Chương 32: Cứu Giúp
Edit: Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
Trước mặt bọn họ, Vạn bá cầm đầu một nhóm người đang chặn lại.
Vạn bá nhìn bọn họ, khóe miệng lộ sắc lạnh, sau đó lão quay đầu, đóng vai nô bộc trung trành nước mắt nước mũi tùm lum: “Các vị thiếu hiệp chính là hai tặc nhân này mạo danh thế thân tiểu thư nhà ta, bị Minh Chủ đoán được liền hạ độc thủ, giết Minh Chủ. Đối phó loại gian đồ này, mọi người ngàn vạn lần đừng mềm lòng, cùng lên đi!”
Lão đầu này, lúc tuổi còn trẻ diễn trò đúng không, chuyển mặt nhanh như vậy cũng không sợ rút gân!
Mộ Dung Dật Phong khí huyết sôi trào, quả thật muốn phun máu trên mặt Vạn bá, nhưng nghĩ lại thấy máu của mình vô cùng quý giá, cuối cùng vẫn nhịn được.
Những người đó cũng là tới tỷ võ chọn rể, thiếu hiệp trẻ tuổi khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, nghĩ đến vì Minh Chủ báo thù, nói không chừng còn có thể nổi tiếng, mọi người kích động như uống thuốc kích thích, ánh mắt cũng sáng lên, cổ cũng dài ra.
Dù sao, hiếm khi nào gặp phải võ lâm Minh Chủ ch.ết một lần, lại hiếm khi mới gặp phải người đã giết võ lâm Minh Chủ, quan trọng nhất là hai hung thủ nhìn qua đặc biệt dễ giải quyết!
Vì thế từng nhóm từng nhóm trực tiếp vung tay áo, cầm lấy vũ khí trực tiếp nhào qua chào hỏi hai người.
Mộ Dung Dật Phong vừa kéo cổ áo Đào Yêu chạy tới hậu viện, nhưng những người đó đều hai mắt đỏ lên theo sát phía sau bọn họ không nghỉ, mông hắn cũng nhiều lần suýt trúng chiêu.
Đang chạy, một cái búa lớn giáng xuống từ trên trời, bổ xuống bọn họ. Mộ Dung chỉ có thể buông Đào Yêu ra.
Đám người kia quyết định chọn tách họ ra rồi tiêu diệt, một đám xông lên tách hai người ra.
Trong hỗn loạn, hai người bị người truy đuổi chạy ngược hướng nhau.
Nơi nơi đều có lửa thiêu đốt, Mộ Dung Dật Phong lửa tránh trái tránh phải trong ngọn, vẫn mang theo mấy người vòng vo hơn mười vòng, cuối cùng không kể người đuổi giết hay người bị đuổi giết cũng đều mệt mỏi.
Mộ Dung khom người xuống, giơ tay lên, làm tư thế tạm dừng, thở hồng hộc nói: “Dừng, dừng lại.”
Những người đó theo đuổi mệt mỏi, toàn bộ cũng ngồi cạnh nhau thở hồng hộc lau mồ hôi.
Mộ Dung Dật Phong nói: “Muốn giết ta cũng có thể, nhưng nói lý do trước.”
Một nam nhân mũi to nói: “Bởi vì ngươi giết võ lâm Minh Chủ, mà ta nếu như có thể giết ngươi, tức là ta còn lợi hại hơn Minh Chủ võ lâm, như vậy có thể lập tức thành danh trên giang hồ!”
Một nam nhân mắt nhỏ nói: “Ta dù sao cũng không có chuyện gì làm, đi theo đám bọn họ cùng nhau chém ngươi chơi, nhưng mà… Giết người cần lý do sao?”
Một nam nhân gầy gò khóe miệng phun đầy nước miếng, trong mắt ánh lên ɖâʍ quang, nói: “Ta không là tới giết ngươi, là tới cưỡng gian ngươi.”
Mộ Dung Dật Phong hít sâu, nói với người đuổi giết thứ nhất: “Huynh đài, nếu như ta có bản lãnh giết Minh Chủ, vậy bây giờ cũng không phải là các ngươi đuổi theo ta chém, mà là ta đuổi theo các ngươi chặt!”
Sau đó hắn xoay người nói với người đuổi giết thứ hai: “Đại ca, như ngươi vậy là ngươi làm việc không đúng đích rồi, là nam nhân, nhất định phải có riêng một ngọn cờ mới có thể thành công. Ví dụ như bây giờ tất cả mọi người đều chém ta, như vậy ngươi nên đứng ra chém bọn họ mới đúng.”
Cuối cùng, Mộ Dung nhìn người thứ ba đuổi giết mình, mỉm cười nói từng câu từng chữ: “Lập, tức, biến, đi, ngay, cho, ta!”
