Chương 8
Họ dừng lại ở một bến tàu khô ráo ở Palermo, và ở đây Carlo chỉ cho cô thấy chiếc du thuyền dài 40 feet tuyệt vời nhất. Nó đang trong quá trình tân trang lại, thiết kế hiện đại, nhưng tất cả bên trong đều được ốp gỗ gụ và đồng thau.
“Anh nợ em một ngày cuối tuần đi du thuyền, nhưng em có thể thấy đó chuyện đó cần phải đợi một thời gian.” Carlo giải thích. “Anh nghĩ anh sẽ để tháng 11 du lịch tới đảo Hy Lạp.”
Helen quay gương mặt vui vẻ lại phía anh. “Điều đó thật tuyệt! Em chưa từng đến Hy Lạp.”
Cô hoàn toàn quyên rằng cô đã coi người đàn ông này là kẻ thù. Sau đó, sau bữa trưa ở Palermo, anh dẫn cô đến xe. “Hôm nay, anh nghĩ chúng ta cần phải ngủ trưa,” anh nói móc khi anh trượt ra phía sau tay lái, và chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn họ đã quay lại biệt thự.
Rõ ràng anh cố ý làm vậy, và Helen không thể che giấu phản ứng nhảy dựng lên của các giác quan của cô hơn hai giây khi anh đưa cô tới phòng ngủ.
Một lúc lâu sau, sau bữa tối, Carlo sắp xếp cho họ gặp nhau ở thành phố vào ngày hôm sau. Anh muốn tạo một tài khoản ngân hàng cho cô. Cô cố gắng phản đối, nhưng nhanh chóng bị chế ngự vì anh giải thích khá hợp lý rằng vợ anh nắm giữ vị trí đứng đầu trong cộng đồng và hơn nữa anh nghĩ đến quần áo của cô, cô sẽ cần một tủ quần áo lớn hơn nhiều so với tủ quần áo hiện tại của cô.
Khi cô chỉ rõ là cô không định ở đây rất lâu, anh đã ngắt lời cô với câu nói, “Điều đó vẫn được tính đến.”
Helen không tính tranh luận với anh. Sau một sự khởi đầu nhanh như tên lửa, dường như họ đã đạt đến tốc độ bền vững mà cô không thể tưởng tượng nổi vài ngày trước, và cô không mong phá vỡ sự yên bình khá kiên cố ấy.
Helen biết rõ cô sẽ nhanh chóng có con. May sao cô vẫn ở giữa chu kỳ hàng tháng, khoảng thời gian hứa hẹn nhất cho việc thụ thai, và chồng cô là một người đàn ông rất mạnh khỏe khi anh chứng minh đi chứng minh lại trong hai ngày qua. Cô vẫn bám lấy suy nghĩ ban đầu là cô có thể về nhà trong năm nay. Suy nghĩ đó giờ là điều khônh thể cấm đoán với tâm trí cô, cô càng ở lâu trên giường của Carlo, thì cô càng nguy hiểm, vì khả năng tìm được một người đàn ông khác sống cùng cô và tạo ra một gia đình sẽ ngày càng xa vời.
Carlo là một người tình đầy kinh nghiệm khi chiếm lấy cô, chống lại ý chí của cô, đưa cô đến đỉnh cao và xa hơn nữa. Tận sâu trong tim cô hằn lên cảm giác đau đớn rằng có lẽ đã quá muộn rồi. Sau đó, khi anh gợi ý đi ngủ, Carlo đã vượt qua những nỗ lực thảm hại chống lại anh chưa đầy có một phút. Niềm an ủi duy nhất là giữa sự đau đớn của đam mê, một phần nhỏ của cô vẫn không bị chạm tới…
Giờ đây Helen cửi bỏ chiếc quần sóc và chiếc áo không phù hợp mà cô vội vàng mặc trước đó, mở cánh cửa tủ quần áo, tìm kiếm xem có thứ nào mát mẻ và thông thường để mặc không. Sophia đã chuyển quần áo của Helen sang phòng ông chủ trong suốt ngày cưới, có lẽ là vì Carlo xúi giục.
Cuối cùng cô mặc chiếc váy cotton của Ý, quyết định dùng cả buổi sáng còn lại khám phá căn biệt thự. Nó chẳng giúp gì cho cô, chỉ làm vui lòng người chồng bất khuất của cô. Cô không biết nhiều về nam giới, cũng không có kinh nghiệm để có thể hiểu nổi một nhân vật phức tạp như Carlo, và cô không biết liệu cô sẽ hiểu được anh hay không.
Căn biệt thự lớn hơn nhiều trong suy nghĩ của cô, và nó mang lại cảm giác phiêu lưu khi cô leo lên những bậc thang từ tầng một, theo hình vòng cung lên tầng trên cùng. Những cánh cửa đôi đặt ở giữa một bức tường, mở ra một căn phòng lớn chạy theo suốt chiều dài của căn nhà. Rõ ràng nó được kiết thế là một căn phòng gia đình, đối lập trực tiếp với căn phòng rất trang nhã ở tầng trệt.
