Chương 7
Lúc ngồi uống rượu, Lý Dương Uy khuyên Trương Hoa: “Đã như vậy rồi thì tái hôn luôn đi, Trần Dĩnh chẳng qua chỉ là sai lầm lúc còn trẻ thôi mà!”
- Nếu như cô ấy chỉ thích nhầm một người thì không sao, nhưng tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được việc cô ấy với một thằ khác có quan hệ xác thịt bao nhiêu năm trời!
Lý Dương Uy nói: “Nhưng giờ đã có con rồi, hơn nữa cô ấy đã quay đầu lại, tại sao không thử chấp nhận?” Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Vợ tôi sau này, chỉ cần cưới xong yêu mình tôi, không ngoại tình, tôi sẽ không để bụng chuyện quá khứ của cô ấy nữa!”
- Cậu không giống tôi, không bàn chuyện này nữa! Nói chung tôi không thể chấp nhận, uống rượu đi!
Thực ra không phải Trương Hoa không hề động lòng chuyện này, nói thế nào thì nói, gần một năm sống với nhau, anh cảm thấy chí ít Trần Dĩnh không giống như những cô gái trẻ thời nay. Cô đơn giản, dịu dàng, không tục tĩu, không theo đuổi tiền bạc hay cảm giác mới mẻ, có thể thật sự cô đã chọn nhầm đối tượng trong tình cảm.
Nhưng trong lòng anh lại không thể rũ bỏ cái ám ảnh đó, dù sao Trần Dĩnh cũng là người đàn bà đầu tiên của anh. Trong tình yêu, anh luôn theo đuổi cái gọi là thuần khiết hoàn mỹ, vì vậy khi thứ tình cảm hoàn mỹ này bị phá vỡ, đó là cú sốc mang tính hủy diệt đối với thế giới nội tâm của anh.
Nhưng một chuyện tiếp sau đó đã khiến anh triệt để gạt bỏ ý định bỏ qua cho Trần Dĩnh.
2.
Chủ nhật, Cổ Vân Vân hẹn Trương Hoa ra quán cà phê ngồi. Nói chuyện một lúc thì Trương Hoa đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát!”
Khi Trương Hoa đi qua các dãy bàn để vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên anh khựng lại, nhưng chỉ là thoáng chốc rồi lập tức đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Trong khoảnh khắc ấy, anh đã nhìn thấy Trần Dĩnh và Lục Đào. Trần Dĩnh ngồi quay lưng với bàn anh ngồi, nhưng cô cúi đầu, dường như đang khóc, còn Lục Đào thì nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lúc Trương Hoa ra ngoài, nhìn sang bàn bên đó chỉ còn thấy một mình Trần Dĩnh, hình như cô vẫn ngồi nguyên tư thế đó, không hề động đậy. Trương Hoa quay lại bàn, nói với Cổ Vân Vân, chúng ta đổi chỗ khác đi, tôi không thích uống cà phê, đến quán trà uống đi!
B suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Trương Hoa cũng nói cho Cổ Vân Vân biết: “Tối nay tôi định về nhà một chuyến!”
Cô Vân Vân cười bảo: “Về thăm Trần Dĩnh à?”
- Về nhà nói rõ cho mọi người biết, đồng thời bảo Trần Dĩnh chuyển ra khỏi nhà tôi.
Lúc Trương Hoa về đến nhà, Trần Dĩnh đang ngồi nói chuyện với mẹ trong phòng khách. Nhìn thấy Trương Hoa về, trong mắt Trần Dĩnh lóe lên chút vui mừng, cô đứng dậy đến bên cạnh anh, khẽ hỏi: “Anh về rồi à?”
Trương Hoa chỉ lạnh lùng đáp ừ rồi quay sang nói với mẹ: “Bố và Nhã Vận đâu rồi ạ?”
- Bố con ra ngoài chơi cờ với bạn cũ rồi, chắc một lát nữa sẽ về. Nhã Vận đi leo núi với mấy đứa bạn, đi từ sớm, chắc cũng sắp về rồi!
3.
Suốt cả buổi chiều, từ lúc trên đường về nhà, Trương Hoa luôn suy nghĩ làm sao để công khai chuyện của Trần Dĩnh và Lục Đào, trút bỏ ngọn lửa giận trong lòng, cũng là để cô chẳng còn mặt mũi nào ở lại nhà của anh. Hơn nữa bây giờ càng ngày anh càng nghi ngờ đứa bé không phải là con của mình.
