Chương 110
Người đàn bà đanh đá hồi nãy là ai?
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hai người đều biết rõ, cái người đàn bà đanh đá lúc nãy chính là mình. Người phụ nữ trung niên có chút xấu hổ vuốt tóc, còn cô gái trẻ thì cúi đầu giả vờ kiểm tr.a túi xách mới dùng để đập người ta, hai bên đối diện nhau không biết nói gì.
Không biết tại sao lại thành ra thế này, đột nhiên không thể khống chế cảm xúc của mình. Im lặng một lúc lâu, người phụ nữ trung niên lớn tuổi hơn nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy là tôi không đúng, chỗ này các cô cứ ngồi, coi như là lời xin lỗi của tôi. Tôi cũng lớn tuổi rồi, ngoài này lạnh, tôi chịu không được, ngồi bên trong ăn tối thì tốt hơn.”
“Tôi cũng có lỗi, lẽ ra tôi không nên ném đồ vào cô.” Nghe người phụ nữ nói, cô gái trẻ cũng vội vàng xin lỗi. Vị trí lúc nãy bị nhiều người liều mạng tranh nhau, giờ lại bị đẩy qua đẩy lại, ông chủ Nông Gia Nhạc nhìn mà bó tay, cảm thấy hôm nay không kiếm được thêm tiền rồi.
Quả nhiên, từ chối qua từ chối lại, cả hai người phụ nữ đều không cần vị trí này nữa, quyết định vào trong dùng bữa. Vị trí vừa được tranh nhau gay gắt, nháy mắt đã thành giày rách bị vứt bỏ. Nhìn các cô hòa bình nhã nhặn đi vào, chỉ thiếu điều nắm tay nhau như bạn thân, đám đàn ông ở đây đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Tâm tư phụ nữ như kim dưới đáy biển, mò mãi không ra. Thật đáng sợ, đánh nhau quá trời mà vẫn có thể nói cười dịu dàng rủ nhau đi ăn cơm.
Ông chủ Nông Gia Nhạc nhẩm tính tổn thất, hai bên chia nhau bồi thường, chuyện hài này cuối cùng cũng kết thúc yên bình. Thấy Cố Trường Sinh với Khương Thời Niên, ông chủ vội vàng đến gần tiếp đón. Bởi vì hai người tới trễ, cũng không có hẹn trước, tất cả phòng đều có người đặt, chỉ còn lại một phòng đơn. Hai người đành phải chen chúc ở cùng nhau một đêm.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, nhìn Tổ sư gia đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, Cố Trường Sinh nhịn không được nghĩ đến cuộc nói chuyện bị cắt ngang hôm trước. Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người, cửa đã khóa, không sợ có người xông vào, cũng không sợ bị cắt ngang nữa.
Có nên hỏi hay không?
Cố Trường Sinh không phải là một kẻ nhát gan, nhưng đứng trước vấn đề này, trước mặt Tổ sư gia, cậu nhịn không được chùn chân nhiều lần. Mãi đến lúc Khương Thời Niên vệ sinh cá nhân xong đi ra, Cố Thời Sinh vẫn đang rối rắm chưa đưa ra quyết định.
“Sao lại ngẩn người vậy?” Nhìn Cố Trường Sinh ngồi đờ ra, chưa chịu đi đánh răng rửa mặt, Khương Thời Niên cầm khăn giấy vừa lau nước trên tay vừa hỏi.
Nghe tiếng thấy Tổ sư gian hỏi, Cố Trường Sinh giật mình nhận ra ngài đã vệ sinh xong đi ra rồi: “Con không có ngẩn người, chỉ là hôm nay xảy ra nhiều việc, nên suy nghĩ một chút thôi.” Đúng là cậu chỉ toàn suy nghĩ linh tinh, trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện lưỡng tình tương duyệt như vậy.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa.”
