Chương 92

Từ khi biết đến sự hiện diện của Tổ sư gia, ba Cố có bao nhiêu đồ tốt đều gửi hết cho họ. Trước đây ông cũng hay gửi này nọ, nhưng không thường xuyên đến mức ngày nào cũng có. Hơn nữa trước đây là giao nguyên liệu cho tiệm, còn bây giờ là cho người nhà, tính chất hoàn toàn khác nhau. Không ít nhân viên trong Bếp Lửa đều cảm thấy thân phận Khương Thời Niên cực kỳ đặc biệt, chắc là con trai cưng của người bạn thân thiết nào đó, chứ không thật khó giải thích.


Nếu không phải biết tình cảm của vợ chồng ông Cố rất tốt, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên ở chung cũng rất hòa thuận, không chừng đã có người có suy nghĩ sai lệch, tưởng Khương Thời Niên là con trai riêng của ba Cố.


Tuy cuối thu vẫn còn nắng gắt, nhưng nhiệt độ đã dần giảm xuống, trừ thời điểm giữa trưa là lúc nóng nhất, thời gian còn lại trong ngày khá ổn. Thời tiết thế này ăn vải là hợp nhất. Thịt vải thơm ngon mĩ vị, nhưng ăn nhiều dễ bị nóng trong người, lúc trước ba Cố không dám gửi vải qua, sợ Tổ sư gia ngụy trang thành nhân loại quá hoàn hảo, thể chất cũng y chang con người, ăn nhiều sẽ bị nóng.


Thấy thời tiết không còn khô nóng nữa, lúc này ba Cố mới lựa kỹ hai sọt vải kèm đậu xanh, kêu người đưa tới chỗ con trai. Ăn vải rồi nấu thêm chút chè đậu xanh, tiêu hỏa giải nhiệt, quá hợp lý.


Một sọt phi tử cười, một sọt quế vị, đều là loại vải ngon. Vải sắp vào cuối mùa, trên thị trường bây giờ còn ít quả ngon lắm. Vải là loại trái cây không thể để quá lâu, dễ bị biến vị, Cố Trường Sinh để lại hơn một nửa, chia cho các nhân viên trong tiệm một phần, anh em Du gia một phần. Dư lại thì lột vỏ bỏ hộp giữ tươi để trong tủ lạnh, tính buổi chiều ngủ trưa dậy sẽ lấy ra ăn cùng Tổ sư gia.


Ai ngờ vừa leo lên giường, cơn buồn ngủ vừa ập tới, đang lim dim thì chuông cửa vang lên.
“Để ta mở cửa.” Nghe Tổ sư gia nói vậy, Cố Trường Sinh yên tâm nằm xuống giường, tranh thủ chợp mắt một chút.


available on google playdownload on app store


Mở cửa chỉ là một việc nhỏ, lâu lâu cậu dậy trễ, bữa sáng đều do Tổ sư gia làm. Ban đầu Cố Trường Sinh kiên định giữ vững quan điểm, không được để Tổ sư gia chịu tội chịu khổ, phải cung phụng ngài thật chu đáo, việc ăn mặc đi lại đều do cậu quản hết. Mãi đến một buổi sáng nọ, Cố Trường Sinh mệt quá nên dậy muộn, thế là Khương Thời Niên dậy trước nấu bữa sáng.


Tổ sư gia làm cơm sáng, tất nhiên sắc hương đều đủ đầy. Thật ra chẳng cần nhìn, chỉ ở trong phòng ngủ ngửi mùi thôi đã khiến người ta chảy nước dãi ba thước. Cố Trường Sinh ăn qua một lần, từ đó không còn kiên trì giữ vững lập trường.


Là một đầu bếp, trừ nấu ăn tốt, mục tiêu lớn nhất cuộc đời chính là được ăn ngon. Cố Trường Sinh tự biết tay nghề của mình không tệ, nhưng cũng biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*. Không nói người khác, chỉ ba cậu thôi đã đủ đè bẹp cậu. Tất nhiên cậu biết Tổ sư gia có kỹ năng nấu ăn đặc biệt ngon, nhưng cậu không ngờ ngon tới mức này. Ngon đến nỗi nuốt luôn đầu lưỡi là có thật, không khoa trương tí nào.