Nhưng nhìn bộ dạng Trần Dĩnh tất tả giúp đỡ mẹ anh ở trong bếp, suy nghĩ muốn công khai chuyện xấu của cô ra lại từ từ biến mất. Nhưng về chuyện ly hôn, anh không muốn giấu diếm, lên lúc ăn cơm, đột nhiên anh nói: “Trần Dĩnh, ngày mai em chuyển đi đi!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trương Hoa. Trần Dĩnh càng kinh ngạc hơn, thậm chí bối rối không biết làm sao. Cô không ngờ Trương Hoa lại đột ngột nói vậy, nhưng cô loáng thoáng cảm nhận được có chuyện gì không ổn.
Câu nói tiếp theo của Trương Hoa khiến cho lòng Trần Dĩnh càng thêm tê tái: “Chúng ta đã ly hôn lâu như thế rồi, em còn ở trong nhà anh có thích hợp không? Còn nữa, anh đã nói với em rồi, anh mãi mãi không bao giờ cần đứa con này!”
Trần Dĩnh tay bê bát cơm ngồi ngây ra đó, hồi lâu sau mới bỏ bát xuống, òa khóc chạy vào trong phòng. Nhã Vận và mẹ Trương Hoa cũng vào phòng theo. Bố Trương Hoa kháhỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trương Hoa bình thản nói: “Con đã yêu một người bạn học rồi!”
4.
Mâu thuẫn cuối cùng cũng bùng nổ. Bố mẹ Trương Hoa nói chỉ nhận Trần Dĩnh là con đâu, đứa bé cũng phải giữ lại, Trương Hoa muốn tìm người khác thì phải ra khỏi cái nhà này.
Trương Hoa gọi cho Cổ Vân Vân ngay trước mặt bố mẹ mình, bảo cô lập tức đến đón mình, nói với cô anh đã công khai chuyện của hai người. Sau đó bố mẹ anh và Nhã Vận chỉ còn nước giương mắt nhìn Cổ Vân Vân lái xe đưa Trương Hoa đi, còn Trần Dĩnh thì ở lì trong phòng không chịu ra ngoài.
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, nói: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi!”
-Tôi thì không sao, quan trọng là cậu định làm thế nào? Nếu như bảo vệ sĩ diện của Trần Dĩnh, cậu sẽ trở thành Trần Thế Mỹ1
1. Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ Trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý, Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Trương Hoa nhắm mắt lại, từ tốn nói: “Dù sao đàn ông phản bội vẫn khiến người khác dễ chấp nhận hơn là phụ nữ, vả lại đã từng là vợ chồng, tớ không muốn để sau này cô ấy phải khó xử!”
- Cậu vẫn hiền lành như thế! – Cổ Vân Vân nói.
Trương Hoa trầm ngâm giây lát rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho gia đình Trần Dĩnh, như thế bố mẹ cô ấy sẽ không để cô ấy tiếp tục ở nhà tôi nữa, và cũng sẽ bảo cô ấy bỏ đứa bé đi!”
Sự thực đã chứng minh những điều Trương Hoa đoán là đúng. Bố Trần Dĩnh nghe điện của Trương Hoa xong liền tức tốc đi tàu hỏa lên thành phố ngay trong ngày. Tàu hỏa mười một giờ mới tới nơi, Trương Hoa mượn xe của Cổ Vân Vân đến ga tàu đón bố Trần Dĩnh.
Tre, bố Trần Dĩnh hỏi: “Có phải con bé làm gì không tốt không? Chúng tôi chỉ có mình nó là con gái, từ nhỏ đã nuông chiều. Nếu như có gì không đúng, anh phải tha thứ cho nó!” Trương Hoa vừa lái xe vừa nói: “Không phải lỗi của cô ấy, là con có lỗi với mọi người!”
Bố Trần Dĩnh buồn bã nói: “Anh chị đã có con với nhau rồi, chẳng nhẽ anh không thể vì đứa bé mà nghĩ lại?”
Trương Hoa không đáp lời, chỉ im lặng lái xe.
5.
Bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận đều ngồi chờ trong phòng khách, còn Trần Dĩnh thì không thấy đâu. Trương Hoa không vào nhà mà lái xe về thành phố luôn. Bố mẹ Trương Hoa luôn miệng xin lỗi bố Trần Dĩnh, đồng thời nói với ông, bảo ông không cần lo, nhà họ chỉ coi Trần Dĩnh là con dâu, cũng sẽ nhận đứa bé này là cháu, hơn nữa còn đảm bảo sẽ bắt Trương Hoa và Trần Dĩnh tái hôn.
