Chương 39
Hai người đàn ông đối mặt nhau, một người thâm trầm, một người lạnh lùng.
“Tôi đến đưa cô ấy đi.” Kỷ Thanh Nhượng nói, âm thanh trong trẻo ấm áp.
Thân hình Sầm Diễn đứng thẳng u ám dị thường đưa mắt nhìn anh, giọng nói đầy lệ khí bức người: “Cô ấy ngủ rồi.”
Tay áo kéo lên lộ ra cơ bắp hoàn mỹ, cúc áo cởi ra vài cái….
Trạng thái không chỉnh tề này không những không làm yếu đi hơi thở thành thục trầm ổn của anh ngược lại còn tăng thêm vài phần phong lưu gợi cảm.
Hình ảnh này khó tránh khỏi làm cho người khác suy nghĩ sâu xa.
Kỷ Thanh Nhượng im lặng quan sát anh.
“Cô ấy…”
“Nhìn thấy rồi.” Lời nói lãnh đạm đến tận cùng phát ra từ môi Sầm Diễn.
Đều là những người đàn ông thông minh hơn người không cần nói rõ tự nhiên đều hiểu được lời này có ý nghĩa gì.
Kỷ Thanh Nhượng môi mỏng khẽ dùng sức.
Sau một hồi lâu.
“Túi xách của cô ấy.” Đưa túi cô để quên ở nhà cũ Kỷ gia cho Sầm Diễn rồi bình tĩnh nói, “Chờ cô ấy tỉnh lại phiền Sầm tổng thay tôi chuyển lời, sáng mai tôi lại đến, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Sầm Diễn đồng ý.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ.
Kỷ Thanh Nhượng đứng trước cánh cửa đã đóng kín vài giây mới xoay người rời đi.
Trong đầu hiện lên câu nói tối qua của Thời Nhiễm —
“Bác sĩ Kỷ, chúc anh mọi sự như ý, nghĩ gì được nấy.”
Nghĩ đến chuyện trở thành…
Có chút mờ mịt không rõ, đáy mắt Kỷ Thanh Nhượng hiện lên một tia cảm xúc cực kỳ lạnh lùng khó có thể nhận thấy.
Cửa thang máy mở ra, anh nhấc chân bước vào.
Một khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp xuất hiện trong tâm trí anh.
“Kỷ Thanh Nhượng.” Bàn tay câu trên cổ anh, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp chuyển động nói, “Em đã trở lại.”
Khuôn mặt đó gần trong gang tấc nhưng cảm xúc không có lấy nữa phần dao động, Kỷ Thanh Nhượng hất tay cô ra lùi về sau một bước.
“Ừ.” Nửa rũ mắt, giọng điệu của anh vô cảm.
Ánh mắt trầm thấp của Sầm Diễn rơi vào túi xách, chính xác mà nói là điện thoại di động bên trong đó.
Kỷ Thanh Nhượng cầm điện thoại di động của cô gọi điện cho anh…
Môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong lồng ngực tựa như có thứ gì đó đang rục rịch muốn thoát ra, Sầm Diễn nhìn, ánh mắt càng ngày càng tối, giống như bị nhúng mực đen dày đặc.
“Tứ ca, có muốn đoán mật khẩu điện thoại di động của em là gì không? …… Anh không đoán được sao? Ừm hừ, là sinh nhật của anh nha…” Trong đầu nhớ lại câu nói trước kia khi cô quấn lấy anh mà càn quấy.
Khi đó cô cười đến mặt mày cong cong, tinh nghịch lại xinh đẹp.
Ngón tay lướt qua màn hình điện thoại đang tắt, cuối cùng, Sầm Diễn lần đầu tiên làm một chuyện ấu trĩ, điên rồ nhất trong ba mươi mốt năm qua —
Nhập vào ngày sinh nhật của chính mình để mở khóa.
Nhưng mà…
Mật khẩu không chính xác.
Cô đã đổi mật khẩu.
