Chương 8: Nụ hôn đầu mất khống chế
Buổi tối, Ngư Tiểu Nhàn cầm sổ sách, đi tìm An tẩu tử.
Lúc này là thời điểm từng nhà nghỉ ngơi dùng cơm, có tiếng nói chuyện cùng tiếng cười mơ hồ vọng ra, cũng có ánh nến trầm mặc lại ấm áp.
Nàng đi qua hàng rào tre vây quanh vườn rau, tới An gia.
"Tẩu tử có nhà không?"
Nhà ở làng quê thường không có cổng chính, nếu có chuyện phải ra khỏi cửa, thì cài then cùng lắm là khóa cửa lại là có thể ra ngoài.
Nàng gọi mấy tiếng, chỉ trong chốc lát An Tranh liền ra mở cửa.
"Nhàn di di." Hắn rất ngoan ngoãn chào hỏi.
"Ngoan, ta tới tìm tẩu tử của con."
"Tẩu đang ở bên trong."
Bước vào nhà, An tẩu tử đang rửa bát đũa vội lau khô tay ra đón nàng, rót cho nàng chén nước.
"Ta cũng không phải là khách, tẩu tử khách khí với ta làm gì?"
An Tranh hiểu chuyện đi pha nước đãi khách, nàng cũng không quên nói cám ơn.
Tuấn ca nhi đang ngồi trên giường đất cũng đứng dậy chào hỏi nàng, sau đó chờ thúc thúc hắn trở lại, hai đứa trẻ lại chơi cờ năm quân, thì ra nàng sang đã làm phiền hai tiểu tử kia rồi sao.
"Điền đại thúc ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, hai đứa có muốn tìm hắn đánh cờ hay không?" Nàng cũng làm cho Điền Thập Tứ một bộ cờ, thế nhưng hắn lại không có người cùng đánh cờ, có lẽ nên một lớn hai nhỏ ở cùng nhau biét đâu lại có thể phát ra tia lửa gì đó cũng không chừng.
"Có được không ạ ?" Hai mắt An Tranh sáng lên, Điền đại thúc cũng không phải là người bọn chúng dám tùy tiện đến gần, nhưng Tuấn ca nhi hơi nhỏ một chút, cùng hắn đánh cờ mỗi hồi cũng sẽ thắng, chỉ có thể nói là giết thời gian, không có chút kích thích nào, nếu Điền đại thúc có thể cùng hắn đánh một ván cờ. . . . . .
"Đi đi, đi đi!" Ngư Tiểu Nhàn đẩy hắn một cái.
An Tranh vui mừng dọn dẹp bàn cờ, mang theo cháu đi tìm Điền Thập Tứ.
"Muội tử, có chuyện gì sao?" An tẩu tử hỏi.
Ngư Tiểu Nhàn đem sổ sách để lên bàn, từ túi vải xanh thêu hoa Ngọc Lan móc ra hai khối bạc vụn, đặt trước mặt An tẩu tử: "Đây là tiền công mấy ngày nay của tẩu, hôm nay muội kết toán mọi việc nên vội vàng đưa tới cho tẩu."
"Gấp cái gì! Hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được " An tẩu tử cũng ngồi xuống: "Lại nói ta cũng không giúp gì nhiều cho muội thì sao muội phải gấp gáp mà trả tiền công cho ta?"
"Lời này của tẩu tử là không đúng rồi, khi muội buôn bán, tẩu giúp muội bao nhiêu việc, trong lòng muội tự biết nếu không có tẩu, buôn bán của muội cũng không thuận lợi như vậy."
"Muội thật khách khí. . . . . . Nhưng sao lại nhiều như vậy?" An tẩu tử nhìn thấy mấy thỏi bạc trên mặt bàn giật mình một cái.
Toàn bộ là ba lượng bạc! Nàng biết Ngư Tiểu Nhàn nhất định là suy nghĩ cho nàng nên mới cho nàng nhiều bạc như vậy, nhưng nàng lại không có cách nào để yên tâm, thoải mái mà nhận số tiền này.
"Quá nhiều. . . . . . Ta nhận thì ngại!"
"Tẩu xem, muội biết ngay là tẩu sẽ nói như vậy mà, đây là sổ sách, bên trong ghi các khoản chi, thu rất rõ ràng. Muội lại muốn hỏi tẩu tử, muội muốn buôn bán nhưng thiếu một người trợ thủ, tẩu có nguyện ý giúp đỡ lâu dài cho muội hay không, mỗi tháng muội trả tẩu hai lượng tiền công được không?"
"Hai lượng, nhiều như vậy!" Nàng kêu lên, nhưng cũng không cầm sổ sách lên xem.
Vô luận là trồng trọt hay thêu thùa, thêm số bạc có được từ việc cho thuê ruộng, mặc dù nàng đã vô cùng tiết kiệm thì một năm nàng cũng chỉ tiết kiệm được khoảng một chuỗi tiền, hiện tại một tháng có thể có hai lượng bạc, như vậy chi tiêu trong vòng một nămcũng không có vấn đề gì rồi, nàng đang nằm mơ sao?
