Chương 43
Anh đã có lúc dự cảm rằng cô sẽ không đến.
Nhưng nhớ tới mấy ngày nay mình và cô có lẽ đang dần trở lại bốn năm trước, nhớ tới cô thật sự cam tâm tình nguyện gả cho anh, nhớ tới đến tối qua cô đứng đó hướng về phía anh cười hạnh phúc, nhớ tới cô hôn chủ động hôn khóe môi anh, nhớ tới cô dặn anh phải dùng nước hoa cô tặng.
Anh nhớ hết tất cả nhưng cuối cùng chỉ là tự anh tham luyến tình yêu cùng sự sưởi ấm của cô.
Thật không ngờ, sự tham luyến của anh vậy mà nằm trong kế hoạch của cô.
Ngay từ đầu Thời Nhiễm đã tính kế anh vì anh mà bày ra cái bẫy này, bởi vì cô biết anh thật sự yêu cô.
Vừa rời đi bốn năm, sau khi gặp lại cô vẫn luôn lãnh đạm với anh, ba lần bốn lượt nói rõ bản thân không còn yêu anh nữa, kể cả Sầm Vi Nịnh và mọi người đều cho rằng cô đang giận dỗi chứ không có khả năng hết yêu anh, hơn thế chính anh cũng cho là thế.
Cho nên đó là lý do anh từng bước dẫn cô vào con đường mà anh đã định ra.
Anh đã ngấm ngầm mưu tính chuyện nhóm người Chu Diệc bắt gặp anh và cô ở riêng lẻ cùng nhau trong phòng, đánh tiếng để mọi người trong giới đều biết cô là người của Sầm Diễn anh, sau đó lại như lời cô nói thừa dịp cô say rượu mà nói mình và cô đã ngủ với nhau còn ép cô phải chịu trách nhiệm.
Cũng là anh lúc rời khỏi bệnh viện đã nhạy bén nhận ra có phóng viên đi theo, Giang Thành không có phương tiện truyền thông nào dám tự chủ trương đăng bài liên quan đến anh, nhưng một lần này anh đã ngầm đồng ý.
Nhưng bước kế tiếp anh lại hứa sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa bởi vì anh biết ép buộc sẽ chỉ làm cho cô ngày càng xa cách anh, anh quyết định thay đổi chiến lược, anh có đủ kiên nhẫn để chờ cô.
Mà những tính toán này cô đều biết rõ chỉ có điều cô không muốn quan tâm mà thôi.
Ba ngày trong chuyến sinh tồn kỳ thật quan hệ giữa hai người đã có cải thiện đôi chút, dù không rõ ràng nhưng anh vẫn cảm giác được cô đối với mình không còn bài xích như trước, cũng không còn hư tình giả ý mà thật sự xem anh như anh trai.
Nếu như cô không thấy được sự im lặng của anh khi nghe Liễu Chiêu suy đoán tr.a hỏi lung tung thì có lẽ quan hệ giữa hai người sẽ dần theo đó mà chậm rãi cải thiện.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Vì thế mà cô bắt đầu chấp nhận đi xem mắt chẳng qua là muốn ép anh không dây dưa nữa.
Nhưng anh làm sao có thể buông tay?
Đêm đó anh chặn cô ở cửa toilet nam, không hề che giấu tâm tư của bản thân nữa và mọi thứ đã có thay đổi, thay đổi nối tiếp cho đến hôm nay.
Từ đầu đến cuối cô đều hiểu, chỉ khác nhau ở chỗ lúc trước cô có thể vờ đi không phản ứng lại nhưng mà thời khắc này cô rõ ràng không khắc chế nữa.
Cô cảm thấy anh rất phiền, thậm chí còn hận anh.
Hận bốn năm trước cô yêu anh nhiều đến thế nhưng anh chưa bao giờ đáp lại để cô phải thương tâm rời đi, thật khó khăn mới buông xuống tất cả quay về lại bị anh từng bước tấn công nên sinh ra suy nghĩ anh đổi với cô chỉ là kêu thì đến đuổi thì đi.