Helen nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mắt cô tập trung chú ý tới bãi cát trắng mịn vòng cung và biển, nhẹ nhàng cuốn đi những hạt cát lấp lánh. Cô miễn cưỡng nhớ lại cuộc trò chuyện với bà nội vào hôm đám cưới. Không quá khó để đẩy nó ra khỏi đầu cô trong suốt ba ngày qua, vì cô đã hiếm khi có giây phút nào một mình, nhưng giờ cô không có được lời biện minh ấy nữa.
Giờ đây nghĩ đến chuyện đó, cô có thể thấy được nhận thức của bà về cha cô sắc sảo hơn cô nhiều. Helen đã đặt cha vào một bệ bê tông – ông là anh hùng và không làm gì sai trái trong mắt cô – nhưng, nhìn lại những năm qua, cô nhớ đến những tình huống và những trường hợp cụ thể.
Mặc dù họ dường như chẳng có gì lúc đó, bây giờ, với một nhận thức mới cô hiểu ra ông đã công khai bảo vẹ cô. Một buổi chiều, trong chuyến thăm Silicy vào nhiều năm trước, cô đã nhận lời một cậu sinh viên trẻ người đó đang đào bới đi uống nước ở một quán rượu địa phương với anh. Chuyện đó hoàn toàn vô hại, họ ngồi bên ngoài, Helen uống cà phê trong khi anh ấy uống bia, nhưng cha cô đã nhìn thấy họ và nghĩ đó là hành vi bừa bãi, nói với người đàn ông trẻ tuổi ấy là cô còn quá trẻ không thể vào mốn quán bar, hoàn toàn lờ đi thực tế là họ không phải như vậy. Sau đó cha cô còn nói với cô là họ sẽ về nhà ngay ngày hôm sau.
Một lần duy nhất khác cha cô thấy cô đi cùng một chàng trai khi cô khoảng 17 tuổi. Timothy là bạn đánh cặp với cô trong câu lạc bộ tennis địa phương, một lần cô mời cậu đến nhà, cha cô thể hiện rất rõ là không đồng ý, ông không làm gì cả chỉ nói với sự lịch sự lạnh lùng băng giá khiến cậu ấy biết rõ là mình không được chào đón.
Cũng chính cha cô khăng khăng muốn Helen đi học đại học, và cô làm theo. Nhưng khi cô tỏ ý muốn tìm một nơi nào gần đó để sống, một lần nữa cha cô lại khăng khăng cô chỉ đi mất 80 dặm mỗi ngày đến trước, đã hoàn toàn tách biệt cô khỏi đời sống đại học. Cô không chú ý nhiều đến chuyện đó, vì ngay sau đó cô gặp Carlo.
Cô giật mình nhận ra chuyện đó tuyệt vời như thế nào. Căn biệt thự nghỉ dưỡng nằm ở một vùng quê, cách xa Rome. Những tuần dài ở trong vườn hay cạnh hồ bơi, cùng với những chuyến đi với cha cô Maria và Andrea vào cuối tuần. Có phải chọn căn nhà nghỉ mát này cũng vì muốn bảo vệ cô? Nếu thật vậy, nó đã thất bại một cách đau đớn, vì cái lần Maria đưa Helen tới Rome, họ đã tình cờ gặp Carlo. Không băn khoăn tới chuyện Maria đã nói với cô không được nhắc đến chuyện găp anh với cha cô, vì vợ ông, người gần gũi nhất với ông, chắc chắn biết ông sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra con gái mình đang hẹn hò với một gã đàn ông.
Thật đau đớn khi phải thừa nhận là bà cô nói đúng. Tuy nhiên, khi kiểm điểm lại cảm xúc của riêng mình Helen nhận ra cô không yêu cha cô ít hơn vì cô nhận ra cha cô không hoàn hảo như cô nghĩ. Thay vì đó, cô có thể cảm thông với ông. Nhớ lại tình cảnh cuộc hôn nhân đầu tiên và việc cô sinh ra, không có gì ngạc nhiên khi ông dùng sức mạnh làm mọi thứ để bảo vệ cô. Cô cười buồn, ông sai theo cái cách đầy kính trọng.
Helen có thể không bao giờ lộn xộn. Hai năm qua đã dậy cô điều đó. Carlo là người đàn ông duy nhất đánh thức bản chất nhục dục của cô, và cô có cảm giác khó chịu sau mấy ngày qua rằng anh là người đàn ông duy nhất làm được điều đó.
Cô thở dài hối tiếc về điều có lẽ đã xảy ra, và sau đó thở hổn hển khi nhìn thấy chỗ suy nghĩ đã dấn dắt cô tới. Nếu cô chấp nhận cha cô không phải là một quan tòa công bằng như cô từng nghĩ về ông, thì cô phải cân nhắc đến những lý do cha cô từ chối không để Carlo cưới cô, không cần biết sự thật, hay ít nhất không phải toàn bộ sự thật. Có thể, thậm chí cô dám nghĩ đến, lời cầu hôn đầu tiên của Carlo đúng đắn phải không?
Helen quá chìm đắm trong suy nghĩ khổ sở của mình đến nỗi giật mình khi thấy Sophia bước vào hỏi liệu cô muốn ăn trưa trong nhà hay ngoài sân. Cô muốn ăn ngoài sân, và cám ơn Sophia, rồi xin lỗi vì buộc bà lên lầu cao nhất. Cô đã không nhận ra là đã gần 1 giờ chiều. Sau bữa ăn với món thịt lạnh và salad Helen không do dự khi Sophia nhắc cô ngủ trưa.