Bố Trần Dĩnh hỏi: “Cháu Dĩnh đâu ạ?” Nhã Vận liền đáp: “Chị dâu mấy hôm nay cứ đi làm về là vào giường nằm, toàn khóc thôi!”
Bố Trần Dĩnh vào phòng, ngồi xuống bên giường, sau đó giở tấm chăn che khuôn mặt của Trần Dĩnh ra, nhìn khuôn mặt nhạt nhòa nước của con gái, xót xa đưa tay lau nước mắt cho cô.
Trần Dĩnh đột nhiên ngồi bật dậy, ôm chầm lấy ông rồi bật khóc nức nở. Ông nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, an ủi: “Không sao, ngày mai theo bố về nhà, mẹ con cũng rất nhớ con. Bố mẹ sẽ nuôi con suốt đời!”
Đợi Trần Dĩnh ngủ say, bố Trần Dĩnh liền ra phòng khách nói chuyện: “Ngày mai tôi sẽ dẫn cháu về nhà!”
Bố mẹ Trương Hoa không đồng ý, Nhã Vận cũng nói: “Chị dâu mà về quê, anh cháu sẽ càng không tái hôn!”
- Để cho cháu nó về nhà nghỉ ngơi một thời gian, đôi bên bình tĩnh lại đã! - Bố Trần Dĩnh nói.
Trước sự kiên quyết của bố Trần Dĩnh, cuối cùng bố mẹ Trương Hoa đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau, Nhã Vận đưa Trần Dĩnh đến công ty xin nghỉ. Về đến nhà, mọi người ai nấy đều ủ dột nhìn Trần Dĩnh thu dọn đồ đạc. Nhã Vận gọi điện cho Trương Hoa, nói: “Anh, chị dâu ăn xong cơm trưa là về nhà bố mẹ đẻ rồi, vé tàu cũng mua rồi, anh có đi tiễn chị không?”
- Anh đang làm việc, không có thời gian!
Ngẫm ngĩ một lúc, anh lại gọi cho Cổ Vân Vân, nói mình vẫn cần dùng đến xe.
6.
Trương Hoa đột ngột quay về khiến mọi người đều bất ngờ, bên cạnh bất ngờ còn có một chút xíu vui mừng. Bố mẹ Trương Hoa vốn định sẽ cùng ra bến tàu tiễn bố con Trần Dĩnh, nhưng bố Trần Dĩnh không đồng ý, nói không cần phiền phức thế. Cuối cùng chỉ cho Nhã Vận đi tiễn.
Trong phòng chờ xe, lúc sắp đến lúc soát vé, Trần Dĩnh quay nhìn Trương Hoa đứng bên cạnh, đột nhiên ôm chầm lấy anh. Trương Hoa sững lại. Trần Dĩnh thì thầm bên tai anh: “Sau này em sẽ chăm sóc tốt cho con chúng ta!”
Bố Trần Dĩnh nói: “Bắt đầu soát vé rồi, đi thôi con!”
Trần Dĩnh bỏ Trương Hoa ra, lau nước mắt trên mặt, nói: “Vậy em đi đây!”
Nhã Vận đến gần, nói: “Chị dâu, em sẽ nhớ chị lắm!”
- Chị cũng sẽ nhớ em, có thời gian thì gọi điện cho chị nhé!
Trên đường về nhà, Nhã Vận nói: “Anh thích chị Vân Vân em không cấm được, nhưng tại sao anh lại thích chị ấy sau khi lấy chị dâu? Hơn nữa giờ chị dâu còn có bầu nữa!”
- Chuyện của người lớn, em chớ xen vào!
- Em phải đi tìm chị Vân Vân!
- Em tìm chị ấy làm gì?
- Em phải đòi anh lại cho chị dâu.>
Trương Hoa gào lên: “Anh đã nói rồi, em chớ xía vào chuyện của người lớn!”
Nhã Vận chưa bao giờ thấy anh mình nổi đóa lên như vậy, chỉ biết ấm ức rơi nước mắt.
Trương Hoa thấy Nhã Vận im lặng cả buổi chẳng nói gì liền ngoảnh sang nhìn, phát hiện mặt Nhã Vận nhạt nhòa nước, vội vàng dịu giọng an ủi: “Hôm nay tâm trạng anh không được tốt, là anh không nên nổi cáu với em!”
7.
