Chương 117
Tính ra trong cái rủi có cái may, để nguyền rủa được bảo vệ tốt nhất, tà khí chẳng dư sức đi làm việc khác. Hơn nữa cách một lớp hộp gói quà, nên trên đường đến đây hai cô gái vẫn chưa bị gì.
Bởi vậy độ khó của việc giải trừ nguyền rủa sẽ tăng cao, nhưng không sao, không ai bị gì mới là quan trọng nhất.
Nhà Tiền Hoan không thiếu tiền, lại cưng chiều con trai nhỏ, cha mẹ hắn hận không thể cho hắn tất cả những thứ tốt nhất trên đời. Bình thường đã như vậy, thì khỏi nói đến ngày đặc biệt như ngày sinh nhật. Cha mẹ Tiền đã sớm chuẩn bị chu đáo, đảm bảo mọi thứ xuất hiện trong buổi tiệc đều là đồ tốt nhất. Bánh sinh nhật là là linh hồn của buổi tiệc hôm nay, vì vậy hai người đã mời thợ làm bánh nổi tiếng đến tận nhà làm bánh từ sáng sớm, dùng toàn là những nguyên liệu đắt đỏ.
Hai người đều biết sinh nhật giới trẻ bây giờ không thích ăn bánh kem mà toàn dùng để ném nhau. Tuy cảm thấy làm vậy rất lãng phí, nhưng vì muốn con trai cưng vui vẻ và không mất mặt với bạn bè, hai người đã dặn dò thợ làm bánh làm bánh kem to một chút, để khách có thể chơi tận hứng.
Vì thế, cái bánh kem đang ở trước mặt Cố Trường Sinh này có tận 6 tầng.
Bánh sinh nhật 6 tầng cỡ lớn được trang trí tinh xảo xinh đẹp, mỗi tầng đều được đặt trên giá đỡ. Cố Trường Sinh thấy bánh kem có thể tách ra từng tầng thì không dùng hết cả cái bánh như dự tính nữa, mà chỉ lấy một tầng trên cùng.
Tầng trên cùng to hơn bàn tay người trưởng thành một chút, vừa đủ để nhét hai hộp quà nhỏ vào.
“Thân như Thao Thiết, nuốt chửng nhật nguyệt.” Trên mặt bánh kem đột nhiên nứt ra một cái khe tối om, cứ như miệng của dã thú. Cố Trường Sinh giơ hai hộp quà trước cái khe, như thể ngửi thấy mùi đồ ăn, dã thú đột nhiên há to miệng, nuốt chửng hai hộp quà lẫn phân nửa bàn tay của cậu.
“Đại sư!” Sô pha cách khá xa nơi đây nên những người đang đánh bài đều không để ý, nhưng vài người đứng gần Cố Trường Sinh lại thấy rõ cảnh này. Sợ rằng lúc làm phép đã xảy ra trục trặc, đại sư sắp bị ăn mất tay, Chị họ Tiền hốt hoảng hét lên. Tiền Hoan vội vàng duỗi tay muốn kéo tay của Cố Trường Sinh ra ngoài.
Nếu trước kia có người nói với Tiền Hoan bánh kem có thể cắn người, hắn không chỉ không tin, mà còn khịt mũi coi thường. Coi mình là con nít à, chém gió không biết ngượng mồm. Nói ra đứa con nít ba tuổi còn không thèm tin chứ đừng nói hắn là người trưởng thành có chỉ số IQ trên mức trung bình.
Đầu tiên chưa bàn đến lớp kem bơ bên ngoài bánh mềm bao nhiêu, lấy ngón tay chọc nhẹ một cái đã lõm vào, phần ruột bánh đúng là so với phần kem bơ cứng hơn một tí nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Không đến nỗi bỏ vào miệng là tan, nhưng chỉ cần lấy muỗng nhựa xúc một miếng bỏ vào miệng, cuốn nhẹ lưỡi, không cần nhai liền có thể nuốt xuống. Cái thứ như bánh kem này, không bị người ăn sạch sành sanh đã tốt rồi đừng nói đến việc cắn người.
