Chương 18
Cô cô cười hiền nhìn ta: “Thanh Kỳ, vậy phiền con để ý nha đầu kia giùm cô cô, đừng để nó gây họa.” Lại quay sang lườm Mộ Dung Viên Viện một cái “Còn con, coi chừng cái thân cho ta!”
Mộ Dung Viên Viện cười khanh khách một tiếng, nàng vội vàng kéo tay ta: “Đi thôi, chúng ta đi ngay đi!”
Ta bất đắc dĩ mắng nàng: “Bây giờ còn là buổi sang, muội gấp cái gì?”
“Hì hì, muội quên mất. Vậy chiều chúng ta liền đi ngay.” Nàng nhỏ giọng thì thầm vào tai ta: “Chúng ta đi một mình thôi, tỷ đừng dẫn theo nha hoàn gì đó. Bị giám sát như thế chẳng vui tí nào.”
Ta bật cười, nhịn không được đưa tay lên véo một cái vào cái mũi thanh tú của nàng: “Không có chuyện đó đâu, đi một mình để muội quậy phiền ch.ết ta à.” Thật ra ta cũng đang định đưa Thu Minh ra ngoài. Nàng đã chịu đủ ủy khuất rồi, đưa nàng đi vui đùa một chút chẳng phải tốt lắm sao?
Vậy nên, bây giờ ta đang đứng giữa phố, ngẩn người ngắm những chiếc đèn lồng sáng rực treo trước cửa mọi nhà. Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng khắp nơi đã tràn ngập không khí lễ hội rồi.
“Tỷ tỷ, tỷ xem chiếc trâm cài này, đáng yêu ch.ết đi được!” Mộ Dung Viên Viện giống như bươm bướm, nàng đi từ quầy hàng này sang quầy khác, thân hình bé nhỏ giống như muốn hòa lẫn luôn vào dòng người. Ta vừa lo lại vừa buồn cười, vội vàng kéo lấy tay áo của nàng “Đi chậm thôi. Đông người như thế này, bị lạc thì tính sao bây giờ.”
Đáng tiếc, những gì ta nói Mộ Dung Viên Viện nghe từ tai phải đều sẽ đi thẳng qua tai trái. Nàng vui vẻ chọn một chiếc vòng phỉ thúy, giọng nói tràn ngập hứng thú: “Tỷ nhìn này, chiếc vòng này đeo lên tay tỷ sẽ đẹp đến nhường nào. Hừ! Tại sao da tỷ trắng như thế, ghen tỵ quá!”
Ta mỉm cười, cầm chiếc vòng lên xem một chút, sau đó dứt khoát đeo luôn vào tay Thu Minh “Ta thấy nó còn hợp với Thu Minh hơn đấy. Thế nào, nàng thích không?”
Thu Minh dịu dàng vuốt ve chiếc vòng, nàng cụp mắt xuống “Ta rất thích, đa tạ tiểu thư.”
“Này, hình như ta mới là người mua nó mà?” Mộ Dung Viên Viện bất mãn kêu lên, đôi mắt to ánh lên vẻ gian xảo. Ta suýt chút nữa đã đưa tay lên gõ đầu nàng một cái. Thu Minh cũng không nhịn được, nàng cười rộ lên, nụ cười khiếnkhuôn mặt xinh đẹp của nàng nhiễm một tầng sáng rạng rỡ “Vậy phải cảm ơn Viên Viện tiểu thư mua đồ cho ta rồi.”
“Đúng là như thế đó!” Mộ Dung Viên Viện đắc ý xì một tiếng, rồi rất nhanh bị thu hút bởi những món đồ trên sạp hàng. Mắt thấy nàng sắp chạy tới một gian hàng khác, ta bất đắc dĩ bảo Thu Minh mau chạy tới đi cạnh nàng, tránh cho vị biểu muội này của ta lại dính phải rắc rối.
