Chương 37
“đó là chị gái em, Vệ Nhị”
Ngày đoàn điều tr.a đến Sao Sa Đô vừa lúc Vệ Tam đưa Lý Bì và vợ thầy trở về Sao 3212.
“Tiểu Vệ, em nhớ chú ý an toàn.” Vợ thầy vẫn còn sợ hãi trước chuyện ở quảng trường, nhưng Vệ Tam là sinh viên của trường quân sự, những chuyện thế này sẽ càng thấy càng nhiều tương lai.
“Dạ cô.” Vệ Tam trả lại hành lý cho cô và nhìn hai người đi vào cửa an ninh.
Lý Bì đi phía sau, kế đó quay đầu nhìn cô rồi chợt dừng lại, vẫy tay với cô.
Vệ Tam vội vàng đuổi tới: “Sao thế thầy?”
“Mua thêm mấy bộ quần áo đi.” Ánh mắt Lý Bì rơi vào ống quần cô, “Quần mình ngắn cũng không cảm thấy gì à?”
Vệ Tam: “Để tí em về sẽ mua.” Mỗi ngày trước đó đều bận rộn loay hoay, làm sao cô còn nhớ rõ chuyện quần áo, nhớ phải mặc quần áo đã là không tệ rồi.
Lý Bì lắc đầu, đuổi theo bước chân của vợ mình đi về phía cửa tàu.
Vệ Tam nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, ngay đó đã thấy một đám người đi ra từ lối khác.
Có lẽ tất cả mọi người ra vào bến tàu đề nhìn qua.
Tám người ăn mặc bất phàm, toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra hơi thở “Tôi có tền có quyền”. Họ đi ra khỏi cổng an ninh thì phía đối diện có một người mà Vệ Tam quen biết đi tới.
… Thiếu tá Lê Trạch.
Quả nhiên là mấy ông lớn.
Vệ Tam thu hồi ánh mắt, hôm nay xin nghỉ nửa ngày nên cô còn phải chạy về trường huấn luyện.
“Vệ Tam.”
Lê Trạch vừa chào hỏi với mấy người trong tổ điều tr.a xong đã liếc mắt thấy tên trèo tường kia. Thế là anh thu ánh nhìn và hô tên người ta.
Vệ Tam bị gọi lại: “?”
Vệ Tam chậm rãi đi qua: “Thiếu tá, em xin nghỉ rồi.” Trước tiên phải phủi sạch nghi ngờ trên người mình, cô không trốn học.
Lê Trạch: “.... Đây là điều tr.a viên của bốn trường quân sự lớn vừa tới, chủ yếu đến điều tr.a sự kiện Sao Sa Đô xuất hiện thú biến dị cấp A. Lát nữa em dẫn bọn họ đi thăm trường quân sự chúng ta trước đi.”
Ngay sau khi anh ta thốt ra lời này, hai người trong nhóm điều tr.a đã tỏ ra bất mãn.
“Thiếu tá sau khi trở về từ quân khu vẫn bận rộn như thế?” Người đàn ông trung niên đeo kính nói với giọng trầm ấm, “Chuyện lớn, mong quý trường coi trọng.”
Lê Trạch thản nhiên trả lời, “Bản thân tôi mang danh hiệu thiếu tá nên ắt sẽ chịu trách nhiệm trước vấn đề an ninh Sao Sa Đô, mong mọi người thông cảm.”
“Vừa lúc chúng ta tới đây lần đầu tiên, cứ để sinh viên dẫn đường đi.” Một điều tr.a viên ở South Pasadena đã nhượng bộ.
Lê Trạch gật đầu với cô ấy, đoạn xoay người nhìn về phía Vệ Tam: “Ở cửa có xe bay, em dẫn bọn họ đi tham quan trường học.” Dứt lời cũng xoay người rời đi.
Sau khi Lê Trạch đi, điều tr.a viên bên cạnh người đàn ông trung niên đeo kính rù rì: “Không có cơ giáp còn có thể ỷ vào khuôn mặt.”
Liền sau lời này xuất hiện, điều tr.a viên South Pasadena vừa nói chuyện đã đỏ mặt, cau mày nhìn người nọ.
Vệ Tam đi ở phía trước dẫn đường, không có cơ giáp á? Cô nhớ thiếu tá đã sử dụng một chiếc cơ giáp ngày hôm đó.
