Chương 48
“cậu ta có nhiều tiền hơn tôi còn dễ bị lừa nữa”
Liêu Như Ninh khó có thể tin nhìn Vệ Tam phía đối diện: “Vừa rồi cô nói cái gì?”
“*** ***.” Vệ Tam lặp đi lặp lại một lần nữa.
Liêu Như Ninh nhìn cô: “Vệ Tam, cô nghe được tin tức từ đâu?” Trong ánh mắt cậu ta thậm chí mang theo nghi vấn, cảm thấy Vệ Tam điều tr.a cậu.
Cậu ta và Hoắc Tuyên Sơn chưa bao giờ tiết lộ về mấy trận đánh với bất cứ ai. Là chuyện của đấu trường đen.
“…Tôi.” Ngón tay Vệ Tam chỉ ngược lại vào mình, “Cúi Đầu.”
Cô lặng lẽ sờ s oạng lấy ra một cái mặt nạ ra hiệu cho Liêu Như Ninh nhìn.
Nhưng Liêu Như Ninh đã đi trước phủ đầu: “Còn muốn mạo danh Cúi Đầu? Đầu tiên thay đổi giọng nói một chút được không? Muốn quyến rũ tôi à? Tôi không đớp bộ dạng này của cô nhá.”
Vệ Tam: “…”
Cô mở quang não, sử dụng tài khoản Xưởng Đen để gửi tin nhắn cho cậu ta.
Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt: “Trước đây trong Xưởng Đen không thấy cậu tự tin như vậy?”
Liêu Như Ninh nhìn thấy tin tức từ quang não thì sửng sốt một lúc lâu, rồi mới thăm dò nhìn chằm chằm Vệ Tam, tựa như ám hiệu: “Cậu là Cúi Đầu thật?”
Hoắc Tuyên Sơn vẫn nói Cúi Đầu có thể là chiến sĩ độc lập cấp S học tản, cậu ta cũng cảm thấy Cúi Đầu giống thế, sao đột nhiên biến thành tổng binh cùng trường?
“Nếu không thì sao? Thế Hoắc Tuyên Sơn là Tây Tây đúng không?” Vệ Tam hỏi cậu ta, “Ngày đó ở trên tàu tôi có nhận ra các cậu mà về sau cũng quên nói chuyện này.”
“Cậu ấy về nhà rồi, buổi tối sẽ lại đây.” Liêu Như Ninh cuối cùng cũng tin rằng Vệ Tam chính là Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt, “Cậu… Giọng nói không phải như vậy, trước đó là giả vờ à?”
Vệ Tam sờ sờ cổ mình: “Gần đây giọng có thay đổi, tôi còn cho rằng mấy người là chiến sĩ độc lập học tản.”
“Chúng tôi cũng tưởng cậu là thế đó.” Liêu Như Ninh nhớ tới chuyện Vệ Tam làm ở bến cảng, “Khó trách mấy thao tác tao nhã của cậu cứ quen như vậy.”
Vệ Tam: “…Có một số lời nói thẳng ra không tốt lắm.”
“Làm người phải thẳng thắng, không thể dối trá.” Liêu Như Ninh biết Vệ Tam là người quen nên cũng thả lỏng, “Liêu Như Ninh là một người chân thật như thế.”
Vệ Tam: Ha ha.
“Thì ra người nói mình quá dữ là cậu.” Liêu Như Ninh rốt cục đối đầu với Cúi Đầu Trước Cuộc Sống, là Vệ Tam trong truyền thuyết, “Không hổ là cậu đó Cúi Đầu.”
“Mấy em đang nói cái gì?” Thân Đồ Khôn đã nói chuyện xong với nữ sinh South Pasadena, nay nhìn thấy Liêu Như Ninh và Vệ Tam nói chuyện náo nhiệt thì theo bản năng hỏi.
Liêu Như Ninh có tính tình nóng nảy, nói chuyện lại độc, khi cùng nhau huấn luyện thường xuyên xảy ra cãi vã với những người như Kim Kha. Ngay cả giáo viên huấn luyện thỉnh thoảng cũng bị cậu ta chọc cho ngất đi, không ngờ được có thể trò chuyện tốt như vậy với Vệ Tam.
