Chương 3
Ngay từ đầu đã là một trận đấu không cân sức. Carlo là một người đàn ông năng động, sở hữu một kỹ năng làʍ ȶìиɦ mà ít người phụ nữ có thể chống lại được, và chắc chắn đó không phải là cô gái trẻ Helen, khi Carlo cuối cùng cũng chứng minh được vào ngày thứ Sáu ch.ết người đó.
Mặt trời như đổ lửa giữa bầu trời màu xanh trong vắt. đó là một ngày nắng đến phồng cả da, và mùi hương đa dạng từ những loài hoa vẫn còn thoảng trong gió. Helen mặc một bộ bikini màu xanh lá và đang nằm ở nệm hơi gần hồ bơi, mơ màng ngủ.
Cô ngồi dậy, bất ngờ khi nhận ra Carlo đang đến. anh đã không định tới đây tận đến tối mà.
“Không, đừng đứng dậy. Tôi sẽ tham gia cùng em,” là những từ đầu tiên mà anh nói. Helen nằm trở lại và mỉm cười nhìn anh.
“Anh đến sớm đó.”
“Vậy em đang phàn nàn sao?” Anh chế nhạo, đứng cao ngay trước mặt cô.
“Anh đang mặt một chiếc áo ngắn tay hở cổ và chiếc quần Jean đã phai màu bó lấy mông và đùi anh như thể làn da thứ hai. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc đồ không phải là quần áo làm việc, và bầu không khí xung quanh bị hương thơm nam tính của anh bao phủ như một tấm áo choàng, đã vây lấy cô trong lần gặp nhau đầu tiên, mùi hương ấy còn rõ nét hơn trong bộ trang phục thường ngày, và đe dọa áp đảo cô hoàn toàn.
“Không, không,” cuối cùng cô cũng thoát ra được thấy bàng hoàng, cô nhìn anh cửi cúc áo sơ mi và cởi hẳn nó ra, cẩu thả để nó rơi xuống. Sau đó tay anh di chuyển tới chỗ quần bò và do dự.
“Chỉ có chúng ta ở đây thôi, anh cửi nó được không?” Carlo hỏi, giọng nói lộ rõ nét vui vẻ. “Anh có đủ chỗ đậu xe, tượng đài công cộng và hành lang đế sống cả đời rồi.”
Helen người nhìn anh, cười. “Em biết chính xác anh muốn ám chỉ điều gì. Tốt thôi sẽ không có ai quay lại cho tới tối nay.” Cô khó có thể nói hết câu trước khi chiếc quần của anh chịu chung số phận cùng chiếc áo.
Đôi mắt xanh của Helen mở to vì ngưỡng mộ. Anh thật tuyệt! làn da sáng lên giống như mảnh vải đen ánh vàng dưới ánh mặt trời buổi chiều. ánh mắt của cô chầm chậm di chuyển lên trên đôi vai to và rộng, bờ ngực rắn chắc nhiều lông, theo sau đó là bộ lông đen mềm phủ trên tấm thân cường tráng của anh, vừa khít với đôi mông hẹp, làm nổi bật lên những đường nét nam tính thiết yếu của anh. Cô nhanh chóng thu tầm mắt lại, một cơn lũ dục vọng đang nhấn chìm cô.
Nắm lấy tia nhìn của cô, anh quỳ gối xuống bên cạnh, một đầu gối chạm vào cơ thể mảnh dẻ của cô. “Nhìn em như thể em chưa từng thấy đàn ông vậy,” Carlo nhẹ nhàng châm chọc.
Máu trong tĩnh mạch cũng giống như cái chạm dịu dàng từ chân anh vào đùi cô khiến cô run rẩy. cô không thể rời mắt khỏi anh, tất cả tình yêu thơ ngây và khát vọng đều ở đó và muốn thấy anh. “Em không giống anh.” Những từ ngữ giống như tiếng thì thầm hết hơi khi cô nâng tay lên hướng về phía anh mời gọi.
Carlo đặt một ngón tay lên môi cô, cẩn thận trượt lên đường viền của đôi môi mềm mại; sau đó cúi đầu xuống, môi anh nhẹ nhàng lướt qua mắt cô, đường cong của hai má cô, đỉnh mũi cô, trêu chọc thoáng qua.
Nhịp tim của Helen cứ như đánh trống trong lồng ngực. Cô dám chắc là anh nghe thấy, nhưng không để tâm đến và vòng tay quanh cổ anh, cô kéo anh lại gần hơn, môi cô tách ra mời gọi. Môi anh phủ lên môi cô, lưỡi anh nhẹ nhàng thăm dò khám phá đầy xúc cảm, trong khi một bàn tay khéo léo chạm tới phía trên chiếc bikini, nhanh chóng tháo bỏ nó. Anh chầm chậm hôn cô, nghiêng người ra sau để nhìn được cơ thể gần như nuy của cô.
“Em đẹp lắm, rất xinh đẹp.” Carlo khàn khàn tuyên bố, ngón tay anh từ tốn xát nhẹ những cái đầu hồng khiến chúng cứng lên vì đau đớn.
Helen gần như không nghe được lời anh khi hết cơn sóng khoái cảm này tới cơn sóng khoái cảm khác thổi bùng trong cô. Một tiếng rên nhỏ thoát ra từ sâu trong cổ họng cô khi cơ thể đau đớn bên dưới anh, bàn tay nhỏ bé của cô luống cuống ôm lấy bờ vai rộng của anh.
Môi anh lại khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn sở hữu thật sâu, và tất cả tri giác của cô đều biến mất khi cô chìm vào trong cơn sóng cảm xúc chỉ được ám chỉ ngay lúc trước. Bàn tay mạnh mẽ của anh vuốt ve và tán tỉnh, trượt xuống bụng cô để tìm kiếm và phá bỏ rào cản cuối cùng của cơ thể cô, nhưng Helen không ý thức được thực tế ấy. Sau rồi miệng anh cũng rời miệng cô, hôn dần xuống nơi có tiếng nhịp đập điên cuồng tử cổ họng, và vẫn tiến xuống dưới, tới đường cong mềm mại của bờ ngực cô.