"Nếu việc buôn bán của chúng ta vẫn tiếp tục thuận lợi, số bạc muội có thể đưa cho tẩu không chỉ có số này. . . . . ." Buôn bán nếu như có thể trường trường cửu cửu, nàng còn muốn chia hoa hồng cho An tẩu tử.
"Ta nguyện ý!" An tẩu tử cao hứng đến mức nói không nên lời rồi, đến lúc này, nàng cũng không cần phải phát sầu vì thúc tu ( học phí ngày xưa) của tiểu thúc thúc rồi.
Số tiền này đến đúng lúc như một trận mưa trong ngày nắng hạn.
"Vậy thì không còn gì tốt hơn, thành thật mà nói chỉ có hai chúng ta chăm lo cho việc buôn bán là hơi quá sức, tẩu tử ở trong thôn đã lâu, quen biết nhiều người, nếu như có thể, thì giúp muội xem có ai là người sạch sẽ lại làm việc cần mẫn, nếu như có, thì nói nàng đến nhà muội, để muội gặp mặt." Có câu: Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bằng hữu như lợn, nàng sẽ không tìm người có thể gây chướng ngại cho mình.
Nếu phải chuẩn bị mở tiệm, nhân thủ là điều không thể thiếu, nhưng nếu mời người trong trấn nhỏ thì không biết rõ gốc gác được, chẳng bằng dùng người trong thôn, mọi người đã từng giúp đỡ, cho nàng nửa túi gạo, mấy quả trứng gà, đã từng cho nàng rất nhiều gia dụng, nàng nghĩ dựa vào việc này mà hồi báo một hai cũng tốt.
"Muội muốn thuê người sao?"
Thực ra nếu chỉ có chỉ nàng và Ngư Tiểu Nhàn thì mỗi ngày hai người đều bận đến nửa đêm canh ba, rạng sáng còn phải đi sớm lên trấn bán hàng. Trong thời gian ngắn thì cũng không có vấn đề gì lớn nhưng xét về lâu về dài, thân thể hai người có thể không chịu nổi nữa.
May mà Ngư Tiểu Nhàn là người nhìn xa trông rộng, nhận thấy rõ năng lực hai người chưa đủ, nên tìm người tới cùng gánh vác công việc, như vậy vừa có thể nâng cao hiệu suất, vừa có thể giảm bớt lượng công việc, là một biện pháp tốt.
Nàng gật đầu một cái: "Nam nhân hay nữ nhân đều được, nam tử thân thể cường kiện hơn nên mỗi tháng muội sẽ trả cho nữ tử một lượng bạc, nam tử hai lượng bạc, nuôi một bữa cơm, nếu không muốn ăn cơm thì có thể đổi thành bạc, sau ba tháng, muội sẽ nhìn thái độ làm việc mà xem xét việc tăng lương cho từng người."
"Hậu đãi như vậy, sợ là người trong thôn ai có tay có chân đều sẽ chạy tới." An tẩu tử lẩm bẩm nói.
Đất đai thôn quả phụ vô cùng ít ỏi, nên luôn thiếu công ăn việc làm, có nhà nào mà không nghĩ bể đầu để cho người nhà ấm no, cơ hội khó có được từ trên trời rơi xuống như vậy, ai không muốn nắm chặt trong tay?
Chỉ là, chỉ là bán một chút đồ ăn, cần phải dùng tới nhiều người như vậy sao?
"Còn có một chuyện nữa, ai cũng có thể làm việc cho chúng ta được."
"Muội nói đi."
"Muội muốn khích lệ các phụ nhân trong thôn trồng các loại cây cải bắp, chăm sóc kĩ cho gà, vịt đẻ trứng, khi thu hoạch toàn bộ rau và trứng sẽ được chúng ta thu mua, tẩu cảm thấy thế nào?" So với việc đi ra ngoài để thu mua, hay đi mua ở các cửa hàng khác thì làm như vậy là có lời nhất.
Theo nàng biết, thời gian trồng cải bắp tính từ lúc trồng đến khi thu hoạch mất khoảng hai tháng đến hai tháng rưỡi, nếu là như vậy thì 1 năm 4 mùa nàng sẽ không cần lo lắng về việc rau dưa không đủ hay thiếu hụt, nàng cũng không cần lo lắng vấn đề cung cầu nữa.
"Muội muốn để mọi người cùng nhau kiếm tiền sao?" An tẩu tử mãnh liệt mà gật đầu.
Kiếm thêm thu nhập, tích vốn riêng, nữ nhân nào không tích lũy riêng cho mình một ít bạc, mặc kệ có dùng để chi tiêu trong gia đình hay không, nếu con cái là người hiếu thuận, có thêm một ít bạc là có thể an tâm sống qua ngày, nếu chẳng may không quản được ông cụ trong nhà, cũng có thể tự mình cố gắng không cần nhờ cậy con cái dưỡng lão, cho nên kiếm tiền, tiết kiệm tiền là tuyệt đối vương đạo.
