Chương 43: Đạo trưởng bị mù
“Thất nhi, sao vậy?...” Thanh Vận mông lung nhìn ta hỏi.
“Ha ha... Ha ha... Không sao...” Ta cười gượng, toàn thân lạnh ngắt.
Không phải vết thương sau gáy Thanh Vận tụ máu chèn dây thần kinh thị giác nên bị mù chứ!! Tổ sư, ngươi đừng chơi ta...
Ta lặng lẽ áp sát vào một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Vận, cặp mắt trong suốt, không hề gợn sóng, nhìn sao cũng không giống như đang giả vờ. Dù sao Thanh Vận cũng chẳng có lý do gì để giả mù? Chẳng lẽ vì trả thù ta ngày ấy đẩy hắn đập đầu vào bàn nên bắt ta làm trâu làm ngựa hầu hắn?
“Thất nhi, vi sư hơi khát.” Thanh Vận nằm trên giường yếu ớt nói.
“Được.” Ta ngoan ngoãn tiêu sái đến trước bàn rót cho hắn một chén nước, kế đó thật cẩn thận nâng hắn lên để hắn dựa vào người mình, cho hắn uống hết chén nước.
Chờ Thanh Vận từ từ uống xong, ta giúp hắn nằm xuống, Thanh Vận lại ho nhẹ hai tiếng, có vẻ buồn ngủ: “Thất nhi, sư phụ hơi mệt...”
“Nếu sư phụ mệt thì nghỉ ngơi đi, đồ nhi có việc.” Ta để chén lên bàn, đắp chăn lại cho hắn, bằng không ban đêm đột nhiên phát sốt lần nữa thì ta chỉ còn cách nhảy sông.
“Được.” Thanh Vận thản nhiên trả lời rồi chợp mắt ngủ.
Nhất thời trong phòng có vẻ yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một cây kim, bao gồm cả tiếng hít thở đều đều của Thanh Vận.
Ta im lặng ngồi bên giường nhìn Thanh Vận, cặp mắt dài hẹp kia vẫn nhuốm vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt vì mất máu quá nhiều. Thanh Vận có thói quen đó là hễ có ánh sáng là không thể ngủ được. Mỗi lần ta với Đoạn Tang Mặc ở trong phòng hắn học Thanh Đạo là lúc Thanh Vận luôn lùi vào một góc tối mới có thể ngủ, nếu không sẽ nổi điên khác thường. Nhưng hôm nay ở đây thắp hai ngọn nến sáng rực, nếu Thanh Vận không thấy được thì làm sao mà ngủ được? Nhưng nếu hắn mù thật...
Mồ hôi đầm đìa, ta cũng không dám nghĩ tiếp nếu Thanh Vận mù thật thì phải làm sao đây...
Chờ Thanh Vận ngủ say, ta thật cẩn thận lui ra ngoài, sau đó lén lút như ăn trộm mò vào nhà bếp của huyện nha lấy mấy khúc gỗ ẩm, suýt nữa bị nha dịch tuần tr.a ban đêm bắt được. Ta ôm mấy khúc gỗ ẩm tới trước phòng Thanh Vận rồi khoét mấy lỗ hỏng nhỏ. Ta vụng trộm dòm vào, Thanh Vận đang ngủ say trên giường, mấy ngọn nến trên bàn hơi lay động vì gió lùa vào mấy khe hở.
Ta đứng cách phòng không xa, lôi mồi lửa ra ngồi xổm xuống nhóm lửa. Vừa làm vừa đắc ý. Nếu Thanh Vận giả mù, khi ngửi được mùi khói sẽ kinh nghi ngồi dậy xem xét, nếu hắn không dậy xem... mà tiếp tục giả mù, làm sao có thể yên tâm nằm ngủ tiếp chứ?
Mấy khúc củi ẩm bị đốt lập tức bốc khói mù mịt, hướng gió cũng chiều lòng ta, thổi thẳng vào phòng Thanh Vận, chờ lượng khói đủ dày, ta đắc ý về lại trước cửa phòng Thanh Vận, lặng lẽ quan sát từ mấy khe hở. Không nhìn không lo, vừa thấy đã hoảng sợ, hai ngọn nến trên bàn không biết vì sao lại bị gãy, lửa đang lan tới khăn trải, bắt đầu tràn xuống dưới. Mà lúc này Thanh Vận đang gục bên cạnh bàn, ôm ngực ho khan liên tục.