Carlo ngẩng đầu lên và nhìn sâu vào đôi mắt cháy bỏng tình yêu của cô, anh yêu cầu, “Em sẽ lấy anh, Helena yêu quý. Hãy hứa là em sẽ không để cho bất cứ điều gì hay bất cứ ai ngăn cản em.”
“Ồ, em hứa! Em hứa Carlo em xin hứa,” cô rên rỉ gần như không biết anh đang yêu cầu gì, quá đau đớn khi cảm nhận được từng cm da của anh để muốn nói chuyện.
Mắt cô nhắm lại khi lưỡi anh trêu đùa trên đôi môi đầy đặn của cô, sau đó đi sâu vào trong chỗ ẩm ướt, góc tối trong miệng cô. Ánh mặt trời lóa mắt khiến cô nhắm mắt lại, nhưng nó chẳng là gì khi sánh với ngọn lửa nóng bỏng Carlo đang tạo ra trong cô.
Không có một inch nào trên người cô mà anh không hôn không vuốt ve. Đôi môi của anh làm bùng lên ngọn lửa trên ngực cô, miệng anh tham lam hút đôi nụ hoa cứng của cô, sau đó đi xuống dưới. một bàn tay mạnh mẽ trêu đùa phần phía trong đùi, sau đó nhẹ nhàng tách chân cô ra, khi miệng anh vuốt ve quanh rốn cô.
Helen cứng người lại, mắt cô mở to, và bàn tay của Carlo vẫn ở trên đùi cô, cảm nhận sự phản kháng của cô. Anh ngẩng đầu lên đôi mắt đen cháy bùng trong mắt cô.
“Anh muốn cảm nhận em, nhấp nháp em Helena,” anh rên rỉ, hơi thở nặng nhọc. “Đừng ngăn cản anh lúc này, hãy tin anh đi,” anh yêu cầu và cô đã làm thế…
Mắt cô nhắm lại, nhón tay luồn sâu vào mái tóc đen mềm mại của anh, khi tay anh khẳng định tiếp tục quá trình vuốt ve của họ. máu chảy nhanh hơn trong mạch máu của cô, những cảm xúc không tưởng chảy trong người cô.
“Carlo,” cô thì thầm, lần này tới lần khác, sau đó thì chìm sâu vào trong những cơn rung mạnh mẽ của cô, cơ thể cô vỡ vụn mất kiểm soát, tận đến khi cô nằm run rẩy trong tay anh.
“Em thích điều đó, em yêu.” Anh thì thầm khàn khàn trên môi cô, miệng anh chiếm lấy miệng cô nhẹ nhàng như một câu thì thầm.
“vâng, đúng vậy.” cô thở dài. “Nhưng nên…”
“Im lặng nào,” anh nói trên má cô. “Với những tình nhân, bất cứ việc gì đều được phép.”
Anh nhanh chóng quay lưng lại, mang theo Helen đi cùng, đặt cô gắn với cơ thể cứng của anh. Cô cảm nhận được cái run nhè nhẹ chạy trong anh khi anh rên rỉ. “Giờ đến lượt em, Helena, hãy chạm vào anh, cảm nhận anh…
Helen không cần tới lần thúc giục thứ hai. Cô không có hiểu biết gì về cơ thể một người đàn ông, nhưng khao khát cháy bùng của cô dánh cho Carlo hơn cả việc thiếu kinh nghiệm. hương vị đàn ông của anh làm tất cả giác quan của cô xao động, làn da ướt đẫm mồ hôi có vị giống như mật hoa trong miệng cô. Cô hân hoan trước nhịp đập mạnh mẽ của tim anh khi cô trượt xuống theo chiều dài của cơ thể anh, miệng cô gắn trên đôi núm ɖú nhỏ đàn ông của anh, khi những ngón tay mềm mại theo đường lông mềm mại dẫn tới chiếc quần xịt của anh.
Tay Carlo bối rối đau đớn trong mái tóc dài của anh khi anh kéo cô ra khỏi anh, rên rỉ tận sâu trong cổ họng, “Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi!”
Anh nhẹ nhàng chống người lên một khủy tay, hơi thở của anh vẫn thất thường, một nụ cười nhăn nhó xuất hiện trên đôi môi gợi tình của anh. “Em có đôi mắt xanh trong thật tuyệt! chưa bao giờ trong giấc mơ hoang dại nhất của anh lại anh lại tưởng tượng nổi em có thể đáp lại tuyệt đến thế. Em làm anh cảm thấy mình giống như cậu bé 16 tuổi thô lỗ,” anh nói mỉa mai, một nếp nhăn thương xót lấp lánh trong đôi mắt đen của anh. “GIờ em là của anh,” anh cười, cười nhìn xuống gương mặt đáng yêu đang đỏ bừng lên của cô. “Nhưng ngay lúc này chúng ta cần phải hạ nhiệt đã!”
Và Carlo nhào xuống nâng cô lên và cả hai cùng rơi xuống bể bơi. Một lúc lâu sau, sau khi đã mặc lại đồ bơi, họ ngồi ở bàn giữa trời và cùng uống rượu vang.
Đó là cách cha cô ấy đã tìm thấy họ. Thậm chí cho tới lúc này, Helen vẫn run lên khi nhớ lại cơn giận trong lời nói của cha.
“Anh đang làm cái ch.ết tiệt gì ở đây thế Maitti?”
Carlo cẩn thận đặt ly rượu lên bàn và đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có tia thép ẩn dấu bên trong.
“Chào ông Courtland. Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
Helen ngồi đó, tay cầm ly rượu thấy choáng váng trước những gì cô đang chứng kiến. Rõ ràng hai người đàn ông này biết nhau, nhưng Carlo chưa từng nhắc đến chuyện này. Cha cô bước lên phía trước, mặt ông đỏ bừng bừng, mắt ông đầy thù hận. Trong khi Carlo vẫn bình thản đứng đó, cơ thể cơ bắp rắn chắc của anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, sự xuất hiện của anh y như một nhà cầm quyền.