“Sao Sa Đô chúng em có gió lớn cát nhiều.” Vệ Tam đứng bên ngoài xe bay, nhiệt tình nói với đoàn điều tra, “Tốt nhất là mấy thầy cô nên ngậm miệng lại, tránh cho cát bay vào.”
“Em nói gì?” Điều tr.a viên vừa rồi nhỏ giọng châm chọc người ta lạnh lùng nói.
“Được rồi, so đo với một sinh viên không hiểu biết làm gì.” Người điều tr.a của Đế Quôc nãy giờ chẳng nói chẳng rằng chợt ngăn người điều tr.a phía Samuel, “Đừng quên chúng ta tới đây làm cái gì.”
Tám điều tr.a viên lần lượt đi lên, Vệ Tam rơi vào vị trí cuối cùng. Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng thái độ của bốn trường quân sự lớn rất rõ ràng.
Những người khác có sự kiêng kỵ như có như không với điều tr.a viên của trường quân sự Đế Quốc, viện Bình Thông thì sống ch.ết mặc bây, trường Samuel có ác ý rất lớn với đối với trường Damocles, còn South Pasadena thì đại để cũng không muốn xích mích với ai.
Mười chỗ ngồi bên trong xe bay, tại phía hai hàng ngồi mặt đối mặt, có lẽ vì vừa bị điều tr.a viên Samuel mỉa mai nên hai người bên South Pasadena cố ngồi cách với bọn họ tới hai chỗ.
Vệ Tam ngồi nghiên bên cạnh Samuel, hoàn toàn không được tự nhiên một tí nào.
Điều tr.a viên Samuel bên cạnh quay đầu nhìn cô nhiều lần, sắc mặt thay đổi xoành xoạch, cuối cùng đối mặt với bao nhiêu người như vậy nên người đó đành chịu đựng.
“Em có phải là sinh viên trên quảng trường ngày hôm đó không?” Trên đường đi, mấy người điều tr.a phía South Pasadena hỏi Vệ Tam. Bọn cô đã đã xem video giám sát nhiều lần trước khi đến, mặc dù trọng tâm là hai sinh viên cấp 3S tại trường Damocles, nhưng nhìn Vệ Tam quen quen thế nào.
“Không phải em.” Vệ Tam nói dối không chớp mắt, “Đó là chị Vệ Nhị của em.”
Cái tên đặt quoa loa thế này làm điều tr.a viên Samuel cười nhạo bên cạnh: “Nói như vậy nhà em còn có người tên Vệ Nhất à.”
“Thầy ơi, thầy xịn quá.” Vệ Tam giơ ngón tay cái lên, “Anh trai em gọi là Vệ Nhất.”
Gân xanh nổi đầy trán điều tr.a viên Samuel, rõ thì nghe có vẻ bình thường nhưng nói ra từ miệng con nhóc này nghe cứ quái đản thế nào.
Lê Trạch nhìn camera giám sát bên trong xe bay rồi quay đầu hỏi người bên cạnh: “Trường học còn có chị Vệ Nhị của em ấy?”
Những người xung quanh: “.. Thông tin cho thấy em ấy không có anh chị em.” Chỉ là cô nhi mà thôi.
Lê Trạch nghe vậy nhíu mày, bản lĩnh nặn chuyện của Vệ Tam này hoàn mỹ tự nhiên thật.
Bên trong xe bay lại rơi vào một trận im lặng, mấy điều tr.a viên tựa vào lưng ghế, ngược lại Vệ Tam khá thoải mái, cứ thế ngủ thiếp đi luôn.
Khi đến trường quân sự, vẫn là giáo viên của South Pasadena đánh thức cô.
Trước khi xuống xe, một điều tr.a viên của trường Quân sự Đế Quốc ngẩng đầu nhìn vào camera giám sát bên trong xe bay, cuối cùng mới đi theo.
“Mấy thầy cô ơi.” Vệ Tam xuống xe bay và đi trước, “Em đưa mọi người đến thăm trường Quân sự Damocles, toàn bộ hành trình là một đi không còn quay lại.”
Đoàn điều tr.a hoàn toàn không có hứng thú với môi trường của trường Damocles, nơi này không biết bao nhiêu năm chưa từng được cải tạo, xách trường nào trong bốn trường quân sự lớn ra cũng xa hoa hơn nơi này.