Giống như lâm vào trạng thái mất kiểm soát, anh lại tiếp tục nhập vào ngày sinh nhật cô.
Vẫn không chính xác.
Đáy mắt đầy lửa giận, cuối cùng, Sầm Diễn không động vào điện thoại di động của cô nữa, chỉ là nhất thời trong lòng nổi lên một tầng sóng gió, luôn vì cô mà nổi lên, hoặc là nói cho tới nay chỉ vì cô mà phập phồng thay đổi.
Không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, anh ghen tị.
Ghen tị với Kỷ Thanh Nhượng, ghen tị việc cô vì Kỷ Thanh Nhượng mà rơi nước nước mắt, càng ghen tị với Kỷ Thanh Nhượng vì biết mật khẩu điện thoại di động của cô, cho dù anh biết rõ sau đêm nay cô và Kỷ Thanh Nhượng sẽ không còn khả năng tiến triển nào khác nữa.
Cơn nghiện thuốc lá lại đến, anh lấy hộp thuốc ra rút một điếu trầm mặc châm lửa.
Khói mù từ từ lan ra khe khuất một phần gượng mặt anh, nhưng vẫn không làm mất đi được đáy mắt đen âm trầm không chút ánh sáng, càng không ai có thể nhìn thấu được anh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau.
Giữa ngón tay kẹp thuốc, tay kia lấy điện thoại gọi cho Từ Tùy, giọng khàn khàn —
“Xử lý chuyện đó trước thời hạn.”
Từng điếu từng điếu một đếm không hết anh đã hút bao nhiêu, giữa bầu không khí tĩnh lặng ‘đông’ một tiếng lớn kèm theo là giọng rên rỉ nho nhỏ rơi vào tai Sầm Diễn.
Không chừng chừ anh lập tức ấn tắt điếu thuốc vội vàng đứng dậy bước vào phòng.
Chỉ thấy Thời Nhiễm vốn đang ngủ ngon bây giờ đã từ trên giường ngã xuống đất.
Đồng tử Sầm Diễn co lại nhanh chóng đến gần ôm lấy cô.
“Nôn…”
Cô bất ngờ nôn vào người anh.
Lông mày Thời Nhiễm nhíu chặt, hai tay dùng sức nắm lấy cánh tay anh, móng tay cắm vào da anh, nhìn rất khó chịu.
Thần sắc Sầm Diễn không biến hóa liền đứng dậy ôm cô vào phòng tắm để tránh bị làm bẩn.
“Còn muốn không nôn nữa không?” Anh dịu dàng hỏi.
Thời Nhiễm mở to mắt, như tỉnh như không, sau khi nghe được lời này của anh trực tiếp đẩy người sang một bên nằm sấp trên bồn nôn ra, bất quá chỉ toàn là rượu, không có gì khác.
Sầm Diễn đi thẳng đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống đưa tay vuốt nhẹ lưng cô để cô thoải mái hơn một chút.
Nôn hồi lâu mới dừng lại nhưng cô cũng không động đậy.
“Thời Nhiễm?” Anh gọi cô.
Không có câu trả lời.
“Thời Nhiễm?”
Đột nhiên, cô quay đầu lại từ từ khép chặt mắt tủi thân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khó chịu…”
Sự yếu đuối chưa bao giờ xảy ra.
Sầm Diễn trong lòng bỗng dưng chấn động.
“Anh ôm em.” Trả lời đơn giản rồi ôm cô đến trước bồn rửa tay, lấy tay cô vòng quanh thắt lưng anh giữ cô ngồi yên giữa ngực mình và thành bồn.
Thân thể cô vốn mềm mại, giờ say rượu chưa tỉnh còn thêm mềm nhũn, ngồi một chút lại trượt xuống.
Sầm Diễn chỉ có thể một tay ôm cô một tay mở nước súc miệng cho cô, giọng nói bất giác thêm vài phần ôn nhu: “Thời Nhiễm, mở miệng súc miệng nào.”
Cô có sở thích sạch sẽ, rất bực bội nếu bản thân bị bẩn.