Khi lái xe đến Palermo cùng Tommaso, Helen không thể giấu cảm xúc vui vẻ được. Cô đã thức dậy sau giấc ngủ trưa, và hồi sức lại và hoạt bát hơn cảm giác trước đó hơn một tuần. Cô mặc chiếc váy lụa màu kem, rất hợp với chiếc khăn trên đầu, cùng đôi dép cao gót, chiếc gương đã bảo cho cô biết trông cô thật xinh và cô vui vẻ rời khỏi căn biệt thự. Nheng nếu có ai đó dám bảo tâm trạng cao hứng của cô có lẽ nên biết làm thế nào với thực tế cô sắp gặp chồng mình, cô sẽ kịch liệt từ chối dù có lẽ không thật lắm.
Miền quê khá lười biếng, nóng và khô dưới ánh mặt trời chiều, nhưng những tia nắng sống động nhiều màu sắc làm sáng bừng bức trah phong cảnh, làm nước biển trong vắt xanh biếc chưa bao giờ ra khỏi tầm nhìn.
Khi họ tới thành phố, Tommaso dừng xe tại một tòa nhà văn phòng lớn đẹp mặt, rồi giúp Helen ra khỏi xe, dẫn cô tới tiền sảnh rộng lớn bao phủ bởi kính. Khi họ tới cùng cùng lúc với giờ tan mở cửa của thang máy ngân hàng. Mắt Helen mở to vì ngạc nhiên khi cô nhận ra những người trong đó.
Carlo cúi đầu xuống, đang nói nhỏ gì đó với người đàn bà bên cạnh, tay anh ở dưới khủy tay cô khi anh đưa cô ra khỏi thang máy. Caterina… còn ai nữa chứ? Helen bực mình nghĩ thầm. Một người đàn bà khác trông như con mèo đang ɭϊếʍƈ kem, và với một số lý do không rõ tâm trạng của Helen tụt dốc thảm hại. Mắt cô dán chặt vào Carlo, khi anh dường như chẳng để ý tới chúng, hay nếu anh có biết anh cũng không vội vàng quan tâm tới sự hiện diện của chúng. Chính Tommaso đã giả ho cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Carlo, và cả khi anh không nói gì với Helen, anh vẫn cảm ơn Tommaso và bảo rằng anh ấy có thể đi.
Helen có thể cảm thấy cơn dận đang tăng lên trong cô trước thái độ càng ngày càng ung dung của anh, nhưng trước khi cô có thể nói gì Caterina đã nói, đôi mắt to của cô ta long lanh đến ác ý.
“Tại sao, thật ngọt ngào đó Helen! Đến gặp chồng cô à! Có chuyện gì thế? Cô không tin anh ấy khi anh ấy ở ngoài tầm nhìn của cô sao?”
Helen cảm thấy cao lên khoảng 2 inch và buột miệng nói ra sự thật. “Anh ấy đã nói với tôi tôi phải…” Ngay lập tức cô ước có thể rút lời lại, khi hai người còn lại bất cười.
Caterina, ngươc nhìn Carlo ra vẻ hiểu biết rồi nói, “Ồ, Carlo, em có thể hiểu anh có ý biến Helen thành một người vợ Silicy ngoan ngoãn.”
Carlo bỏ tay Caterina ra và bước hai bước tới trước Helen. Tay anh ôm lấy vai cô, rồi anh cúi đầu xuống, hôn mạnh lên môi cô.
Cô đứng như trời trồng trong vòng tay anh, thật khó nghe được giọng nói khẩn trương của anh. “Tôi lấy Helen chỉ vì một lý do. Tôi muốn cô ấy là vợ tôi như cô ấy vốn có. Vậy nên đừng có bắt đầu những âm mưu xấu xa của cô nữa Caterina…”
Helen không tiếp thu sự phản bác của anh, đầu cô đầy những ngụ ý trong lời nói của người đàn bà còn lại. Sao anh có thể…? Sao anh có thể nói về cô với người tình cũ, hay tình nhân của anh chứ? Nhưng chắc anh đã làm thế. Caterina đã dùng chính xác những từ ngữ như Carlo nói khi anh buộc cô lấy anh.
Cơn đau sắc như dao lướt qua Helen. Cô đã nghĩ Carlo giống như tất cả các loại quỷ, nhưng cô chưa từng tưởng tưởng đến việc anh sẽ cúi xuống nói cho Caterina về sự thực cuộc hôn nhân của họ. Một hình ảnh sống động lướt qua tâm trí cô là hình ảnh của chồng cô và người đàn bà này cười vào “cô gái người Anh nhỏ bé đáng thương,” cưới chồng chỉ để sinh con. Helen cố thuyết phục chính mình là cô không quan tâm xem Carlo và Caterina nghĩ gì về cô, nhưng chuyện đó thật khó…
Cô không biết họ ra ngoài thế nào, và Caterina nói, “ Đừng quên, một tuần vào thứ Bẩy!” chỉ là những từ duy nhất cô nghe thấy khi Carlo mở cửa xe và đẩy Helen vào trong.