Nhưng đó là trước kia, từ khi quen biết Cố Trường Sinh, mọi kiến thức về đồ ăn của hắn đã bị đập đi xây lại vài lần.
Lỗ hổng đen ngòm nứt ra trên trên mặt bánh kem, làm người nhìn có cảm giác nguy hiểm vô cùng. Rõ ràng nó chỉ là một phần bánh kem mềm mại bình thường, nhưng lại làm người ta cảm thấy như đang đối mặt với dã thú khát máu. Ở Hoa quốc việc săn bắn động vật hoang dã bị cấm, nhưng ở nước ngoài, nhất là nơi hoang dã đất rộng thú hoang nhiều, chính phủ địa phương cho phép mọi người được săn bắn trong phạm vi quy định. Trước kia Tiền Hoan tò mò còn từng đi nước ngoài săn thú một lần. Thế mà cái bánh kem nhìn mềm mại ngon lành trước mắt lại khiến hắn có cảm giác còn nguy hiểm hơn so với con chuột túi có thể một quyền đấm ngất một người ở nước Úc xa xôi.
Dù biết Cố Trường Sinh Có bản lĩnh lợi hại, cũng tận mắt chứng kiến cậu dùng một quả hạch đào khiến lão Chuột tinh bó tay chịu trói, nhưng tận mắt thấy bánh kem há miệng cắn người, Tiền Hoan vẫn không nhịn được mà lo lắng. Hắn so với ai khác đều biết đồ ăn được Cố Trường Sinh làm phép có sức mạnh ghê gớm cỡ nào, lỡ như Cố đại sư bị lật xe giữa đường, làm phép thất bại thì sao?
Cái này có phải là phản phệ trong truyền thuyết hay không?
Nghĩ đến việc bản thân sau khi biết trên thế giới này tồn tại quỷ thần, chuyên đi sưu tầm những mẩu truyện thần quái tu chân, hơn nữa còn tự cầm bút viết một quyển tiểu thuyết như vậy. Lúc trước vì làm tư liệu sống cho hắn viết, Cố Trường Sinh đã kể những câu chuyện thần quái mà bản thân và những đại sư khác đã trải qua. Sau khi tiếp thu một đống kiến thức như vậy, Tiền Hoan cực kỳ thấu hiểu tính nghiêm trọng của việc bị phản phệ.
Sợ Cố Trường Sinh bị mất tay, Tiền Hoan gấp đến độ luống cuống, nhưng mặc kệ hắn kéo mạnh cỡ nào, tay của Cố Trường Sinh vẫn bị bánh kem cắn chặt không thể động đậy, chứ đừng nói là rút tay ra.
“Đừng gấp.” Nhận ra mọi người đang bị dọa, Cố Trường Sinh vội vàng trấn an nói: “Tôi không sao đâu.”
Sao có thể không có việc gì?!
Tiền Hoan hoàn toàn không nghe lọt tai lời Cố Trường Sinh nói.
Cố Trường Sinh bất đắc dĩ, đành phải giải thích: “Lúc nãy là do tôi không cẩn thận giơ tay gần nó quá nên mới bị nuốt. Nhưng mà nó đối với con người vô hại, mục tiêu của nó chỉ có tà vật thôi.” Nói xong đúng lúc hộp quà tặng đã bị bánh kem cắn nuốt hết, Cố Trường Sinh liền rút tay ra trước mặt mọi người.
Quả nhiên bàn tay vẫn còn nguyên không vấn đề gì, đừng nói là bị thương, một dấu răng để lại cũng không có, thậm chí đến một vết bơ cũng không dính vào. Bàn tay của cậu sạch sẽ như thể cảnh vừa nãy chỉ là ảo giác của mọi người.