Ta đứng ở ngoài lòng nóng như lửa đốt, không biết nên vào hay không đây? Nếu đi vào sẽ khiến Thanh Vận đoán ra ta là tác giả của màn tạo khói vừa rồi, nếu không thì vì sao đêm khuya không ngủ lại xuất hiện ngay đúng lúc này? Nhưng nếu ta không vọt vào, lửa cứ lan ra thế này nhất định sẽ gây nên đám cháy lớn. Thanh Vận bị nội thương đến thổ huyết, lấy đâu ra sức mà dập lửa nữa? Ngay cả chạy trối ch.ết cũng là cả một vấn đề!!
Ta do dự mãi nhưng nghĩ mình còn nợ Thanh Vận nên đẩy cửa vọt vào. Vừa vào phòng còn chưa kịp quan tâm hỏi han Thanh Vận đã vội vàng bưng chậu nước rửa mặt hắt vào đám lửa trên bàn. Đám cháy bị dập tắt hơn phân nửa, nửa còn lại bị ta dùng khăn đè lên mà tắt.
Sau khi dập lửa, ta mới ngó qua Thanh Vận đang nằm bò càng trên đất, lúc này trong phòng ngập ngụa mùi khói, Thanh Vận hơi thở mong manh nằm trên mặt đất, ôm ngực ho khù khụ.
“Sư phụ, người thế nào?” Ta vội vàng đỡ Thanh Vận lên.
“Khụ khụ... Khụ khụ...”
Thanh Vận yếu ớt như một đám bùn nhão, khó chịu tựa vào người ta mà ho dồn dập, giống như hít thở không thông.
“Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ!” Ta nghiêm trọng tự kiểm điểm mình sao lại dùng cách này thử Thanh Vận khiến hắn khó chịu như bây giờ, chẳng may chuyện xấu xảy ra, ta thật sự nên lấy mạng đền mạng!!
“Khụ khụ... Khụ khụ khụ... Thất nhi... Mới vừa rồi... Khụ khụ... Mới vừa rồi...” Thanh Vận cố sức nói nhưng ho mãi không ngừng. Tuy cửa đã mở toang nhưng trong phòng vẫn còn mù khói chưa tan hết.
“Sư phụ, người khoan nói chuyện đã, cố gắng hít thở trước!” Ta đưa tay xoa nhẹ trên ngực Thanh Vận giúp hắn thuận khí. Hắn cứ tiếp tục ho như vậy nữa chắc ho đến hộc máu mất thôi.
Thanh Vận nghe xong bèn im lặng tựa vào người ta cố gắng thở hào hển, qua nửa ngày mới hơi trở lại bình thường.
“Thất nhi...” Thanh Vận thấp giọng kêu.
“A? Sao vậy?” Ta giật mình hỏi.
“Mới vừa rồi cháy...” Thanh Vận thản nhiên nói.
“A.” Chẳng lẽ Thanh Vận phát giác đám cháy vừa rồi là do ta làm, muốn tính sổ với ta?
Tổ sư, xin cứu mạng...
Nhưng may mà ta vẫn chưa bị Thanh Vận tr.a khảo, hắn thản nhiên hỏi: “Vì sao có cháy mà vi sư vẫn thấy tối đen như mực?”
“...”
Nếu nói trước đó ta còn nghi ngờ Thanh Vận giả mù thì giờ phút này ta đã sớm tin đến tám chín phần mười. Nếu Thanh Vận không mù, sao có thể hất nến ra bàn gây cháy? Thanh Vận cũng không phải ngốc đến liều mạng. Nhưng nếu mù thật, ta đây không biết nên làm sao...
“Thất nhi, kỳ thật ngươi đã biết...” Thanh Vận tựa vào lòng ta thản nhiên hỏi. Cặp mắt trong suốt không vương chút bụi trần trống rỗng, thất thần không biết đang nhìn đi đâu.
“A...” Bất quá ban đầu ta không tin, nghi hắn tính bắt ta phục dịch nên giả mù. Dù sao nhân phẩm của Thanh Vận không lấy gì làm tốt đẹp, ta hoài nghi hắn cũng là hợp lý.
“A...”
Thanh Vận không biết vì sao bật cười thành tiếng: “Nếu đã biết, vì sao không hỏi?”
“Hỏi gì?” Hỏi hắn vì sao phải già mù? Nhưng kẻ đầu sỏ gây chuyện không phải là ta sao, là ta đẩy Thanh Vận đập đầu vào bàn khiến hắn mù. Ta còn hỏi gì nữa?