Carlo nửa xoay ngồi trên chiếc ghế lái, ánh mắt anh dán chặt vào cô gái bên cạnh. Helen, biết rõ sự giám sát ấy, nhìn thẳng về phía trước, hít hơi thật sâu, cố kiểm soát cơn sóng sỉ nhục và giận dữ đang cuộn trào ngày một lớn lên trong cô, nhưng tay Carlo giữ lấy cằm cô, buộc cô nhìn anh. Cô lặng lẽ quay mặt nhìn anh, không biết đã để lộ nỗi đau tận sâu trong đôi mắt xanh của mình.
“Có chuyện gì sao, Helena?” Anh dịu dàng hỏi. “Trông em hơi tái. Em đã ngủ trưa chưa? Anh đã nói Sophia nhắc em rồi mà.”
Quan tâm đến thế sao! Cô cay đắng nghĩ thầm, ánh mắt cô trượt xuống môi anh, sau nhanh chóng nhìn ra xa. Anh nói như thể anh quan tâm lắm, nhưng cô biết ý nghĩ đó sai đến mức nào.
“Vâng, em đã ngủ. Cám ơn anh. Và em vẫn khỏe,” cô đáp lời.
Tay Carlo vẫn giữ cằm cô, và ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve hàm cô, cũng không khiến cô thấy tốt hơn chút nào. Cô cố gắng tìm ra chủ đề thu hút sự chú ý của anh nên nghiêm túc hỏi, “Nói cho em biết, bạn anh có ý gì khi nó một tuần vào thứ Sáu.”
Anh bỏ Helen ra, ngồi thẳng lên và khởi động xe, một nụ cười hiện lên trên khóe môi anh.
“Em nên nghe cẩn thận hơn, cara, và em sẽ biết thôi. Cô ấy mời chúng ta đến bữa tiệc.”
“Anh có chắc là cô ấy mời cả em không?” Helen không thể không hỏi lại, mỉa mai, rồi ước gì mình đã không làm thế khi Carlo cười.
“Tại sao chứ, anh tin chắc là em đang ghen đó Helena!”
“Em không ghen,” cô độp lại. “Sao em phải ghen chứ? “Anh và người tình của anh làm gì em không thèm quan tâm.”
“Và ai nói cho em biết Caterina là người tình của anh?” anh hỏi giọng ngọt xớt.
Giọng nói rất nhỏ nhẹ của anh nên nhắc cô nói năng cẩn thận, nhưng cô vẫn quá tức giận. Chỉ hai ngày trước, nó còn xuất hiện trên báo trí. Vậy mà, anh chẳng bận tâm bác bỏ chuyện đó.
“Ai chả biết,” cô độp lại, “và em đã đọc báo.” Cô ngang ngược nói.
Anh đã biến cô thành con ngốc thật sao? Có lẽ cô ngốc, nhưng không ngốc như vậy.
Carlo, không nhìn đường khoảng một giây, bắn cho cô cái nhìn khó khăn mỉa mai. “Và em tin mọi thứ em đọc được trên báo sao Helena?”
Lòng trung thực bẩm sinh bắt cô đáp lại, “Ồ, có lẽ không phải mọi thức, nhưng trong trường hợp này tôi tận mắt thấy rồi. Tôi không mù, anh biết chứ,” cô hét lên. “Người đàn bà đó khó rời tay khỏi anh!”
Hình ảnh sống động về nhưng móng tay đỏ quấn lấy cánh tay Carlo hiện rõ trong mắt cô dưới công nghệ màu sắc. Cô biết cô đang đề lộ nhiều điều hơn cô muốn, nhưng không thể dừng lại.
“Trong một vài trường hợp em thật sự mù đến đáng kể. Em chỉ nhìn thấy những gì em muốn thấy, và em đang ghen đó, mia sposa, dù anh biết tốt hơn không nên mong em thừa nhận điều đó,” anh nói.
‘Đồ rác rưởi!” helen tuyên bố, quay lại nhìn anh, càng bực mình hơn vì sự mỉa mai vui vẻ hiện rõ trong đôi mắt đen của anh. “Tôi không thể hiểu vì sao anh không lấy cô ta chứ. Hai người hợp nhau lắm đó.” Khi cô nói, cô nhận ra đó là sự thật, Carlo và Caterina cùng một loại người, những kẻ phức tạp được đánh bóng.
Cô không mệt mỏi cho tay lên đầu, đi lên tàn phá mái tóc dài gọn gàng màu vàng của cô. Chẳng ai phức tạp hơn mà cô có thể biết, cô cay đắng nghĩ, cố gắng tháo những cuộn tóc rối ra, và tự hỏi tại sao cô còn tiếp tục thử và mồi chài Carlo. Cô đang mong đợi gì từ anh? Dù nó là gì, thì đó cũng không phải thứ cô có được.
Cô ngồi im lặng đến sửng sốt khi anh trả lời, khá nghiêm túc, “Caterina chắc chắn là một quý bà đầy kinh nghiệm, nhưng em đừng quên cô ấy đã kết hôn với người bạn thân của anh nhiều năm trước. Nếu cô ấy muốn có một gia đình, thì cô ấy sẽ có hai hay ba đứa con rồi. Em, mặt khác, Helena em còn đủ trẻ và khỏe mạnh để sinh ra một tá con, mà không gặp rắc rối gì.”
