Chương 5
Helen chầm chậm mở mắt, ánh mặt trời sáng sớm chiếu qua cửa sổ, ánh sáng rực rỡ màu vàng tràn ngập vào căn phòng. Cô mơ màng xoay chiếc đồng hồ ở chiếc bàn bên cạnh. Bẩy giờ… cô đưa một tay lên miệng, ngáo dài khá lớn, và rồi đông cứng người lại.
Tay cô đưa xuống ngực khi tất cả những sự kiện của ngày hôm trước lướt qua đầu cô như một thước phim nhanh, và cùng lúc ấy cô nhận ra mình trần truồng dưới lớp chăn cotton khá mỏng. Chắc hẳn Carlo đã bế cô vào giường. cô không nhớ gì cả sau khi đau đớn và khóc òa lên trong vòng tay anh. Má cô đỏ lên vì ý nghĩ ấy, và cô thở dài đưa tay sờ bụng, vùi mặt vào gối.
Cô nghĩ đến Gran và Andrea, và biết chắc rằng anh sẽ làm đúng như những gì anh đã đe dọa, trừ khi cô đồng ý với yêu cầu của anh.
Không phải cuốn kinh thánh đã nói là tội lội của cha, con phải gánh vác sao? Cô chưa từng tin điều đó, nhưng những trải nghiệm đầu tiên của cô với Carlo đã chứng minh điều đó. Anh đã quyết tâm bắt cô trả giá cho những câu lăng mạ có chủ định của cha cô, và giờ thì… Kế hoạch bỏ trốn của cô là gì?
Nghĩ lại, cô biết cô sợ cũng nhiều như giận khiến cô trốn chạy Carlo, nhưng thậm chí còn hơn thế nữa, đó là sự hổ thẹn. Hổ thẹn vì hành vi của riêng cô, cô đã trở thành một cô gái phóng đãng trong vòng tay anh. Trái lại, cô có thể biết chuyện đó thật bẽ mặt, lấy đi lòng tự tôn của cô, điều này khiến cô thấy đau lòng nhất. Carlo cố ý bóc trần mặt ưa nhục dục trong bản năng của cô, chưa từng kiềm chế những cái vuốt ve nồng cháy của cô, nhưng lại vui thích với chúng khi anh dẫn cô đi tới những tư tưởng ɖâʍ duch. Và cô đã giống như một học trò háo hức tới mức việc biết được lý do thực sự cho hành động của anh suýt nữa thì hủy hoại cô.
ồ, lần này anh sẽ không dễ dàng làm vậy đâu, Helen thề với chính mình. Cô trưởng thành hơn, và khôn ngoan hơn nhiều. Cô chấp nhận điều đó, thiếu một phép màu, hôn lễ sẽ cử hành, nhưng cô đã có một hay hai yêu cầu của riêng cô, bất chấp anh thích hay không. Sự chấp nhận một tương lai ngay lập tức ấy đã làm dịu đi một vài sự rối loạn trong tâm trí mệt mỏi của cô, và dần dần cô lại chìm vào giấc ngủ.
Helen thức giấc khi nghe thấy âm thanh bát đĩa kêu lách cách. Liếc nhìn đồng hồ cô biết đã hơn 11 giờ, và cô ngồi dậy, vuốt mái tóc rối bù ra khỏi mặt rồi thấy Sophia đang tiếng vào phòng, mang theo một khay đựng một bình cà phê lớn, một cái ly và một cái đĩa.
Khi nhớ tới tình trạng không mặc áo ngủ của mình, cô nhanh chóng kéo chăn qua cánh tay khi Sophia bước tới bên giường.
“Chúc cô ngày mới tốt này( Buon giorno, signorina), cô ngủ thật là giỏi. Gần trưa rồi, và tôi mang bữa sáng tới cho cô,” Sophia nói, mỉm cười hạnh phúc.
“Chúc ngày mới tốt lành Sophia. Tôi xin lỗi vì dậy quá muộn, cô nên gọi tôi sớm hơn,” Helen tỏ vẻ có lỗi đáp lại, nói bằng tiếng Ý như phản xạ. “ Tôi sẽ uống cà phê ở hành lang. Oh, bánh mì facaccia, món khoái khẩu của tôi!” Cô thốt lên, để ý đến chiếc bánh mì trông rất ngon nằm dài trên cái cái bát lớn.
“Thưa cô ông ấy nằng nặc. Ông ấy nói với tôi là cô rất thích nó.” Sophia quay người đi bước ra ngoài hành lang.