“Tôi nghĩ chúng ta nên đi vào trong nói chuyện, ông Coulthard ạ. Tôi có một chuyện rất quan trọng mong được thảo luận với ông.”
Cha cô, không hề bình tĩnh chút nào, nghiến răng nói. “Anh chả ưa gì tôi, Manzitti, nên tôi khuyên anh nên rời khỏi đây ngay lập tức, và tránh xa gia đình tôi ra.’ ông quay sang Helen. “hãy đi vào nhà đi con gái. Cha sẽ nói chuyện với con sau. Người đàn ông này sẽ rời khỏi đây ngay thôi.”
Helen cuối cùng cũng nói được trước sự áp đảo của cha. “Nhưng, cha à, cha không hiểu đâu. Đây là Carlo một người bạn của dì Maria. Tại sao, anh ấy điều hành một hãng tàu cùng với Roberto. Chắc cha đang nhầm anh ấy với ai đó.’ Cô nói hết, giọng như cầu xin để chắc chắn cha mình sẽ không mắc phải một sai lầm khủng khiếp.
Carlo đặt tay lên vai cô. “Vì anh em hãy rời khỏi đây đi,” anh nói. “Rõ ràng, ông định không nghe lý do, ông Signor Couthard,” anh quả quyết nói. “Tôi đã cầu hôn con gái ông, và cô ấy đã đông ý. Chúng tôi sẽ mong nhận được lời chúc phúc của ông, nhưng nếu không được như vậy, thì cũng không có gì khác biệt. Tôi dự định sẽ đưa Helena tới Silicy vào Chủ nhật này để gặp gia đình tôi, và chúng tôi sẽ kết hôn khoảng ba tuần sau đó. Cô ấy 18 tuổi rồi, và không cần sự đồng ý của ông.”
Helen nhìn một loạt cảm xúc xuất hiện trên gương mặt cha cô, từ vui mừng bất ngờ tới giận dữ thù hận.
“Hãy bước qua xác tôi trước!” ông hét lên. “Con không biết gã này là ai phải không? Tại sao anh ta lại làm vậy đúng không, Helen?”
Sau đó cha cô tiến đến kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện nhớp nhúa. Khi cha cô và Maria gặp nhau rồi yêu nhau thì dì ấy đã đính hôn với Carlo. Cha cô, một người đàn ông đánh kính mong nói chuyện với Carlo, nhưng Maria đã quá sợ hãi với một lý do đúng theo như em dâu của dì, Caterina đã khẳng định những nỗi sợ hãi của dì là có thật.
Dì ấy đã bị hăm dọa buộc phải đính hôn trước tiên, và không có chuyện Carlo sẽ để cho dì phá vỡ hôn ước. đó là lý do tại sao họ phải bay tới Anh trong khi Carlo bận đi công tác một vài ngày. Họ đã kết hôn ở nhà lớn Caxton và có được sự cho phép đặc biệt trước khi Carlo phát hiện ra.
Và với anh một ông chủ của một xưởng tàu, đây cũng chỉ là phần nhỏ nhất trong cổ phần kinh doanh của anh, chỉ là một nơi thuận tiện để neo du thuyền của anh. Anh là một triệu phú nhiều lần hơn thế, danh tiếng chơi bời của anh cũng có nhiều. Anh nổi tiếng ở Rome với những mối quan hệ với những người đàn bà đẹp, anh “ăn” những cô gái giống Helen cho bữa sáng. Cô đã không nghe đến những luật lệ của người Silicy đối với bất hòa giữa hai gia đình lớn phải không?
Theo như lời cha cô, Heln nhận thấy niền tin trong sáng trong tình yêu của Carlo biến thành đá trong ngực cô.
Carlo không cố gắng từ chối bất cứ điều gì, anh chỉ đứng đó kiêu căng và dửng dưng, như thể nghe những câu nói tức giận đó là của một tên ngốc. Cô quay sang phía anh, đôi mắt của cô thầm van xin anh hãy bác bỏ những lời nói của cha cô. Nhưng anh đã không làm thế.
“Anh đã đính hôn với Maria, đó là sự thật, nhưng bởi vì chuyện đó có lợi cho cả hai lúc bấy giờ. Anh thừa nhận là tôi biết cô ấy kết hôn với cha em, nhưng không thông báo cho anh biết, còn hơn sự xử sự tồi tệ, nhưng cô ấy đã đưa ra lý do và anh thấy hài lòng vì nó là điều không thể tránh khỏi, tính đến những tình huống lúc bấy giờ. Hay, ít nhất cô ấy nghĩ thế,” anh mỉa mai gằn giọng. “Và đúng thế, anh có việc kinh doanh. Và cuối cùng anh thấy không đáng với những lời bình luận.”
Helen nhìn lâu vào đôi mắt đen của anh, muốn tin tưởng anh. Cha cô, cảm nhận được sự do dự của cô, đã lấy đi tia hi vọng cuối cùng trong cái trí óc đầy rắc rối của cô, nhắc nhở cô là họ chưa từng quay lại Sicily từ lúc ông kết hôn đơn giản vì thế lực mạnh của gia đình Manzitti và ông không thể làm như vậy. Giấy phép cho ông tiếp tục cuộc khai quật đã bị thu hồi, và sáu năm làm việc đã nhanh chóng chấm dứt vào cái năm ông kết hôn.
Helen biết công việc của cha cô trên hòn đảo có ý nghĩa nhiều đến thế nào với ông, và đợi trong nghi ngờ đau đớn rằng Carlo từ chối ngăn chặn nó, nhưng khi cô nhìn anh cô biết anh không thể làm thế. Lần đầu tiên Carlo do dự trả lời. Anh từ chối đó là việc anh làm, nhưng biết rõ là nó xảy ra có sự nhúng tay của cha mình.