Thấy thế, Tiền Hoan mới yên lòng, oán trách: “Sao không chịu nói sớm, lúc nãy làm tôi sợ muốn ch.ết.” Sợ đến mức đã nghĩ đến việc tìm bệnh viện gần đây nhất có thể phẫu thuật nối tay, ai ngờ chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió, Tiền Hoan tức giận trợn mắt trừng Cố Trường Sinh một cái.
Vì chuyên tâm làm phép nên không mở miệng giải thích, Cố Trường Sinh tính tình tốt sờ mũi. Biết Tiền Hoan lo lắng cho mình, bị trừng một cái cũng không sao.
Nhìn tương tác giữa hai người, dù biết Cố đại sư là bạn tốt của em mình nhưng Tiền tỷ tỷ vẫn mang ý xin lỗi mà nhìn về phía Cố Trường Sinh, sợ cậu tức giận.
“Chị à, chị không cần lo lắng thế đâu, Trường Sinh không nhỏ nhen như vậy, đúng không?” Thấy ánh mắt chị họ mình hơi sai sai, sợ sau này bị chị họ đì ở thư phòng dạy dỗ, Tiền Hoan vội vàng cầu cứu viện binh.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Tiền Hoan, cứu binh Cố Trường Sinh gật đầu.
Mày nói như thế, dù người ta có tức giận đến mấy cũng sẽ không thể hiện ra ngoài. Chị họ Tiền nghe thằng em phát ngôn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm: Em họ mình bị chú thím nuôi kỹ quá, nuôi đến mức tính tình quá ngây thơ rồi, hai mấy tuổi rồi mà cứ như đứa trẻ mười mấy tuổi, không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. Tiền tỷ tỷ thầm nghĩ, sau buổi tiệc hôm nay, phải “tâm sự” một chút với đứa em này mới được.
Nhìn ra thâm ý của bà chị, Tiền Hoan vội vàng đánh trống lảng: “Như này là xong rồi? Cái nguyền rủa kia đã hết hiệu lực rồi chứ?”
Nghe vậy, chị họ Tiền vội vàng vứt hết mấy thứ rối rắm qua một bên, trước mắt quan trọng nhất vẫn là việc nguyền rủa đã được tiêu trừ sạch sẽ hay chưa. Lời vừa dứt, mọi người đều hướng mắt về phía miếng bánh kem mới nuốt hộp quà.
Sau khi nuốt xong hộp quà, chờ Cố Trường Sinh rút tay ra, cái khe miệng to trên mặt bánh kem như biết đã hết đồ ăn, nó dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Như này chắc là đã thành công rồi ha?
Trong lúc mọi người đang nghĩ làm sao để xử lý cái bánh kem này thì Cố Trường Sinh vươn tay ra, chạm nhẹ vào bánh kem, ngay lập tức cả miếng bánh bốc cháy.
Theo lý thuyết, bánh kem có khá nhiều nước, cả cái bánh từ phần kem đến phần bánh gato bên trong đều là vật liệu khó bắt lửa, cho một mồi lửa cũng khó mà làm nó cháy nổi. Nhưng miếng bánh này cứ như làm bằng giấy, một chút lửa lan ra cả miếng bánh rồi bốc cháy trong chớp mắt, cuối cùng đến một mẩu tro cũng không còn.
Nơi đặt bánh kem bấy giờ chỉ còn thừa một cái đế bánh.
Phòng tiếp khách nhà Tiền Hoan rất lớn, đám người ồn ào bên kia sô pha đang chơi đến nhập tâm, không có ai chú ý bên này. Hơn nữa hai bên lại cách khá xa, lúc làm phép Cố Trường Sinh đã chú ý quay lưng về hướng đó. Khương Thời Niên cũng yên lặng đứng bên cạnh Cố Trường Sinh, giúp cậu che bớt phần lớn tầm mắt của những người có thể nhìn về phía bên này. Thế nên mãi đến lúc bánh kem bị lửa đốt sạch vẫn chưa có ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Cố Trường Sinh đặt đế bánh qua một bên, nói: “Sau này đừng dùng đế bánh này nữa, vứt đi hoặc để trưng cho đẹp thì được.”
