Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chớp mắt đã qua nửa tháng kể từ ngày hôm ấy. Tháng ba, hoa đào nở rộ, trời cũng ấm hơn nhiều.
Hôm nay, là ngày hoàng cung mở Yến Uyên tiệc.


Một buổi tiệc lớn như thế, tất cả quan viên và người thân đều được tham gia, thậm chí cả nước láng giềng cũng sang góp vui. Đó là bởi Yến Uyên tiệc này cơ bản chính là tiệc se duyên, là nơi để trai gái gặp mặt và chọn ý trung nhân, kể cả các hoàng tử và công chúa cũng có mặt để tìm bạn đời.


“Muội muội, sao lại thẫn thờ như vậy?”
Tỷ tỷ nhẹ nhàng nắm tay ta, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng. Lúc đó ta mới hồi hồn, cười nhẹ nói với nàng: “Muội không sao.”
“Tươi tỉnh lên nào, đừng quên hôm nay là ngày rất quan trọng.”


Ừ, tất nhiên ta sẽ không quên, không bao giờ quên được ngày hôm nay...


Ta cụp mắt, khuôn mặt bình thản. Thật ra ta không muốn tới bữa tiệc này, nhưng mọi người đều không đồng ý, mà ta cũng chẳng có lý do gì để không đi cả. Dù sao, ta cũng đã nghĩ kĩ rồi: thứ nhất, không lại gần khu vực cấm cung; thứ hai, không đàn không hát gì hết; bởi kiếp trước ta đã kết thù với công chúa vào đúng ngày này. Chẳng phải nói quá, nhưng chính là một khúc Lưu Nguyệt của ta khiến cho nàng không ngóc đầu dậy nổi.


Tỷ tỷ của ta rất mong chờ ngày hôm nay. Nàng mặc váy dài màu tím rực rỡ, khuôn mặt yêu kiều, trên trán là hình vẽ hoa mai đỏ rực, tóc đen vấn lên cài trâm Hồng Điệp lộ ra cổ cao trắng nõn, tất cả không sai biệt lắm trong trí nhớ của ta. Ta cười thầm. Tỷ tỷ ta sắp tìm được một đức lang quân vừa ý rồi...


available on google playdownload on app store


Trong một rừng những nữ tử tươi đẹp rạng rỡ như thế, ta thật sự không nổi bật lắm: áo lụa xanh, thắt lưng trắng thêu hoa đào, tóc vấn đơn giản bằng trâm ngọc lại không trang điểm. Nếu như có ai đó nhắm trúng ta, ta sẽ thật sự cảm thán người đó có đôi mắt tốt quá.


Chỉ cần như vậy, bình yên mà nhìn mọi thứ, không cầu không mong gì hết. Ly vàng chén ngọc, lụa là gấm vóc... Những thứ đó không dành cho ta, mà ta cũng không còn là cô thiếu nữ mười sáu tuổi mơ mộng về tình yêu.
“Hoàng thượng, Định vương, Thái tử, Tứ công chúa đến!”


Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ. Hoàng thượng đã hơn bốn mươi nhưng vẫn phong lưu anh tuấn ngời ngời. Một thân long bào phát ra uy nghiêm bức người, giọng nói quyền uy trầm ổn khiến người khác không tự chủ mà nghe theo


Định vương Quân Vũ là hoàng tử do Nghiêm phi sinh ra, thường xuyên đi chinh chiến khắp nơi. Ta không có ấn tượng về người này lắm, chỉ biết tính tình y lạnh bạc, không ưa thích náo nhiệt. Nhưng dù sao hôm nay y cũng đến.


Thái tử Quân Mặc là con trai của hoàng hậu, chính là một cái song bào thai với Tứ công chúa, khuôn mặt hai người họ giống nhau tời bảy tám phần. Y là một thiếu niên tài hoa, anh tuấn phong lưu, tính tình vui vẻ không câu nệ. Ta có thiện cảm với y không chỉ vì vậy, còn là vì sau này y sẽ trở thành bạn tri kỷ của người đó.


Cuối cùng, là nàng ta, Tứ công chúa Quân Linh Lạc.
Phải công nhận công chúa Linh Lạc thật xinh đẹp, da như mỡ đông, mắt to tròn đen láy. Nàng mặc váy hồng thêu chỉ bạc, nụ cười rạng rỡ như hoa. Hoàng thượng ít con, nàng ta là con gái út, tất nhiên là được hưởng thụ muôn vàn sủng ái.