Cô cảm thấy như thể trái tim cô đã vỡ vụn ra thành ngàn mảnh trước những câu nói của anh. Sau đó là sự giận dữ thay thế, hầy như với cô, vì quá tin tưởng, quá ngu ngốc khi yêu một người đàn ông như Carlo. Cô nhớ đến những lần thổ lộ tình yêu của mình trong khi anh chỉ đơn giản nói anh muốn cô. Chắc hẳn anh đã tự cười ngốc nghếch vì anh dễ dàng chiếm được trái tim nữ tính của cô thế nào. Cô đã uống một ngụm rượu lớn, cố gắng giúp cơ thể ông định khi đôi tay đang run lên, quyết tâm không thể vỡ vụn trước mặt hai người đàn ông này.
Sau đó Carlo vòng ôm lấy cô, ngạo mạn nói với cha cô, “Cuộc thảo luận này không liên quan gì. Helen đã hứa là lấy tôi, và đó là sự thật. Tôi nghĩ, dù gì mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu cô ấy đi theo tôi ngay bây giờ.” Anh gần như kéo cô ra khỏi ghế khi anh nói.
Cô nhìn thấy rõ ràng bức tranh của bản thân mình lúc chiều đó, chìm trong cảm xúc tình yêu trong vòng tay của Carlo, trong khi anh gần như không bị ảnh hưởng gì, đã nài nỉ cô hứa lấy anh. Và cô đã làm thế, khẳng định đi khẳng định lại, mất đi cảm giác khi khao khát. Ký ức cuối cùng cũng lấy đi sợi dây chỉ mỏng manh cuối cùng của cô, buộc cô đứng lên, hét vào mặt anh, “Tránh xa tôi ra. Làm sao anh có thể làm thế? Tôi ghét anh! Ghét anh..”
Phần cuối của câu mờ đi. Chiến đấu tránh khỏi carlo, cô đã chạy vòng quanh bể bơi, đôi mắt cô mờ đi vì nước mắt, giọng nói của cha cô hét tên cô, cô cũng không nghe thấy.
Maria thấy cô ở cuối vườn vài giờ sau đó, và nhẹ nhàng dắt cô quay lại nhà. Không có dấu hiệu nào của Carlo, chỉ có câu nói cứng rắn của cha cô thông báo là tình yêu lãng mạn của cô đã kết thúc.
“Anh Mazitti đã quay lại thành phố Helen ạ, và con sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.” đó chỉ là điều không may khi Maria đã quá sợ hãi khi đối mặt với anh lần đầu tiên, từ sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa. Ông đưa ra một luật lệ rõ ràng là không ai trong nhà được nhắc tới cái tên Carlo. Maria vẻ mặt khá xấu hổ giúp Helen đi ngủ, nói rằng việc đó tốt với cô, và trong bất cứ trường hợp nào Carlo quá già so với cô.
Helen nằm thẳng người lại, vùi đầu trong gối. Thậm chí tới bây giờ, hai năm sau, ký ức về sự phản bội đắng cay của Carlo với tình yêu tuổi trẻ của cô vẫn có sức mạnh khiến cô đau đớn.
Quay trở lại Anh, cô bắt đầu đến trường đại học. Cha cô đã khăng khăng như vậy, nhưng đó là quãng thời gian rất khó khăn cho cô. Cô đã thay đổi sau một đêm từ một cô gái trẻ tự tin , khao khát cuộc sống thành một người phụ nữ trẻ kín đáo. Tuần đó Carlo đã đánh thức cô, và cô đã hoảng sợ với chính sự phóng đãng của riêng mình.
Ở trường đại học, cô vĩnh viễn ý thức được tất cả những bạn nam mà cô gặp; sợ hãi mình có lẽ lại cư xử một cách đáng xấu hổ. Đêm tối thậm chí còn tồi tệ hơn, khi cô nằm trên giường, không thể ngủ được, cơ thể cô cháy lên vì ham muốn trong khi đầu óc cô phải căng lên trong trận chiến cay đắng với ký ức ȶìиɦ ɖu͙ƈ của cô.
Mùa xuân năm sau cô kết bạn với tất cả mọi người. Sau đó Helen và Robbie cùng tham gia một câu lạc bộ bơi thuyền, và dần dần những tháng hè ấy cô bắt đầu vui vẻ trở lại.
Chuyện đó buồn nhưng đúng với cái ch.ết của cha và dì Marian, quá đau đớn, cuối cùng giúp cô thôi nghĩ tới Carlo. Sự đau khổ cô cảm nhận được từ cái ch.ết của bọn họ đã lấy đi hết năng lực cảm xúc của cô. Không còn chuyện quay lại trường đại học vào tháng Chín nữa, cô phải bắt đầu chật vật kiếm sống nhanh như có thể. Cha cô không phải là một người đàn ông giàu có, và tất cả số tiền ông để lại đều cho vào quỹ tín dụng cho Andrea. Tên của ông còn được viết ở dưới tên trường học cũ của cha ông, và Hel và bà mình đồng ý là cậu bé phải có được sự giáo dục như cha cô mong muốn.
Helen đăng ký một khóa học làm thư ký tại một trường cao đẳng địa phương, và đã thật ngạc nhiên khi cô thấy thích nó tới mức nào. Cô bắt đầu có những cuộc hẹn thường xuyên và thấy nhẹ người khi không có rắc rối nào né tránh được số lượng những người cầu hôn si tình ngày càng nhiều. Hai tháng trước, cô đang làm việc cho Garton và lần đầu tiên biết kiếm sống, đã hoàn thành con người chưa trưởng thành của cô thành một phụ nữ trẻ đầy tự tin. Sự xuất hiện trở lại của Carlo trong cuộc sống của cô vào chiều này đã đánh một đòn nặng vào sự tự tin của cô.
Cô mệt mỏi xoay người trên giường. Thật quá sức tưởng tượng để tin anh đã trải qua nhiều rắc rối để có được cô ở đây. Một nụ cười nhăn nhó cong lên trên môi cô, nhưng sau đó tại sao lại không chư? Nó còn tệ hơn việc anh làm lần cuối cùng. Lừa gạt cô bằng khả năng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình để cô hứa lấy anh. Anh đã khao khát cơ thể cô, không còn gì phải nghi ngờ về điều đó. Cô biết không có tính ngạo mạn cô biết những người khác giới thấy cô quyến rũ ở nhiều dáng vẻ khác nhau.