Lúc đưa Nhã Vận về nhà và quay về thành phố, trời đã tối rồi. Trương Hoa đi tìm chỗ uống rượu, càng uống càng thấy căm hận Lục Đào. Trong lòng anh còn trăn trở chuyện hôm ở quán cà phê, rốt cuộc Trần Dĩnh và Lục Đào có chuyện gì? Kể từ sau khi li hôn, hai người ấy còn liên lạc với nhau bao nhiêu lần?
Càng nghĩ càng uống, càng uống càng nhiều. Cuối cùng anh mới nhớ ra, xe của Cổ Vân Vân vẫn đang ở chỗ mình. Anh gọi cho Cổ Vân Vân bảo cô đến lái xe về.
Cổ Vân Vân khó khăn lắm mới dìu được Trương Hoa đã say mèm lên lầu. Lòng thầm nghĩ, cũng may lần trước đã theo Nhã Vận đến đây một lần rồi, nếu không giờ Trương Hoa đã uống say thế này, có hỏi địa chỉ cũng chả nhớ.
Cô móc chìa khóa trong túi quần Trương Hoa ra mở cửa, sau đó dìu anh vào ghế sô pha trong phòng khách. Nhìn một lượt khắp phòng, cô mỉm cười, Trương Hoa vẫn là một người ưa sạch sẽ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Trương Hoa nằm trên ghế sô pha ngủ say tít, cô lại dìu anh vào trong phòng ngủ. Cởi áo khoác và tất cho Trương Hoa, đắp chăn lên người anh, cô định về nhưng thấy Trương Hoa đang say mèm nằm im trên giường, cô lại không yên tâm.
Cuối cùng Cổ Vân Vân quyết định ở lại. Cô ngồi ngoài phòng khách xem ti vi, nhưng được một lúc đã bắt đầu buồn ngủ.Cô nghĩ hay là cứ tắm một cái rồi lên giường của Nhã Vận ngủ một giấc.
Cổ Vân Vân là người ưa sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm rồi mới đi ngủ, cho dù có là mùa đông đi chăng nữa. Đôi khi cô lại nghĩ, liệu có phải vì trong đám bạn học cùngà người duy nhất ưa sạch sẽ nên cô mới thích anh đến như thế? Cho dù thế nào thì đây chắc chắn là một trong số những nguyên nhân.
8.
Cổ Vân Vân nằm trên giường của Nhã Vận, cảm thấy rất kì quặc, mặc dù không nằm cùng một phòng với Trương Hoa, nhưng dù gì trong căn hộ này cũng chỉ có hai người là mình và Trương Hoa.
Lúc còn học đại học, cô đã bắt đầu thích Trương Hoa, thích anh lúc thì nghiêm túc, khi thì nhí nhố, thích cái vẻ thờ ơ với mọi cô gái của anh, thích anh biết thổi kèn môi, thích phong thái diễn thuyết của anh ở trên bục giảng…
Có lẽ khi thích một người, bất cứ đặc điểm nào của người ấy cũng là ưu điểm trong mắt mình, đặc biệt là khi thích một người mà không có được người ấy. Cổ Vân Vân dẫn các bạn học đến các nhà hàng cao cấp, đến tụ tập ở căn biệt thự xa hoa của nhà mình, đi KTV hát karaoke… cô muốn dùng những cách này để thu hút sự chú ý của Trương Hoa, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra chẳng có tác dụng gì.
Cho đến tận lúc Trương Hoa kết hôn cô mới biết mình đã lầm. Trương Hoa thích những cô gái dịu dàng, đơn giản, bình thường. Sau khi Trương Hoa kết hôn, cô cũng dần nản lòng, ai mà biết trong cuộc đời lại có nhiều biến cố đến thế.
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên Cổ Vân Vân nghe thấy tiếng Trương Hoa nôn ọe trong nhà vệ sinh. Cô vội vàng ngồi dậy chạy ra. Trương Hoa lúc này đã nôn hết, người mềm nhũn dựa vào tường đi men ra. Cổ Vân Vân dìu anh trở lại phòng. Trương Hoa nhìn cô, lèm bèm hỏi: “Sao lại ở đây?”
Cổ Vân Vân dìu anh vào giường, Trương Hoa đột nhiên ôm cô ngã nhào xuống giường. Cổ Vân Vân đẩy anh ra, nói: “Trương Hoa, đừng như thế!”
Nhưng Trương Hoa không đoái hoài, hơn nữa anh cũng rất khỏe. Cổ Vân Vân vừa đẩy vừa kêu: “Trương Hoa, đừng làm vậy!” Cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ khe khẽ.
Khi Trương Hoa đi vào bên trong cơ thể cô, Cổ Vân Vân la lên một tiếng, nước mắt trào qua khóe mắt.