À, cô đã mong đợi điều gì? Carlo không thể khiến nó rõ ràng hơn nếu anh viết hết những lý do vì sao anh cưới cô. Vậy tại sao cô còn cảm thấy thất vọng? rõ ràng anh ta muốn Caterina làm vợ anh ta, nhưng có lẽ cô ta không thể có con. Helen nghi ngờ Carlo ép cô lấy anh ta không chỉ vì trả thù, và trong một lúc sáng nay cô đã gần như thuyết phục chính mình rằng cha cô đã sai hoàn toàn, rằng Carlo có cảm xúc thật với cô. Trời cô ngu ngốc làm sao? Lý do của cha cô có thể sai, nhưng tiền đề cơ bản của ông, rằng Carlo không yêu cô, hoàn toàn chính xác.
Anna giải thích rằng Maria và Carlo đính hôn chỉ đơn thuần vì thuận tiện, giờ Helen đã chấp nhận. Nhưng rõ ràng rằng, không phải muốn bảo vệ Maria khỏi những tin đồn vì những lần đến thăm thường xuyên của anh tới nhà bạn anh, chắc hẳn là để bảo vệ Caterina… còn gì tốt hơn mà Carlo có thể dùng để tiếp tục che đậy mối quan hệ với vợ người bạn thân hơn là đính hôn với em gái bạn.
Còn về việc kết hôn với Helen, thậm chí điều đó cũng có lý. Carlo sẽ không bao giờ cưới Caterina nếu cô ấy không thể có con. Gia đình Manzitti muốn con trai họ có người nối dõi, nên cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là cưới Helen đúng không? Carlo đã thừa nhận cha anh là người muốn trả thù việc đào tẩu của Maria. Bằng việc lấy Helen, Carlo đã làm cha toại nguyện, lại còn cộng thêm việc trả thù của riêng Carlo vì Helen đã bỏ rơi anh ta. Cái tôi khổng lồ của anh ta sẽ không thể chịu nổi việc bị bỏ rơi, anh ta đã nói cho cô biết khá nhiều, chắc chắn không phải bởi cô là một cô gái trẻ ngu ngốc mà anh tưởng tượng mời đi ăn tối cùng anh.
Kết luận của Helen không cản được bánh xe tâm trí của cô. Có quá nhiều điều cô không hiểu, cô không biết là xe đã dựng lại.
Họ hoàn thành công việc tại ngân hàng nhanh đến kỉ lục. Rồi Carlo đưa cô tới nhiều cửa hàng khác nhau, kiên nhẫn đợi cô trong khi cô thử hàng tá váy, quần áo, và đầm – một tủ quần áo hoàn toàn mới, thực tế là vậy – nhưng Helen không có chút hứng thú. Tâm trạng cao hứng của cô khi rời nhà sớm đã mờ nhạt rồi. Cô buồn rầu lấy bất cứ thứ gì chồng và người bán hàng gợi ý.
Carlo cầm tay cô, và hỏi nhỏ, “Em có chuyện gì thế Helena? Anh nghĩ tất cả phụ nữ đều thích mua quần áo,” anh phát biểu, giọng nói ẩn chứa sự băn khoăn. “Anh muốn làm em hài lòng,” anh kết thúc câu nói, mỉm cười với cô. Trong một lúc cô ngây ngốc trước sự quan tâm của anh.
Sau rồi cô tự nhủ anh chỉ hài lòng vì vẻ bề ngoài thôi, nhưng dù vậy cô cũng không thể không thận trọng trả lời, “Vâng, à, em nghĩ em có đủ váy áo rồi.” Cô không sẵn sãng bắt đầu tranh cãi với anh trong cửa hàng.
“Được, Ok. Chúng ta sẽ có thêm một cuộc gọi nữa và sau đó sẽ về nhà.” Anh cầm tay cô dẫn cô ra ngoài, sau khi nói cho người bán hàng biết rằng mọi thứ cần được gửi tới nhà anh.
Cửa hàng cuối cùng là một cửa hàng đồ lót độc quyền và Carlo dễ dàng nói to với cô hơn những từ ngữ mà anh quen dùng để mua những thứ quần áo, theo sau chọn ra những chiếc qυầи ɭót lụa tinh tế, đồ có ren và nhiều hơn thế. cô thấy muốn đá anh, nhưng trong lòng lẩm bẩm mắng anh bằng mọi cái tên xấu xa, mà không biết rằng cô đang nắm chặt một chiếc áo lót.
“Không phải áo lót, anh nghĩ vậy đó cara. Em không cần đến chúng đâu,” anh khàn khàn lên tiếng. “Cái đó thế nào ?” Anh hỏi, chỉ đến một mảnh màu đỏ ở chỗ người mẫu. đôi mắt anh sang lên thích thú.
“Em sẽ không bao giờ mặc nó!” Cô độp lại. đó là một dải lụa đỏ không đứng đắn che phủ ở phía trước, những phía còn lại hầu như chẳng có gì.
“Tất nhiên em sẽ mặc Helena. Hãy nghĩ xem chúng ta sẽ vui thế nào khi anh tháo nó ra!”