Tưởng tượng đến cảnh về sau lại có thể ăn cơm siêu ngon, cậu chẳng nỡ ngăn cản Khương Thời Niên. Nấu cơm thôi sao, được được được, ngài muốn làm cứ làm, mở cửa thôi mà, ừm ừm ừm, ngài thích mở thì mở. Tổ sư gia muốn làm gì cái gì thì làm cái đó, cậu nhỏ tuổi hơn, phải biết nghe lời. Không chừng như vậy ngài ấy còn thấy vui hơn.


Cố Trường Sinh thuận lợi điều chỉnh lại suy nghĩ bản thân, từ đó trở nên sa đọa, hưởng thụ cuộc sống cơm dâng tận miệng tuyệt vời.


Người đứng ngoài cửa là Du Tri Nhạc, cậu ta có chìa khóa nhà Cố gia. Nhưng lần trước không chào hỏi cứ thế vào thẳng nhà, bắt gặp Khương Thời Niên và Cố Trường Sinh đang bận rộn trong bếp, nhất thời hoa mắt, cứ tưởng là đôi vợ chồng son đang cùng nhau nấu cơm. Dù sau này đã biết chỉ là do mình hiểu nhầm, Du Tri Nhạc vẫn không dám tự tiện vào nhà.


Cố Trường Sinh không kể rõ mọi chuyện với Du Tri Nhạc, chỉ nói Khương Thời Niên là con trai của bạn ba cậu. Bởi vì không rõ mọi chuyện, Du Tri Nhạc lại càng lo lắng, sợ mình cứ tùy tiện vào nhà sẽ quấy rầy việc anh Cố cua vợ, hoặc gây hiểu lầm không cần thiết.


Cái gì, không phải vợ hả? Vậy thì là cua chồng, dù sao cũng đều là theo đuổi đối tượng. Nói Cố Trường Sinh không có cảm tình với người ta, Du Tri Nhạc tin mới là lạ. Không có cảm tình sao có thể chăm sóc người ta tỉ mỉ đến vậy, còn người ta thì vật dụng nấu ăn trong bếp ở chỗ nào cũng biết, phối hợp hỗ trợ nấu ăn cực nhịp nhàng. Chưa kể, không có cảm tình sao anh Cố có thể cho người ngoài vào phòng bếp, còn để người ta thoải mái chạm vào mấy món bảo bối làm bếp?


Phải biết rằng, Du Tri Nhạc và Cố Trường Sinh lớn lên với nhau từ nhỏ. Mà Cố Trường Sinh suốt ngày chê cậu ở trong bếp làm vướng tay vướng chân, rõ ràng phòng bếp rộng như vậy, căn bản cậu chẳng chiếm bao nhiêu diện tích. Cố Trường Sinh cũng không cho cậu chạm vào đồ dùng trong bếp, tất nhiên một phần do cậu là sát thủ phòng bếp, nhưng đâu có đủ giải thích vấn đề.


Quan trọng nhất là, cậu thấy lúc Khương Thời Niên nấu ăn, tay anh ta cầm dao phay tổ truyền của anh Cố thái rau.


Dao phay của Cố Trường Sinh là pháp khí tổ truyền nhiều đời, Du Tri Nhạc biết rõ. Nghe đồn pháp khí và chủ nhân tâm ý tương thông, nếu không phải Cố Trường Sinh thích người ta, pháp khí biết tương lai người ta sẽ là chủ nhân thứ hai của nó, thì nó mới nghe lời như vậy chứ?


Đã thế còn dùng để thái rau, trước kia cậu tò mò lắm cũng chỉ sờ thử một tí, không dám cầm lên. Khương Thời Niên có vẻ là một người bình thường, người bình thường lại có thể sử dụng pháp khí như dao phay thông thường, khẳng định là do anh Cố đã động tay vào, âm thầm dặn dò dao phay phải biết điều ngoan ngoãn.


Còn nữa, trong lúc vô tình cậu từng thấy anh Cố cùng Khương Thời Niên ngủ chung một giường. Mua giường mới không tốn bao nhiêu tiền, cùng lắm mấy ngàn tệ, đâu phải anh Cố không có tiền mua một chiếc.