Bị nuông chiều như thế...Đây chẳng phải là một đứa trẻ to xác hay sao?
Ta im lặng cúi đầu. Ôi... Thật buồn cười khi nghĩ đến ngày xưa ta luôn cố gắng tranh chấp với nàng ta. So đo với người trong hoàng tộc thì quả là ngu ngốc.


Khi ta âm thầm xem xét lại chính bản thân mình, đột nhiên giọng nói the thé của thái giám lại vang lên: “Thái tử Tây Kỳ tới, Tuyết công tử tới!”
Hả???
Ta ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ. Biết là chàng sẽ đến tham gia rồi, nhưng ta nhớ là chàng đâu có xuất hiện ở yến tiệc?


Tuyết công tử vẫn như thế, áo trắng phiêu dật, tóc đen hờ hững, dung nhan đẹp tới mức không dám nhìn thẳng. Chàng bước từng bước thật chậm rãi, tà áo lay động nhẹ nhàng. dường như tất cả ánh sáng đều tập trung trên khuôn mặt tinh xảo ấy.
Chỉ nhìn thôi mà ta thấy tim mình đập loạn xạ...


Người ta hay nói: “Người tình trong mắt hóa Tây Thi”, ta chẳng biết có đúng không, nhưng mà không riêng mình ta, tất cả nữ quyến đều say mê nhìn chàng, hai rặng mây hồng nổi trên má. Ta nhìn sang tỷ tỷ, thấy nàng mở to đôi mắt đầy vẻ thưởng thức, môi khẽ hé mở, xinh đẹp lại phong tình.


Chẳng có gì lạ. Tuyết công tử là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Nghĩ tới việc này, ta lại cảm thấy bản thân mình đã già đầu rồi mà không không khôn ra được. Một nữ tử hai mươi chín tuổi lại đi mê luyến thiếu niên mười tám, giống như trâu già gặm cỏ non...


Rời mắt khỏi người kia rồi ta mới có dịp chú ý đến vị thái tử Tây Kỳ đi đằng sau. Đây cũng là một kẻ không hề có trong ký ức của ta. Sau khi ta trọng sinh, biết bao nhiêu việc đã thay đổi. Ta biết, bởi vì ta thay đổi.


Khác hoàn toàn với Tuyết công tử, thái tử Tây Kỳ mang một nét đẹp vương giả. Da trắng như tuyết, mắt phượng câu hồn dưới đôi mày kiếm sắc sảo. Môi y đỏ mọng như trái anh đào, cười mà như không, y phục đỏ rực rỡ.
Đẹp như tranh vẽ vậy. Có điều vẻ đẹp này hơi trung tính...


Tuyết công tử vừa bước vào đã thu hút hết ánh nhìn của mọi người, khiến họ không để ý tới vị đằng sau. Nhưng giờ thì ai cũng mở to mắt, miệng há hốc vì kinh ngạc. Hai người sắc không ai kém ai, luận khí chất mỗi người một vẻ đều thu hút như nhau. Nhưng sao ta thấy, hai con người này lại... giống như một đôi trai tài gái sắc thế nhỉ??? (1612:


bé cưng, ta đang uống nước, suýt phun vào máy tính)
Lòng ta không thoải mái, rõ ràng có gì đó không ổn lắm, mà ta lại chẳng biết nó là cái gì cả.
“Không ngờ Tuyết công tử cũng tới.”
“Vị thái tử kia thật xinh đẹp, thật sự là nam nhân sao?”


“Tuyết công tử, thái tử Tây Kỳ, mời ngồi. Hôm nay trẫm thật cao hứng, không ngờ hai người cũng tới Yến Uyên tiệc này.”


Hai thiếu niên trẻ tuổi cùng nhau hành lễ, gật đầu chào hỏi với những người trong hoàng tộc. bởi vì thân phận của họ cao quý: một người là thái tử một nước, một người là công tử anh tuấn vô song nhất thiên hạ nên cả hai đều ngồi trên cùng với những công chúa và hoàng tử khác.


Giống như ta đã biết, người đó gồi bên cạnh công chúa Quân Linh Lạc.


Đáng lẽ tứ công chúa phải ngồi bên trái phía dưới hoàng thượng và các vị phi tần khác, nhưng nàng ta là đứa con được yêu chiều nhất nên tùy ý làm loạn. Mà theo ta thấy, có khi đế hậu còn đang cười thầm ngắm ý trung nhân cho con gái nữa.....






Truyện liên quan