Cô bước đi đỏ mặt như gấu con trước câu nhận xét nhấn mạnh ẩn ý của anh, trong khi Carlo cười to trước sự bối rối rõ ràng của cô. Tiếng cười của anh là chính là giọt nước tràn ly, cuốn trôi đi sự kiềm chế mong manh của cô.
“Khi địa ngục đóng băng, cái kỳ lạ…” Cô bực mình, chạy ra khỏi cửa hàng và bước vào trong xe, sôi sục vì oán hận. Năm phút sau, cơn giận gần như biến mất và cô bắt đầu hối hận vì hành động vội vã của mình. Cùng lúc Carlo đến bên cô nó hoàn toàn biến mất, thay bằng nỗi sợ hãi khi cô nhìn vào gương mặt tối sầm của anh. Anh rất tức giận.
Quăng một gói đồ vào ghế sau, anh ngồi vào ghế sau. Ngón tay anh bấu chặt vào tay lái đến mức mu bàn tay trắng bệch lại vì áp lực. Helen nhìn sang bên anh, anh căng thẳng như một con mèo rừng chào đón mùa xuân. Cô có thể nhận ra ngực anh thấy nặng nề khi anh thở sâu, cố gắng kiềm chế.
“Em…” cô bắt đầu xin lỗi.
“Im đi! Im đi, đừng nói gì cả.” Anh hét lên. Sau đó, nhìn cô khinh miệt ảm đạm khiến cô vô tình bám chặt vào ghế.
“Em sẽ không làm thế với tôi một lần nữa chứ? Em có lẽ không muốn làm vợ tôi, nhưng em đã là vợ tôi rồi. Và nếu, có gì khác, thì tôi cũng cần có sự tôn trọng của em,” Anh yêu cầu bằng giọng chính xác chậm và lạnh lẽo. Sau đó, không đợi cô trả lời, anh khởi động xe.
Họ quay lại nhà mà không nói lời nào. Sophia phục vụ bữa ăn ngay khi họ quay lại, và bầu không khí im lặng căng thẳng kéo dài suốt bữa ăn.
Helen thấy mình đang ước giá như cô giữ miệng ở trong cái cửa hiệu ngu ngốc ấy. Cô biết, anh chỉ đùa thôi, và sau nhiều ngày qua, khi họ có thời gian chia sẻ sự gần gũi thân thiết như những người bạn cũ, anh đã cho là cô sẽ không phản đối sự trêu chọ của anh. Giờ hàng rào lạnh lùng lại quay trở lại với tất cả sức mạnh. Cô đã tự nhủ tốt hơn nên theo cách này, nhưng càng dấn sâu vào cô lại thấy hối tiếc vì phá vỡ mối quan hệ mới được dự kiến của họ.
Carlo rời khỏi phòng ăn và nói, “Tôi sẽ uống cà phê khi làm việc. Tôi có việc phải làm.” Rồi cộc lốc nói thêm, “Chúc ngủ ngon,” khi anh bước ra khỏi cửa.
Đi lên lầu tới phòng ngủ, Helen buồn bã mỉm cười khi cô mở gói đồ nằm trên giườn, và nhận ra miếng vải đỏ, cùng với tất cả những đồ lót khác. Cô chọn bộ đồ ngủ ít khêu gợi nhất, rồi cho tất cả vào ngăn kéo tủ, cởi quần áo, và tắm nhanh. Sau đó cô kéo chiếc váy đăng ten trắng qua đầu và đi ngủ.
Nếu cô cần thêm bất cứ sự khẳng định nào về mối quan hệ giữa Carlo và Caterina, anh đã cho cô biết tối nay. Cô nằm hàng giờ đồng hồ trước khi nghe thấy tiếng bước chân dọc hành lang. Cô căng thẳng, không biết là sợ hay là vui, cô không dám chắc, nhưng cô không cần phải lo lắng.
Không bật đèn lên cô cũng nghe được tiếng Carlo đi vào phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy, cuối cùng là sự im lặng. Sức nặng của anh đè lên đệm, thần kinh cô căng thẳng, vì quen với sự động chạm của anh. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh quá gần, mùi hương đàn ông sạch sẽ của anh bao phủ lấy cô, và mất một lúc trước khi cô nhận ra anh quay lưng về phía cô và nghe như đang ngủ.
Cô vẫn đang cố thuyết phục bản thân một giờ trước rằng giấc ngủ trưa chiều nay chính là lý do khiến cô không ngủ được, và rõ ràng chẳng có gì liên can đến chồng cô.
Helen nghe tiếng tút tút mờ nhạt trên tai nghe khi cô đặt nó xuống. Chính Carlo gọi, giải thích rằng anh không thể quay lại nhà trước khi tham dự bữa tiệc của Caterina, và bảo cô nhờ Tommaso chở cô tới Palermo gặp anh.
Cô thở dài và ngã ra giường. cô đã tắm lúc sớm, và mặt một chiếc áo ngực bằng ren và quần dài, đã định trang điểm khi Carlo gọi. Tiếng anh có ảnh hưởng không xác định đến lạ lùng lên cô, một cảm giác cô dường như trải nghiệm nhiều hơn và thường xuyên hơn vào thời gian gần đây.