Carlo chắc chắn nghĩ anh may mắn làm sao khi tìm thấy một cô gái anh định kết hôn vài năm trước quá quyến rũ và quá vui vẻ phản ứng lại với anh. Anh đã nói nhiều như thế, Nhưng tình yêu… cụm từ ấy không có trong vốn từ của anh!Trước tình huống được đưa ra, cô có thể ngu ngốc như một nữ tu và anh vẫn sẽ tiếp tục kế hoạch của mình với lòng nhiệt tình giảm đi ít nhiều.
Kỳ lạ thay cô tin tưởng anh khi anh nói việc đính hôn với Maria chỉ là việc thuận tiện cho cả hai. ở Rome, Maria đã không cư xử như thể dì bối rối trước sự xuất hiện của anh, vì một người sẽ nghĩ liệu họ có phải tình nhân hay không. Nhưng Carlo là một người đàn ông có tự tôn, nên có thể không dễ dàng gì cho anh khi chấp nhận hôn thê của mình chạy trốn và kết hôn với người khác, đặc biệt là công chúng ở quê anh đều biết đến cuộc đính hôn này.
Sự bối rối đối với gia đình anh anh sẽ không thể tha thứ được, và sự đào thoát của riêng cô chắc hẳn thật sự giống như xát muối vào vết thương. Cha cô đã đúng khi nhận xét về động cơ của Carlo khi muốn kết hôn với cô, cô không nghi ngờ gì chuyện đó.
Carlo đã nói với cô, ngày đầu tiên họ gặp nhau, đó là một người đàn ông Sicily sẽ không điêu đứng vì bị bỏ rơi, và cô một kẻ ngu ngốc đã nghĩ là anh nhạy cảm tới thế nào. Giờ cô có thể thấy được chắc hẳn đó là một trong những lần hiếm hỏi anh nói cô biết sự thật.
Với một tiếng khịt mũi ghê tởm, cô cho chân sang một phía bên giường cà đứng dậy. Thật giả dối! carlo sẽ nhạy cảm như một con trăn nam mỹ, và hai lần so với ch.ết người.
Cô nhanh chóng cởi bỏ chiếc bikini, bước vào phòng tắm, lấy một cái khăn vải quấn lại tóc, rồi bước vào trong bồn tắm. Vòi hoa sen nhỏ phần nào làm dịu đi cơ thể đang quá nóng của cô, và những ký ức không vui cũng ra khỏi đầu cô.
Cô nhanh nhẹn lau khô mình với chiếc khăn tắm bằng lông màu trắng ở ngay đó. Sau rồi thả nó xuống bồn tắm và quay lại phòng ngủ. Va li của cô rỗng không đặt cạnh cửa sổ; Chắc hẳn Sophia đã sắp xếp lại quần áo cho cô. Cô mở ngăn kéo đầu tiên ở chiếc tủ lớn tìm thấy đồ lót. Cô bước tới căn phòng, rồi mở cánh cửa tủ quần áo, chọn ra chiếc váy màu sữa giản dị, rồi kéo nó qua đầu.
Helen nhăn mặt trước ảnh của mình trong gương cửa sổ. Cái váy không có cánh tay khoét sâu phía trước, để lộ ra đường cong mềm mại của ngực cô. Chiếc váy ngắn duyên dáng bám vào mông cô, chỉ dài qua gối một chút. Cô không muốn gợi ý gì chơ Carlo, cô thầm nghĩ vậy, điều chỉnh cổ áo một chút. Sau đó cô kéo chặt cái thắt lưng nhỏ màu vàng quay eo bằng cái nhún mình quyết tâm. Tìm được đôi dép màu vàng thích hợp, cô xỏ chân vào dép, rồi bước tới bàn trang điểm để trang điểm thêm.
Cô không cần phấn nền; da cô vàng hơi tái tự nhiên. Cô nhanh chóng lấy một ít kem dưỡng ẩm, rồi đánh lông mày màu nâu. Một thỏi son hồng bóng tô lên môi và cô đã sẵn sàng. Mắt cô sáng lên vui vẻ với hình ảnh của mình, tất cả trông đặc biệt hơn với chiếc mũ nhựa. Cô nhìn lướt qua chiếc đồng hồ bên cạnh và biết giờ đã hơn tám giờ rồi. Cô vội vàng bỏ chiếc mũ ra, và rũ mái tóc dài ra. Cô chải thật mạnh rồi buộc hất ra đằng sau bằng một cái kẹp tóc nhỏ mạ vàng.
Duỗi thẳng vai ra, một sự quyết tâm đột ngột xuất hiện, cô đứng lên và ra khỏi phòng. Cô sẽ nói chuyện với Carlo ngay bây giờ, trước khi họ tới chỗ bố anh, trước khi anh có thể kéo cô sâu hơn vào cuộc sống của anh. Cô sẽ nói cho anh biết ngày mai cô sẽ đi, và chỉ có thế. Giờ là năm 1980 rồi chứ không phải 1890 nữa! Anh không thể bỏ đi với nó. Anh không thể nghiêm túc với chuyện giữ cô lại đây, cô có gia đình có nhà của riêng cô. Anh phải biết lý do.
Tuy nhiên, khi cô bước tới chỗ cầu thang, cô lại không cho phép ý nghĩ đó xuất hiện, có lẽ anh nghĩ rằng điều anh định làm hoàn toàn hợp lý trước tài sản thừa kế và thái độ sống của anh. Cô bước tới chỗ hai cánh cửa dẫn tới sa lông, cảm thấy bớt tự tin hơn, nhưng chỉ đủ quyết tâm để nói chuyện.