Nàng nghĩ mấy bà thím, đại nương trong thôn sẽ vô cùng vui lòng.
Qua những ngày này, An tẩu tử biết rằng mình không có đầu óc thông minh như Ngư Tiểu Nhàn, nhưng nàng người biết nhìn người, cũng biết đi theo muội tử tuyệt đối sẽ không sai.
Ngư Tiểu Nhàn lại có chút thẹn thùng: "Chữ Bát (八) không chổng ngược lên đâu."
An tẩu tử biết Ngư Tiểu Nhàn không phải là người nói suông, nếu nàng mở miệng, vậy tức là đã nắm chắc được mọi chuyện, nói cách khác, mình chỉ cần phụ trách đem tin tức này lan rộng ra là được.
". . . . . . Muội tử, không phải là muội muốn mở tiệm chứ?" Nàng chậm nửa nhịp mới nghĩ đến, suy đoán chiếm đa số, thử hỏi Ngư Tiểu Nhàn.
"Nếu muội quyết định như vậy, tẩu tử nhất định là người đầu tiên biết được." Nàng cũng không có ý nghĩa gạt An tẩu tử, nhưng chưa quyết định chắc chắn, thì mọi chuyện cũng không thể nói trước hết được.
Như vậy không phải là quá nhanh sao? Mặc dù nói việc buôn bán của muội tử rất thuận lợi, nhưng cấp bách như vậy. . . . . . Bởi thật lòng xem Ngư Tiểu Nhàn là muội tử, An tẩu tử vừa mừng thay cho nàng, lại không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
"Đúng rồi, muội mới nói muốn thuê một nữ nhân, ta bỗng nhiên nhớ tới một người. . . . . ." An tẩu tử trầm tư một chút: "Là một hài tử rất khéo léo, nhu thuận, nhưng có mệnh khổ." Không phải nàng muốn đi cửa sau nhưng đứa bé kia thật sự quá đáng thương.
“ Vậy sao."
"Cũng khó trách muội không có ấn tượng. Nhà nàng ở thôn Ngân gia bên cạnh, vốn gia đình cũng không khó khăn lắm, cha mẹ tình cảm hòa thuận, phụ thân nàng là lão Tam có nghề mộc rất nổi danh, lại là một thợ săn, một nhà ba người sống cũng rất tốt, xấu là ở chỗ triều đình động một chút là bắt binh dịch, trong nhà chỉ cần có nam nhân, không nói hai lời liền bị bắt đi.
" Sau khi lão tam đi lính trở lại, chỉ còn một chân, tính tình đại biến, cả ngày ở nhà uống rượu say đánh chửi hai mẹ con, nương của Ngân nhi về sau không chịu nổi nữa, bỏ đi để lại nữ nhi. Lão tam tính xấu không đổi, cũng không nghĩ trong nhà đã sớm không có tiền để sống qua ngày, còn động là đánh chửi, buộc nàng phải đi mua rượu, đứa bé kia bởi vì không nghe lời nên thường bị đánh đến nỗi trên người không có một chỗ toàn vẹn, thật đáng thương."
Binh dịch cổ đại bị cưỡng bức lao động rất nặng nề, thu thuế, lao dịch, người dân muốn trốn cũng không thoát, nếu đào ngũ mà bị bắt trở về thì hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
Hưởng ứng lệnh triệu tập của Phủ Binh, thường ngày nam nhân có thể làm nghề nông, nông nhàn thao luyện, nhưng thời chiến thì phải xuất chinh, chiến sự xong, binh lính lại quay về.
Vậy nhưng số lượng binh lính là rất lớn, người ch.ết trận ngoài sa trường đếm không hết, có thể lưu lại cái mạng là vô cùng may mắn, về phần những người đi binh dịch mà bị tàn tật, rất nhiều người gặp phải trưởng quan vô lương, không được nhận một chút bồi thường nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt oán thán vào trong, nghĩ vận khí mình không tốt mà thôi.
"Nếu tẩu tử đã lên tiếng, muội sẽ tự mình đi nhìn một chút đi, nếu như nàng là người chịu khó, muội sẽ giúp đỡ, nhưng nếu như không thành, thì muội cũng đành vậy."
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, vậy cứ quyết định như thế đi!"
An tẩu tử cũng là người nói gió thì có mưa, nàng làm việc gọn gàng mau lẹ, một lát sau đã dẫn tiểu cô nương kia tới Điền Gia, Điền Thập Tứ đã sớm đi ra sân sau.