Ta khoan thai đi phía sau Thu Minh và biểu muội, lặng lẽ tận hưởng không khí vui vẻ của lễ hội, đột nhiên lại nghe một giọng nữ thét lên chói tai: “Ăn cướp a!” Theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử với vẻ mặt hung ác đang lao tới chỗ này, y vừa chạy vừa quát to tránh đường. Đám đông bị dọa nhất thời đều dạt ra hai phía, vài người không tránh kịp bị nam tử xô ngã lăn ra đất.
Có lẽ vì đang đắm chìm trong không khí hài hòa vui vẻ lại tự dưng bị một tên cướp phá đám, ta cảm thấy phi thường bực bội. Hậu quả của việc ta bị mất hứng _ đó là khi nam tử kia sắp vượt qua ta, ta liền ma xui quỷ khiến giơ chân ra ngáng đường y.
Mọi việc sau đó không cần phải nói nữa, ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.
Nam tử bị ngã một cú đau tới há mồm nhe răng. Y lồm cồm bò dậy, ánh mắt hung ác nhìn ta như muốn tóe ra lửa “Ngươi!”
Phản ứng sau đó của ta là cười một cái, vẻ mặt khí khái tiết liệt nói: “Công tử, ta không có cố ý làm vậy đâu, thật sự đó.”
Nam tử kia chật vật đứng dậy, y vừa nhìn tới ta liền đưa tay lên, bộ dáng muốn cho ta một trận. Ta nhanh chóng lùi lại, một tát kia của y rơi vào không khí. Tròng mắt nam tử nổi lên tia máu, y hung hăng muốn tiến tới dạy dỗ ta thêm một lần nữa.
Xúc động là ma quỷ mà, ta sao lại tự dưng đi gây sự với một tên cướp, không những thế tên cướp này còn bị điên nữa kìa!
Ngay trong giây phút chỉ mành treo chuông, khi ta đang phân vân phải làm sao để tránh thoát ma trảo của nam tử, một bàn tay trắng nõn đột ngột bắt lấy tay y, bẻ mạnh một cái. Nam tử nhất thời đau đến méo miệng, y rống to một tiếng, ngã vật xuống đất mà lăn lộn.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khi ta nhận thức được mà ngẩng đầu lên, người vừa ra tay bắt cướp đã cười nhìn ta một lúc lâu rồi.
“Đây chẳng phải là nhị tiểu thư phủ thừa tướng hay sao?”
Ta suýt thì tự cắn vào lưỡi mình, người kia không ai khác lại chính là thái tử Quân Mặc: “Đa tạ thái… công tử ra tay cứu giúp, chậm một khắc thôi ta đã bị tên cướp này hành hung rồi.”
Thái tử Quân Mặc liếc ta một cái “Là ta phải nói câu đó mới đúng, tiểu thư thật dũng cảm. Tên cướp này vừa mới giật đồ của xá muội, ta thay mặt muội ấy cảm ơn nàng.”
“Không có gì, bất bình liền ra tay mà thôi.” Ta vội vàng cười cười, trong lòng đã hối hận muốn ch.ết, sao lại đụng mặt thái tử cùng muội muội của y chứ, thật là…
Khoan đã, y nói muội muội? Muội muội y là… Khóe miệng ta không khống chế được bắt đầu co rút. Thánh thần ơi, xin đừng là người ta vừa nghĩ tới.
Ông trời lại một lần nữa cho ta vận may đến cực điểm, nữ tử mặc váy hồng từ trong đám đông chạy tới, giọng nói lanh lảnh vừa rồi lúc này lại phá lệ quen thuộc: “Ca, chờ muội với!”
Ta ngay cả lòng muốn ch.ết cũng có rồi.
Bây giờ ta có thể làm ra vẻ không quen biết hai người này, sau đó rời đi không?
Quân Linh Lạc rất nhanh đã chạy tới chỗ chúng ta đứng. Vừa quay sang, đôi mắt to tròn của nàng liền mở lớn hơn nữa: “Là ngươi!” Nàng chỉ tay về phía ta.
Nụ cười trên mặt ta sắp không giữ nổi nữa: “Công chúa điện hạ, hạnh ngộ.”