Carlo đang lơ đễnh nghiêng người về phía lò sưởi, một tay nghịch mảnh sứ nhỏ ở trên mặt lò sưởi, một tay khác cầm một cốc thủy tinh trông giống cốc rượu whisky. Anh ngước lên thấy cô đang tới, mắt anh nhìn bao quát thân hình mảnh dẻ của cô bằng sự am hiểu ȶìиɦ ɖu͙ƈ hiển nhiên khiến cô cảm thấy giống như anh đang lột trần cô vậy.
Helen có thể cảm nhận sắc đỏ chầm chậm lan tỏa khắp người cô trước cái nhìn giám sát của anh và cảm thấy bất lực chiếm lấy cô khi cô nhìn chằm chằm vào anh, to lớn và nho nhã, chiếc áo khoác màu đen bao phủ lên đôi vai rộng của anh. Cô lo lắng nuốt nước bọt, nhìn ra xa. Tại sao lại vậy, trong số tất cả những người đàn ông cô từng gặp qua anh là người duy nhất có thể tác động đến cô như vậy? cô nhăn mặt khổ sở ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
Giọng trầm trầm của Carlo phá vỡ sự im lặng kéo dài. “Sớm đó Helena.” Anh nhìn vào chiếc đồng hồ vàng mảnh mai trên cổ tay. “Em làm anh ngạc nhiên đó. Anh cứ nghĩ là phải lôi em ra khỏi phòng,” anh nói mỉa. Thay vì ngồi như bức tượng trên bệ lò sưởi, anh bước đến tham gia cùng với cô.
“Anh rất vui khi thấy em ngoan ngoãn như vậy. Anh có thể cho đó là sự đồng ý với đề xuất của anh không nhỉ?” anh dịu dàng hỏi.
Helen ngẩng đầu lên, sự xuất hiện đen tối của anh khiến cô sợ hãi. “Không thể. Em muốn nói chuyện về điều đó,” cô đề nghị phần nào làm cho giọng nói tốt hơn nhiều so với cảm giác của cô.
Anh nằm dài lên chiếc ghế đối diện rồi nói. “Ồ, Helena, em đã muốn nói gì thế? Anh cứ tưởng em hoàn toàn đồng ý ở đây vào chiều nay rồi chứ.”
“Chuyện đó đấy Carlo,” cô ngắt lời anh, hớp một ngụm rượu vang để ổn định lại các dây thần kinh. “Em biết, anh hận gia đình em, và có lẽ anh có lý do gì đó. Dì Maria là một người đáng yêu và chắc hẳn thật khó cho anh khi dì ấy lấy cha em.”
Cô không chắc tại so nghĩ tới Carlo và Maria có thể gây ra bứt rứt đau đớn trong tim cô, rồi nói tiếp, “Nhưng họ đều đã đi rồi, và quá khứ đã kết thúc. Chắc chắn anh biết điều đó đúng không? Em phải lo lắng cho Gran và Andrea. Em không thể ở đây,” cô cầu xin anh. “Anh phải để cho em về nhà, nếu không phải ngày mai thì có thể hai tuần nữa giống như Stephano đã lên kế hoạch.”
Cô không muốn đề cập tới mối quan hệ của riêng cô và Carlo hai năm trước, nhưng cô phải để anh hiểu. Với giọng nói nhỏ, không dám nhìn vào anh, cô nói tiếp, “Chắc chắn cảm giác được trả thù giờ đã được thỏa mãn phải không? Anh đã khiến cha em không tiếp tục làm việc ở đây. Rồi ở Rome…” cô không thể buộc mình nói ra thời gian đó. “Rồi, anh biết chuyện gì đã xảy ra. Có thể anh không mong đợi điều gì từ em…” Giọng cô nhỏ dần đi.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, hi vọng những lời ấy có thể thuyết phục anh nhận ra sự vô ích khi giữ cô ở đây. Tim cô đau đớn khi cô nhìn anh. Anh đang nhìn xuống ly rượu, lặng lẽ bóp chặt lấy cái ly giữa những ngón tay dài, cố giấu cảm giác của mình.
Lần đầu tiên từ khi họ gặp nhau, cô chú ý đến những thay đổi ở anh. Gương mặt anh gầy hơn nhiều so với trí nhớ của cô, quai hàm mạnh mẽ dường như quyết tâm hơn, vết lõm từ mũi đến miệng dường như khắc nghiệt hơn phần nào. Mắt anh dán chặt vào vết sẹo hình chữ V tạo thành vết lõm ở khóe mắt, ngang qua trán, sau đó tạo thành một góc ở ngay trên xương gò má. Khi cô nhớ lại những lời giải thích cho nó, một cảm giác tội lỗi không mong muốn nhấm chìm tâm trí cô. Trước đó, Carlo trông trẻ hơn so với tuổi, giờ thì mái tóc đen xuất hiện những sợi bạc, trông anh đúng như tuổi của anh.
Cảm giác cay đắng hiện rõ trên gương mặt anh khi anh thấy cô đang nhìn anh. “Vậy thì Helena một lần nữa em lại muốn chạy trốn, chỉ là tình huống bây giờ có khác một chút. Lần này em ở trong nhà anh, không còn người cha lẩm cẩm giupx em nữa.” Một cái nhìn cay nghiệt hiện lên trong đôi mắt đen ấy. “Em có thẻ cho rằng mình may mắn khi ở đây, và anh được chuẩn bị để cưới em. Đáng nhẽ anh nên sắp xếp để đưa em dượng của em tới đây một cách dễ dàng, và anh chắc chắn em sẽ không thích chuyện đó.”
Helen sững sờ trước câu nói của anh. Cưới cô sao? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra giữa họ, chắc hẳn anh điên rồi. Và, vì sẽ làm hại đến Andrea, anh sẽ không dám. Nhưng ngay khi nghĩ tới chuyện đó, nó đã bị phủ định.
Người đàn ông này dám làm tất cả mọi thứ theo cách riêng của anh…
Cô nhảy dựng lên. Cô run rẩy đứng trước anh đỏ bừng mặt vì giận dữ. “Anh sẽ không dám động vào Andrea. Em ấy chỉ là một đứa trẻ!” Sợ hãi làm giọng nói mềm mại của cô thành the thé.