Ngư Tiểu Nhàn nhìn nàng ước chừng 12, 13 tuổi, gương mặt thanh tú nhưng hơi nhỏ, vóc người gầy yếu, mặc một bộ quần áo cũ kỹ bằng vải bông thô, mặc dù quần áo có mấy chỗ vá lớn, nhưng đã được giặt hết sức sạch sẽ, đi tới nhà người xa lạ, trừ mấy phần băn khoăn lo lắng, thì khi Ngư Tiểu Nhàn hỏi nàng sẽ đáp, không từ chối, không qua loa, vấn đề không trả lời được, cũng không tô son trát phấn mà nói thẳng là mình không biết, nên Ngư Tiểu Nhàn cũng thấy có hảo cảm.
"Chừng nào thì em có thể tới đây làm việc?" Nhìn ánh mắt sạch sẽ của nàng, Ngư Tiểu Nhàn rất thích. Mặc dù nàng muốn che giấu vết bầm sưng đỏ trên người, nhưng ống tay áo của nàng khá ngắn, nên cũng mơ hồ nhìn thấy bị dấu vết bị đánh.
Nàng nhỏ như vậy, lão Tam kia sao có thể xuống tay được?
Ngư Tiểu Nhàn vẫn tự nói với mình đây là chuyện nhà người ta, mình không cần lo, đừng để ý đến, cũng không quản được, nhưng nàng hận nhất loại phụ thân đánh hài tử cho hả giận!
"Phu nhân nói là tới nơi này làm việc sẽ được trả bạc?" Đôi mắt mang mác buồn hiếm có một tia sinh khí.
"Ta lớn tuổi hơn em, nên gọi ta phu nhân là tốt rồi, ba tháng đầu ta trả một lượng bạc, cùng một bữa cơm, ba tháng sau, nếu em biểu hiện tốt, ta sẽ trả thêm."
" Vâng em nhất định sẽ nghiêm túc làm việc!"
"Lúc nào thì có thể bắt đầu làm việc?"
"Ngày mai, không, phu nhân. . . . . . Nếu như muốn thì ngày hôm nay em cũng có thể đi làm!" Giọng nói thanh tựa như đầu mùa xuân đã có chút kích động.
"Không vội, vậy thì từ ngày mai đi." Thật là một đứa bé khiến cho người thương tiếc, bởi vì có được một công việc mà vui mừng đến mức này.
Ngư Tiểu Nhàn chưa quên tiếng nói cám ơn của nàng lúc đi về, vui mừng đến mức khuôn mặt cũng ửng hồng, không che giấu được hưng phấn và kích động mà thân thể cũng có chút phát run.
Chờ Điền Thập Tứ vào nhà, nàng liền nói với hắn chuyện này, sau đó không nhịn được mà oán trách: "Tại sao triều đình lại để chuyện như vậy xảy ra, binh tán trở về, đáng lẽ phải có bổng lộc, không lo ăn mặc, nhưng tại sao lại không nhận được gì như vậy? Những người đó vì chiến sự mà bị tàn phế, lại không nhận được chút bạc nào, triều đình không trông nom sao? Nhân dân tin cậy triều đình như thế, những tướng quân, những đại quan kia tại sao lại bỏ mặc họ như vậy?"
Bởi vì nhân dân chỉ là con kiến hôi sao?
Con em của người dân không là gì?
Chỉ có con cháu thế gia quyền quý mới là người sao?
" Chuyện triều đình, là chuyện mà ta và nàng có thể nghị luận sao?" Vẻ mặt của Điền Thập Tứ vẫn như mặt nước tĩnh lặng,không có chút dao động, nhưng cánh mũi hắn liên tục chuyển động đã chứng minh tâm trạng của hắn không hề bình tĩnh như vậy.
"Nói là nói như vậy, nhưng những chuyện như thế nên thay đổi, dù sao cũng phải có người nguyện ý phá vỡ khuôn khổ, quốc gia mới có thể càng ngày càng tốt, không phải sao?"
Không có ngôn từ kịch liệt, thái độ cũng không có chỗ nào không đúng, thế nhưng lời này tựa như có châm trong bông vải, khiến có người phải nhảy dựng lên. Điền Thập Tứ không khỏi suy nghĩ sâu xa:"Là ai dạy nàng nói những điều này?"
"Không ai dạy ta, ta chỉ muốn nói như vậy, không nói không vui mà thôi." Trên mặt nàng lộ ra vẻ nhàn nhạt yên tĩnh, sắc mặt trấn định còn có vẻ dũng cảm.
"Những lời này nàng lén lút nói với ta thì không sao, nhưng ngàn vạn đừng nói ở bên ngoài." Nam tử cũng không dám tùy tiện nghị luận triều chánh, nàng là một phụ nhân ngược lại lại dám nói nhiều như vậy.
"Ta hiểu, loại sự tình này ta còn phân biệt được rõ ràng ."
Dù sao, nơi này cũng không phải là hiện đại, ngôn luận tự do, tư tưởng tự do, ở chỗ này, chỉ cần nói sai một chữ, đầu sẽ không còn là của mình nữa rồi.