Cô vốn không phải người phụ nữ có tính nhẫn nhịn tốt, chọc giận cô thì cô tuyệt đối sẽ trả đũa, vì vậy cô bắt đầu diễn kịch trước mặt anh.
Sự khiêu khích ở toilet nam chính là cô cố tình làm vậy và anh cũng thuận theo những gì cô muốn.
Cô có đủ can đảm làm anh chật vật khó xử vì cô biết rõ anh sẽ không buông tay.
Cô vẫn như cũ tích cực đi xem mắt mặc kệ những đối tượng đó đều bị anh chỉ ra mặt trái, mỗi ngày đều vui vẻ nhận hoa hồng từ Lục Gia Thụ còn ăn cơm cùng anh ta.
Trong lòng anh đều biết cô đang cố ý cho nên anh vẫn tiếp tục làm ngơ tùy cô chơi đùa, cáu kỉnh.
Thẳng đến ngày anh được Tịch Thần báo lại cô và Kỷ Thanh Nhượng cùng nhau ăn tối, tận mắt thấy cô tươi cười còn kề sát bên tai cậu ta nói gì đó, hai người đứng cùng nhau như thể ai cũng không xen vào được, khi đó anh đã từng bước đặt chân vào cái bẫy cô đặt ra.
Về sau cô đăng lên vòng bạn bè cái gọi là tình yêu tiến đến hôn nhân ra mắt gia đình rồi đến tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Kỷ cũng đều nằm trong kế hoạch.
Thanh mai của Kỷ Thanh Nhượng quay về rồi xuất hiện một màn như vậy cô cũng biết do anh bày ra cho nên giả vờ khổ sở vì Kỷ Thanh Nhượng mà uống say.
Say rượu là giả, khóc cũng là giả nhưng những lời đêm đó cô nói ra lại thật giả lẫn lộn.
Một người chưa bao giờ rơi nước mắt như cô vậy mà đêm đó lại khóc nhiều đến vậy, chỉ vì cô biết nếu bản thân giả nhiều hơn một phần thì anh sẽ nghi ngờ nhưng thật lòng quá thì không phải kết quả cô mong muốn, mọi thứ rối loạn khó phân biệt làm tâm anh gợn sóng.
Cô không thích Kỷ Thanh Nhượng, chưa bao giờ.
Bây giờ ngay cả đêm đó ở khách sạn cô phát sốt và hành động vào sáng ngày anh đi công tác không chừng cũng chỉ là giả vờ, cố ý muốn làm anh không quên được cô.
Cuối cùng, như cô mong muốn anh đã từng bước rơi thẳng vào bẫy sau đó cô liền tiêu sái kiêu ngạo vứt bỏ anh, dùng hành động nói cho anh biết tất cả chỉ là mơ, chẳng qua anh đã nhập vai quá sâu vào vở kịch này.
Từ Tùy cùng Sầm Diễn đợi cả ngày trước cục dân chính còn không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhìn Sầm Diễn lần lượt hút thuốc từ điếu này đến điếu khác cho đến khi hộp thiếc hoàn toàn trống rỗng mới nhịn không được mở lời: “Sầm tổng…”
Sầm Diễn ấn tắt thuốc lá, vẻ mặt lạnh lùng như không có việc gì mở giọng khàn khàn: “Về công ty.”
Từ Tùy không dám hỏi nhiều chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Chiếc Bently đen khởi động chậm rãi rời đi chạy ngang qua cặp tình nhân cuối cùng đến lĩnh chứng đang vui đùa hạnh phúc.
Chàng trai kích động ôm ngang cô gái xoay tròn, nụ cười của cô ấy như hoa hạnh phúc ôm lấy chồng mình hôn lên môi anh.
“Vợ ơi, anh yêu em!”