“Thời Nhiễm.”
Có lẽ nghe được thanh âm của anh, mặc dù ánh mắt vẫn còn mơ màng nhưng rất nghe lời mở miệng ngậm nước súc miệng rồi theo bản năng chồm người lên phun ra.
“Không thoải mái…” Mơ mơ màng màng, cô lại lẩm bẩm một câu.
Lúc than vãn bàn tay mềm mại không xương khoát lên vai anh, giống như vô thức cọ cọ lại chọc chọc chỗ này chỗ kia có vẻ thấy rất thú vị.
“Cứng…” Cô nói không rõ ràng.
Sầm Diễn bỗng hoảng hốt.
Một cảnh tượng rất quen thuộc, chỉ là khi đó cô không say rượu mà rất tỉnh táo nghịch ngợm từ sau lưng ôm lấy anh, tay không an phận di chuyển tới lui cuối cùng còn tiến đến bên tai anh, cố ý thổi khí vào tai anh rồi nói một câu không sai biệt lắm.
Yết hầu có chút nghẹn lại, Sầm Diễn cúi người nhìn cô thật sâu.
Cô mềm mỏng như vậy.
Sau khi say rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm mỹ lệ, cho dù đang nhắm mắt nhưng ở dưới ánh đèn vẫn lộ vẻ phong tình vạn chủng cùng với lực hấp dẫn gợi cảm trí mạng.
Yên lặng, anh mắt của anh biến sắc thêm vài phần u tối.
Lâu sau Sầm Diễn mới dời tầm mắt đi, một tay cầm khăn sạch làm ướt động tác nhẹ nhàng lau mặt cho cô sau cùng là đến khóe miệng.
“Tứ ca…”
Một tiếng gọi nhỏ không báo động vang lên, dịu dàng mờ mịt như say như tỉnh.
Sầm Diễn dừng tay lại, cúi thấp người đối diện với tầm mắt cô.
Ngón tay cô nắm chặt áo sơ mi anh lại lên tiếng rầm rì.
“Tứ ca…”
Không còn lạnh lùng cũng không còn giả vờ tình cảm mà là làm nũng, mềm mại, giống như bốn năm trước quấn quýt yêu thích vô cùng.
Yết hầu Sầm Diễn căng chặt.
Anh nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng mà, cô chỉ gọi một tiếng này liền nhắm mắt lại không còn động tác gì khác ngoại trừ ngón tay vẫn khư khư nắm chặt áo sơ mi anh.
Sầm Diễn trầm mặc đợi hồi lâu, cuối cùng, anh ôm cô trở lại giường.
“Thời Nhiễm, mở miệng uống nước.” Cầm lấy trà giải rượu vừa châm vào cốc giữ ấm ngồi xuống bên giường nhỏ giọng nói mang theo chút dỗ dành hiếm thấy.
Lông mi mảnh khảnh run rẩy, anh thấy cô mở mắt ra.
Bốn mắt đối diện nhau.
Cô dường như có chút thanh tỉnh hơn.
“…… Không muốn.” Cô giận dỗi quay mặt đi.
Sầm Diễn im lặng nhìn cô một lát: “Tự mình uống hay là anh đút em uống.” Không đợi cô trả lời anh lại nói thêm một câu: “Kiểu đàn ông cho phụ nữ uống, Thời Nhiễm, hay là…?”
Có vẻ như bị chọc giận Thời Nhiễm quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái, lồng ngực hơi phập phồng, trong mắt cô tựa như lại có chút tỉnh táo nhưng rất nhanh đã bị vẻ ủy khuất thay thế: “Tứ ca, anh rốt cuộc muốn thế nào, muốn gì chứ…”
Giọng nói của cô rất thấp mà Sầm Diễn nghe thấy trong lòng lại chấn động.
Có chút đau nhức âm ĩ.
Xúc động muốn vuốt ve khuôn mặt cô cuối cùng đành nhịn xuống, một lúc lâu sau mới nói ra một câu đầy âu yếm: “Muốn em, chỉ nghĩ muốn em thôi.”