Helen nhảy bật dậy, tóm lấy chiếc váy ngủ để ở cuối giường. Cô chui vào nó, buộc đai áo thật chặt quanh eo, hi vọng Sophia không biết là cô trần truồng, và rồi theo bà ấy đi đến hàng lang. Thấy vui thích vì Carlo nhớ được cô thích món bánh mì focaccia. Cô đã ăn nó lần đầu tiên nhiều năm trước khi còn là một đứa trẻ trong lần đầu tiên đến Silicy, và yêu thích ngay hương vị bánh mì thật ngon chấm vào cốc cà phê sữa.
Nhiều năm sau, trong những lần nói chuyện dông dài về những sở thích, Carlo đã hỏi cô thích gì nhất ở nước Ý, và cô trêu chọc anh nói, “Focaccia.”Anh đã nghiêng người tới phía cô, tóm lấy cô, và họ kết thúc câu chuyện bằng một nụ hôn.
Cô vội vã đẩy những ký ức ấy ra khỏi tâm trí. Không hiểu vì sao nó làm cô bực bội. Cô không thích anh, và cô không biết anh nghĩ gì về cô, anh cư xử như rất bình thường. Cô là người từng bị lợi dụng, để tạo ra đứa con trai và người nối dõi cho gia tộc Manzitti, đồng thời thỏa mãn ham muốn bùng cháy trả thù cho một tình yêu bị cản trở. Cô không muốn nghĩ đến anh trong tình cảnh ít thận trọng nhất. Vây nên cô nhanh chóng cám ơn Sophia, và bảo bà ấy ra ngoài.
Ngay lập tức cô thấy hối hận vì sự khó tính của mình, vì nụ cười đã không còn trên gương mặt của Sophia.
“ Vâng thưa cô. Ông chủ bảo cô hãy sẵn sàng lúc 12 giờ.”
Helen miễm cưỡng nở nụ cười rạng rỡ với người phụ nữ nhiều tuổi ấy, không muốn làm bà tức giận với cô. “Cám ơn, Sophia. Tôi sẽ làm thế,” cô tốt bụng nói, và được thưởng bằng một nụ cười lộ ra hàm răng giả tuyệt vời khi bà rời đi, cơn giận đã nguôi đi phần nào.
Cô ngấu nghiến chỗ thức ăn, tự nhủ là một người sẽ không bao giờ thắng được nếu có một cái bụng trống rỗng. Cùng với một tiếng thở dài, không hẳn là mãn nguyện, giống cam chịu hơn, Helen đứng lên nhìn ra bờ vịnh. Những hòn đá nổi lên trên mặt biển ở mỗi góc bờ biển, lặng lẽ đứng canh, khiến căn biệt thự và những khu vực xung quanh có cảm giác cô lập.
Ồ, nếu cô là người vợ giam lỏng của Carlo, anh khó có thể chọn một nơi đẹp hơn thế này để giam giữ cô! Cảm giác mơ hồ quen thuộc cô từng trải qua trong chuyến đi vẫn còn. Rồi nó khiến cô đau đớn. tất nhiên, lần cuối cùng cô ở đây là cùng cha cô, bọn họ đi thăm một người bạn của ông trên vịnh Castellammare.
Trong khi đàn ông nói chuyện, Helen chạy đi khám phá. Cô đã đi dạo một lúc lâu và thấy rất nóng. Cô cửi quần áo, tắm trần trong biển gần mũi biển, và tìm ra bãi biển này. Cô đã ở đây một thời gian, nghĩ rằng cô một mình, và rồi cô đã thấy một người đàn ông, cô hốt hoảng chạy như bay về phía con đường cũ.
Thật là một sự trùng hợp, tất cả những năm sau đó, Carlo xây một ngôi nhà cũng ở cái vịnh nhỏ ấy. Có lẽ anh là người lạ cô gặp hôm đó. Cô lắc đầu, mất kiên nhẫn quay lại bà bước vào trong phòng. Thật sự sao cô có thể nghĩ tới điều kì cục như thế chứ.
Cô nhanh chóng tắm và mặc một bộ bikini màu xanh khá ngắn kết hợp với choàng. Nếu mọi người định đến thăm họ giống như Carlo, có lẽ họ sẽ có bể bơi, nên cô cứ chuẩn bị trước. Cô chải đầu và buộc tóc ra sau bằng một dải ruy băng màu xanh, cô vẽ qua lông mày và tô cho đôi môi bóng lên, và cô đã sẵn sàng.
Helen nằm xuống chiếc ghế dài ở sân nhà cầm một tờ báo buổi sáng, thấy vui vì cô đã tìm thấy chính mình. Sophia đã nói họ sẽ đi lúc 12 giờ, và đã đến lúc sẵn sàng rồi, nhưng cô không định đi và kiếm Carlo. Cô càng có ít thời gian bên cạnh anh thì cô càng thấy tốt hơn.