Trong nhà Cố Trường Sinh chỉ có một phòng ngủ, nhưng diện tích căn phòng cũng đủ lớn, hoàn toàn dư chỗ đặt hai cái giường. Mà dù không thể mua giường, thì nhà cậu còn phòng mà, hai nhà có quan hệ thân thiết như thế, để Khương Thời Niên ở nhà cậu một hai năm cũng được nữa là.


Chậc, tính chơi trò gần quan ban lộc* chứ gì. Tiện thể kiếm chút phúc lợi chung chăn chung gối.
Tự giác thông não, nhìn thấu chân tướng, Du Tri Nhạc không chỉ tập thành thói quen bấm chuông cửa trước khi vào nhà, mà thái độ đối với Khương Thời Niên cũng nhiệt tình không kém.


Thích người đồng tính là anh Cố đã đủ khó khăn rồi, cậu tuyệt đối không được kéo chân sau. Không chỉ không kéo chân sau, mà còn phải làm thần trợ công thật tốt. Du Tri Nhạc vốn không tính đến quấy rầy hai người bồi dưỡng cảm tình. Nhưng mà, hương vị đồ ăn thật sự quá thơm ngon, cậu không thể khống chế cái chân của mình.


Mỗi lần nhận điện thoại gọi tới, cậu như thú cưng được triệu hồi, nhịn không được muốn xuất hiện ngay. Du Tri Nhạc liếc nhìn Cố Trường Sinh người vừa miễn cưỡng rời giường ra khỏi phòng một cái tỏ vẻ xin lỗi. Trong lòng âm thầm thề, ăn xong cậu sẽ lập tức biến mất, tuyệt đối không làm bóng đèn chướng mắt nữa.


Trước khi ngủ lúc Cố Trường Sinh lột vải, Khương Thời Niên cũng đã rửa sạch đậu xanh bỏ vào nồi. Nấu chè trong lúc ngủ trưa vừa đủ lâu để hầm nhừ đậu xanh, thêm chút đường phèn là có thể ăn luôn.


Từ nửa tiếng trước mùi đậu xanh đã tỏa mùi thơm, Du Tri Nhạc cố ý đứng đợi nửa tiếng, chắc chắn rằng chè đậu xanh đã chín, lúc này mới gõ cửa.
Ăn xong, lúc về Du Tri Nhạc còn được cầm theo một túi chè đậu xanh cho anh cậu, và thêm một rổ vải.


“Về đến nhà nhớ bỏ chè đậu xanh vào tủ lạnh luôn, nếu không đến tối sẽ bị hỏng.” Khương Thời Niên nhắc nhở. Ngài có chút ấn tượng đối với anh em Du gia, trong khoảng thời gian này cũng biết anh cả Du gia thường xuyên bận công tác, mỗi ngày đều tăng ca đến mười giờ khuya.


Nấu cơm ngon lại còn chăm sóc cẩn thận, ánh mắt anh Cố thật tốt. Du Tri Nhạc gật đầu, cầm túi đồ ăn đi ra ngoài. Cậu toàn hoàn không nghĩ đến việc, vì sao trù nghệ của Khương Thời Niên tốt đến vậy, cao hơn hẳn truyền nhân Táo thần – Cố Trường Sinh.


Ăn xong chè đậu xanh, hai người lấy vải trong tủ lạnh ra ăn luôn. Cố Trường Sinh đang tính ngủ thêm tí nữa rồi đi đưa vải cho nhân viên trong tiệm, thì chuông cửa lại vang lên.
Cố Trường Sinh chưa cảm thấy buồn ngủ, nên cậu đứng dậy đi mở cửa.
“Cao tiên sinh, đây là?”


Người gọi là Cao tiên sinh có chút ngượng ngùng, trong tay xách theo một hộp cơm.
Cao tiên sinh mới dọn vào tiểu khu, Cố Trường Sinh nghe bảo gia đình họ là dân cư mới, không biết có nên tặng chút điểm tâm làm quà gặp mặt không, thì nghe Cao tiên sinh ấp a ấp úng nói: “Nghe nói anh Cố có trù nghệ rất tốt?”