Đám người đuổi giết kia ngây ngẩn cả người, chung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng củi gỗ bị thiêu đốt vang lên.
Vui sướng và tự đắc từ từ lan ra trong tim Mộ Dung, mình quả nhiên là khua môi múa mép như thần mà, nói một chút đã giải quyết xong đám người kia.
Sau đó, tên gầy gò kia lại giơ tay hành động——
“Người này nói nhảm nhiều quá, các ngươi trước tiên cứ chém ch.ết hắn, chờ không còn thở nữa thì ta gian hắn.”
Sau đó đám người lại giơ vũ khí, sát khí ngất trời lao vào Mộ Dung Dật Phong.
Mộ Dung Dật Phong than thở, xoay người nhấc chân, rơi nước mắt: “Cứu mạng!”
Mái hiên bên này, Đào Yêu cũng bị một đám người dồn đến góc tường.
“Ha ha, tiểu nha đầu, xem ngươi còn chạy đi đâu!” Một người nhe hai cái răng vàng đắc ý cười.
“Các ngươi muốn giết ta?” Đào Yêu hỏi.
“Thông minh, nhưng trước khi giết còn có những chuyện thú vị khác có thể làm.” Tên răng vàng lóe mắt.
“Chẳng lẽ,” Đào Yêu hỏi: “Các ngươi muốn cướp sắc?”
Tên răng vàng đánh giá nàng một chút, sau đó mới hừ ra một tiếng từ mũi: “Hừ, nghĩ hay quá nhỉ!”
“Vậy các ngươi muốn làm gì?” Đào Yêu hỏi.
“Vạn Trường Phong làm võ lâm Minh Chủ nhiều năm như vậy, nhất định thu không ít bạc, ta đoán ngươi nhất định biết tài sản của hắn ở đâu, mau dẫn chúng ta đi.” Tên răng vàng thúc giục.
“Nếu như ta mang các ngươi đi lấy bạc, các ngươi sẽ thả ta ra sao?” Đào Yêu hỏi.
“Thả ngươi là không thể nào, nhưng nếu ở đó có năm ngàn lượng trở lên, chúng ta sẽ để ngươi ch.ết toàn thây. Năm ngàn lượng trở xuống, trước hết băm ngón tay ngọc của ngươi sau đó mới giết ngươi.” Tên răng vàng công khai đe dọa.
“Vậy nếu ta nói không biết bạc ở đâu thì sao?” Đào Yêu hỏi.
“Như vậy,” Tên răng vàng cắn răng nói: “Ngươi sẽ bị bầm thây vạn đoạn!”
“Thì ra là như vậy.” Đào Yêu gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Như thế nào, nghĩ được chưa?“ Tên răng vàng thúc giục: “Mau dẫn chúng ta đi đi.”
Lúc này, Đào Yêu ngẩng đầu nhìn ra phía sau đám người kia, nói: “Ấy, bên sau có người đến.”
Tên răng vàng cầm đầu một nhóm người ngửa đầu, há mồm ha ha cười to: “Nha đầu, muốn thừa dịp chúng ta quay đầu lại ngươi liền chuồn đi? Loại trò hề quê mùa này, ha ha ha… A!”
Đám người kia còn chưa kịp cười xong đã cảm giác được cổ mình nóng lên, bọn họ lúc này đều hoảng sợ nhìn nhau, đầu và thân thể hoàn toàn chia lìa.
Tất cả xảy ra vô cùng nhanh, mười mấy cái đầu lả tả bị chặt xuống, rơi trên mặt đất, mấy cái đầu xấu xí lăn lông lốc.
Mà những thân thể không đầu kia, máu tươi ồ ạt chảy ra, giống như bão táp, rơi vãi trên không trung, chiếu đến ánh lửa hừng hực, làm chói mắt người.
Ở giữa màn máu me, Đào Yêu lẩm bẩm nói: “Phía sau các ngươi thật sự có người mà.”
Quả thật có người.
Bốn người áo đen thần bí đeo túi đồ buộc chặt, đao vừa uống máu ánh lên tia lạnh lẽo.
“Các ngươi cũng tới giết ta?” Đào Yêu hỏi.
Bốn người kia không trả lời, bọn họ thậm chí không hề nói nhiều một câu, trực tiếp lao tới Đào Yêu.
Máu trên đao không ngừng nhỏ lên mặt đất tạo thành những đóa hoa nát đỏ thẫm.
Đào Yêu không tránh, cũng không có chỗ tránh, người áo đen giải quyết bén nhọn, quả thật có chủ tâm đoạt tánh mạng của nàng.
Những đôi giày đen giập lên mặt đất tạo thành âm thanh ồn ào như vong hồn.