“Dạ?” Cố Trường Sinh ngây ngốc nhìn về phía Tổ sư gia, có hơi không dám tin.
Khương Thời Niên vốn tính cứ ở chung thêm một khoảng thời gian đã, chờ Cố Trường Sinh thích mình thêm một chút rồi hẵng nói rõ. Nhưng xem tâm trạng của đồ tôn nhỏ như thế này, nghĩ gì đều viết hết trên mặt, nếu không nói rõ ràng, chắc đêm nay cậu không ngủ nổi mất.
Ném khăn giấy đã dùng vào sọt rác, Khương Thời Niên nghiêm túc nói: “Ý ta là, ta thích em, không phải do em nghĩ nhiều, mà đó đúng là sự thật.” Từ lúc xuống đây, lần đầu tiên thấy Cố Trường Sinh là ngài đã thích cậu rồi. Nếu không, lúc cậu nhắc đến Nữ Oa, ngài đã không cố gắng giải thích bản thân không hề có vợ, lại càng không có đứa con gái Nữ Oa này.
Dù lúc đó ngài còn chưa biết rõ tình cảm của mình, nhưng vẫn theo bản năng giải thích.
Tốc độ nói của Khương Thời Niên khá chậm, từng chữ rõ ràng, chắc chắn không có khả năng nghe nhầm. Mỗi một chữ anh nói ra như hóa thành thực thể, biến thành một đám trẻ con trần truồng đang cầm cung tên, cả bọn nắm tay lắc lư quanh Cố Trường Sinh, vừa bay vừa đồng thanh nói: “Thích cậu, thích cậu.”
Đám trẻ con vừa nhảy vừa nói, quay vòng vòng đến nỗi Cố Trường sinh chóng cả mặt, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp.
Cái đám loi nhoi này từ đâu ra đây. Sao lại là thần Cupid, Tổ sư gia là thần linh của Hoa Quốc, phải là Nguyệt Lõa hoặc Hồng Nương mới đúng chứ. Nhưng mà, đột nhiên nghĩ đến cảnh một đám nguyệt lão cầm tay xoay quanh cậu múa hát, ặc, đau mắt vãi.
Nghe nói Nguyệt lão là một ông già.
Bị kích thích nặng, Cố Trường Sinh vội vàng tỉnh lại, gấp gáp hỏi: “Chúng ta, thế này là lưỡng tình tương duyệt?”
“Đúng vậy, lưỡng tình tương duyệt.” Khương Thời Niên khẳng định trả lời.
Ảo tưởng trở thành sự thật, Cố Trường Sinh đắm chìm trong cảm xúc hạnh phúc, như một con cá được tự do bơi trong biển rộng, cứ như bản thân đã có được cả thế giới í.
Bỗng cậu nghe Tổ sư gia hỏi: “Tuổi ta quá lớn, em có ghét bỏ không?”
Ghét bỏ Tổ sư gia?
“Sao có thể!” Cố Trường Sinh liều mạng lắc đầu, sợ Tổ sư gia sẽ hiểu lầm.
“Vậy thì tốt rồi.” Đương nhiên Khương Thời Niên biết Cố Trường Sinh không ghét bỏ tuổi tác của mình, nhưng mà Hướng dẫn theo đuổi người khác viết thế nào thì ngài vẫn làm theo thế đó, tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Vậy em có khó chịu khi bạn trai mình lớn hơn mình rất nhiều tuổi không?”
“Đương nhiên là không.” Cầu còn không được ấy! Cố Trường Sinh lập tức trả lời, sợ mình trả lời chậm một chút, bạn trai từ trên trời rơi xuống sẽ lập tức bay đi mất.
Thấy thái độ kiên quyết dứt khoát của cậu, Khương Thời Niên nhịn không được mỉm cười. Ngài duỗi tay xoa đầu Có Trường Sinh: “Bạn trai nhỏ, em đi rửa mặt đi.” Thời tiết này có thể không tắm rửa, nhưng không thể không đánh răng.