“Em cũng vậy, chồng à.”
“Chúng tôi đã kết hôn! Tôi đã cưới được vợ rồi! A a a a….”
Âm thanh sống động của hai người xuyên qua cửa sổ xe chưa khép kín chui vào tai Sầm Diễn.
Sầm Diễn có vẻ như không nghe thấy, thần sắc vẫn như cũ, chỉ là ngón tay anh vô thức vuốt ve một vật ——
Nhẫn cưới.
Trước đó anh cảm thấy thời gian lĩnh chứng quá gấp, tuy rằng cách ngày tổ chức hôn lễ ước tính còn rất lâu nhưng anh không muốn ủy khuất cô, càng không muốn nghi thức gì cũng không cho cô được mà cô còn là người rất chú trọng cảm giác nghi thức này.
Tuy nhẫn cưới vẫn đang được thiết kế nhưng anh đã tự mình định chế trước một cặp nhẫn vốn định đêm nay sẽ đeo cho cô.
Nhưng bây giờ….
Cô đã rời đi.
Hết giờ làm việc, văn phòng tổng giám đốc Sầm thị vẫn bận rộn đèn đuốc sáng trưng.
Tịch Thần từ toilet trở lại từ xa đã nhìn thấy bóng lưng ông chủ nhà mình và Từ Tùy đi vào văn phòng, lại nhớ đến hôm nay ông chủ đi lĩnh chứng làm anh cảm thấy cả ngày vất vả đều đáng giá.
Nhưng ông chủ không nói sẽ tăng ca mà? Làm thế nào lại đến công ty rồi?
Anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao ông chủ cũng là người cuồng công việc đến nỗi cho dù mỹ nhân trước mặt cũng tuyệt đối không lơ là, vì thế anh nhanh chóng cầm mấy tập tài liệu quan trọng trên bàn gõ cửa đi vào.
“Sầm tổng, tài liệu cần chữ ký của anh.” Tịch Thần đem tài liệu đặt lên bàn làm việc xong lập tức đem tất cả trọng điểm công việc hôm nay báo cáo tỉ mỉ.
Báo cáo xong anh thoáng nhìn người đang ký tên trước mặt, nghĩ đến làm thủ tục kết hôn cũng cần điền giấy tờ liền nóng đầu vui vẻ nói: “Chúc mừng Sầm tổng và Thời tiểu thư tu thành chính quả!”
Từ Tùy đứng bên cạnh không kịp ngăn cản.
Bầu không khí bỗng nhiên biến động.
Tịch Thần từ trước đến nay có thể nhìn mặt đoán người, trong nháy mắt anh vừa nói xong đã cảm giác được gì đó bất thường cộng với hành động khẽ ngừng của ông chủ, cho dù chỉ ngắn ngủi hai giây nhưng anh vẫn bắt được.
Lại đi lên….
Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy ông chủ mím chặt môi, đường nét khuôn mặt cứng lại.
Vẻ mặt như vậy…
Trong lòng Tịch Thần nhất thời lộp bộp.
Chẳng lẽ…
“Về nhà đi, hết giờ thì tan làm.”
Giọng nói ảm đạm đến cực hạn vang lên, đến một tia cảm xúc cũng không có.
Tịch Thần: “…”
Dùng ánh mắt ngầm bảo Từ Tùy cùng theo anh ra ngoài rồi tìm một góc không có người thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh và Từ Tùy đều là trợ thủ đắc lực của Sầm Diễn, anh chủ yếu phụ trách công việc của công ty còn Từ Tùy lo về việc tư và những chuyện ngoài luồng khác, quan hệ giữa hai người coi như không tệ, đều là vì ông chủ mà cố gắng làm việc, anh cảm thấy anh cần phải hỏi rõ ràng.
Nhưng Từ Tùy không muốn trả lời, miệng rất chặt có cạy cũng không được.