Anh vừa tới, Vệ Tam và Liêu Như Ninh đã đồng loạt ngừng ngay. Hai người nghĩ y nhau, không thể cho ai biết chuyện ở đấu trường đen được.
“Anh nói sai cái gì à?” Thân Đồ Khôn nhìn hai người có chút kinh ngạc, tự nhiên bọn họ đều nín thinh.
“Chúng em đang thảo luận chuyện anh với cái bạn nữ bên South Pasadena đang nói về cái gì.” Liêu Như Ninh ném ra một chủ đề, “Anh mau tới nói nghe một tí xem.”
Thân Đồ Khôn hơi ngại: “Không có gì, giải đấu trước có giúp cô ấy nên cô ấy tới cảm ơn anh.”
“Anh à, anh giúp đối thủ trong trận đấu á?” Vệ Tam nhíu mày hỏi.
“Lúc ấy giáo viên không kịp tới còn anh thì ở ngay cạnh.” Thân Đồ Khôn trả lời bằng giọng điềm đạm, “Tương lai tất cả mọi người đều phải cùng nhau bảo vệ Liên bang, tổn thất một người chiến sĩ độc lập cấp S đối với Liên bang mà nói là tổn thất rất lớn.”
Liêu Như Ninh giương mắt: “Anh này, lần đó trường chúng ta xảy ra chuyện nhưng South Pasadena không ra tay giúp đỡ, ngược lại nhân cơ hội giành được vị trí thứ ba.”
Nụ cười bên môi Thân Đồ Khôn dần dần rơi xuống: “Anh biết, chỉ là…” Trong lòng không bỏ rơi người ta được.
“Cũng không phải không thể cứu.” Vệ Tam nhìn thoáng qua South Pasadena bên kia, “Nhưng mà ơn báo đáp phải lấy lại, một câu cảm ơn không đủ.”
“Không bằng chúng ta cầm về ơn báo đáp trong trận đấu này đi.” Liêu Như Ninh theo sát, “Làm người phải có qua có lại.”
Có qua lại có qua lại mô tả như vậy à?
“Vừa rồi là sinh viên đội tuyển South Pasadena sao? Vệ Tam, giao cho cậu đấy.” Liêu Như Ninh hướng về phía Vệ Tam đối diện, “Đòi thù lao lại.”
“Cô ấy là đội viên chủ lực của South Pasadena khóa trước.” Thân Đồ Khôn giải thích, “Lần này thay đổi tân sinh viên, cấp S lần lượt bị giảm xuống, cô ấy bây giờ là tổng binh, thực lực mạnh hơn cấp A.”
“Có mạnh hơn nữa chẳng phải cũng dùng cơ giáp cấp A à?” Vệ Tam không thèm để ý, “Nhất định phải lấy lạ thù lao.”
“Damocles không thể chịu thiệt!” Liêu Như Ninh theo sát phía sau bổ sung.
Thân Đồ Khôn quay tới lui quan sát giữa Vệ Tam và Liêu Như Ninh, hai người này trước đây rõ ràng rất xa cách vì sao anh rời đi một hồi, đột nhiên…
Anh suy nghĩ trong lòng hồi lâu, cuối cùng chỉ dùng một câu để hình dung: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Năm trường quân sự ăn trưa xong, sau đó tự do hoạt động, có thể đi đến phòng để nghỉ ngơi, cũng có thể đi huấn luyện. Còn Vệ Tam và Liêu Như Ninh thì lén lút đi vào góc hẻo lánh, gọi cho Hoắc Tuyên Sơn.
“Đeo mặt nạ đi.” Liêu Như Ninh sau khi lấy mặt nạ đeo vào xong thì nói với Vệ Tam.
Vệ Tam vừa đeo mặt nạ thì kênh thông tin liên lạc của Hoắc Tuyên Sơn đã mở ra.
“Mấy cậu.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn thấy hai chiếc mặt nạ quen thuộc thì sửng sốt, lập tức nhớ tới mình không đeo mặt nạ nên theo bản năng tắt thông tin liên lạc.