Trong trường nào có mấy ai ngoài 1000 trong đội tuyển cộng với 500 người thay thế, vì vậy chỉ có một cái căng tin mở cho ăn miễn phí. Vệ Tam dẫn đoàn điều tr.a đi ngang qua căng tin, vừa đúng lúc ăn cơm trưa.
“Vệ Tam, sáng nay em…” Đinh Hòa Mỹ vừa ăn cơm xong, đi ra khỏi căng tin đã thấy Vệ Tam nên theo bản năng chào hỏi, kết quả lại nhìn thấy đoàn điều tr.a phía sau cô.
Chuyện đoàn điều tr.a đến Sao Sa Đô đã lan truyền trên mạng Tinh Võng. Đinh Hòa Mỹ trước kia tham gia đội tuyển nên mắt một cái đã nhận ra tám người phía sau chính là người của bốn trường quân sự lớn.
Sắc mặt của chị ấy trông khó coi
Không chỉ chị ấy, coi bộ vẻ mặt những người ra khỏi căng tin nhìn thấy đoàn điều tr.a không khá hơn là mấy.
“Mang mấy thầy cô trong đoàn điều tr.a đến thăm trường.” Vệ Tam chào hỏi Đinh Hòa Mỹ, “Chị giúp em xin thầy bên kia nha, có thể chiều nay em không kịp huấn luyện.”
Đinh Hòa Mỹ nặng nề mở lời: “Em nhớ qua đó sớm đấy.”
Điều tr.a viên của Samuel búng ngón tay: “Sinh viên trường quân sự Damocles có ánh mắt không tốt nhở? Sao cứ nhìn chúng tôi thế này.”
“Có lẽ bởi vì mấy thầy cô để lộ ra sát khí nặng quá, nên mọi người thấy sợ đó.” Vệ Tam chân thành nói, “Sinh viên chúng em yếu đuối vô tội, không chịu được hậm họe đâu.”
“Thật đúng vậy, nếu không làm sao cứ mãi hạng nhất từ dưới đếm lên.”
“Thầy quan tâm đến thứ hạng của chúng em như vậy, không biết còn tưởng rằng thầy là người của trường Damocles.” Kim Kha từ phía sau đi tới cười nói, Ứng Thành Hà đứng bên cạnh.
“Đây là giáo viên của trường Quân sự Samuel.” Vệ Tam giải thích, “Ông ấy chỉ quá nhiệt tình tôi.”
“Thầy cô đúng là người tốt bụng.” Kim Kha xúc động.
Hai người một xướng một họa làm điều tr.a viên bên Samuel nghẹn ắng đến mức sắc mặt khó coi vô cùng.
“Em là Kim Kha?” Điều tr.a viên Đế Quốc đột nhiên lên tiếng.
“Không, em tên là Kim Có Tiền.” Kim Kha nghiêm túc cho hay, “Kim Kha là em trai của em.”
Điều tr.a viên Đế Quốc nhìn cậu đau đáu một lúc lâu, ánh mắt di chuyển về phía người bên cạnh: “Ứng Thành Hà, cậu đưa chúng tôi đi gặp hiệu trưởng đi.”
“Em tên là Ứng Thành Hải, Ứng Thành Hà là anh trai em.” Ứng Thành Hà lộ ra một tấm thẻ ảo, “Em đến căng tin ăn cơm.”
Ví bằng mấy giáo viên trong đoàn điều tr.a còn không đọc được mấy sinh viên đang trêu chọc họ thì họ đúng là kẻ ngốc rồi.
“Mấy thầy cô chắc cũng chưa ăn cơm đâu, chi bằng cùng nhau đi vào.” Vệ Tam mời bọn họ.
“Chỗ ở của chúng tôi ở đâu?” Hai điều tr.a viên của viện Bình Thông có lẽ không có thời gian để dong dài nên muốn đi nghỉ ngơi.
Làm sao Vệ Tam biết chỗ ở của bọn họ ở đâu, cô nhìn về phía Kim Kha: “Có Tiền, cậu biết không?”
Kim Kha ban đầu đến để tiếp quản, cậu nói với những người trong đoàn điều tra: “Mấy thầy cô có thể đi theo em.”
“Cậu không đi cùng hả?” Vệ Tam nhìn bọn họ rời đi, quay đầu hỏi Ứng Thành Hà.
“Tôi đến ăn cơm.” Ứng Thành Hà nhắc lại.
“Được, mời tôi ăn.” Vệ Tam dựa hơi ăn chực vô cùng thuần thục.