Một cảm giác đau nhói sau cổ báo cho cô biết về sự xuất hiện của Carlo. Cô bỏ tờ báo xuống, thấy anh như thường lệ dựa người vào khung cửa của phòng khách. Anh mặc bộ com lê khá lịch sự tạo lên dáng người to lớn hoàn hảo. Tay anh nới lỏng cà vạt.
Lúc cửi những chiếc cúc áo trên anh nói, “Em ngủ giỏi đó, anh tin là giờ em đang đợi anh. Thật đáng tự hào!” Anh nhạo báng, bước tới, đặt một ngón tay dài lướt lên má cô.
Helen do dự, và để tờ báo lên bàn. “Sophia đã nói là chúng ta sẽ ra ngoài lúc 12 giờ, và giống như cha anh, tôi ghét muộn giờ,” cô chỉ trích, không chống lại một vài lời chế nhạo với riêng cô.
Cơn giận vụt lên trong đôi mắt đen của anh nhưng nhanh chóng bị giấu đi. “Em đã quyết định khôn ngoan đó, và hãy cư xử giống như một vị hôn thê ngoan ngoãn đi,” anh cho là vậy, lờ đi lời châm biếm của cô.”
“Nếu anh vẫn sẽ đe dọa tôi bằng mọi cách và buộc tôi lấy anh, câu trả lời là đồng ý, như anh đã biết. Tôi sẽ không để anh làm hại Andrea, và theo kinh nghiệm tôi biết được anh là kẻ nhẫn tâm tới mức nào.”
“Em hiểu anh quá rõ đó em yêu,” Anh ta nói một cách khêu gợi, giữ lấy ánh mắt của cô, cảm giác thỏa mãn dục vọng nhảy múa trong mắt anh. “Thực tế, là đến từng cm”
Heln đứng bật dậy, mặt đỏ bừng vì ngụ ý của anh. “Tôi biết anh đủ để nhận ra anh sẽ làm đúng như anh đe dọa,” cô tuyên bố.
“Tốt, vậy chúng ta đã đồng ý. Giờ nếu em xin lỗi tôi, chắc hẳn tôi sẽ thay đổi.” Ngón tay của anh khéo léo cởi áo khoác, sau đó cửi bỏ áo ngoài, anh nói tiếp, “Thật là nóng ch.ết đi được khi phải mặc cái đống quần áo ch.ết tiệt này.” Anh xoay người bước đi.
Cô thấy mình đang sững sờ nhìn anh. Chiếc áo của anh đầy mồ hôi dính chặt lấy thân trên cơ bắp của anh, chiếc quần âu chỉnh tề trên đôi mông rắn chắc và đôi chân dài. Cao 1m 95 anh thật sự là một người đàn ông rất cừ.
“Không, đợi đã!” Helen buột miệng, cuối cùng cũng nhớ tới quyết định mới đây là nói chuyện với anh. “Em muốn thảo luận…”
Carlo không dừng lại, nhưng anh xem thường bảo cô, “Không phải bây giờ, chúng ta sẽ muộn mất.”
Mắt Helen mở to vì tức giận. Anh không cho cô điều ch.ết tiệt ấy dù cô đã đồng ý với lời cầu hôn của anh, nên cuối cùng anh tự tin tới mức nào. Có lẽ anh đã thể hiện một vài sự hài lòng với sự chấp nhận của cô, cô thầm nghĩ, sau đó len lỏi với ý tưởng tận sâu thẳm trong tâm trí cô không sẵn lòng theo đuổi việc liên can này. Làm thế nào cô có thể làm tổn thương cái tôi cứng rắn của người đàn ông này, và cơn giận vì sự bất lực của riêng mình khiến cô kiên quyết hơn.
“Carlo, em sẽ không đi đâu cho tới khi nào anh nghe điều mà em phải nói. Em có hai yêu cầu, nếu anh không chấp nhận, anh có thể làm mọi thứ tệ nhất.” Cô chỉ ngăn bản thân không nói thêm một cách trẻ con, “Vậy nên!” Cô thấy cực kỳ thỏa mãn khi thấy ngôn từ của cô khiến anh dừng lại, nhưng khi anh xoay tròn và quay lưng về phía cô, toàn bộ sự dũng cảm đều tan biến. Sự lạnh nhạt của anh biến mất.