Đã nói được câu đầu tiên thì câu thứ hai cũng không khó nữa. Cao tiên sinh tỏ vẻ bất chấp tất cả, giải thích: “Không phải gia đình tôi mới dọn đến sao, hôm nay em gái tôi ôm con đến đây tham quan, nó nói vị trí địa lý không tồi, lại có nhân tài ưu tú như anh làm hàng xóm, có thể làm tấm gương tốt cho trẻ con.”


Cao tiên sinh ca ngợi Cố Trường Sinh một chặp, cậu nghe mà chẳng hiểu gì, đành phải hỏi: “Cao tiên sinh có chuyện gì sao?”


Cố Trường Sinh nói thẳng vào trọng điểm, Cao tiên sinh càng xấu hổ: “Cái kia, món cậu nấu có mùi quá thơm, trẻ con trong nhà ngửi thấy nên cứ đòi ăn chè đậu xanh. Chúng tôi thật sự không có biện pháp.” Thật sự không có biện pháp, cháu nó đòi ăn, bọn họ có gọi người giao đồ ăn đến, nhưng nó ăn được một miếng thì không chịu ăn tiếp, nói không ăn nổi.


Tưởng chè đậu xanh bán bên ngoài ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, khiến hương vị không ngon, bọn họ đành phải tự mua đậu xanh về nấu. Lăn lộn nửa ngày mới nấu xong, hương vị cũng ổn, ai biết đứa bé vẫn nói không ăn được.


Bọn họ ăn thử một chén, đều cảm thấy được, hương vị đầy đủ. Nhưng đứa bé sống ch.ết nói khó ăn, đòi ăn chè đậu xanh lúc trước ngửi được. Đều là chè đậu xanh, còn có thể ngon đến mức nào? Làm đủ kiểu dỗ dành, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, vẫn phải bó tay, đứa bé khóc đến mức khàn cả giọng, anh ta xót cháu ngoại trai quá, đành phải mặt dày qua đây.


Cao tiên sinh giải thích nguyên nhân, sợ bị hiểu lầm là chiếm tiện nghi, vội vàng bổ sung: “Tôi có mang theo món chân gà hấp đậu của Ngự Thiện Phòng, nếu nhà cậu còn thừa chè đậu xanh, mong có thể trao đổi với cậu.”


Trừ Bếp Lửa Cố Gia, Ngự Thiện Phòng là tiệm cơm nổi tiếng nhất khu này. Anh ta vốn định đến Bếp Lửa mua cơm, nhưng nghe nói phải xếp hàng hơn một tháng mới tới lượt, anh ta chờ không nổi nên giảm bớt yêu cầu. Cũng may Ngự Thiện Phòng khá nổi tiếng. Họ mới dọn đến đây không bao lâu, không biết thân phận của Cố Trường Sinh như thế nào, lấy một phần cơm Ngự Thiện Phòng đi đổi một chén chè đậu xanh của hàng xóm, chắc sẽ không làm đối phương phản cảm.


Cố Trường Sinh nghe vậy, mắt nhìn hộp giữ nhiệt trên tay Cao tiên sinh, bên trong hẳn là đựng chân gà hấp đậu. Cố ý dùng hộp giữ nhiệt, chắc là tính lấy chân gà, tiện thể có cái đựng chè đậu xanh luôn.


Trẻ nhỏ thích ăn đòi ăn là chuyện bình thường. Chưa kể chè đậu xanh do Tổ sư gia tận tay nấu, thần tiên ngửi thấy cũng ngồi không yên. Ngay cả chính cậu vừa nãy cũng không kiềm chế được, rõ ràng bản thân không đói bụng vẫn cố ăn hai chén to. Cố Trường Sinh vô cùng thông cảm, đừng nói đối phương còn chuẩn bị đồ ăn trao đổi, tới tay không cậu cũng nguyện ý chia cho một phần.


“Vừa lúc trong nhà còn dư, Cao tiên sinh vào nhà ngồi một chút, tôi lấy cho anh.” Cố Trường Sinh nhận hộp giữ nhiệt trong tay Cao tiên sinh. Cao tiên sinh thấy thế, trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm. Vì có thể nhanh chóng về nhà, đối với lời mời của Cố Trường Sinh, anh taliên tục xua tay: “Không được, tháo giày phiền lắm, tôi đứng đây được rồi.”