Đao sắc bén, mỏng như cánh ve, toàn bộ giơ lên chém tới cái cổ mảnh khảnh của Đào Yêu.
Nhưng vào lúc này, Đào Yêu lại lấy một cái khăn gấm từ trong ống tay ra, vung lên mặt bọn họ.
Động tác của nàng ưu mỹ mà nhanh gọn như tia chớp, chỉ thấy một đám phấn vụn màu xanh biếc tung về phía bốn người kia.
Chỉ trong – nháy mắt, bốn người áo đen phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ co rút trên mặt đất, thống khổ nhéo nhéo cổ của mình, lăn lộn trên mặt đất.
Máu, máu màu đen chậm rãi chảy ra từ trong thân thể bọn họ, như một con rắn độc dài hẹp quanh co trên mặt đất.
Tiếng kêu gào thê thảm làm người ta lạnh xương sống, bốn người trút hơi thở cuối cùng.
Đào Yêu thu hồi khăn gấm, liếc nhìn cảnh như địa ngục tu la trước mắt.
Đang chuẩn bị rời đi, một thanh đao không tiếng động chém tới giữa lưng Đào Yêu.
Đào Yêu căn bản không có cơ hội nhìn rõ người hạ thủ với mình, chỉ cảm thấy đau nhức truyền tới, cũng nhịn không được nữa, trước mắt tối sầm.
Trước khi ngất đi, Đào Yêu cảm nhận được hối hận sâu sắc.
… Sớm biết sẽ ch.ết nàng đã ăn xong túi mứt quả trong túi rồi.
Đào Yêu ngã xuống, phía sau nàng là hai người áo đen.
Bọn họ cũng không có dừng tay mà vẫn từng bước đến gần Đào Yêu đang nằm trên mặt đất… Giơ đao trong tay lên.
Trong ánh mắt của bọn họ lạnh lùng khát máu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói như tiếng chuông ngân lên: “Dừng tay.”
Nhìn thấy người tới, trong mắt hai người áo đen hiện lên một tia sợ hãi, vội vàng thả đao trong tay quỳ xuống.
Hàn Ly bước qua thi thể và máu tươi đầy đất, đi tới bên cạnh Đào Yêu cúi xuống ôm nàng lên.
Hắn chậm rãi quét mắt nhìn hai người đang quỳ, đôi mắt yêu nghiệt lúc này lạnh lẽo như băng: “Đi nói với nàng ta, người này chỉ có ta mới có thể động.”
Tiếp theo, hắn ôm lấy Đào Yêu, ở trong ngọn lửa, đi xa.
Đó là sân nhỏ u tĩnh, không tiếng động yên lặng trang nghiêm.
Bên cạnh con đường mòn rải đá trồng rất nhiều gốc cây đào, hoa đào non mềm thanh thấu, tươi đẹp dịu dàng. Gió nam ấm áp thổi quá, hoa đào bay đầy trời , lượn lờ phiêu tán. Phảng phất như nhớ lại, như kể lại, cũng giống một giọt nước mắt, nước mắt màu hồng.
Trời xanh lam tinh khiết vô tận, khiến cho lòng người âm thầm đau.
Đào Yêu từ từ đi tới, hòn đá dưới chân mượt mà bóng loáng, nhưng mang theo một loại bất ngờ.
Nàng đi tới trước phòng, đẩy hai cánh cửa ra.
Ánh sáng đột nhiên tràn vào, dưới làn gió nam ấm áp, màn che trong phòng chậm chạp tung bay như múa
Đào Yêu nhìn thấy, mẹ nàng đang ngồi trước cửa sổ.
Ân Vọng Tâm nghiêng người, khuôn mặt nghiêng một bên, xinh đẹp đến không tưởng.
Bỗng nhiên, bà xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Đào Yêu.
Đào Yêu không gọi bà, nàng biết mẹ nàng không nhận ra nàng.
Bà ấy… không biết bất cứ ai.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy, gió nhẹ mang theo cánh hoa mềm mại lẻn vào trong phòng, lén lút bay trên búi tóc hai người.
Không biết qua bao lâu, giữa lúc như mộng như thật, Ân Vọng Tâm mở miệng: “Đào Yêu, đi tìm cha con, tìm được hắn…”
Đào Yêu đột nhiên mở mắt ra.
Vừa mơ tới trước kia.
Sợ run một hồi lâu, nàng phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được mình đang nằm ở một nơi xa lạ.
Gian phòng thanh nhã, đồ dùng đơn giản, phong cách cổ xưa, một chỗ ở thư thích.
Ánh mắt chuyển đến bên giường, Đào Yêu nhìn thấy Hàn Ly vẫn canh chừng bên người nàng.