“Vậy! Em đang đe dọa tôi có phải không Helena?” Anh hỏi, giọng nói đầy băng giá. Đôi tay cứng rắn của cô giật mạnh, ôm ghì lấy vai. Da cô nóng lên khi anh chạm vào, nhưng cô từ chối sợ hãi vì lời bình phẩn nghiêm khắc của anh.
“Tôi không muốn tranh luận với anh, nhưng tôi sẽ giữ lời.”
“Ồ, ồ, em đang cố thách thức tôi sao?” Tay Carlo bớt quyết liệt hơn trên vai cô khi anh nhìn thấy sắc đỏ bướng bỉnh trên gương mặt đáng yêu của cô. “Sáng nay em khác rồi. Hôm qua em còn hoảng sợ. Anh tự hỏi không biết cái gì khiến em thay đổi? Anh dám nói điều đó, em đã quyết định hành xử giống người lớn đúng không, có lẽ vậy.” Giọng nói của anh vang lên tin tưởng vào kết luận cuối cùng.
“Có lẽ tôi đã trường thành tỏng 24 tiếng đồng hồ vừa qua.”
Tránh xa cô, Carlo quay lại ngôi nhà, nói rõ. “Ước gì tôi có thể tin điều đó.”
Nếu Helen đã không quá đau đớn với cảm xúc riêng như vậy có lẽ cô đã tự hỏi xem anh sẽ nghĩ thế nào, hay chú ý đến cái rũ xuống buồn chán của bờ vai rộng của anh. Thay vì vậy cô lại hỏi, “Anh sẽ nghe em nói chứ Carlo?”
“Được, nếu phải làm vậy. Em có thể nói trong khi tôi thay đồ.”
“Em sẽ không lên lầu cùng anh.”
“Đừng ngớ ngẩn vậy chứ. EM nghĩ tôi sẽ làm gì nào? Nhảy xổ vào em ngay sau khi em vào phòng tôi sao?” Anh quay lại, một bên lông mày cong lên mỉa mai. “Tôi nghĩ em đã nói em là người lớn mà, có Chúa chứng giám. Giờ tôi sẽ đi thay đồ. Nếu em muốn nói chuyện, em biết tìm tôi ở đâu rồi đó,” anh cố kiềm chế, rõ ràng khích cô khi anh quay người và bước nhanh vào trong nhà.
Cô chầm chậm theo anh lên lầu tới phòng anh. Anh nói đúng, cô thật trẻ con.
“Hãy rót cho tôi một cốc whisky. Nó ở kia kìa.” Anh chỉ chiếc tủ cạnh cửa sổ. “Tôi sẽ tắm và ở cùng em một phút.”
“Anh uống rượu sớm như vậy sao? Nó không tốt cho anh đâu.” Nghe như một người vợ lắm lời vậy, cô nghĩ cũng chẳng quan trọng, đi tới bên kệ tủ.
“Tôi cần nó,” anh đáp, đi vào cánh cửa mở ở một bên cửa vào nơi mà Helen nghĩ chắc hẳn là phòng tắm.
Helen thở phào nhẹ nhõm khi anh biến mất. Anh có ý gì chứ, anh cần một ly rượu sao? Khi cô biết anh trước kia, anh uống rất ít : một ly rượu vang hay sâm panh như thường lệ. Chắc chắn anh không phải là người nghiện whisky.
Trong một khoảnh khắc cô tự hỏi có phải anh thấy lo lắng giống cô không, sau đó nhăn mặt vì sự ngu ngốc của chính mình. Người đàn ông này hoàn toàn là thép nguyên chất, không có một chiếc xương bồn chồn nào trong cơ thể. Rót một khối lượng rượu spirit lớn vào cốc thủy tinh, cô để nó ở trên tủ và chú ý tới phòng tắm.
Chiếc giường của riêng cô thật đáng yêu, nhưng ở đây thật kì lạ. Những cánh cửa sổ vòng cung giống nhau dẫn ra sân thượng, nhưng đó chỉ là sự tương tự. Nó còn to hơn nhiều, và được trang trí màu kem đậm và màu nâu sẫm. Những đường gờ thạch cao phức tạp trên những bức tường và trần nhà được sơn màu vàng.
Chiếc thảm màu kem bao phủ sàn nhà, và những chiếc màn che màu nâu sẫm ngăn nắp trong ánh vàng, được treo bên cửa sổ. Nhưng chính chiếc giường khiến cô thở hổn hển vì sửng sốt. đó là một chiếc giường lớn được điêu khắc công phu và có màn che bốn phía, những chiếc màn che và ga trải giường khá hợp với màu nâu sẫm, được thêu thật đẹp bằng tấm lụa màu vàng. Rõ ràng là đồ cổ, hơn nữa được giữ ở hậu cung của vua hơn ở một biệt thự của Silicy. Tuy nhiên nó phần nào cũng hợp với căn phòng một cách chính xác. Cô chỉ có thể tưởng tượng Carlo nằm ườn trên gối giống với kẻ thống trị tây phương.