Vội quá nhỉ. Cố Trường Sinh không đóng cửa, cầm hộp giữ nhiệt vào nhà, một lát sau đã cầm hộp giữ nhiệt ra cửa. Cao tiên sinh nhận hộp giữ nhiệt chứa chè đậu xanh, cảm kích cười cười, cuống quít xách đồ ăn quay về.


Lúc vào nhà, nhóc con đã khóc đến mức nấc nghẹn. Cao tiên sinh bước nhanh qua, đặt hộp giữ ấm trên bàn trà, bế cháu trai lên: “Xem bác đem món gì về cho cháu nè?”


“Ừm ừm ừm, là chè đậu xanh cháu nhớ thương nửa ngày đó!” Cao tiên sinh bế cháu trai đến gần bàn trà, ý bảo cháu mình mở ra xem.


Nhóc con sụt sịt hai cái, lại khóc thêm hai tiếng mới chịu ngừng, không cần người lớn hỗ trợ mà tự mình mở hộp giữ ấm. Thấy bên trong đúng là chè đậu xanh, bé con cao hứng nhảy cẫng lên, thơm má bác mình một cái thật kêu: “Bác là tốt nhất, bác tuyệt nhất, cháu thích bác nhất!”


“Chỉ giỏi nịnh nọt thôi.” Cao tiên sinh cốc nhẹ trán cháu trai, đứa bé không tức giận, vui vẻ chạy vào bếp lấy muỗng ra ăn chè đậu xanh.
“Anh đừng chiều theo ý nó. Cứ để nó khóc, khóc mệt rồi thì thôi, anh cưng nó quá rồi.” Một thiếu phụ mở miệng nói.


Cao tiên sinh nghe vậy, không thèm để ý: “Trẻ con muốn ăn thì cho nó ăn, nhìn nó ăn ngon chưa kìa. Hơn nữa, nó khóc thành như vậy em không đau lòng à?” Còn tỏ vẻ mặt mũi lạnh băng nữa chứ, vừa nãy không phải là người sốt ruột nhất sao.


Sợ em gái thẹn quá hóa giận, Cao tiên sinh vội vàng nói sang chuyện khác: “Em xem nhà cửa xong rồi, cảm thấy thế nào?”


“Nếu vẫn muốn dọn đến đây ở thì mau mua đi, căn hộ chỗ này bán chạy lắm, chậm tay là không còn đâu. Chưa kể em mà dọn đến đây, cùng một tiểu khu, thậm chí là cùng tòa nhà, anh cũng tiện chiếu cố cho em.”


Cao tiên sinh rất muốn sống gần nhà với em gái. Nhân khẩu nhà anh ta ít ỏi, hai anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sau khi em gái lấy chồng, anh ta luôn cảm thấy trong nhà thiếu người. Anh ta cứ lo em gái mình ở nhà người khác sẽ không được tốt, cũng may em rể thoại nhìn là người đáng tin, cũng thật lòng yêu thương em gái, bằng không anh ta càng không yên tâm.


“Hơn nữa giá nhà hiện giờ liên tục tăng đều, nơi này nằm ở đoạn đường khá tốt, thiết kế cũng không tồi, em không muốn ở thì mua đầu tư cũng được, lời hơn là gửi tiền ngân hàng.”


Thiếu phụ vốn đã động tâm, nghe vậy càng dao động không thôi: “Để em về nhà thương lượng với Thư Thành.”
“Nên thương lượng.” Cao tiên sinh gật đầu, mua nhà không giống mua quần áo, có thể tùy tiện mua một hai cái: “Nhưng nếu thật sự muốn mua thì phải nhanh lên.”


“Đúng rồi, có đủ tiền hay không?” Nhà ở đây không nhiều tiện nghi, trước lúc lấy chồng cũng cho không ít tiền làm của hồi môn, cơ mà Cao tiên sinh vẫn hơi lo lắng sẽ vượt mức chi tiêu của em gái.


“Đủ.” Thiếu phụ tươi cười, ngọt ngào kể: “Thư Thành nói nếu không đủ tiền, anh ấy sẽ tìm cách, không cần em nhọc lòng.”
“Anh giúp em nhiều lắm rồi, mà anh mới mua nhà, chắc không còn dư nhiều. Cứ để bọn em tự xử lý, em tin Thư Thành.”