Một lát sau, Hoắc Tuyên Sơn phản ứng lại, có lẽ đã biết mình bị lừa. Người trong đấu trường đen chỉ có Liêu Như Ninh, có khả năng là giỡn bông phèn nên cậu chàng bèn gọi lại.
“Cậu đang làm cái gì vậy?” Hoắc Tuyên Sơn nhíu mày nhìn người bên cạnh đeo mặt nạ giống như Cúi Đầu, “Nhắc rồi, đừng nói chuyện Xưởng Đen với người khác.”
Liêu Như Ninh đắc ý: “Tớ có không nói, cậu ấy là Cúi Đầu, chúng tớ gặp nhau ở sân tập, cậu đoán xem cậu ấy là ai?”
Hai người ngồi xổm trong góc, ống kính Liêu Như Ninh chỉ nhắm vào mặt hai người, Hoắc Tuyên Sơn không nhìn thấy quân phục trên người bọn họ.
Sân diễn tập?
Trong đầu Hoắc Tuyên Sơn trong nháy mắt liên tục hiện lên mấy người. Lần này năm trường quân sự có chiến sĩ độc lập là nữ trong nhóm thành viên chính không nhiều lắm, mười lăm ghế chỉ có ba người, nữ chiến sĩ độc lập dùng cơ giáp cỡ trung chỉ có một người.
“Quinley Eli?” Hoắc Tuyên Sơn nhíu mày hỏi, tại sao cô ta lại đến Sao Sa Đô mỗi tuần trong khi mình ở trường South Pasadena?
Liêu Như Ninh tháo mặt nạ của mình ra: “Sai rồi, ha ha ha ha! Cúi Đầu, hãy để cậu ta xem cậu là ai.”
Nhìn thấy biểu hiện của Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh rốt cục bình phục sự mất cân bằng vừa rồi mình có khi bị người ta lột tr ần.
Vệ Tam tháo mặt nạ ra: “Là tôi.”
Hoắc Tuyên Sơn nhìn tổng binh quen mắt của đội tuyển trường: “Bạn.... Vệ Tam?”
Sau khi cậu ta ngạc nhiên, lại nghĩ không phải là cô ấy mới là lạ.
Ở Sao Sa Đô lâu dài, mỗi cuối tuần ra ngoài đi chơi, sức mạnh không kém. Nhưng Hoắc Tuyên Sơn vẫn cho rằng Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt là cấp S, mà cậu biết hết cấp S trong trường Damocles cho nên mới suy luận Cúi Đầu là chiến sĩ độc lập học tản.
Không ngờ được cô ấy là một chiến sĩ độc lập siêu cấp A.
Cùng thao tác trên cơ giáp cấp A, cấp siêu A và cấp S bình thường quả thật cũng không dễ phân biệt.
“Không bằng buổi tối chúng ta đi ra ngoài xem Xưởng Đen của Sao Đế Đô đi.” Liêu Như Ninh dâng lên hứng thú.
Vệ Tam từ chối: “Buổi tối tôi sẽ đi dạo.”
“Đi dạo cái gì?” Liêu Như Ninh hỏi.
“Trước tiên xem Đế Đô có gì để chơi.” Trên người Vệ Tam lúc này có tiền, cô có thể mua đồ.
“Vậy tôi cũng đi.” Liêu Như Ninh đã nhận biết Cúi Đầu thì thế nào cũng phải liên hệ tình cảm, “Tây Tây chính là người ở Sao Đế Đô đó, bảo cậu ấy dẫn chúng ta đi dạo.”
“Tôi đến sân tập lúc 7 giờ.” Hoắc Tuyên Sơn không từ chối.
Sau khi cúp máy, Vệ Tam lại gọi Kim Kha và Ứng Thành Hà ở trong nhóm, nói cùng nhau đi dạo.
Bậc Thầy Thành Hà: [Tối nay không có thời gian, chúng tôi sẽ có một cuộc họp để thảo luận về các vấn đề cuộc đua lần này.]
Nhà Kim Phát Tài: [Liêu Như Ninh đi với cậu? Hãy cẩn thận, người này độc miệng, nhìn là khó chịu.]