Hai người lại hàn huyên một số chuyện khác, đêm đã khuya, hai người rất nhanh liền đi nghỉ ngơi.
Bởi vì đã có một ngày mệt nhọc, Ngư Tiểu Nhàn nằm xuống là ngủ mất, người cùng cùng giường chung gối với nàng, Điền Thập Tứ lại không ngủ được.
Nhìn nữ nhân bên cạnh, hắn bỗng cảm thấy căng thẳng.
Hắn chợt phát giác một số chuyện, nữ nhân bên cạnh hắn, ngày ngày chung giường cùng hắn chỉ là muốn cùng hắn cùng nhau sống qua ngày, nàng đối với hắn không có kỳ vọng gì, cũng không có tình cảm sâu đậm, phải nói, nàng chỉ cần một người nam nhân làm trượng phu, giống như cần để có một tấm biển, một nhãn dán, một thân phận an toàn. Hình như nàng có thể vì một "Phu quân" như hắn làm bất cứ chuyện gì nhưng lại không nguyện ý giao trái tim của mình ra.
Nàng chưa bao giờ cầu viện, hay muốn bất cứ cái gì từ hắn, thậm chí, đến bên cạnh hắn hưởng thụ sự ấm áp cũng chưa từng.
Đối với nàng mà nói, một chút sức quyến rũ hắn cũng không có sao?
Điền Thập Tứ nhìn nàng chằm chằm, nàng nằm trên giường, tóc dài như trường lụa, hắn bỗng thấy có chút oán hận.
Hôm sau.
Ngư Tiểu Nhàn bị một loạt tiếng xột xột xoạt xoạt đánh thức, trời còn chưa sáng, vào lúc này vẫn chưa tới giờ Mẹo mà?
Nàng buồn ngủ nên vẫn ngáp ngủ, ngồi dậy hỏi:"Ai vậy?"
Một bên Điền Thập Tứ hiển nhiên cũng đã tỉnh lại, một đêm không ngủ được, lúc này hắn thấy nàng muốn lật người xuống giường, áo ngoài đơn bạc có thể nhìn thấy chút da thịt như vậy sao có thể để cho người khác nhìn ngó:"Trước tiên nàng mặc thêm y phục đi."
"Oh." Nàng nghe lời phủ thêm áo khoác.
Lúc nàng mặc thêm quần áo, Điền Thập Tứ liền sải bước ra mở cửa.
Liếc thấy Điền Thập Tứ, Ngân nhi suýt bị hù dọa đến phát khóc, ở hắn có một loại cảm giác làm cho người ta không rét mà run, huống chi hắn lại có vóc người cao lớn đối với nàng mà nói nó vốn giống một bức tường.
Nàng run run, tay thiếu chút nữa xoắn thành bánh quai chèo, nhưng nàng không thể sợ, nàng cần phần công việc này.
"Làm chi mà hù dọa đứa trẻ như vậy, cái người này khí tức lúc mới xuống giường thật dọa người." Ngư Tiểu Nhàn nhắc đi nhắc lại, đẩy Điền Thập Tứ ra, dắt tay Ngân nhi vào cửa.
Lại còn nói hắn có cái gì mà"khí tức lúc xuống giường" ! Điền Thập Tứ trơ mắt nhìn một lớn một nhỏ vào nhà, nhưng cái gì cũng không thể nói.
"Ngân nhi ra cửa sớm như vậy, còn chưa ăn điểm tâm phải không?" Nàng bảo Ngân nhi ngồi lên ghế con, bước vào phòng bếp múc nước ấm tối hôm qua chuẩn bị cho Điền Thập Tứ rửa mặt còn dư lại, rửa mặt chải đầu một phen, lúc này mới quay đầu nhìn Ngân nhi đang khéo léo ngồi ở đó.
"Không quan trọng, Ngân nhi không ăn cũng không đói." Ngân nhi cũng phát hiện mình tới quá sớm, cũng có chút ngượng ngùng.
"Ta có chút đói bụng, không bằng em đến ăn cùng ta?"
"Cái này không được, em tới để làm việc ." Nàng ngập ngừng nói.
"Ta nói được là được." Nàng sờ soạng một lúc mới buộc được tóc.
"Nhưng. . . . . ."
Nàng không đợi Ngân nhi đồng ý, lựa ít thức ăn ngon, đem nồi rửa sạch, chuẩn bị nấu cơm.
"Phu nhân, để Ngân nhi tới giúp người,chuyện này em đã từng làm qua." Nàng có chút khiếp sợ mà đi tới, vẻ mặt khẩn trương, thấy Ngư Tiểu Nhàn gật đầu nàng liền ngồi xuống nhóm lửa.
Nàng linh hoạt bỏ trấu, mảnh trúc nhỏ,... vào lòng bếp, chỉ chốc lát sau lửa đã lên, không thể không nói nàng làm rất thuần thục không bị làm khó chút nào.