Tịch Thần chỉ có thể trực tiếp hỏi ra suy đoán mà mình không muốn tin nhất: “Không lĩnh chứng? Thời tiểu thư thả bồ câu cho Sầm tổng?”
Trong đầu Từ Tùy hiện lên bộ dáng Sầm tổng cả ngày hôm nay.
“Thời tiểu thư… cô ấy không đến”. Cuối cùng, anh cũng khó khăn nói ra.
Tịch Thần: “…”
Trời ạ.
Anh hít một ngụm khí lạnh, sự thật còn nghiêm trọng hơn nhiều so với suy đoán của anh, dù Sầm tổng xưa nay vốn lạnh lùng nhưng vẫn cảm thấy hôm nay có gì đó rất khác biệt.
Anh bỗng nhiên nhớ tới một ngày vào bốn năm trước, Sầm tổng ở công ty cả đêm xử lý công việc đến hôm sau cũng không hề nghỉ ngơi giống như không biết mệt mỏi là gì, mà đêm đó mùi khói thuốc trong văn phòng dày đặc.
Thời điểm đó tình trạng của Sầm thị cũng không ổn định, toàn bộ đều dựa vào Sầm tổng chống đỡ vì thế mà anh còn tưởng lại có vấn đề hợp tác gì, cho đến một ngày anh tình cờ biết được vào ngày đó Thời tiểu thư đã rời khỏi Giang Thành.
Chợt giật mình, anh lại nghĩ tới cảnh bốn năm trước Thời tiểu thư luôn thích đến công ty cùng Sầm tổng.
Khi đó Thời tiểu thư thật sự thích Sầm tổng, tình yêu của thiếu nữ rõ ràng như vậy, nồng nhiệt dũng cảm đến mức khiến người ta không cách nào xem nhẹ, trong mắt cô ấy chỉ có Sầm tổng, không giống Thời tiểu thư bây giờ sau khi về nước…
“Ai.” Tịch Thần nhịn không được thở dài.
Biết được chuyện này Tịch Thần rất lo lắng cho tình trạng của ông chủ, nhưng bất ngờ, ông chủ vẫn bình thường chuyên tâm nghiêm túc xử lý công vụ.
Nhưng càng như vậy anh càng lo lắng, suy cho cùng anh cũng không thể xen vào, mà cũng không biết nói thế nào.
Cứ như vậy bận rộn đến hơn 8 giờ cửa văn phòng tổng giám đốc bỗng nhiên mở ra.
“Sầm tổng.” Tịch Thần lập tức đứng lên.
Sầm Diễn thần sắc lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh đến dị thường: “Tan làm đi.”
Tịch Thần còn chưa kịp nói gì liền thấy Sầm Diễn dẫn Từ Tùy vào thang máy.
Dọc theo đường đi áp suất không khí trong xe đều vô cùng thấp, hơi thở trầm mặc quỷ dị đè ép khiến người ta thực sự có chút không thở nổi.
Cho đến khi xe dừng lại ở Thanh Mạc, Sầm Diễn xuống xe cũng không có chuyển biến tốt.
Từ Tùy chỉ có thể trơ mắt nhìn Sầm Diễn đi vào Thanh Mạc, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, rõ ràng ánh đèn xung quanh ấm áp như vậy nhưng rơi vào trên người Sầm Diễn vẫn có vẻ cô độc tịch mịch.
Sầm Diễn đến phòng bao mà nhóm người Chu Diệc thường chơi đùa.
Đẩy cửa ra…
“Ba ——”.
Giấy cắt vụn đủ màu sắc nổ tung trước mặt Sầm Diễn, tiếng nhạc vốn làm người ta điếc tai cũng dừng lại, tiếng huýt sáo nối tiếp đồng loạt vang lên, theo sau còn có tiếng la hét ồn ào của mọi người ——
“Tứ ca đến rồi! Đến chúc mừng Tứ ca trở thành người đàn ông đã kết hôn nào! Mọi người vỗ tay đi!”
- -----oOo------