Ứng Thành Hà và Vệ Tam cùng nhau đi vào căng tin, hai người tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
“Cậu không hỏi à?” Ứng Thành Hà nhìn Vệ Tam đối diện, khi thiếu tá xem camera thì bọn họ ở trường cũng nhìn thấy bèn tới đây để tiếp nhận.
Vệ Tam một tay chống trán, rũ mắt nhìn thức ăn trước mặt: “Hỏi cái gì? Đoàn điều tr.a liên quan gì tới tôi đâu.” Đang ăn cơm mà sao còn chóng mặt thế này.
“Xe bay quân sự có camera điều khiển bên trong, vừa rồi thiếu tá vẫn luôn theo dõi.” Ứng Thành Hà giải thích, “Đoàn điều tr.a có tâm tư khác nhau. Khi họ đến bến cảng, thiếu tá Lê Trạch nhận được tin của hiệu trưởng muốn tránh sự nổi tiếng.”
Vệ Tam ngước mắt lên: “Tôi nghe bọn họ nói thiếu tá không có cơ giáp là sao?”
“Cơ giáp mà thiếu tá vẫn dùng đã bị hủy trên chiến trường, cơ giáp hiện tại chỉ là đồ dự phòng.”
Cơ giáp của chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp S trở lên sẽ không dễ dàng thay đổi, bởi vì họ phải trải qua nhiều năm mới có thể hoàn toàn phù hợp với cơ giáp, phát huy năng lực tối đa của cơ giáp.
Cơ giáp của Thiếu tá Lê Trạch bị hủy, nay muốn tìm một chiếc cơ giáp cấp S hoàn toàn mới thì có nghĩa là bắt đầu lại từ đầu.
Ứng Thành Hà nghĩ làm lại cũng tốt hơn là mất mạng, thiếu tá còn trẻ.
Vệ Tam cảm khái trước cảnh đời: “Cơ giáp dự phòng cũng là cấp S, có tiền thật tốt.”
Ứng Thành Hà: “…” Đừng bao giờ yêu cầu Vệ Tam bày tỏ cảm thông.
Lầu Bắc Vọng, một căn phòng nào đó.
Lê Trạch và Kim Kha, người đã sắp xếp xong cho đoàn điều tra, cùng với một số người khác ở bên trong.
“Viện Bình Thông từ trước đến nay mặc kệ đối ngoại, bọn họ đến đây ắt là theo quy trình thôi.
“Chuyện thú biến dị tr.a được gì không?”
Lê Trạch với khuôn mặt không chút thay đổi mở lời: “Tay chân đối phương làm rất sạch sẽ, không tr.a được bất kỳ manh mối nào.”
“Điều này cũng lạ, theo lý thuyết thì các trường quân sự khác sẽ không có lý do gì để làm chuyện này.”
“Năm nay chúng ta có nhiều sinh viên cấp 3S như vậy, nói không chừng là trường quân sự nào hoảng hốt.”
Lê Trạch nhìn về phía Kim Kha: “Em nói đi.”
“Đầu tiên loại trừ trường Quân sự Đế Quốc, họ sẽ không tốn thời gian cho chúng ta. Bên có lý do tốt rõ nhất để làm điều này là trường Quân sự Samuel, nhưng chuyện này lại rất dễ đoán.” Kim Kha thận trọng nói, “Có thể là quân độc lập không?”
Trong căn phòng yên tĩnh như tờ.
Cuối cùng, một nhân viên nhà trường ho phá vỡ sự im lặng: “Tiếp tục điều tr.a chuyện này, cũng đừng để đoàn điều tr.a đi lung tung, đừng để họ chôn cái đinh nào ở Sao Sa Đô.”
“Lê Trạch, cậu mang theo bọn họ không thể lơ là huấn luyện.”
“Rõ.”
Chờ người của trường đi xong, trong phòng chỉ còn lại Lê Trạch và Kim Kha.
“Tại sao lại đoán là Quân Độc Lập?” Lê Trạch hỏi cậu.
“Quân Độc Lập đã mãi ở trong bóng tối nhiều năm, nếu bịn họ muốn làm xáo trộn Liên bang thì Sao Sa Đô là nơi tốt nhất để bắt đầu.”
Lê Trạch không đồng ý cũng chẳng phủ nhận: “Em về trước đi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Kha, Ứng Thành Hà: Chúng tôi chơi chiêu thật nghiêm túc đấy.