Chương 37
Lạnh quá!
Ta bám chặt lấy thái tử Tây Kì, cả người trôi nổi trong dòng nước hung dữ, giống như một chiếc diều bị đứt dây.
Bọt nước lạnh lẽo tràn vào khoang mũi, ta cố hết sức dính lên người kia, khó khăn nhoài lên hớp lấy từng ngụm khí. Y ôm chặt thân thể đơn bạc của ta, gồng mình chống chọi với sức cuốn của dòng sông. Nhưng đầu ta vừa nổi lên lại bị sóng nước nhấn chìm, một lần lại một lần, khiến cho ta rơi vào trạng thái thiếu không khí nghiêm trọng.
“Đừng buông ra!” Cảm nhận được vòng tay yếu ớt lỏng lẻo của người trong lòng, y lớn tiếng quát lên, lực đạo trên thắt lưng liền tăng thêm một phần, ý đồ khiến cho ta thanh tỉnh lại.
Đầu óc bắt đầu mơ hồ, ta tận lực mở lớn mắt, mặc cho sóng nước đánh vào đau xót. Lạnh quá, khó thở quá. Làm sao ta có thể chống đỡ được chứ, chuyện này còn kéo dài đến bao giờ, thân thể đã sắp tới giới hạn rồi.
“Thanh Kỳ, đừng bỏ cuộc, chúng ta sắp vào tới bờ rồi.”
“Thanh Kỳ, nàng nghe thấy ta nói không?”
“....”
Mí mắt không chống đỡ nổi muốn khép lại, ta cảm thấy không khí trong phổi đã bị rút cạn, cơ thể lạnh lẽo như không còn sự sống, tay chân đã chẳng chịu nghe lời nữa, từ từ buông xuôi.
Không còn tri giác, chỉ nhớ trước lúc thật sự ngất đi, trên môi cảm nhận được một luồng ấm áp, dịu dàng thổi sinh mệnh vào cơ thể giá buốt của ta...
*********
Đầu đau quá.
Ta khó chịu bật ra một tiếng rên rỉ, mí mắt nặng trịch, chớp chớp vài cái vẫn không thể mở ra.
Toàn thân bao bọc trong hơi ấm, đáng tiếc gối đầu này quá cứng, quá nóng, sao mà nóng như vậy được, khó chịu muốn ch.ết!
Ta thấp giọng lẩm bẩm vài tiếng, đưa tay lên quờ quạng cái gối đó, ý đồ quăng nó ra xa. Nhưng thứ đồ này không những cứng rắn, mà còn rất chắc, bề mặt nhẵn mịn như lụa, xúc cảm nóng bỏng tựa như muốn thiêu đốt bàn tay ta.
Sờ tới sờ lui, như thế nào lại có cảm giác như... da người? Ta hốt hoảng mở bừng hai mắt, ngay tức khắc rơi vào trạng thái ch.ết đứng.
Thì ra ta đang nằm ngủ trên đùi người ta!
Thái tử Tây Kì thân trên để trần, lộ ra lồng ngực tuyệt mỹ, hướng mắt đến cần cổ trắng nõn kia sẽ thấy ngay yết hầu lên xuống vô cùng gợi cảm. Y đang nhìn ta không chớp mắt, trên môi lộ ra nụ cười câu hồn, tóc đen cứ vậy buông xuống vai, vài sợi rớt trên mặt ta.
Ta trừng lớn mắt, phản ứng đầu tiên là ngày tức khắc bật dậy. Sau đó khi cảm thấy thân thể chợt lạnh, cúi đầu xuống xem xét, tất cả mạch máu trong người đều muốn vỡ ra.
Ta chỉ mặc độc cái yếm!
Cuống quít vơ lấy tấm áo bào vừa rơi xuống quấn lên, mặt mũi đều đã nóng ran. Thái tử Tây Kì dường như rất thích thú nhìn bộ dạng chật vật của ta, vô cùng vui vẻ cười lớn.
“Ngươi... Ngươi vô sỉ!” Lúc này ta chỉ hận sao không học Nhan Hướng chút công phu mắng người, mắng cho cái kẻ đáng ghét này một trận tối tăm mặt mày.
“Ta cứu mạng nàng, nàng còn dám mắng ta vô sỉ?”
Tên kia thích thú tươi cười, khuôn mặt dưới ánh trăng càng tỏa ra vẻ đẹp diễm lệ.
Ta tức đến muốn hộc máu: “Rõ ràng là ngươi liên lụy ta! Người đám sát thủ đó nhắm tới là ngươi!”
“Ai kêu nàng tới đâu?”
“Ngươi còn dám nói! Đó là đất nhà ta, là của nhà ta có được không!”
Ngoài ý muốn còn khiến cho y cười lớn hơn, ta giận đến muốn giết người, nếu không phải lo sợ bị lộ ra thân thể, ta đã sớm vung tay cho y một cái tát.
Nhất thời hận đến nghiến răng: “Ngươi... con người này...”
Thái tử Tây Kì chẳng thèm để bất bình của ta vào mắt, cánh tay thon dài vươn tới, trực tiếp kéo ta ngã vào lòng. Trước ngực cảm nhận được cơ thể rắn chắc của nam nhân áp sát, ta giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ.
“Ngoan.” Y dịu dàng cúi xuống, giọng nói đầy sủng nịch: “Là ta sai, đều do ta liên lụy nàng, tiểu nữ nhân nóng nảy.”
Thật khó tin trừng mắt, tên khốn khiếp này, y dám ngang nhiên khinh bạc ta như vậy!
Ta lạnh giọng: “Buông ra ngay, ta nói rồi, ta không phải sủng vật của ngươi.”
“Ừ. Nàng tất nhiên không phải sủng vật.” Y gật đầu, khóe môi cong lên: “Nhưng nàng là của ta.”
“Thái tử!”
“Đừng dùng hai từ đó, gọi ta Mạc, Khương Viễn Mạc.”
Y dịu dàng nói, ánh mắt sáng như sao nhìn ta, bên trong chứa đầy những xúc cảm lạ thường, có ôn nhu, có ân cần, còn một loại là...
Là say đắm.
Toàn thân giống như vừa bị người ném vào hầm băng, lạnh lẽo đến buốt giá. Gặp nhau vỏn vẹn ba lần, ta chẳng thể nào ngờ tới, một kẻ kiêu ngạo tàn nhẫn như y, thế nhưng đối với ta lộ ra loại ánh mắt này.
Không thể tin nổi!
Ta nhất thời cảm thấy một nỗi sợ hãi đang cuồn cuộn dâng trào, len lỏi vào từng mạch máu, hung hăng cắn xé lý trí. Ta không thể nào đối mặt với thứ tình cảm như vậy, gần như ngay lập tức thốt lên: “Ta không phải của ngươi, không phải!”
Khương Viễn Mạc giống như không ngờ ta lại phản ứng dữ dội như vậy, y sững người, vòng tay ôm ta lập tức thả lỏng. Ta nhân cơ hội đó đẩy y một cái, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đáy mắt người kia nổi lên một trận mờ mịt, sau đó liền thay thế bằng sắc đen tăm tối. Y câu lên khóe miệng, lạnh lẽo cười:
“Nàng vừa nói cái gì?”