Dù Cố Trường Sinh không nói thì Tiền Hoan cũng không đụng đến cái đế bánh đó. Trên đó từng đốt đồ vật nguyền rủa nguy hiểm như vậy, ai mà dám đem đi đựng đồ ăn. Dù nó không gây hại gì thì tâm lí của hắn cũng bị ám ảnh. Tiền Hoan chợt nghĩ đến một vấn đề: “Cố ý làm hư hao Nhân dân tệ là trái pháp luật đúng không? Tôi nhớ là sẽ bị phạt tiền.” Sinh thần tinh không phải là làm từ Nhân dân tệ à?
Tiểu thuyết gia như mấy người đều có đầu óc nhanh nhạy vượt mức bình thường như vậy hả?
Biết là Tiền Hoan đang nói đùa, nhưng Cố Trường Sinh vẫn cảm thấy cạn lời:
“Nếu báo cáo có khi không bị phạt tiền, mà còn được khen thưởng đấy.” Nghĩ hay quá ha!
Giải quyết xong chuyện này thì cũng nên nói với bên chuyên ngành đặc thù một tiếng, để bọn họ giải quyết những việc còn lại. Sau khi hỏi hai cô gái về địa chỉ của cửa hàng kia, Cố Trường Sinh buồn cười nhìn mặt Tiền Hoan, lấy di động ra nhắn tin với bên kia.
Biết bản địa đã xảy ra sự kiện nguyền rủa ác độc như vậy, phân nhánh ban ngành đặc thù nơi này lập tức đến cửa hàng đó. Tạm thời chưa phát tiền thưởng cho Cố Trường Sinh nhưng cũng không truy cứu trách nhiệm việc cậu đã tiêu hủy Nhân dân tệ.
Việc nào nặng việc nào nhẹ, ai cũng biết.
Đổi thành bọn họ, nếu gặp chuyện như vậy thì họ cũng làm như vậy.
Không làm gì được Cố Trường Sinh, lúc cắt bánh sinh nhật Tiền Hoan lòng dạ hẹp hòi cố ý cắt cho Cố Trường Sinh một miếng bánh cực lớn, mưu đồ không làm no ch.ết cậu thì cũng làm cho cậu ngán ch.ết.
Ăn xong bánh kem, Cố trường Sinh vẫn còn nghĩ đến vụ cửa hàng quà tặng nên không ở lâu, nhìn thời gian thấy không sai biệt lắm, liền cùng Khương Thời Niên chào tạm biệt Tiền Hoan. Tiền Hoan vốn có chút luyến tiếc, nhưng nghe ba chữ tiệm quà tặng, biết là chuyện quan trọng nên không giữ chân họ nữa.
Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên vừa rời khỏi nhà của Tiền Hoan thì nhận được điện thoại của bên chuyên ngành đặc thù.
“Cửa hàng quà tặng kia đúng là có vấn đề, hình như chủ tiệm có biết một chút thủ đoạn tà đạo. Không chỉ có Sinh thần tinh, mà tất cả các mặt hàng khác trong tiệm đều bị nguyền rủa. May mà phát hiện sớm, không thì không biết có bao nhiêu người sẽ bị hại.” Nói xong, đầu bên kia điện thoại có chút nghi hoặc: “ Nhưng mà mấy năm nay trong nước đã tổ chức những đợt càn quét lớn lẫn thi hành nhiều chính sách nhằm vào tà tu, rất nhiều tà tu đều đã đền tội hoặc lẩn trốn đến độ mai danh ẩn tích trong núi sâu rừng già. Nơi này có cá lọt lưới còn chưa tính, sao lại có thể to gan lớn mật như vậy? Không thèm cố kị gì mà chọn khu đông người triển khai tà thuật.”
- -----oOo------