“Anh không dám sao Helena? Cứ thử xem. Sau tất cả mọi chuyện, cha anh cảnh báo em rằng anh vô lương tâm thế nào, và em tin ông ấy,” anh bực mình mỉa mai.
“Nhưng anh không thể làm thế. Đó sẽ là bắt cóc trái pháp luật. Anh không thể đưa cậu ấy ra khỏi nước anh. Anh sẽ vào tù đó.” Cô có thể nghe thấy tiếng bập bẹ của mình, cô quá sợ hại trước chỉ một lời gợi ý đến việc làm hại cậu em trai yêu quý nhỏ bé của cô.
Trong giây phút đó, cô căm hận người đàn ông ấy bằng cả sự hung dữ mà cô đã không nhận ra mình có khả năng ấy.
“Thật ra, không cần phải quá khoa trương như thế đâu em yêu. Anh không định bắt cóc em trai em. Chắc chắn em phải biết anh tinh tế hơn nhiều phải không nào?” Anh chế giễu cô.
Helen thấy khó hiểu. Gương mặt quyến rũ khó khăn của anh thật nhạt nhẽo, không mất đi gì cả. Anh là một ác quỷ ranh ma, chắc chắn hơn thế, nhưng cô không thể tưởng tượng anh còn có cách nào khác để hại Andrea. Hít một hơi sâu để làm dịu cơn hoảng loạn đang lớn dần, cô nói. “Vậy thì em không hiểu, anh có thể làm hại Andrea thế nào?”
“Không, em không hiểu. Em không bao giờ hiểu.” Ngay lập tức một xúc cảm cô không nhận ra lóe lên trong chiều sâu của đôi mắt đen và biến mất. “Anh không định làm hại cậu bé. Anh tin cậu ta giống mẹ cậu ấy, không có làn da sáng giống cha em,” anh trầm ngâm nói. “Cậu ta còn được sinh ra chỉ ngay sau đám cưới, thực tế chỉ tám tháng sau.”
Helen cứng người lại khi anh ngồi nghiêng người về phía trước, nhấn mạnh từng câu nói hơn.
“Sẽ không mất nhiều thời gian để thuyết phục một quan tòa, ví dụ rằng cậu bé dễ dàng là con anh. Maria là vợ chưa cưới của anh cho tận đến khi cô ấy rời khỏi Silicy.”
Helen cảm thấy không khí rút hết khỏi người cô chỉ bằng một hơi thở, và mặt cô tái đi dưới làn da rám nắng. Anh có ý đó… cô nhận ra ngay lập tức quyết tâm lạnh lẽo không đội trời chung trong giọng nói của anh. Cô vẫn đang hi vọng mình sai, thì thầm, “Anh không tin điều đó! Làm sao anh có thể nghĩ ra điều đó?”
“Khá dễ dàng đó em yêu,” anh nói dề ra, đặt ly rượu lên bàn và đứng dậy, cao hơn cô nhiều đến đáng sợ. cô không thể tính đến một bước lùi nhanh lại, tức giận với chính mình vì cho phép anh nhìn thấy cô sợ anh.
Anh tiếp tục nói trơn tru. “Anh sẽ không phải chứng minh đứa bé là con anh, chỉ cần xúi giục quan tòa hành động thôi. Việc công khai kết quả sẽ đủ xấu xa với cậu bé, và anh không biết liệu em và bà sẽ thích chuyện đó hay không. Cần có một luật sư giỏi, vụ kiện có thể kéo dài nhiều năm, và có thể lấy đi đồng xu cuối cùng của em.”
“Anh thật đê hèn!” Helen nhổ nước miếng, tay cô nắm chặt vào vì tức giận, ngứa ngáy muốn tát vào mặt anh.
“Em sẽ không dám,” cô mỉa mai, chính xác đọc được cơn giận thất vọng trong đôi mắt nảy lửa của cô.
Sự vui vẻ của anh giống như một lá cờ đỏ trước con bò đực và, không tính tới hậu quả tay cô bắn ra theo một vòng cung. Nhưng trước khi tay cô có thể đến được đính cần tới, Helen thấy cổ tay của cô bị giữ chặt lại trong bàn tay to lớn của Carlo.
Giọng nói cô đầy khinh miệt khi đột lại. “Anh sẽ không phải tin thậm chí anh có thể xấu xa tợi thế nào khi đe dọa một đứa bé đâu.”
Cô soắn mạnh tay cố gắng thoát khỏi tay anh, sợ chỉ kiềm chế mong manh của cô hoàn toàn vỡ vụn.
“Tránh xa tôi ra, đồ hèn hạ, con lợn ngạo mạn!” Cô hét lên, đánh mạnh vào chan anh khi cô nói.
Phản ứng của anh rất nhanh, khi với một cái soắn mạnh khi anh kéo cô sát vào mình. Trong một lát Carlo nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ nổi loạn của anh, sự kiềm chế sắt thép rõ ràng trước sự cứng lại của cơ thể anh, một cái nhìn lạnh băng trong ánh mắt. “Nào,thêm một từ nữa… chỉ một thôi, và em sẽ biết chính xác anh hèn hạ tới thế nào. Hiểu không?” Anh gầm gừ và cô nghe theo.
“Chúng ta đang chuẩn bị tới nha cha anh, và em sẽ phải cư xử ngoan ngoãn đó.”
“Không bao giờ!” Cô phản bác, tức giận choáng hết tâm trí.
“Em muốn anh cướp em trai em sao?” Không đợi câu trả lời anh nói tiếp, “Em đã hứa kết hôn với anh hai năm trước, và giờ tới lúc thực hiện rồi đó Helena,” anh lạnh lùng thông báo.
Cuối cùng bản thân cô cũng tự thừa nhận anh giỏi đến thế nào khi gài bẫy cô. Anh biết cô không thể để Andrea bị tổn thương. Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi cô trước cảm giác bất lực khi cô chống lại anh.