Tự dưng bị dạy dỗ…
Cố Trường Sinh còn chưa kịp hồi tưởng hương vị ngọt ngào của xưng hô “bạn trai nhỏ” đã bị đuổi vào phòng vệ sinh. Cố Trường Sinh ở trong phòng vệ sinh đánh răng, Khương Thời Niên ngồi bên mép giường, phát phúc lợi cho tín đồ của mình, tránh họa chúc phúc, cực kỳ lạm dụng chức quyền.
Thần tiên trên trời không có nhiều quy củ giống nhân gian, ví dụ như Nữ Oa và Phục Hy, vừa mắt nhau thích nhau thì đến với nhau thôi. Lúc còn ở bộ lạc chưa thành thần, ngài vẫn luôn độc thân. Làm thủ lĩnh, mỗi ngày ngài đều bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian quan tâm sinh hoạt yêu đương của cấp dưới cùng người dân.
Trước giờ không hiểu biết về vấn đề này, thế nên Khương Thời Niên cũng không biết làm thế nào theo đuổi người khác, làm thế nào nói cho người ta biết. Chờ đến khi ngài hiểu được tình cảm của mình, lúc này mới đi tìm hiểu các cách tỏ tình từ nhóm tín đồ, gom góp chỉnh sửa ra phương pháp cho bản thân.
Ngoài các tín đồ, Khương Thời Niên cũng không quên phần của cậu bạn cũ Cố Trường Sinh, cùng những người đã nhiều lần hiểu nhầm hai người là người yêu, vô tình mỗi người đều trở thành thần trợ công cho mình.
Không biết có phải trùng hợp hay không, trong nhà những người này đều có cung phụng tượng Táo Thần, dù bọn họ không có, thì thế hệ trước của họ đều có, quá tiện cho Khương Thời Niên.
Chờ Khương Thời Niên chúc phúc xong hết, vừa lúc Cố Trường Sinh rửa mặt xong đi ra. Hai người nằm chung trên một chiếc giường, khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần động đậy là có thể chạm vào người kia, thậm chí là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Không phải là chưa từng ngủ chung một giường. Lúc ở nhà, ngày nào hai người cũng ngủ chung một giường, nhưng chưa bao giờ có tâm tư khác, càng không mặt đỏ tim đập như hôm nay.
Lúc Tổ sư gia vừa đến nhân gian, cậu vốn định dẫn ngài đi mua giường, nhưng xảy ra nhiều việc quá nên đành gác lại. Nghĩ vậy, Cố Trường Sinh có chút chột dạ mà trở mình, không lẽ lúc đó mình đã có ý định “khi sư diệt tổ” à?!
Cố Trường Sinh chẳng những không thèm sám hối vì ý định xấu xa đó, ngược lại vui vẻ trở mình một cái, đối mặt với Tổ sư gia, mở to mắt trong đêm mà ngắm nhìn gương mặt ngài. Bạn trai mình đẹp trai quá à!
“Nghĩ cái gì vậy, mau ngủ đi.” Giờ nào rồi mà còn chưa ngủ. Khương Thời Niên lấy tay che mắt Cố Trường Sinh bắt cậu ngủ.
Bị che mắt tối om, Cố Trường Sinh thành thật nhắm mắt lại ngủ. Cậu cứ nghĩ mình vừa thoát khỏi cái danh cẩu độc thân, bản thân sẽ vui vẻ đến mức mất ngủ chứ. Ai dè hai mắt vừa bị Tổ sư gia che lại, chưa đến ba phút, cậu liền chìm vào mộng đẹp. Tốc độ cực nhanh, cứ như uống thuốc ngủ vậy.
Trời vừa bình minh, mắt Cố trường Sinh còn chưa mở, liền nghe thấy động tĩnh Tổ sư gia đang rửa mặt trong phòng vệ sinh. Biết ngài đã rời giường, cậu lăn một vòng, nằm đúng vị trí mà Khương Thời Niên đã nằm.
