiền lương của ta không cao, cần tiết kiệm dưỡng lão, cũng đừng mua cho mấy đứa khác. Bạn bè con nó nghe được, nghĩ rằng con không thích ăn, nên cũng không muốn chúng nó ăn, thế là hò nhau đánh con một trận. Con sợ ta biết sẽ tức giận, còn gạt ta, thật ra ta biết hết. Là tiểu Hổ mách ta, nó đánh con xong liền biết lý do, hối hận lắm, trộm chạy tới chỗ ta kể lể. Lúc nó nói xin lỗi với con, chắc con bất ngờ lắm nhỉ?”
“Còn có bia, từ khi đi làm áp lực lớn, con bắt đầu thích uống cái này để giải tỏa. Nhưng vì tính chất công việc, không thể uống thường xuyên. Tiểu Hổ nói với ta nó mua rượu làm quà tặng con, nhưng con sợ say rượu lái xe dễ bị tai nạn, bắt nó mang rượu về. Ai ngờ đang yên đang lành, con không say rượu vẫn xảy ra chuyện. Ta lớn tuổi như thế này rồi, thấy ta chuẩn bị về hưu, con nói sẽ hiếu kính tốt với ta đấy, kết quả là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
“Ta biết con lo lắng việc trong viện, nhà của con bọn tiểu Hổ bán được nhiều tiền lắm, dùng tiền đó mua một căn lớn hơn rồi cho thuê, từ nay viện lại có thêm một nguồn thu. Cuộc sống bọn trẻ ngày càng cải thiện, con cứ yên tâm đi. Ở dưới đó sống cho tốt, đừng tiếc tiền, nên mua gì thì mua, kiếp sau tìm một nhà tốt mà đầu thai, đừng làm cô nhi nữa, quá khổ.”
Ông lấy hết tiền giấy trong túi ra đốt, rồi đứng nhìn, chờ nhang cháy hết mới nói: “Tháng sau viện trưởng lại đến thăm con nhé.”
Nói xong, ông chậm rãi rời khu mộ, bước chân vốn vững vàng thoại nhìn có chút tập tễnh. Trên bia mộ có dán một tấm ảnh một người thanh niên, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, phảng phất như đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của ông. Nếu Cố Trường Sinh ở đây sẽ nhận ra ngay, thanh niên này chính là shipper cơm hộp qua đời ngoài ý muốn mà mấy ngày trước cậu từng gặp.
Bởi vì danh tiếng lan truyền trên mạng, việc buôn bán của Bếp Lửa Cố Gia vốn đã tốt, trong khoảng thời gian này càng khủng hơn. Khách đến ăn nối liền không dứt, thường xuyên có khách từ xa đi máy bay đến đây. Cố Trường Sinh bất lực quá, đành phải xin Tổ sư gia quay về hỗ trợ. Trước đó Khương Thời Niên thấy cậu nhiều lúc vội đến mức cơm cũng không kịp ăn, rất nhiều lần tính hỗ trợ, đều bị Cố Trường Sinh ngăn lại.
Bận đến mấy cũng không thể để Tổ sư gia chịu thiệt thòi, Cố Trường Sinh luôn ngoan ngoãn nghe lời hiếm khi có thái độ kiên quyết. Khương Thời Niên bó tay, đành phải bỏ cuộc. Ngài thấy việc nấu cơm cho người khác ăn chẳng có gì khó, nhưng ngài không muốn Cố Trường Sinh đau lòng. Cậu hận không thể cúng bái Tổ sư gia mỗi ngày, sao dám để ngài đụng tay vào! Thà không kiếm tiền còn hơn.
Cuối cùng hai người quyết định mỗi người lui một bước. Không phải tiệm ăn không có biện pháp giải quyết. Cố Trường Sinh hạn chế lượng khách, quy định mỗi ngày nhiều nhất chỉ nhận bấy nhiêu bàn, mới có thể khống chế tình hình khó khăn. Nhưng đồng thời, số thứ tự xếp hàng cũng nhiều lên, thời gian đợi đặt bàn từ bình thường khoảng một tuần, biến thành càng ngày càng dài, rất nhiều người hẹn trước một tháng, cũng chưa chắc được đến ăn cơm.
Tuy thỉnh thoảng vẫn có người khó chịu, nhưng sau khi ăn xong, sự khó chịu đều mất hết, hầu như mọi người đều nguyện ý đặt bàn lần thứ hai.
“Không sao, trong lúc đợi mình có thể tích cóp tiền, kiếm đủ rồi thì lại ăn tiếp.” Không ít người tự an ủi bản thân.
Nguồn thu của Bếp Lửa Cố Gia thường đến từ khách hàng lâu năm, trước kia cũng có danh tiếng, nhưng hình thức kinh doanh chủ yếu dựa vào khách cũ truyền miệng, giới thiệu cho khách mới. Dù sao mức giá cũng khá cao, rất ít người dám bỏ tiền cho một quán ăn chẳng biết có ngon hay không. Đương nhiên là trừ những người dư giả.