“Được rồi, nếu không đủ nhớ nói với anh, trong tay anh vẫn còn chút tiền.” Cao tiên sinh đành phải bỏ qua, chỉ nhấn mạnh lại một câu.


“Anh yên tâm đi, hôm trước Thư Thành mới được thăng chức, tiền lương cũng tăng không ít. Bọn em còn có tiền tiết kiệm, tính sơ hẳn là có đủ.” Thiếu phụ tuy không quản chuyện tiền nong, nhưng trong nhà có bao nhiêu vẫn biết đại khái, bấm tay nhẩm tính thì xấp xỉ chừng đó.


“Để anh đưa hai đứa về nhà. Về muộn Thư Thành lại sốt ruột.” Thấy cháu trai ăn xong rồi, Cao tiên sinh thấy sắc trời không còn sớm, sợ trời tối nguy hiểm liền nhắc nhở.


Thiếu phụ gật đầu, cô cũng tính bây giờ về luôn: “Em tự về được rồi, trời còn chưa tối mà, ngồi xe đi nhanh lắm, không phải anh còn phải về công ty à?”
Được em gái nhắc, Cao tiên sinh ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế dặn em gái đi đường cẩn thận, để em gái dắt con trai mình về.


Anh ta không ngờ rằng, việc không kiên trì đưa em gái về sẽ là điều mình hối hận nhất cả đời.


Thiếu phụ sau khi về nhà, buổi tối giặt đồ, lên sân thượng phơi quần áo thì bị trượt chân ngã xuống lầu, tử vong tại chỗ, không kịp cấp cứu. Vào thời điểm cô ch.ết, con trai cô đứng ngay bên cạnh, trơ mắt nhìn mẹ mình rơi xuống đất. Đứa bé vốn hoạt bát thích nháo loạn bị dọa sợ đến mức không dám mở miệng nói chuyện.


“Lúc trước tôi giao em gái cho cậu, cậu đảm bảo với tôi thế nào? Nói mình sẽ chiếu cố cẩn thận cho con bé, cậu chiếu cố kiểu đó hả? Vì sao để con bé lên tầng cao nhất phơi quần áo, sao không phơi ở ban công?” Cao tiên sinh chất vấn em rể.


Anh ta hối hận ngày đó đã không đưa em gái về, ngăn cản mọi chuyện, nhưng anh ta càng hối hận vì đã gả em gái cho một tên nhà nghèo.


Em gái hắn vốn ở trong chung cư cao cấp, nói mười ngón không dính nước cũng không quá. Chưa bao giờ giặt đồ, đến máy giặt cũng rất ít khi đụng vào. Vì một người đàn ông mà tất cả những việc chưa từng làm đều biết cả, còn đem mạng mình đắp vào.


Nếu con bé còn ở trong tiểu khu cao cấp tiện nghi đầy đủ, sao có thể ch.ết oan uổng.
Sau khi lấy chồng, com bé liền chuyển đến nhà chồng ở. Không phải anh ta không tặng nhà làm của hồi môn, nhưng Phương Thư Thành cảm thấy là Lan Lan gả cho mình, chứ không phải mình ở rể, nên muốn dùng nhà mình tân hôn.


Vì lòng tự trọng của Phương Thư Thành, em gái phản đối ý của anh ta, bỏ qua căn nhà được trang hoàng đầy đủ mà dọn vào đây.
Biết thế còn không bằng tìm người ở rể!


Nhà tân hôn của Phương Thư Thành là loại nhà cao tầng kiểu cũ. Không có thang máy, tầng cao nhất cũng không có vòng chắn bảo vệ. Tổng cộng có tám lầu, tầng cao nhất là khu vực công cộng, có lắp một giá sắt, lâu lâu sẽ có người lên đó phơi chăn.


“Nhà mấy người có bao nhiêu miệng ăn, có bao nhiêu quần áo, ban công lớn như vậy còn chưa đủ phơi?”