“Nếu đã biết... Vậy sư phụ đưa ngươi về... Được không?”
“Đưa về?” Ta sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi Thanh Vận không phải ám chỉ chuyện hắn mù mà là chuyện hắn cố ý giữ ta lại đây sao?
“Trở về nơi ngươi vốn dĩ thuộc về...” Thanh Vận thản nhiên nói, hệt như đang nói chuyện phiếm.
“Lúc trước sư phụ nói ta không thể quay về kỳ thật là dối gạt ta! Vì sao phải gạt ta?!?!” Nếu Thanh Vận chủ động nhắc tới, ta đương nhiên muốn biết chân tướng, nếu không sẽ không thoải mái chút nào! Khi đó ta chỉ mới gặp Thanh Vận, vì sao hắn phải tổn hao tâm tư giữ ta lại?
“Thất nhi... Thái sư phụ của ngươi từng nói với sư phụ, muốn có gì phải cố gắng giành được... Vì thế, bình sinh sư phụ rất dễ dãi với mình, cố gắng tranh đoạt mọi thứ... Có thể tranh đoạt hoàn toàn khác với cưỡng cầu... Cưỡng cầu gì đó, rồi một ngày cũng sẽ mất đi...”
“...”
Rốt cục Thanh Vận nói nhiều như vậy để làm gì?
Vì sao ta nghe xong như rơi vào sương mù, như mưa trên trời ào xuống?
“A... Sư phụ, người có thể nói rõ hơn không?” Ta mặt dày hỏi tới. Chẳng lẽ Thanh Vận còn muốn ta thông cảm cho hắn, chia sẻ tâm tư bi thương với hắn?
“...”
Thanh Vận khiến ta mất hết sức lực, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Vi sư muốn có ngươi, như vậy đủ rõ chưa?”
Khiến người sắp tắt thở buồn bực như vậy, tổ sư, ta có tội...
Nhưng ta vẫn là đứa trẻ thành thật, nên nói vẫn phải nói, lừa gạt người ta không đúng lắm?
“Sư phụ, đồ nhi không phải chỉ sống cho mình, ta còn có cha mẹ! Đồ nhi không thuộc về người...” Cha mẹ ta sinh ta ra, nuôi ta mười tám năm dễ lắm sao? Dựa vào đâu người muốn có ta thì ta phải thuộc về người? Tính chiếm tiện nghi? Không có cửa đâu!!
“Đúng, ngươi không phải của sư phụ... Nhưng sư phụ lại nghĩ chỉ cần ngươi ở lại đây thì sẽ có thể có ngươi. Kỳ thật ngươi cũng giống Dạ nhi với Mặc nhi, một ngày nào đó sẽ rời đi...” Lúc Thanh Vận nói câu này xong bèn cười khổ, vô cùng thê lương.
Sư phụ, thành thật là tốt, chứng minh lương tâm còn chưa mất hẳn. Nhưng người thành thật nhầm lúc rồi! Nếu ngươi là người thành thật, chẳng lẽ ta là đứa trẻ mới mười tuổi sao? Mù còn có thể nói ra mấy lời tình cảm như vậy, ta thật sự cúi đầu bái phục Thanh Vận.
“Nếu ta đi rồi, người làm sao bây giờ?” Ta vô lực hỏi.
“Khụ khụ... Không ai vui sướng cả đời, thời gian qua mau... Dù sao ngươi cũng không cần sư phụ, nay sư phụ đã mù, không giữ ngươi lại được. Ngươi muốn đi thì đi đi... Nếu Dạ nhi và Mặc nhi cũng muốn theo người khác thì bảo bọn họ đi đi. Trên đời này, mấy chuyện bạc đầu giai lão, phú quý song toàn đều không tới lượt sư phụ...” Thanh Vận nói vô cùng thê lương, dứt lời, cặp mắt đen tối thoáng đỏ lên.
Ta bất lực nhìn hắn khinh bỉ, khổ nhục kế này của Thanh Vận này cũng được lắm, đã khiến ta lung lay. Kỳ thật từ lúc Thanh Vận nói ta không thể quay về ta đã ch.ết tâm, chuyện hôm nay bất quá chỉ khiến ta hơi dao động thôi. Là ta khiến hắn bị mù, nay sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc một lão già như hắn chịu cảnh lẻ loi hiu quạnh.
“Sư phụ, ta không đi... Ta sẽ ở lại Thanh Vận Quan, không đi đâu hết...”