“Anh đã nói rõ chưa nhỉ?” Anh bực bội nói, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô nhìn chằm chằm vào màu đen như mực trong đôi mắt ấy, và băn khoăn không biết cô đã ngốc nghếch tới mức nào khi so sánh chúng với màu nhung nâu. Cô gật đầu, ý nghĩ phản kháng biến mất. Cô sẽ không thể thắng. Tiếng thì thầm “Có,” gần như không phát ra tiếng.
Carlo cười nụ cười chiến thắng. “Giỏi lắm! Anh biết cuối cùng em cũng sẽ hiểu được cách của anh.”
Và anh thả cổ tay cô rồi, bước lùi lại, bàn tay đặt nhẹ nhàng bên eo cô.
Helen đau đớn ngẩng lên, cô không chắc là sợ hãi hay thích thú nữa. Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là tránh xa anh. “Giờ anh có thể bỏ tay khỏi người tôi không. Anh đã có những gì anh muốn rồi. Tôi đồng ý ở lại đây dù tôi căm ghét từng giây phút giả dối của việc đính hôn này, nhưng tôi muốn anh hứa là anh sẽ không làm hại em trai tôi, không bao giờ.”
Ít nhất nếu cô đang đẩy anh ra khỏi cơ thể cô, cô sẽ chắc chắn anh sẽ không thay đổi vị trí sau đó, khi anh mệt mỏi vì cô và tiêu tan ý nghĩ trả thù lên Andrea cũng tốt.
“Không có sự giả dối nào cả Helena. Đề phòng em quên hãy để anh làm mới trí nhớ của em. Chúng ta sẽ đính hôn một lúc nào đó, và thứ Sáu này chúng ta sẽ cưới. Vì gia đình em, em phải hứa với anh, anh sẽ sắp xếp cho họ có dịp khiêu vũ trong đám cưới của chúng ta,” anh lại tàn nhẫn chế giễu cô.
Bỏ tay ra khỏi người cô anh thành thục rút một hộp vàng từ tỏng túi áo khoác, mở nó ra, chọn lấy một điếu xì gà nhỏ rồi châm thuốc.
Helen vô cùng kinh ngạc trước những câu nói của anh. “Ý anh là tôi phải lấy anh? Nhưng chuyện đó thật buồn cười! Anh không thể nghiêm túc được sao, chúng ta căm hận nha. Tôi nghĩ anh chỉ muốn…” Cô dừng lại không biết nên nói gì nữa.
“Em nghĩ anh chỉ muốn cơ thể em trên giường anh sao?” Anh dịu dàng hỏi, hít một hơi thuốc, đôi mắt nheo lại nhìn cô qua làn khói xanh. “Em đáng yêu tới chừng nào, anh còn muốn em nhiều hơn so với một đối tác trên giường. Vậy thì đi đâu anh cũng kiếm được người đó. Không, em yêu, em sẽ là một người vợ người Silicy ngoan ngoãn, và là mẹ của các con anh. Sẽ không phải làm gì khác.”
Cô ngẩng lên nhìn anh qua đôi lông mày khá dày, mắt cô kéo dài ra, những ngón tay màu nâu nhàn rỗi chạm vào vết sẹo trên trán anh. Nhưng có nẽ nó không phải quá nhàn rỗi, có lẽ đó là một lời nhắc nhở tinh tế… cô đã tưởng tưởng anh muốn làm nhục cô, mang cô vào giường cho đến khi anh chán cô, rồi sau ném cô đi. Nhưng giờ cô nhận ra sự căm ghét của anh còn sâu sắc hơn tehes.
Ý anh là buộc cô lấy anh, làm cuộc sống của cô kéo dài trong sự nhục nhã, và anh có thể làm nó khủng khiếp tới nhường nào. Cô dám chắc anh sẽ cố có được Andrea, nhưng anh cũng biết rõ anh sẽ không phải làm thế. Kiện ra tòa sẽ khiến cho các trang báo có chủ đề để viết nhiều tháng trời. Tai tiếng cũng không ảnh hưởng gì tới anh, vì anh vẫn thường thế mà, nhưng nó sẽ hủy hoại Gran và Andrea. Vì Chúa có lẽ anh sẽ thắng. Vì cả Maria và cha cô đều đã ch.ết, sẽ chẳng có ai chống lại anh được.
Trước khi cô nhận ra mình đang nói gì, từ ngữ đã tuôn ra. “Chỉ một câu hỏi thôi Carlo, vì sự thanh bình trong tâm trí của riêng tôi. Andra có thể là con anh sao?” Ngay lập tức cô thấy hối hận khi hỏi như vậy. Làm sao cô có thể nghĩ tới điều đó chứ?
Carlo cười khàn khàn. “Anh tự hỏi khi nào em sẽ tới và hỏi điều đó. Niềm tin của em vào anh chỉ ngang hàng với niềm tin của anh sao: Không hề tồn tại. Nhưng để trấn an em, không thể nào có chuyện Andrea là con anh. Quan hệ của anh và Maria chưa bao giờ thân thiết tới mức ấy.”
“Chúa ơi! Anh thật sự là một con quỷ độc ác. Không có gì mà anh không làm theo cách của mình sao?” helen hỏi, bất ngờ trước lời thú nhận của anh, biết rằng chuyện đó đúng một phần.
“Em quan tâm sao, không. Và nếu điều đó biến anh thành một con quỷ, cứ để nó làm thế đi. Chúng ta đã lãng phí đủ thời gian rồi, cha anh ghét tới muộn đó. Vậy nên nó phải là gì nào helena?” Anh thiếu kiên nhẫn hỏi cô.
Cơn giận anh khuấy lên trong cô mờ dần, và cô buồn bã nói, không suy nghĩ gì thêm, “Vâng, tôi đồng ý.” Tâm trạng của cô đã nhận được quá nhiều cú sốc có thể mã hóa trong một ngày. Cô chầm chậm quay người ra phía cửa. “Chúng ta đi thôi. Tôi sẽ ghét thêm chuyện muộn giờ vào đống tội khác của tôi,” cô nói, khó đoán được ý cô là gì.