“Em cũng nói như vậy, cũng từng ngăn cô ấy, nhưng Lan Lan nói mấy ngày nay vẫn còn nắng to, tranh thủ lấy quần áo mùa đông ra giặt, đến lúc bắt đầu vào đông thì vừa kịp dùng.” Bây giờ là mùa thu, quần áo nhét dưới đáy tủ vài tháng có mùi ẩm ẩm khó chịu. Rất nhiều người chọn cách giặt sạch trước khi mặc. Vẻ mặt Phương Thư Thành đầy hối hận: “Nếu em biết sẽ thế này, em đã cố gắng ngăn cô ấy lại.”


“Quần áo khi nào giặt cũng được, mua đồ mới em cũng không đau lòng. Lan Lan là người em yêu nhất, cô ấy ch.ết rồi, chẳng lẽ em không đau lòng giống anh. Anh trách mắng em thì có ích lợi gì?” Đã đau lòng còn bị anh rể chỉ thẳng mặt mắng không chừa mặt mũi, sắc mặt Phương Thư Thành cực kỳ khó coi: “Nếu không phải vì Lan Lan và con trai, với tính xấu này của anh em còn có thể nhịn?”


“Cậu còn dám nhắc đến đứa bé?” Cao tiên sinh đen mặt: “Lan Lan xảy ra chuyện là ngoài ý muốn, tôi có thể không trách cậu. Nhưng đứa bé bị dọa sợ, cậu không thèm quan tâm dỗ dành nó, thế là thế nào? Đi làm quan trọng đến vậy, còn quan trọng hơn cả con ruột của mình? Mắt tôi bị mù mới có thể đồng ý gả em gái cho cậu.”


Nghe anh rể nhắc tới việc này, trên mặt Phương Thư Thành có chút chật vật, nhưng hắn nhanh chóng cứng cổ biện hộ: “Em không đi làm sao được? Lan Lan không còn nữa, trong nhà chỉ còn mình em là người kiếm tiền, em không đi làm sau này con trai lấy gì ăn uống?” Mà nó đâu có đau ốm bệnh tật, chỉ là bị dọa thôi sao, đợi qua hai ngày là có thể tự hồi phục. Lớn rồi cần gì dỗ dành. Hồi nhỏ hắn rơi xuống hố phân xém ch.ết còn chưa bị dọa. Tố chất tâm lý quá yếu, không giống hắn chút nào.


Câu cuối Phương Thư Thành không nói ra khỏi miệng, sợ chọc tức anh rể. Nhưng đó không có nghĩa là Cao tiên sinh không nhìn ra suy nghĩ trong đầu hắn.
Biểu tình quá rõ ràng, thằng mù cũng hiểu được.


Cao tiên sinh khó thở: “Nó mới được bao nhiêu tuổi? Năm tuổi, một đứa bé năm tuổi tận mắt nhìn mẹ mình ngã ch.ết, bóng ma tâm lý kinh khủng cỡ nào hả, cậu không đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý thì thôi, còn không chăm sóc nó, cậu có đáng làm ba nó không? Trong nhà không có tiền, không có tiền cái rắm!”


“Lúc em tôi đi lấy chồng, không tính cửa hàng mặt tiền bất động sản, trang sức vàng bạc, chỉ tính tiền tôi cho 30 vạn, cậu nói ngay cho tôi nghe, có tiền nuôi con hay không, có cần phải đi làm mặc kệ con mình không?”


Cao tiên sinh mệt mỏi nói, nhịn không được liếc mắt xung quanh tìm đồ vật thuận tay. Kiểu gì hôm nay hắn cũng phải đánh tên này một trận.
“Kia, không phải em.” Phương Thư Thành còn chưa nhận ra điểm bất thường, lập tức phản bác.


Tài sản trước khi kết hôn hắn không đụng vào chút nào. Nếu cần tiền, thì hắn chỉ có thể tự kiếm.


Hắn sai chỗ nào? Không cho hắn đi làm, bắt hắn xin nghỉ, được thôi, cứ trực tiếp đưa hết đống tài sản đó cho hắn thừa kế, đừng nói cái gì để lại cho cháu trai. Nếu không phải ngại nhân mạch trong tay anh rể, thì hắn bó chân bó tay đến vậy à?


Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thiếu phụ: Người phụ nữ trẻ mới lấy chồng
- -----oOo------






Truyện liên quan