Ngư Tiểu Nhàn cũng đang suy nghĩ tối hôm qua còn thừa lại ít bánh nhân thịt, bánh bột ngô cũng còn vài khối, không bằng nấu cháo cá đậu xanh đi, đem cá mua hôm qua xát muối cắt miếng xào tỏi, đúng rồi, dưới giường gạch còn có mấy mầm đậu xanh đang mọc, hái một chút để xào là được, còn chưng hai tô trứng, nhìn vóc dáng Ngân nhi, như vậy chắc cũng đủ ăn?
Lúc nàng đang vội vã suy nghĩ thì Điền Thập Tứ đã ăn mặc chỉnh tề ra sân đánh một bài quyền, đánh xong quyền thì đi tưới nước cho cây trong sân, mỗi một gốc cây đều được hắn tưới rất tỉ mỉ đến khi nhìn thấy đất đã ướt nhuận mới thôi. Sau đó hắn sẽ đem gỗ của Ngư Tiểu Nhàn, bao gồm cả những cái đã là bán thành phẩm đặt vào chỗ có bóng mát, gỗ bị gió thổi hay phơi nắng dễ bị nứt, vậy thì uổng phí công sức, vì vậy mỗi ngày hắn đều tìm chỗ mát để gỗ. Lâu ngày cũng biến thành công việc hắn chủ động nhận làm.
Hắn vào nhà đã nhìn thấy trên bàn bày thức ăn, ngoan ngoãn đi phòng bếp rửa tay, trở lại nhà chính liền đễn chỗ chủ vị ngồi xuống.
Ngư Tiểu Nhàn đem bát chảo nóng hổi đặt bên cạnh hắn, cũng múc cho mình và Ngân nhi mỗi người một tô, quay đầu lại gọi nàng tới dùng cơm, lại thấy nàng đang đứng xa xa, cúi đầu, không nói một lời.
"Ngân nhi, tới đây ngồi."
"Em không sao đâu."
"Ta không thích một chuyện phải nói hai lần." Nàng cố ý giả vờ giận tái mặt.
Thành thật mà nói Ngân nhi chưa biết rõ tính tình của Ngư Tiểu Nhàn, không biết nàng chính là một con cọp giấy, sợ chọc giận nàng mất hứng, nên đến tìm chỗ ngồi xuống, nhưng cũng chỉ dám ngồi vào một phần ba cái ghế, nhìn cháo chín thơm mềm, nhất thời bụng đói kêu vang.
"Ăn cơm thôi."
Ngư Tiểu Nhàn rất tự nhiên chia thức ăn cho hai người, mỗi người một bát trứng chưng, Ngân nhi chưa thấy điểm tâm phong phú như vậy, không dám gắp đồ ăn, chỉ cầm lấy bát cháo, nuốt vội vàng.
"Từ từ ăn, thức ăn có rất nhiều, cẩn thận mắc nghẹn." Mỗi món ăn Ngư Tiểu Nhàn đều gắp cho nàng một lần, thấy nàng kích động đến mặt đỏ rần, hốc mắt còn rưng rưng, không khỏi mềm lòng.
Ăn cơm xong, Ngân nhi tự động xin đi giết giặc rửa bát, Ngư Tiểu Nhàn biết nàng không tìm chút việc để làm sẽ ái ngại, vì vậy gật đầu, nhìn nàng bởi vì ăn quá no bụng, khẽ để lộ ra cái bụng nhỏ, chợt sinh ra một loại cảm giác thành tựu.
Chuyện nhà đã làm xong, nàng lại dạy Ngân nhi trộn nhân bánh, ngâm miến, lựa trứng gà. . . . . .
Điền Thập Tứ cũng không nhàn rỗi, hắn phải nhào bột mì làm áo bánh, còn phải phụ trách cắt bột thành các miếng nhỏ, một lát sau An tẩu tử cũng tới, nhiều người nhanh tay, không lười biếng, rất nhanh đã làm xong việc, chuẩn bị lên trấn trên bày hàng.
Ba người cười cười nói nói vào trong trấn, vốn là người cẩn thận, một câu nói cũng không dám nói nhiều, khi ở cùng hai nữ nhân, được hai người khích lệ Ngân nhi cũng bớt gò bó, thỉnh thoảng cũng có nói mấy câu, mặc dù không phải là thật sự thoải mái mở lòng, nhưng Ngư Tiểu Nhàn cảm thấy chuyện này không vội được.
Hôm nay, vô cùng khác so với hôm qua, rất nhiều khách nhân không đợi họ dọn xong gian hàng đã đứng xếp hàng thanh một hàng dài, náo nhiệt cực kì.
Ba người cũng không rảnh để tán gẫu, lên tinh thần, bận rộn làm việc. Ngư Tiểu Nhàn cũng không để cho Ngân nhi đứng trước chào hỏi khách nhân, nữ hài tử mà dù sao da mặt cũng mỏng, chỉ để nàng làm việc ở phía sau, đến hai canh giờ sau, khi toàn bộ đồ đã được bán sạch, mọi người mới có thể nghỉ ngơi một hơi.