Helen hiếm khi thức dậy khi anh rời khỏi giường vào buổi sang, và nếu cô có dậy, sau thất bại hôm thứ hai đầu tiên, cô giả vờ vẫn ngủ. Cô biết một chút về việc anh dành thời gian ở Parlemo, chỉ thấy anh vào buổi tối trên bàn anh. Thi thoảng thậm chí là không phải sau đó, vào ban đêm anh trở về muộn hơn nhiều, anh chưa từng giải thích và cô cũng chưa từng hỏi.
Họ cư xử như hai người xa lạ, chỉ có chung một điểm là ngủ cùng giường. Sẽ không bao giờ có chuyện giống như đêm thứ hai nữa. Dù Carlo có về nhà muộn thế nào, dù cô có ngủ hay thức, anh đến chỗ cô hay không…
Helen run rẩy vì ý nghĩ về sự đầu hàng vô ích của cô trước anh. Việc Carlo làʍ ȶìиɦ chưa bao giờ không khuấy động cô. Anh lặng lẽ cùng với độ chính xác gần như tuyệt đối, đưa cô lên đỉnh điểm cho đến khi cô kiệt sức nằm trong vòng tay anh.
Cô đã dùng hai năm trước tự thuyết phục mình rằng cô hận anh, nhưng không có gì đi đúng hướng đến nỗi giờ đây cô ghét chính mình, hết đêm này qua đêm khác, chịu hậu quả của đam mê xác thịt – cô không dám gọi nó là tình yêu – mà sự yếu đuối của cơ thể cô khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục. cô không thể chịu nổi khi nhìn anh, chắc chắn là cô sẽ nhận ra niềm mỉa mai thắng lợi trong đôi mắt anh.
Hai đêm trước không đến nỗi quá tệ. Carlo có thể cùng lúc là một người bạn đồng hành thú vị và chu đáo, hình ảnh của một chú rể mới, chỉ cho Helen thấy sự quan tâm yêu thương dịu dàng cho đến khi cô tin nó là thật.
Ngày thứ Bẩy tuần trước họ đã cùng ăn cơm trưa tại nhà anh, dưới sự giám sát của cha anh, Carlo gợi ý đưa cô đi thăm thú quanh khu nhà. Ngồi bấp bênh bên sau chiếc xe máy, cánh tay cô ôm chặt lấy eo Carlo khi họ khởi hành. Trước sự ngỡ ngàng của Helen, đó thật sự là một khu đất rất rộng. Họ lái xe ngang qua những cánh đồng lúa mạch đang vẫy chào và sau đó lao qua những vườn ô liu, cuối cùng dừng lại bên đồi, bao quanh là những vườn nho.
Carlo sau khi cơn giận lạnh lùng của tuần trước đã qua đi giải thích Silicy làm thế nào mà lại là ổ bánh mì của Italy. Hầu hết mọi thứ được trồng trên đất màu mỡ, và vùng đất không chỉ đủ tự cung tự cấp mà còn mang lại nhiều lợi nhuận.
Helen tự mỉm cười, nhớ lại cuộc đi dạo của họ giữa những giàn nho. Cô đã hái một quả nhỏ, và đang định cho nó vào miệng thì Carlo ném nó đi.
“Anh biết anh nói chúng ăn được rồi, cara, nhưng em phải rửa chúng đã.”
Cô cười tinh nghịch nhìn anh, chống một tay vào hông, và tay còn lại để phía sau đầu, dài giọng nói, “Hãy bóc vỏ một quả nho cho em đi, anh yêu,” nhái giọng Mae West giống nhất.
Carlo bật cười, và tiếp tục làm như cũ.
“Em chỉ đùa thui mà, Carlo, không có chuyện gì đâu,” cô cười khúc khích.
“Không sao. Em không biết anh sẽ làm tất cả cho em sao? Nào, giờ thì há miệng ra,” Anh yêu cầu, cẩm một quả nho chín mọng. Cô ngoan ngoãn làm theo như anh bảo để miệng anh chiếm lấy miệng cô. Lưỡi anh, nhẹ nhàng chạm vào tạo ra khao khát mãnh liệt khiến cô run rẩy. Khi có thể nói lên lời, cô nhanh nhảu hỏi, “Có chuyện gì với quả nho của em rồi?”
Kéo cô vào vòng tay anh khiến hai người ngã xuống mặt đất, Carlo thì thầm. “Anh đánh rơi nó rồi. Anh không thể kháng cự lại sự cám dỗ của đôi môi tách biệt của em,” anh khàn khàn bảo đảm, và một lần nữa lại hôn cô, toàn bộ thân hình anh đè lên cô, đẩy cô vào mặt đất mềm mại.
Trong một lúc lâu không còn âm thanh nào khác ngoài nhịp đập nặng nề của hai trái tim, và rồi một giọng nói phá vỡ im lặng. “Patrono, anh ổn chứ?” (Patrono tiếng TBN : ông chủ)
Carlo ngẩng lên như bị bắn, và tự chống khủy tay lên, quay đầu lại. “Vâng. Vâng. Padre, tôi ổn mà.” (Padre TBN: cha xứ)
Chỉ có Helen nhận ra ai đó đang đứng ở chỗ chân Carlo, và rõ ràng không để ý tới Helen. Cơ thể cô bị lu mờ bởi thân hình cao lớn hơn nhiều của Carlo. Cô có thể cảm nhận được tiếng cười dồn nén lại khi giọng nói xa dần, “Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi.”