Vệ Tam nhớ tới lần đầu tiên trao đổi tin tức, Liêu Như Ninh trách cô, nói cô dùng giọng điệu quái gở.
Lén Lút Ăn Xin: [Có phải cậu ta thường hay nói cậu dùng giọng điệu quái gở không?]
Nhà Kim Phát Tài: [… Tớ học tất cả từ cậu ấy chứ.]
Bậc Thầy Thành Hà: [Hoắc Tuyên Sơn rất giàu có.]
Lén Lút Ăn Xin: []
Nhà Kim Phát Tài: [Thành Hà, cậu không được bình thường.]
Bậc Thầy Thành Hà: [Thật mà, cậu ta có nhiều tiền hơn tôi còn dễ bị lừa nữa.]
//Bạn tốt Nhà Kim Phát Tài của bạn mời Hoắc Tuyên Sơn vào nhóm//
Phía trên cùng của nhóm ba người đột nhiên hiển thị một câu như vậy.
Bậc Thầy Thành Hà: [… @Nhà Kim Phát Tài]
Hoắc Tuyên Sơn không hiểu sao lại bị lôi vào nhóm xa lạ, tiện tay mở tin tức trên đã nhìn thấy tin tức Ứng Thành Hà nói cậu vừa có tiền còn dễ bị dụ.
Hoắc Tuyên Sơn: [? @Bậc Thầy Thành Hà]
Ứng Thành Hà bỏ trốn.
Lúc bảy giờ, Hoắc Tuyên Sơn trở về từ nhà họ Hoắc, mang theo Liêu Như Ninh và Vệ Tam đi dạo nơi xa hoa nhất Sao Đế Đô.
“Đó là cơ giáp cấp S?” Vệ Tam ngửa đầu lên nhìn một dãy cơ giáp trong một cửa hàng.
“Cơ giáp cấp S bình thường nhất.” Liêu Như Ninh hơi đáng tiếc vì Vệ Tam không phải cấp S, nhóm ba người bọn họ chơi vui lắm. Vệ Tam ra tay dị, không cứng nhắc.
Anh Thân Đồ Khôn là cấp SS, mạnh thì có mạnh, bằng không cũng sẽ không một mình mang theo trường Damocles mấy năm nay mà chả xảy ra chuyện gì. Nhưng anh ấy quá chính trực, là phong cách quân nhân điển hình, lúc đánh nhau không vui gì hết.
Vệ Tam đi vào đã bị bảng giá niêm yết có một chuỗi số không dài phía sau làm cho mù mắt, thừa nhận là cô không mua nổi cơ giáp.
Cô xoay quanh trước sau trái phải chiếc cơ giáp này, thậm chí lên tay sờ sờ, kỹ thuật sơn màu không tệ, nhưng nhìn chung vẫn rất bình thường.
Vệ Tam nhớ tới những số liệu cơ giáp lộn xộn của Ngư Thanh Phi lưu lại, tuy rằng đều là số liệu không trọn vẹn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái loại kết cấu đẹp. Mà cái này… tổng thể trông không hài hòa.
Cô nhìn một lần tất cả cơ giáp trong cửa hàng rồi rất nhanh mất hứng thú, bởi lẽ hoàn toàn không phù hợp với kỳ vọng trong lòng cô đối với cơ giáp cấp S.
Ít nhất cô còn nhìn thấy chiếc cơ giáp thay thế của thiếu tá Lê Trạch ở quảng trường Sao Sa Đô, nó làm cô cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó, là bộ dáng mà cấp S nên có.
“Chỉ là một ít cơ giáp sư bình thường làm ra thành phẩm thôi, sinh viên quân sự sẽ không dùng cái này.” Hoắc Tuyên Sơn đứng ở bên cạnh cho hay.
Sao Đế Đô có không ít người giàu có, có người dù cảm giác chẳng phải cấp S nhưng vẫn có chấp niệm với dạng cơ giáp này; dù không dùng được nhưng vẫn mua về sưu tầm.
Ba người ra khỏi cửa hàng, đi tiếp.