Giọng nói cực thấp chứa đầy thâm tình dịu dàng chưa bao giờ có trước đây.
Sầm Diễn chưa bao giờ có lúc nhu tình như vậy, rõ ràng anh là một người lạnh lùng tàn nhẫn.
Không khí ngừng trệ vài giây.
Thời Nhiễm nghe được thì sững sờ.
Tâm tình tựa như có dao động, nội tâm gợn sóng, cô bỗng dưng cắn môi, một giây sau, động tác của cô cực kỳ nhanh nhẹn nằm nghiêng người đưa lưng về phía anh, chăn cùng lúc đó cũng bị cô kéo lên che kín cả đầu.
“Muộn rồi.”
Một câu buồn bực, nhỏ nhẹ từ trong chăn truyền ra.
Vẻ mặt Sầm Diễn vẫn như cũ không có bất kỳ biến hóa dư thừa nào chỉ là muốn kéo chăn của cô xuống.
Anh nhìn cô thật sâu, duy trì tư thế như vậy trong một lúc lâu không cử động.
Cô cuối cùng vẫn không uống trà giải rượu kia.
Rạng sáng.
Sầm Diễn sau khi tắm để người mình không còn mùi khói thuốc nữa mới trở lại bên giường.
Anh đứng hồi lâu, trong nội tâm nảy lên một ý nghĩ xấu xa, cuối cùng anh không kiềm chế nữa mà lên giường, động tác nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô nằm trong lòng anh, cùng anh thân mật khăng khít, loại cảm giác này giống như người cô độc trong bóng đêm lâu ngày rốt cục tìm được ánh sáng mặt trời thuộc về riêng mình, từ nay về sau không còn vùi mình trong mù mịt tối tăm, không còn đơn độc một mình nữa.
Chỉ có Thời Nhiễm mới có thể sưởi ấm cho anh, mang đến cho anh ánh sáng sau bao ngày u ám.
Sầm Diễn cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt ve hai má cô, nhẹ nhàng đẩy một sợi tóc đang dính vào môi cô sang bên.
Ngón tay chạm lên cánh môi ửng hồng mềm mại.
Ánh mắt càng lúc càng sâu, anh nhịn không được nữa liền ôn nhu mà hôn lên khóe môi cô.
Đêm đó, hai người đều ngủ không yên giấc.
Thời Nhiễm phát sốt hết lần này đến lần khác, đầu óc mê man, như tỉnh như không vẫn cố chấp không chịu uống thuốc, càng không muốn đến bệnh viện, cô giống như đứa trẻ ôm chặt lấy chăn nằm bất động dường như nghĩ bản thân làm vậy thì sẽ không bị đưa đến bệnh viện.
Sầm Diễn chỉ có thể tiếp tục dùng khăn lạnh đắp lên trán hạ nhiệt và lau mồ hôi cho cô.
Sau nửa đêm cô mơ màng tỉnh dậy rầm rì nói khát nước, anh liền rót một ly nước ấm cẩn thận để cô cầm tay mình từ từ uống.
Lúc sau, chăn bị cô đá ra, anh chuẩn bị đắp lại cho cô lần nữa không ngờ lại bị cô ôm lấy, trong phòng ngủ yên tĩnh, anh kinh ngạc nghe được cô nhẹ nhàng gọi Tứ ca trong khi say ngủ.
Không biết gặp phải ác mộng hay chuyện gì đó mà bất ngờ cắn mạnh kế theo đem tay anh để dưới cổ mình rồi nằm lên như nghĩ đây là gối đầu của mình.
Sầm Diễn vẫn luôn để yên mặc cho cô cắn, cắn đến khi nào cô thỏa mãn thì thôi.
Một đêm anh hầu như không ngủ.
Ngày hôm sau.
Lúc Thời Nhiễm tỉnh lại, đầu óc ngẩn ngơ vài giây ý thức mới dần dần trở về, sau đó cô phát hiện mình bị người ta ôm từ phía sau.