"Muội tử, ta thật sự hoài nghi có phải muội đã biết trước việc buôn bán của chúng ta sẽ nhanh chóng thuận lợi trở lại hơn nữa so mấy ngày trước còn tốt hơn không?" An tẩu tử đấm đấm vai, mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng sắc mặt lại tràn đầy sự vui mừng.
" Ngư nhi là phúc tinh của chúng ta ." Ngư Tiểu Nhàn nhàn nhạt nói lảng sang chuyện khác.
Ngân nhi cũng không ngồi nghỉ ngơi, mà khéo léo đi dọn dẹp, khóe miệng hơi vểnh, nghe các nàng trêu ghẹo mình, động tác càng nhanh hơn.
"Ngân nhi là phúc tinh của chúng ta, nhưng khách nhân nhanh chóng quay lại như vậy nhất định là có đạo lý của họ." An tẩu tử không có ý định bỏ qua cho nàng.
"Mấy món ăn của chúng ta mới mẻ, làm trong ngày để bán, bởi vì mới mẻ, mùi vị tốt, chỉ cần ăn rồi sẽ không quên được mùi vị của nó, muội vẫn luôn tin tưởng như vậy. Hơn nữa chỉ cần là đồ tốt, làm sao có thể dễ dàng bị bắt chước?" Nàng nói đơn giản như vậy nhưng không ai biết được để làm được nước sốt và gia vị ngon như vậy nàng đã tốn công như thế nào.
Đồ ăn ngon, cộng thêm việc giá cả bình dân nên dễ dàng được mọi người tiếp nhận, coi như cũng có lúc bị những gian hàng khác cướp mất khách, nhưng một khi khách nhân phát hiện hàng khác không làm ngon như các nàng thì rất nhanh họ sẽ quay đầu lại.
Thức ăn không giống những mặt hàng khác, ăn ngon là ăn ngon, ăn không ngon chính là ăn không ngon, khẩu vị luôn rất thực.
An tẩu tử bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi kính nể Ngư Tiểu Nhàn hơn một tầng.
Hôm nay cũng bởi có Ngân nhi cần mẫn làm trợ thủ, hai người tiết kiệm được không ít công sức, trở về nhà sớm hơn.
Sau hai ngày, Điền Thập Tứ đem một khế ước mua bán nhà giao cho Ngư Tiểu Nhàn, đồng thời còn có hai tờ văn tự bán đứt của hai nô bộc.
"Ta đi dạo trấn hai vòng, vừa lúc có gian cửa hàng muốn chuyển nhượng, khu vực đó cũng không tệ, bởi vì chủ nhà vội cần tiền, giá tiền cũng tốt, ta dùng 115 lượng mua lại cửa hàng, hai mươi lượng mua hai nô bộc là chưởng quỹ của cửa hàng và một người làm, chưởng quỹ biết tính sổ sách, sau này nếu như nàng không có thời gian xử lý, giao cho hắn cũng được." Ánh mắt thu liễm lại vài phần, Điền Thập Tứ lại rút ra một phần văn tự khác.
"Đây là khế ước văn tự của vùng núi phía sau nhà, một mẫu đất ba lượng bạc, ta mua cả đỉnh núi tốn 1300 lượng, bạc cho tiểu lại, lý chính, thôn trưởng, tốn chừng một trăm lượng."
Nơi này, muốn mua bán điền trang không chỉ tới xin một tờ khế ước là được, thôn trưởng, lý chính, quan phủ các nơi đều phải có môn lộ, nếu không việc cấp khế ước sẽ kéo dài thật lâu, hoặc không làm được.
Nghĩ muốn làm được chuyện mình mong muốn thì phải tiêu tiền như nước cho quan phủ, đây là tập tục xấu của quan trường, nhưng không có cách nào khác, mặc dù hoàng thượng hận nhất là tham quan ô lại nhưng cấm cũng không được, quét mãi cũng không xong bọn tham quan.
Quan trường có diện mạo xấu xí nhiều không kể xiết, hắn thấy những người này ăn bớt một chút chẳng qua là muối bỏ biển nên hắn nhẹ nhàng bỏ qua cho, bởi vì hắn muốn theo đuổi trái phải rõ ràng nhưng nơi đầu tiên không phải là nơi này.
Nhưng Điền Thập Tứ nào biết, mặc dù hắn mặc bố y thì toàn thân cũng có một cỗ khí tức thiên hoàng quý trụ, khí phách uy nghiêm, người nha môn mắt nhìn người cũng có vài phần, nên chỉ cầm một chút bạc, còn chưa đòi hỏi nhiều.