“Cúi Đầu, lúc trước tôi còn lo lắng tổng binh đội tuyển trường sẽ có sai lầm.” Liêu Như Ninh đặt tay lên vai Vệ Tam, hai anh em nói nhau nghe lời tốt, “Nếu là cậu thì tôi không lo nữa, đến lúc đó lấy ra phong cách không biết xấu hổ của cậu chơi mấy tổng binh kia.”
Ba người đứng với nhau để nói chuyện, chả có trực cảm xa lạ nào.
Lê Trạch và bạn bè đi ra từ trong nhà hàng thì nhìn thấy một cảnh như vậy.
Ngay từ đầu anh gặp Vệ Tam, cộng thêm hai nam sinh bên cạnh, thì theo bản năng cho rằng là Kim Kha và Ứng Thành Hà. Nhưng hôm nay hai người bọn họ đã đi họp nghiên cứu môi trường thi đấu, nhìn kỹ lại thì thấy đây là hai thành viên chủ lực khác.
Lê Trạch hít thở không thông, ngay cả khi anh ra chiến trường cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Vì sao Vệ Tam lại quen với Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh?
Ngay cả Hoắc Tuyên Sơn cũng không tránh khỏi? Ngày Thân Đồ Khôn bị làm hỏng đã cách không xa.
“Mấy người kia là học trò của cậu?” Bạn bè nhìn theo ánh mắt Lê Trạch, “Chiến sĩ độc lập chủ lực ba hệ?”
“Người ở giữa là tổng binh cấp siêu A, không phải nhóm chủ lực.” Lê Trạch giơ tay ấn trán, dự cảm không rõ trong lòng anh càng ngày càng mãnh liệt.
Lần so tài này tuyệt sẽ không được bình yên.
“Tâm trạng bọn họ không tệ, còn có thể đi ra ngoài để chơi tại thời điểm này.”
Lê Trạch: “…”
Nếu Kim Kha và Ứng Thành Hà không lịu địu việc hôm nay, e rằng cái anh thấy là các thành viên chủ lực tổ chức đi chơi.
“Đi trước đi, tôi đã chỉnh lý lại số liệu cơ giáp của cậu rồi.” Người bạn cười, “Để bọn họ thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng không tệ.”
Mấy người Vệ Tam đi dạo hơn hai tiếng đồng hồ nghe Hoắc Tuyên Sơn giảng giải và đi xem một số địa phương nổi tiếng của Sao Đế Đô xong mới về.
…
“Cuộc đua ở Sao Đế Đô lần này vẫn là gò đồi, nhưng năm nay đến lượt những ngọn đồi khó nhằn nhất.”, Kim Kha giơ tay kéo ra bản đồ địa hình, “Hiện tại trong tay chúng ta không có bản đồ chính xác, đây là những bản đồ mà đợt trước các bạn khác đã có trong đợt tranh tài.”
Mặc dù cùng một khu vực đồi núi, nhưng Đế Đô là một ngôi sao rộng lớn, và đấu trường cũng không nằm cùng một nơi.
“Các khớp của cơ giáp nên được thay thế bằng một khớp nhẹ hơn, đồng thời hỏa lực của cơ giáp hạng nặng cần được bổ sung.” Ứng Thành Hà đưa ra đề nghị cải tạo cơ giáp.
Cơ giáp sư không chỉ cần sửa chữa cơ giáp bị hư hỏng mà còn phải điều chỉnh cấu trúc tổng thể của cơ giáp một cách kịp thời theo hoàn cảnh thi đấu, chuẩn bị cho các đấu trường khác nhau.
“Người bắn súng có tác dụng lớn ở đấu trường gò núi, đến lúc đó để cho các chiến sĩ độc lập khác trong đội tuyển trường chú ý.” Hạng Minh Hóa nhắc nhở, “Những triển khai khác, Kim Kha tự mình xác định khi thi đấu, tất cả chờ sau khi lấy được bản đồ thì suy nghĩ kỹ.”
“Vâng.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói
Lê Trạch: Xong rồi, lại có hai hạt giống tốt mọc lệch