“Ngươi là người đã cứu ta… Cám ơn.” Đào Yêu mở miệng, nhưng phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn.
“Nếu nàng biết trong lúc hôn mê ta đã làm gì với nàng” Hàn Ly cười yếu ớt: “Sợ rằng nàng sẽ không vội nói cám ơn với ta như vậy .”
“Ngươi làm gì với ta?” Đào Yêu hỏi.
“Bởi vì lưng nàng bị thương, vì thế ta phải cởi quần áo của nàng.” Hàn Ly nói.
“Sau đó thì sao?” Đào Yêu tiếp tục hỏi.
“Y phục của nàng bị bẩn, vì thế ta thay bộ mới cho nàng.” Hàn Ly tiếp tục trả lời.
“Cho nên?” Đào Yêu vẫn không giải thích được.
“Nói cách khác, ta đã thấy sạch thân thể của nàng.” Hàn Ly trên mặt cũng không có chút xấu hổ nào, hắn đang lẳng lặng đợi Đào Yêu phản ứng.
Đào Yêu “Ừ” một tiếng, lại dừng lại, nhẹ giọng nói: “Hù ngươi rồi, thật xin lỗi.”
Lần này đổi lại là Hàn Ly khốn hoặc: “Có ý gì?”
“Ách cô nói cho ta biết, thân thể nam nhân và nữ nhân không giống nhau.” Đào Yêu an ủi: “Nói cách khác, phía dưới của ta khác ngươi một chút, phía tren cũng khác, đây là chuyện bình thường, đừng để ý.”
Hàn Ly: “…”
“Đây là nơi nào?” Đào Yêu nhìn quanh nhà, hỏi.
“Là một giang phòng nhỏ phía sau núi Mộ Vân.” Hàn Ly giúp nàng đắp lại chăn.
“Bằng hữu ta thế nào?” Đào Yêu bỗng nhiên nhớ lại Cửu Tiêu và Mộ Dung, vội vàng hỏi.
“Ta nghĩ, bọn họ hẳn là mạnh khỏe.” Hàn Ly hỏi như thế đáp.
Đào Yêu không hỏi nữa, nàng tin lời của hắn.
“May là nàng chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.” Trong mắt Hàn Ly hiện ra tia diêm dúa lẳng lơ nhàn nhạt: “Trong lúc này, chúng ta có thể tìm hiểu nhau kỹ hơn.”
“Nhưng” Đào Yêu nhìn thẳng hắn: “Càng hiểu nhiều càng biết rõ đối phương, không phải sẽ rất đáng sợ sao?”
Hàn Ly nhìn nàng thật sâu, hồi lâu sau mới hỏi nàng: “Có lẽ hiểu rõ lòng đối phương cũng có thể khiến nàng vui vẻ?”
“Nhưng vẫn là chuyện ngươi không thể tiếp nhận.” Tay Đào Yêu trắng nõn mềm mại.
Hàn Ly từ từ cúi người, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt nàng: “Có lẽ chúng ta có thể đánh cuộc một chút?”
Đào Yêu nhìn đôi mắt mông lung mà tà mị kia, nhẹ giọng nói: “Ngươi tin số mạng sao?”
“Không,” Giọng nói của Hàn Ly kiên định : “Ta chỉ tin chính mình.”
Đào Yêu không nói gì thêm.
Môi Hàn Ly bắt đầu tiến tới hai cánh hoa của nàng.
Đang lúc hai người sắp chạm nhau, cánh tay Đào Yên ngăn trên lồng ngực hắn.
Hàn Ly không miễn cưỡng, cũng không đẩy ra, hai người cứ duy trì tư thế như vậy.
Sau đó Đào Yêu chậm rãi mở miệng: “Ta… Đói bụng rồi.”
Tiếp theo, từ hai lỗ mũi nàng chảy xuống hai hàng máu đỏ thẫm.
Hàn Ly: “…”
“Nàng có thể làm cơm chứ?” Hàn Ly nhìn rau cải, thịt cá trong phòng bếp, hỏi.
“Dưới tình huống không có thức ăn thì nhất định phải biết.” Đào Yêu chậm rãi nói: “Ngươi không nên thừa dịp ta hôn mê vứt mứt quả trong túi ta.”
Hàn Ly hít sâu một hơi, nói: “Mứt quả kia đã dính máu nàng.”
“Máu của ta không có độc.” Đào Yêu nói.
Hàn Ly lại hít sâu lần nữa: “… Ta sai rồi, ta hắn là nên lau hết máu trên đám mứt quả kia, sau đó giữ chúng lại.”
“Không cần tự trách.” Đào Yêu vỗ vai của hắn: “Ta không có ý trách ngươi … Lần sau chú ý là được.”
Hàn Ly: “…”