Sinh ý tăng mạnh, ngược lại dẫn đến nhiều khách hàng khẩu vị khác nhau. Nhờ việc hạn chế số lượng bàn phục vụ, Cố Trường Sinh nhanh chóng khôi phục lại quy luật sinh hoạt. Lâu lâu xuống bếp nấu vài món ăn cho tiệm, thường xuyên theo bên Tổ sư gia, cuộc sống đầy hứng khởi.
Hôm nay, Cố Trường Sinh ngồi ở quầy tiếp tân. Do có nhiều người vì ngưỡng mộ mà tới, theo lời nhân viên trong tiệm nói là: “Ông chủ nhỏ suốt ngày làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, cứ ở trong bếp hoài, nhiều khách muốn gặp cậu mà không được, chỉ biết trông mong nhìn xung quanh. Ai mà vô tình gặp được cậu thì mừng quá trời, đăng bài nửa ngày trên Weibo. Hôm nay cậu không muốn nấu cơm, vậy thì ra quầy tiếp khách gặp fan, để mọi người đều có thể thấy cậu.”
Cố Trường Sinh nghĩ cũng đúng, ngồi chỗ bàn tiếp tân không cần chạy tới chạy lui, vị trí cũng rộng rãi, Tổ sư gia cũng có thể ngồi cùng với cậu.
Vì thế hôm nay bất cứ ai đến ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy hai soái ca khác nhau đứng quầy tiếp tân chào mình. Mấy cô gái còn chưa ăn gì, đã được nhìn trai đẹp no mắt.
Khương Thời Niên cũng đứng sau quầy, nhưng chỉ có tác dụng trang trí, Cố Trường Sinh không chịu để ngài làm gì, nên ngài chỉ đứng đó đọc sách. Đãi ngộ kiểu này, ban đầu còn có nhân viên cửa hàng tò mò thân phận đối phương. Không ai so với bọn họ rõ hơn, ông chủ nhỏ là người thích áp bức sức lao động bạn bè, nhìn Du Tri Nhạc là biết, mỗi lần lại đây đều phải xắn tay áo phụ giúp. Nhưng nếu không phải bạn bè, người ta đâu cần cần bỏ bê công việc của mình, đến bên ông chủ nhỏ mỗi ngày. Ờ mà, cứ tính là bạn, thì cũng không có ai đến mỗi ngày như vậy.
Vài nhân viên lặng lẽ suy đoán, người này chắc là đối tượng của ông chủ nhỏ, nhưng đôi khi trông không giống lắm. Nghi ngờ nghi ngờ, bọn họ dần có thói quen chú ý tới phương thức ở chung hơi kỳ lạ của hai người.
Cố Trường Sinh cùng các nhân viên nữ chuyên nghiệp tiếp khách. Mỗi lần có khách bước vào, sẽ cẩn thận sắp xếp phụ trí phù hợp cho việc dùng cơm bình thường hoặc công việc. Tiếp đón vài đợt khách, thì nhóm ba người tới, có vẻ là một gia đình. Hai người lớn nắm tay một đứa bé cực kỳ đáng đáng yêu, mắt to miệng nhỏ, lông mi dài, hai má còn có lúm đồng tiền, Cố Trường Sinh nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Vừa nhìn, liền phát hiện bất thường. Trên người đứa bé có quỷ khí. Quỷ khí không có ý thương tổn cô bé, nhưng lây dính từ người lớn trong khoảng thời gian dài sẽ sinh bệnh, chưa kể trẻ em không có sức chống chịu bằng người trưởng thành về mọi mặt.
Đặc biệt lớp quỷ khí rất dày, bám lên người trưởng thành, mười ngày nửa tháng liền xảy ra chuyện. Trẻ em thì chưa đủ một tuần sẽ xảy ra vấn đề. Bộ dáng đứa bé tuy nhìn còn khỏe mạnh, cũng khá hoạt bát, hai mắt có thần, nhưng sinh khí nhợt nhạt, hiển nhiên đã lây dính quỷ khí liên tục một hai ngày. Thậm chí sinh khí trên người bé còn đang bị mài mòn từng tầng một. Giống như gọt bút chì, cứ để im như vậy, sớm hay muộn đều sẽ chạm đến ruột.
Phù du: Tên một loài côn trùng nhỏ, có cánh, chỉ sống được vài giờ đồng hồ. Ngoài ra còn có nghĩa là Cuộc sống ngắn ngủi.
Cá nhân là một sinh vật, ví dụ như con người, có các năng lực và thuộc tính tạo thành nhân vị tính. Khái niệm nhân vị tính được các tác giả định nghĩa khác nhau trong các chuyên ngành và các nền văn hóa khác nhau theo không gian và thời gian.
Thập tam hương: Mười ba hương, còn được gọi là Shiquanxiang, đề cập đến 13 loại thuốc thảo dược với hương vị đặc biệt, bao gồm: Hoa tiêu, hạt dổi, quế, hoa hồi, gừng, riềng, cam thảo,… Tên của nó xuất phát từ sự cân bằng của các yêu cầu của văn hóa Trung Quốc về axit, ngọt, đắng, cay và mặn.