“Khi em ngưỡng mộ chiếc giường của chúng ta xong, có lẽ em có thể mở mắt giùm anh vì điều gì quan trọng tới mức nó có thể khiến em vào phòng của chúng ta vậy.”
Helen nhìn lên, sững sờ, nhìn thấy Carlo cầm ly whisky. Mái tóc anh ướt sau khi tắm giờ đang uốn quăn trên trán. Anh đã thay một chiếc quần nâu vừa khít, và một chiếc áo phông màu kem ngắn tay. Không người đàn ông nào trông đẹp như vậy, cô thầm nghĩ. Rồi nhận ra điều anh đã nói, “Ý anh là gì, giường của chúng ta.”
“Đây là bộ bậc thầy, phòng thay đồ mở tới phòng tắm. Anh đã dùng nó tới tận bây giờ. Không may anh không có đủ thời gian để nhìn tới phần cuối của chỗ này, vì có lẽ em để ý. Vẫn vậy mà, trang trí căn biệt thự sẽ khiến em thích thú cho tới khi bọn trẻ đến,” anh nói hết câu, cười vì biểu hiện bất ngờ trên gương mặt cô.
“Tôi vẫn chưa từng đến căn biệt thự này. Ý anh là nó vẫn chưa được hoàn thành?” Helen hỏi, hơi lơ đãng một lúc.
“Oh, căn nhà đã hoàn thành, nhưng em làm anh ngạc nhiên một chút với phần cuối của nó. Anh đã không định đưa em tới đây cho đến tháng 11.”
“Anh không làm gì?” Cô la lên. “Sao em lại ở đây vào lúc này?”
Môi của Carlo cong lại một nụ cười mỉa mai. “Oh, điều đó cũng dễ dàng! Stephan thông báo với tôi là cuối tuần em đang ở cũng với một người đàn ông tên Robbie. Dù anh rất quyết tâm lấy em, không giống với gia đình em anh sẽ không muốn ép phá vỡ hôn ước, điều này cũng khá dễ dàng làm theo, sau khi em ở cũng bạn trai vào cuối tuần. Bất cứ người đàn ông nào từng biết em sẽ thật không dễ từ bỏ đâu,” anh táo bạo phát biểu.
Helen sững sờ cũng như tức giận nhìn anh. “Nhưng… nhưng cái đó là rác rưởi!” Cô nói lắp khi vội vàng muốn nói ra. “Ý anh là nếu tôi không đề cập tới chuyện đi chèo thuyền vào cuối tuần với Stephano, tôi sẽ không ở đây đúng không?” Cô hoài nghi hỏi.
“Đúng, chính xác là vậy.” Carlo đáp lại, thấy vui trước sự giận giữ của cô.
“Thật nực cười… Robbie là một cô gái!” Cô hét lên, điên tiết vì sai lầm đơn giản đó có thể kéo cô vào mớ rắc rối như vậy. “Thật tiếc cho Roberta! Chúng tôi tham gia câu lạc bộ chèo thuyền thung lũng sông Thames vào mùa xuân. Đó là nơi chúng tôi định đến vào cuối tuần.”
Nụ cười toe toét xuất hiện trên gương mặt Carlo, và anh còn cười lớn. “Đừng tức giận tới thế chư Helena. Anh sẽ có được em trong bất cứ trường hợp nào. Sự khác biệt duy nhất là chúng ta sẽ phải đợi tuần trăng mật trong tháng 11 thôi. Anh không thể bỏ đi ngay lúc này.” Đôi mắt đen của anh sang lên với sự thông cảm mỉa mai. “Anh xin lỗi vì phải hoãn lại, nhưng anh chắc chắn em sẽ hiểu.”
Có lẽ không có sự khác biệt nào với anh, nhưng chắc chắn sẽ có với Helen. Đến tháng 11 bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. cô quá điên tiết, cô ngứa mắt muốn phá vỡ nụ cười đểu tự mãn ra khỏi khuôn mặt điển trai ấy, và không nghĩ gì cả hét lên, “Nếu may mắn, có thể lúc đó anh đã ch.ết rồi.”
Cô thành công ngoài sức tưởng tượng vì đôi môi Carlo mím chặt lại. Chỉ trong một giây cô nghĩ cô đã thấy nỗi đau trong mắt anh khi anh quay đi và bước tới tủ quần áo, mỉa mai nói. “Thật tốt khi biết được ý kiến thật sự của em đó, em yêu.”