Ngay lúc Cố Trường Sinh lười biếng chuẩn bị ngủ thêm một giấc, đột nhiên nghe được thanh âm ầm ĩ dưới lầu.
Nông Gia Nhạc cách âm khá tốt, với điều kiện là không mở cửa sổ. Dù trời đã trở lạnh, nhưng khi đi ngủ Cố trường Sinh vẫn mở cửa sổ theo thói quen, như vậy mới có cảm giác không khí thông thoáng.
Giờ thì hay rồi, không khí có lưu thông, nhưng lại không yên bình.
“Ông Triệu, cô ta là khách trong tiệm của ông, việc này ông phải xử lí cho tôi, ông nhìn tôi buôn bán dễ dàng lắm sao? Mở cái tiệm tạp hóa nhỏ nhỏ thôi, ai ngờ lại gặp phải loại người này.”
Nghe âm thanh hình như là một bà lão, vốn chỉ cần đóng cửa sổ lại là có thể ngủ tiếp, nhưng mà lòng hiếu kỳ của Cố Trường Sinh bị khơi lên, cơn buồn ngủ cũng bay mất, cậu bò dậy xem đang xảy ra chuyện gì.
Động tĩnh từ trong viện phát ra, cửa sổ phòng Cố Trường Sinh vừa vặn đối diện với sân viện. Chỉ cần ở cạnh cửa sổ là có thể thấy được tình huống dưới sân.
Một bà lão hơn sáu mươi tuổi đang túm chặt tay cô gái trẻ hôm qua mới gặp, ông chủ Nông Gia Nhạc đứng bên cạnh, bà lão kích động nói: “Ông Triệu, có thể đến đây chắc chắn không phải người nghèo.”
Khi ông chủ Triệu vừa xây xong Nông Gia Nhạc ở đây, hàng xóm bọn họ từng tò mò hỏi qua, giá phòng một đêm bao nhiêu, ăn một bữa cơm tiêu tốn thế nào. Cứ nghĩ là có cơ hội ăn thử món ăn lạ chút, ví dụ nhà có họ hàng đến chơi, lười nấu cơm, thì mời cả nhà đến đây, vị trí vừa gần vừa có mặt mũi.
Nhưng cuối cùng ai từng có ý nghĩ này đều nhanh chóng dập tắt, giá đồ ăn ở đây đối với nông dân và nhân viên bình thường như bọn họ mà nói trả không nổi.
“Ông nói coi, cô ta có thể thuê phòng ở một đêm sáu ngàn, ăn bữa cơm hết một hai ngàn. Trên người mặc quần áo đẹp đẽ, thoạt nhìn cũng ra dáng tri thức, là con gái đàng hoàng, cớ sao chỉ có vài chục đồng cũng không chịu trả?” Bà lão tức giận không thôi: “Chiếm chút lợi nhỏ này để làm gì?”
“Này, có phải là hiểu lầm gì đó không?” Mới sáng sớm đã gặp việc như này, ông chủ Triệu đau đầu thật sự. Một bên là khách hàng của mình, một bên là hàng xóm trong thôn, giờ nói đỡ cho ai cũng sai. Đặc biệt là ông còn chưa rõ mọi việc ra sao, càng không dám nói lung tung.
Nhìn thấu suy nghĩ chủ Triệu, bà lão cười lạnh một tiếng: “Ông Triệu, đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Chỗ của ông lúc vào thuê phòng chỉ đặt cọc một phần tiền thôi đúng không, khi nào trả phòng mới thanh toán toàn bộ? Có mấy chục đồng tiền của tôi thôi mà cô ta cũng tham, ai biết tới lúc trả phòng cô ta có quỵt nợ hay không. Giờ ông còn ba phải?” Sao không đứng về phía bà, nhất trí đối địch?
- -----oOo------