Nhìn lên Carlo, cô bất ngờ khi thấy anh thật sự đỏ mặt. Gương mặt đẹp trai của anh trông như củ cải đường ấy.
“Ồ, Carlo à! Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày em thấy anh đỏ mặt đó,” cô nói ríu rít, khi anh đứng lên và kéo cô dậy.
“Anh không biết sao em có thể cưởi được Helena. Em nhận ra đó là cha xứ, và ông là một người bạn tuyệt vời của Rosa. Đến khi chúng ta quay lại ăn tối, không chỉ có cha anh biết anh đang xô ngã vợ giữa vườn nho, mà có lẽ mọi người trong vùng đều biết hết.”
“Vậy thì điều đó khủng khiếp đến thế sao?” Cô hỏi, vẫn còn cười.
Anh cười bẽn lẽn, cầm tay cô và đưa cô quay lại xe mo tô, rồi nói. “Không, em đúng, chẳng có chuyện gì cả. Chỉ là nó khó có thể nâng cao hình ảnh một nhà tài chính quốc tế của anh thôi, phải không?”
Anh đã đúng về việc tán gẫu. Trong bữa tối rõ ràng người đàn ông lớn tuổi biết chuyện gì đã xảy ra, và gặp khó khăn rất lớn khi kiểm soát tâm trạng bản thân trong khi Carlo mắt hằm hằm nhìn về phía cha, thách ông dám cười. Sau bữa tối, khi cha anh nhẹ nhàng nhắc nhở họ nên đi ngủ để tiết kiệm thời gian, Helen đã nghĩ Carlo sẽ thấy phù hợp, nên cô nhanh chóng đồng ý nhận lời trước khi anh có thể nói điều gì khác.
Sau đó, trong phòng ngủ cũ của Carlo, căn phòng đã đẹp hơn nhiều từ khi anh là một cậu thiếu niên, thậm chí còn treo ảnh Sophia Loren trên tường, cô trêu anh vì thích người đàn bà da ngăm đen. Vẫn sau đó, cô không còn kháng cự khi anh kéo cô xuống chiếc giường nhỏ hẹp. Đêm đó là đêm gần gũi nhất mà cô đã hoàn toàn đánh mật bản thân, khi anh làʍ ȶìиɦ với cô bằng một giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi mà cô chưa từng trải qua.
Tâm trạng ấy tiếp tục được duy trì vào ngày hôm sau khi họ tới thăm Anna và Aldo vào buổi chiều. Những đứa bé quyết tâm kéo Carlo xuống bể bơi, nhưng anh cương quyết từ chối. Trong khi Helen lên tiếng cùng lũ trẻ, anh giữ lấy cô, và đưa cô sang một bên.
Trước sự ngỡ ngàng của cô anh khẽ giải thích rằng có một vài vết rất mang tiếng trên lưng và vai anh, và anh không muốn làm cô bối rối bằng cách cởi đồ trước mặt mọi người. Helen chưa từng nghĩ tới điều đó, và cái nhìn quan tâm thật sự trong đôi mắt anh quá cảm động, không còn dấu vết của sự mỉa mai thường ngày, cô đã tự nguyện bước đến lấy tay vuốt ve bờ vai rộng của anh.
Carlo đã mỉm cười vời cô, thì thầm, “Em biết không đây là lần đầu tiên em tự nguyện vuốt ve anh trong hai năm liền đó.”
Tay cô vẫn đặt trên vai anh, và họ nhìn nhau. Anh định nói thêm gì đó khi tâm trạng đã bị vỡ vụn vì chuyến viếng thăm của Caterina. Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, Caterina đã làm mọi người bực mình trừ Carlo. Cô ta bắt những cậu bé giữ im lặng, nói rằng Anna không nhẹ nhàng với bọn trẻ, trong khi dính chặt lấy Carlo, cô ta còn mỉm cười ngọt ngào với Helen và nói rằng trông cô mệt mỏi, nói thêm là cô ta biết Carlo có thể mệt tới mức nào.
Helen tự nhủ mình nên biết ơn trước sự có mặt của Caterina. Ít nhất chuyến viếng thăm của người đàn bà ấy đã giúp cô rũ bỏ được trạng thái vui vẻ mới có được suốt hai ngày cuối tuần, và nhắc Helen nhớ đến hiện trạng cuộc hôn nhân của cô.
Ngôi trên giường không giúp cô sẵn sàng ra ngoài. Helen kiên quyết đứng lên đi đến bàn quần áo. Cuối cùng cô cũng sẽ phải đối mặt với những cảm xúc rối bởi mà người chồng mạnh mẽ mới khuấy lên trong người cô, nhưng không phải bây giờ, không phải thời gian cô phải ở cả đêm với người bạn đồng hành của cô ả Caterina quyến rũ. Thậm chí nếu Carlo không có lăng nhăng với Caterian, vẫn có những lời đồn đại về đêm tân hôn của cô. Anh đã đợi sáu năm, vì trả thù…