Anh cầm chiếc lược lên, cào nó xuyên vào mái tóc đen ngỗ ngược, tàn nhẫn nói thêm. “Tôi tự hỏi tôi dám quay lưng với em sao?”
Helen cực kỳ hổ then. Thật là xấu xa khi nói vậy. Nếu cô không thích anh nhiều như vậy, cô sẽ không ước anh bị bất cứ tổn thương về thể xác nào cả. Cô do dự bước tới nơi anh đang đứng, đea một tay lên chủ động chạm vào chiếc lưng rộng của anh. “Em xin lỗi, Carlo. Em không cố ý nói vậy.”
Anh cứng người lại trước cái động chạm của cô, mặt anh nhìn thẳng vào mắt cô qua chiếc gương ở bàn trang điểm. Sau đó anh dần dần thư giãn, môi anh cong lên một nụ cười. “Không, có lẽ em không có ý vậy, nhưng tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên biết lý do em đã tới phòng tôi đầu tiên, hay chúng ta sẽ làm cho nó thành của Aldo?”
Cô thở dài nhẹ nhõm trước câu nói của anh. Những giây phút cuối cùng làm cô quên đi quyết tâm cô có được sáng nay, nhưng giờ anh đã nhắc cô nhớ, và cô nhanh chóng nói. “Đầu tiên, Andrea. Cậu ấy sẽ đi học vào tháng Chín, và sẽ không nhớ em quá nhiều, nhưng em muốn cậu ấy có thể tham gia tất cả những kì nghỉ của nhà trường, hoặc ở nhà hoặc ở đây. Gran thì rất khỏe mạnh, nhưng không thể tự làm được mọi việc-“ Cô do dự, tay cô rơi xuống lưng anh khi anh xoay người đối mặt với cô. Cô không quá chắc làm thế nào có thể nhắc đến điều kiện thứ hai.
Carlo nhướn mày hỏi. “Còn gì nữa?”
“Đúng.” Sau rồi cô nói vội. “Khi em có con, em muốn có tự do. Anh phải để em đi.”
Cô cúi đầu lo lắng đưa tay lên hông, khi Carlo đứng đó nhìn cô. Cô cảm thấy sức mạnh trong ánh mắt của anh xuyên qua cả da đầu cô, anh đang nhìn cô quá kiên quyết.
“Hãy nói anh biết có phải anh hiểu chính xác không. Em sẽ dùng tất cả những kì nghỉ cùng gia đình. Ồ, anh có thể đồng ý điều đó. Anh là một người tin vào gia đình. Cuối cùng, đó là lý do vì sao anh sẽ lấy em,” Anh kéo dài giọng mỉa mai.”Còn phần cuối… sự tự do của em sau khi sinh con của chúng ta…” Anh nhanh chóng đưa tay giữ lấy cằm cô, quay mặt cô về phía anh.
Helen căng thẳng khi ngón tay cái khẽ vuốt ve cằm cô, một luồng hơi ấm dâng lên trong cơ thể cô. Cô mạnh mẽ chìm vào cơn sóng cảm xúc đang dâng lên vì cái chạm nhẹ của anh. Lần này cô sẽ không lùi lại.
Carlo nhìn sâu vào đôi mắt xanh dịu dàng đang cố thách thức anh, biểu hiện của anh thật khó đoán. “Em vẫn bốc đồng như trước kia Helena à. Em không hiểu chính mình hơn chút nào, thậm chí sau hai năm rồi đó đúng không?
Cô không hiểu anh muốn ám chỉ điều gì, và cô không định hỏi. “Tôi không thích thú thảo luận về nhân cách của tôi Carlo. Hãy cho tôi một câu trả lời thẳng thắn. Anh có đồng ý không?”
“Ý em là ra đi, bỏ con ở đây với anh sao?”
“Vâng, đúng thế.”
Tay anh từ gương mặt cô rơi thõng xuống khi cô nói, đung đưa hướng về phía cửa, anh nói. “Được rồi, tôi đồng ý nếu đó là thứ em muốn.”
Helen thở phào trước lời nói của anh. Cô không thể tin là lại quá dễ dàng như vậy. Cô đã có cả một danh sách tranh luận rồi. Theo sau anh ra khỏi phòng, cô thì thầm nói câu “cám ơn anh.” Anh cầm tay cô và dẫn cô xuống dưới, và cô không thể che dấu niềm vui trong giọng nói khi nói thêm, “Em thật vui vì chúng ta hiểu nhau, Carlo ạ.”