"Nói cách khác chúng ta còn hơn hai trăm lượng bạc." Ngư Tiểu Nhàn không ngờ 1300 lượng bạc của Tào lão gia cùng năm trăm lượng thu được từ lần trước bán hộp giấy đã sắp hết sạch rồi.
Còn hơn hai trăm lượng, tương lai cửa hàng muốn mua thêm dụng cụ, thuê thêm nhân thủ, còn phải nhập hàng rồi tiền lương cho mọi người, có lẽ sẽ thành lấy trứng chọi đá.
Một đêm này, Ngư Tiểu Nhàn ngủ không được, nàng trằn trọc trở mình, nghĩ tới việc kiếm tiền từ đâu, trên tay có tiền vẫn tốt hơn so với trước một người nghèo hai bàn tay trắng cần người khác quan tâm, giúp đỡ.
Nàng nghĩ đến mơ mơ màng màng, chợt bên tai truyền tới âm thanh như nước, một bàn tay to che mắt nàng, cũng từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm nàng.
"Chuyện tiền bạc đừng lo lắng, còn có ta, nàng ngủ đi."
Lòng bàn tay của hắn mang theo ấm áp, nàng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ trong chăn, được hắn ôm vào ngực, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn, ngực của hắn ấm áp như thế, nàng hít vào, cố gắng kéo dãn khoảng cách, nhưng nhiệt độ và mùi hương của hắn như đã tràn vào mũi và máu của nàng.
" Nàng không tin ta sao?"
Nàng muốn đẩy tay hắn ra, nhưng Điền Thập Tứ lại giữ chặt ngón tay nàng.
Nàng xoay người nhìn mặt hắn, thấy ánh mắt hắn sáng quắc, nàng không tự chủ được mà đỏ mặt, bị hắn ngưng mắt nhìn như vậy, trừ lo lắng Ngư Tiểu Nhàn còn có một chút khát cầu.
Điền Thập Tứ thấy nàng chỉ mặc một cái áo choàng mỏng, thật sự rất quyến rũ, ɭϊếʍƈ môi, mắt híp lại, cánh tay dài của hắn không nhịn được mà ôm chặt nàng vào ngực, không muốn giữa hai người có bất kỳ một khe hở nào, tay hắn sờ áo vải thanh ti, chỉ cảm thấy mềm nhẵn thoải mái, thân là nam nhân, trong xương đều có chút cá tính cuồng dã, đối với hắn mà nói không có chuyện gì mà hắn không làm được, chỉ là do hắn có muốn làm hay không.
Nữ tử trong ngực không phải là nữ tử đẹp nhất nhất mà hắn từng gặp, cũng không phải người đầy bụng kinh luân, cũng không phải là nữ tử diễm quần bốn phương, nhưng nữ nhân này mang đến cho hắn sự an bình, sự đẹp đẽ không màng danh lợi mà những nữ nhân khác không thể cho hắn được.
"Thập Tứ. . . . . . Ta. . . . . ."
Ánh mắt Điền Thập Tứ càng thêm ấm áp, đưa tay vỗ vỗ phía lưng nàng, giống như đang dỗ một đứa bé đi ngủ, sau đó hắn đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Vốn là chỉ là một nụ hôn nhẹ như cánh bướm, nhưng bởi vì kinh ngạc nên Ngư Tiểu Nhàn khẽ giương cánh môi đầy đặn, để cho hắn tiến quân thần tốc, hấp thu được hương thơm ngoài ý muốn, nụ hôn đến như không gì có thể ngăn cản.
Trong lòng Ngư Tiểu Nhàn vô cùng rối loạn, chỉ có thể mặc cho lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng mình, vô lực chống đỡ khiến hắn càng càn rỡ xâm lược, nhưng loại chuyện như vậy không cần dạy, nàng theo bản năng mà đáp lại hắn, khiến hắn càng muốn trộm hương.
Một phen hôn triền miên, Điền Thập Tứ có chút không buông môi của nàng ra được.
Nàng chính là mỹ vị, mỹ vị khiến hắn cũng không ngờ.
"Ngủ đi, ngày mai còn có việc." Hắn vén tóc lên trán đã có chút ướt át của nàng.
Đúng vậy, đúng vậy, ngày mai nàng còn có một đống lớn chuyện cần phải làm, nàng nhắm lại nhưng vẫn cảm thấy có chút nóng ở mắt và môi.
Điền Thập Tứ không tiếp tục tiến thêm một bước, nhưng cũng không thu cánh tay về, đêm dài đằng đẵng, lồng ngực hắn ấm áp, bao bọc cả người nàng cũng thấy rất ấm áp, nàng nghe tiếng tim đập có lực của hắn, không bao lâu, nàng cảm thấy bắp thịt cứng ngắc của mình từ từ thả lỏng.
Người bên cạnh có nhiệt độ ấm áp, nàng cũng đã cực khổ một ngày, Ngư Tiểu Nhàn ngáp một cái, gối lên cánh tay của hắn mà ngủ.