Anh mỉa mai chêm vào, “Oh, anh hiểu em Helena. Còn việc em có hiểu chính bản thân em không, thì vẫn là một vấn đề đó.”
Thấy phấn chấn vì đã có được những yêu cầu cô muốn, Helen quyết định vui vẻ khi họ từ nhà lái xe tới con đường có hàng cây. Tòa nhà thật sự rất nguy nga. Giữa cái nắng ban trưa, nó tỏa sáng giống như một thứ trang sức nằm cạnh đồi.
“Carlo, căn biệt thự thật đáng yêu làm sao. Nó đã được đặt tên chưa?”
“Vẫn chưa. Anh thích tên “Biệt thự Helena.” Anh vui vẻ cười với cô, trước khi nhẹ nhàng hỏi, “Em có tán thành không?”
Helen miễn cưỡng phá vỡ đi sự ngừng bắn giản dị dường như họ đang tạo ra. Sáng nay còn rất ít dấu vết về sự tức giận cay đắng của Carlo trong ngày hôm qua, và cô muốn nó vẫn ở nguyên như vậy, nên cô giỏi giang đáp lại, “Tên của căn nhà, được đó.” Cô lờ đi sự mỉa mai của anh với cái tên. “Ai đã thiết kế nó vậy?” Cô hỏi, hi vọng khiến anh vui.
“Anh.”
Helen xoay người trên ghế. “Anh thiết kế sao!” Rõ ràng cô rất ngạc nhiên. “Em không biết anh là một kiến trúc sư đó. Em nghĩ lĩnh vực của anh là tài chính.”
“Có nhiều thứ mà em không biết về anh, nhưng chúng ta cũng chưa từng có nhiều thời gian nói chuyện,” Anh vui vẻ. “Anh nhớ em thích những người theo đuổi năng nổ hơn, Helena yêu quý.”
Quyết tâm giữ vững niềm vui tan chảy giống như nước đá trước ngọn nửa vì lời nhận xét kéo dài mỉa mai của anh. “Em mong anh đừng nhắc tới quá khứ.”
Cô chán cái cách thay tên cô bằng một tên Ý lắm rồi, nó khiến cô nhớ lại những gì mà cô đã cố quên. “Và tên em là Helen, không phải Helena,” Cô cứng rắn tuyên bố.
Carlo không trả lời, chỉ nhìn cô giễu cợt trước khi chú ý tới con đường giống như một chuyên gia đang điều khiển chiếc xe đầy sức mạnh xuyên qua dòng xe cộ ngày Chủ Nhật.
Cô ngạc nhiên thấy họ đang lái xe xuyên qua thành phố nghỉ dưỡng Mondello. Cô phần nào có ấn tượng là người bạn của anh sống ở đất nước này. Phá vỡ bầu không khí im lặng kéo dài, cô hỏi anh, “Anh có bạn sống ở đây à?”
Quan sát đám đông đang đi dạo dọc theo bờ biển phía trước, cô không thể tưởng tượng đây là nơi yêu thích của Carlo hay là bạn của anh. “Không, họ sống ở trên đảo, khoảng 10 phút nữa sẽ tới.”
Helen di chuyển không dễ dàng gì trên ghế. Nghĩ tới việc gặp thêm vài người lạ nữa không phải chuyện vui vẻ gì. Cô không thể không hỏi, có vẻ khá lo lămhs, “Họ thế nào? Anh biết họ bao lâu rồi? Họ có biết em không?”
Đôi môi mím chặt của anh nhếch lên, cười. “Rất tốt. Aldo anh biết từ nhỏ, Anna là vợ của cậu ấy, họ kết hôn 10 năm rồi, có ba con, và đúng họ biết em.”
Helen mất một lúc mới hiểu những gì anh vừa nói, và cô không thấy vui hơn chút nào khi hiểu được điều đó.
“Họ sẽ không ngạc nhiên trước vị hôn thê vừa có của anh chứ, đặc biệt là họ rất hiểu anh?”
“Không hẳn. Họ là những người bạn rất tốt, và sẽ không chất vấn anh đâu. Nhưng em sẽ khôgn được làm gì để họ nghĩ cuộc hôn nhân của chúng là chỉ là một thứ gì khác ngoài quan hệ yêu đương,” anh nghiêm khắc cảnh báo. “Sẽ không quá khó để thuyết phục họ đâu. Tất cả đàn bà đều là những kẻ dối trá tuyệt vời,” anh kết thúc câu nói bằng thái độ giễu cợt.
Helen không thèm đáp lại, nhưng quay sang chú ý tới những cảnh ngang qua. Chiếc xe chầm chậm đi vào chỗ uốn cong khúc khủy, và Carlo nhìn nhanh qua cô, nói. “Anh đã đề nghị Aldo thiết kế đôi nhẫn cưới. Cậu ấy có một cửa hàng trang sức ở Palermo, nhưng nghề chính của cậu ấy là thiết kế và tự tay làm trang sức.”
Helen hít hơi mạnh, lắc đầu, cô cho phép mình nhìn vào người đàn ông bên cạnh. Anh nghĩ cô sẽ chẳng quan tâm gì tới loại nhẫn nào anh đeo lên tay cô phải không? Trong trường hợp này, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng Carlo không định để cô đi xa hơn với cái nhìn mỉa mai.
“Em sẽ cố gắng nhiệt tình đó. Anh sẽ cho là em hiểu rồi?” Anh hỏi, khi anh đưa chiếc xe vào lối vào được che đậy và lái lên một đoạn dài, rồi dừng lại trước một ngôi nhà lớn.
“Vâng, Carlo em hiểu,” Cô thở dài, nhanh chóng nhận ra sự đe dọa ẩn sau lời nói của anh.
Anh tháo dây an toàn, quay sang phía cô, cảm xúc trong đôi mắt đen của anh là niềm vui và yếu ớt chế giễu. Một ngón tay dài giơ lên nhẹ nhàng lướt qua đường cong trên môi cô.
“Em có đôi môi thật đẹp, em yêu.” Anh rõ ràng quyến rũ cô, rồi cười lớn khi nhìn thấy sự sững sờ trên gương mặt cô.
Helen lại đỏ mắt, và chính một cô gái hay đỏ mặt bối rối này bước ra khỏi xe. Carlo vẫn đang cười khi anh đóng cửa xe và cầm lấy tay cô, dẫn cô bước tới cửa chính. Trong một thoáng cô nhìn người đàn ông cô đã biết, nhưng nỗi đau nhỏ vẫn cuộn lên trong lòng cô bị cô gạt bỏ vì cơn đói, họ đã đến muộn, và không kịp ăn bữa trưa.
Tay Carlo chuyển từ tay lên vai cô, khi cánh cửa mở ra và chủ nhà xuất hiện. Helen trở nên cứng rắn hơn, cố gắng tránh xa anh, cái chạm nhẹ của đùi anh lên người cô đã tạo ra những thứ phiền toái với thăng bằng của cô. Cảm nhận được sự chống đối của cô, ngón tay Carlo siết chặt lấy vai trần của cô khi anh giới thiệu, xin lỗi vì đã tới muộn, giải thích rằng anh đã giữ ở nhà thờ.
Vậy là anh đã ở đó vào sáng nay, mặc đồ rất trang trọng. Helen cẩn trọng nhìn vào gương mặt quyến rũ khá khó khăn của anh, thấy thật ngạc nhiên. Anh không gây ấn tượng với cô anh là một người của tôn giáo. Cô sẽ nói anh giống quỷ dữ hơn.
Aldo là một người Silicy điển hình, không cao hơn Helen là mấy, có mái tóc xoăn đen và đôi mắt nâu, và bằng tuổi với Carlo, trong khi người vợ Anna trông trẻ hơn vài tuổi. Cô ấy khiến Helen nhớ tới Mary làm việc chung với cô. Cô ấy nhỏ bé, mập mạp, có mái tóc nâu xoăn và đôi mắt xanh sáng ngời, cô không đẹp nhưng nụ cười thân thiện khiến người ta say đắm. Helen thích cô ấy ngay, nhưng cô mong tình thế của cuộc gặp mặt của họ đáng lẽ phải khác.
Anna dẫn họ qua phía sau nhà và đến sân trong. Helen đã đúng khi chọn quần áo, có một bể bơi hình ovan lấp lánh, và ngang qua đó là một bãi cỏ khá khô ráo với một vài cây bụi ở đây và đó, rõ ràng là một sân chơi cho bọn trẻ chứ không phải là một chiếc vườn trang trọng.
Ba đứa bé khá vui thích: Casare, Maro và Selina, chín tuổi, bẩy và 5 tuổi. Chúng đều háo hức mong gặp chú Carlo, và Helen thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh, khi anh tung cô bé trong tay, hôn nhẹ lên cái má mềm mại của bé. Những đường nét khó khăn trên gương mặt anh biến mất, đôi mắt đen sáng lên vì sự dịu dàng hiếm thấy. rõ ràng anh đã quyến rũ cô. Anna kể với cô là Carlo là cha đỡ đầu cho tất cả lũ trẻ đó.